A Thiền - Đinh Mặc

Chương 133




Lý Vi Ý bị Hứa Dị đưa đến một nơi xa lạ.

Một ngôi nhà hai tầng được xây giữa núi rừng, sạch sẽ và trang nhã, có một sân lớn được bao quanh bởi hàng rào tre. Núi rừng rậm rạp, tiếng chim hót và hương hoa thơm ngát. Cách đó không xa là vách núi cao, nhìn xuống khe núi rộng lớn.

Nếu là bình thường, Lý Vi Ý đến một nơi như thế này chắc chắn sẽ thấy vui vẻ thoải mái. Nhưng giờ đây, cô chỉ thấy nơi đây tĩnh lặng đến mức khiến người ta bứt rứt.

Hứa Dị nắm tay cô, đi dạo một vòng quanh ngôi nhà. Lý Vi Ý thấy phía sau sân còn có chuồng gà trống không, xem ra đã bỏ hoang từ lâu. Cô hỏi: “Trước kia ai sống ở đây?”

Hứa Dị đáp: “Một trưởng bối rất quan trọng đối với anh. Bà ấy đã vất vả cả đời, rời bỏ quê hương, cũng không muốn giao tiếp với người khác, nên con cái đã xây cho bà ấy nơi này để dưỡng già.”

“Vậy con cái bà ấy thật hiếu thảo.”

Hứa Dị cười mà không nói gì.

Hai người đi đến hàng rào tre, có một bãi cỏ bằng phẳng, còn có nhiều hoa dại. Ánh nắng len lỏi chiếu xuống, tạo nên khung cảnh yên bình và đẹp đẽ đến khó tin. Hứa Dị ôm eo cô, cúi đầu xuống hôn nhưng Lý Vi Ý nghiêng đầu tránh.

Hắn nhìn cô không nói gì.

Lý Vi Ý rất thẹn thùng, chỉ về phía vệ sĩ: “Chỗ kia còn có người! Với lại em là vị thành niên, muốn hôn thì đợi về năm 2022 rồi hôn.”

Hắn đứng thẳng lại, cũng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Được, tương lai còn dài.”

Lý Vi Ý nghe mà trong lòng run rẩy, lập tức nói: “Bên trong nhà như thế nào, em muốn đi xem.” Cô muốn ở gần hai vệ sĩ hơn, tránh ở một mình một chỗ với hắn.

Hai người quay vào nhà, vệ sĩ cũng theo vào ngồi ở góc phòng khách.

Hứa Dị thật sự dẫn cô đi tham quan, hai người đi một vòng, Lý Vi Ý ngáp một cái. Hứa Dị hỏi: “Em mệt rồi à?”

Lý Vi Ý gật đầu. Hắn dẫn cô đến trước cửa một phòng ngủ, nói: “Chăn ga gối đệm đều mới mua, em ngủ một lát. Anh đi xử lý chút việc, lát nữa gọi em ăn tối.”

Lý Vi Ý ngoan ngoãn gật đầu, sau khi vào phòng nghe thấy tiếng bước chân đi xa, cô lập tức khóa cửa lại. Cô không buồn ngủ, chỉ là không muốn ở cùng Hứa Dị. Cô ngồi bên giường, nhìn những cành cây và sườn núi bên ngoài, cũng không biết Trương Tĩnh Thiền đang ở đâu, thế nào rồi.

Cô lại ngẩng đầu, nhìn vách núi không xa.



Khi tiếng gõ cửa vang lên, Trương Phượng Minh hoảng sợ đến mức từ dưới đất nhảy dựng lên. Ông ta theo bản năng muốn nhảy qua cửa sổ bỏ chạy nhưng đây là tầng 5.

Người ngoài cửa lại gõ hai tiếng, Trương Phượng Minh rút dao găm ra, từng bước tiến lại gần, cổ họng khô khốc, khẽ hỏi: “Ai?”

Giọng nói quen thuộc truyền đến: “Là tôi.”

Vẻ mặt Trương Phượng Minh thả lỏng, ông ta lại nhíu mày: “Hứa Dị?”

Người đó nói nhỏ: “Tôi đến đón ông, mở cửa ra đi.”

Dù sao cũng là người ở hội cùng thuyền, một tay Trương Phượng Minh vẫn giấu dao găm sau lưng, tay kia mở cửa ra. “Hứa Dị” nhanh chóng bước vào, lại ngoái đầu nhìn hành lang rồi đóng cửa lại, tỏ ra cực kỳ thận trọng.

“Sao cậu lại đến đây?”

“Hứa Dị” nói: “Cảnh sát theo dõi quá chặt, tôi đã sắp xếp hai người theo dõi, dưới tầng có xe, chúng ta mau đi thôi.”

Trương Phượng Minh lạnh lùng nhìn anh: “Ba ngày nay cậu đi đâu? Tất cả chúng tôi đều bị phát lệnh truy nã.”

“Hứa Dị” vẫn bình tĩnh như mọi khi, mặt không biến sắc từ tốn nói: “Tôi bị phát lệnh truy nã là việc sớm hay muộn thôi, phía cảnh sát hiện giờ cũng đang tìm tôi khắp nơi. Nhân lúc chưa bị truy nã, tôi ở bên ngoài mới có thể sắp xếp việc chạy trốn. Nếu không thì tình huống như hôm nay, nếu tôi cũng phải trốn thì ai đến đón ông?”

Trương Phượng Minh mới cảm thấy trong lòng bớt tức giận hơn chút. Trong số họ, Hứa Dị vốn là người nhiều mưu trí nhất, hai năm nay hắn đã âm thầm trở thành trùm của bọn họ. Hơn nữa anh nói thật sự rất có lý, Trương Phượng Minh cũng không muốn ở lại đây thêm tẹo nào: “Đi thôi! Trốn ở đây tôi không ngủ nổi.”

Hai người đi xuống tầng một cách nhanh chóng, đúng là có một chiếc xe con cũ kỹ không bắt mắt đang đậu đó. “Hứa Dị” ném chìa khóa xe cho Trương Phượng Minh, ông ta tự nhiên ngồi vào ghế lái, ngẩng đầu nhìn “Hứa Dị”: “Cậu không đi cùng tôi sao? Không phải nói tàu đến lúc 11 giờ rưỡi sao? Thời gian không còn nhiều nữa.”

“Hứa Dị” gật đầu: “Cùng đi.” rồi mở cửa ngồi vào ghế phụ.



Lý Vi Ý không ngồi yên trong phòng được nữa. Mặc dù cô muốn tránh Hứa Dị, nhưng cũng muốn biết hắna đang làm gì, cô không thể cứ ngồi yên chờ chết được.

Lý Vi Ý lén lút ra khỏi phòng với tâm trạng vừa lo sợ vừa dũng cảm. Ở dưới lầu chỉ có hai vệ sĩ, cửa phòng ngủ khác bên cạnh đang đóng.

Lý Vi Ý đi tới áp tai vào nghe ngóng, không có động tĩnh. Cô cẩn thận mở cửa, nhìn quanh một lượt không có ai.

Cô bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đó là một phòng làm việc, bên trong thông với một phòng ngủ. Lý Vi Ý nhanh chóng đi đến bên bàn làm việc, trên đó có máy tính và máy in mini, ở phía góc còn có một hộp mực đỏ.

Lý Vi Ý nheo mắt, ôi mẹ ơi thật không thể tin nổi. Đừng nói là Trương Tĩnh Thiền đã đoán đúng chứ, Hứa Dị đang viết di chúc, đổ hết trách nhiệm lên đầu Trương Tĩnh Thiền. Có phải hắn muốn dùng dấu vân tay để in lên? Như vậy có thể tránh được vấn đề về nét chữ.

Cô tìm một lượt trên bàn cũng không thấy di chúc, vừa mở hé ngăn kéo thì một người từ phòng ngủ phía trong bước ra. Lý Vi Ý nhanh chóng rụt tay lại, lùi về sau vài bước, nở nụ cười rạng rỡ với hắn: “Anh ở trong đó à? Bảo sao em gọi mà không thấy anh trả lời.”

Hứa Dị vừa rửa tay xong đang cầm tờ giấy lau, ánh mắt quét qua mặt bàn, mỉm cười: “Đang tìm gì à? Trong phòng thiếu thứ gì sao?”

Giọng điệu và thái độ của hắn thật sự quá bình thường, Lý Vi Ý thầm thở phào, đáp: “Em muốn tìm sách để đọc.”

“Ở đây không có sách.” Hắn kéo tay cô ngồi xuống ghế xô pha, Lý Vi Ý hỏi: “Vừa nãy anh làm gì vậy?”

“Muốn biết không?”

Cô gật đầu.

Hắn chỉ vào môi mình: “Hôn một cái thì nói cho em biết.”

Lý Vi Ý cười gượng, cúi đầu: “A Thiền, em thấy anh lần này kỳ lạ quá, lúc nào cũng muốn hôn em, trước đây anh đâu có như vậy.”

Hắn từ tốn đáp: “Lần này khác với trước kia, đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh chỉ muốn được em an ủi thôi.” Hắn nghiêng người, thuận thế đè cô xuống ghế xô pha.

Trong lòng Lý Vi Ý hoảng sợ.

Hứa Dị cười như không cười: “Bây giờ không có ai nhìn thấy, tuy thân thể này của em mới 17 tuổi nhưng linh hồn đã 25 tuổi rồi. Đừng từ chối nữa, anh là bạn trai danh chính ngôn thuận của em.”

Hắn cúi đầu hôn, Lý Vi Ý nghiêng đầu né tránh. Hắn hôn, cô lại tránh. Hứa Dị cũng không tức giận, cứ như đang chơi đùa với mèo con vậy. Trên mặt hắn vẫn luôn giữ nụ cười nhạt, trực tiếp giữ cằm cô lại, thân mật hỏi: “Em đang tránh gì vậy? Hả? Anh không hiểu. Em không thích người như anh nữa sao?”

Lưng Lý Vi Ý lạnh toát. Rõ ràng hai người đều đang cười nhưng cô đã hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận ra sự thật phũ phàng. Hóa ra Hứa Dị đã sớm nhìn thấu, suốt đường đi hắn chỉ tùy ý đùa giỡn, xem cô diễn kịch, xem cô hoảng hốt, xem cô cố gắng kìm nén. Còn cô lại ôm hy vọng hão huyền có thể qua mắt được hắn.

Đồng tử đen thẫm trước mắt rõ ràng là mắt của Hứa Dị, hắn thậm chí không thèm giả vờ nữa. Lý Vi Ý đột nhiên nhận ra: Bởi vì hắn không cần thiết phải giả vờ, qua vài giờ nữa, người tỉnh lại sẽ là Lý Vi Ý 17 tuổi. Lý Vi Ý đó chỉ ở bên Trương Tĩnh Thiền 2 tháng, hầu như không biết gì cả. Lý Vi Ý đó sẽ chỉ thấy Trương Tĩnh Thiền tự sát chịu tội, cho dù có bị ảnh hưởng mơ hồ bởi dòng thời gian nhưng cũng sẽ tin vào sự thật trước mắt hơn.

Có lẽ Hứa Dị sẽ ngồi tù vài năm, đến lúc đó nếu hắn muốn, lại đi theo đuổi Lý Vi Ý đó. Thiếu nữ Lý Vi Ý không biết gì cả, lại hoàn toàn dứt bỏ suy nghĩ về Trương Tĩnh Thiền. Đến khi cô tỉnh dậy vào năm 2022, e rằng mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa.