Buổi sáng sớm hai ngày trước, khi Hứa Dị tỉnh dậy trong bệnh viện, hắn lập tức nhận ra mình phải đối mặt với hai lựa chọn:
Làm Hứa Dị hay làm Trương Tĩnh Thiền.
Nếu tiếp tục làm Hứa Dị, Trương Mặc Vân đã giao bằng chứng dự phòng cho Lê Kim Hùng, chắc chắn trong tay ông ta còn có bằng chứng gốc. Hắn có thể lợi dụng thân phận con trai để lừa lấy và tiêu hủy bằng chứng, hóa giải hiểm nguy. Nhưng Trương Mặc Vân đã có thể thu thập bằng chứng một lần, thì sẽ có lần thứ hai. Vẫn phải giết người này, vụ phóng hỏa tối nay phải tiến hành theo kế hoạch.
… Không, kế hoạch này đã thất bại. Bởi vì Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý cũng tới.
Còn nếu hắn trở thành Trương Tĩnh Thiền thì sao?
Hứa Dị tránh bác sĩ và y tá, hắn nhanh chóng rời khỏi bệnh viện rồi lập tức gọi điện cho Lưu Doanh.
“Ngân hàng Đạo Phú, số tài khoản XXXXXX, mật khẩu XXXX.” Câu đầu tiên hắn nói ra là số tài khoản và mật khẩu ngân hàng ở nước ngoài của hai chị em, Lưu Doanh khiếp sợ, hắn nói: “Chị, là em đây, số tài khoản và mật khẩu này trên thế giới chỉ có hai chị em mình biết. Không kịp giải thích nữa, đã xảy ra hiện tượng siêu nhiên, hiện tại linh hồn em hiện đang ở trong cơ thể Trương Tĩnh Thiền. Người đang ở cùng chị có biểu hiện gì?”
Lưu Doanh há hốc mồm một lúc, lại hỏi thêm vài chuyện chỉ có hai chị em biết, Hứa Dị trả lời rất nhanh.
Lưu Doanh cũng không nói được tại sao, nhưng quả thật sáng nay “em trai” cho cô cảm giác khác với bình thường. Còn người ở đầu dây bên kia, giọng điệu giống hệt em trai, với lại những chuyện kia, ngoài em trai ra không ai có thể biết được.
“Hắn… nói hơi ít, bình tĩnh trông khá giống em.”
Hứa Dị lập tức nói: “Đó là Trương Tĩnh Thiền, linh hồn em và hắn đã hoán đổi, lập tức bắt hắn lại! Cử người đuổi theo, xem hắn có chạy được không!”
Hứa Dị nhanh chóng biết được Trương Tĩnh Thiền đã chạy trốn, chỉ làm rơi điện thoại. Lúc này hắn đã xuống taxi, đứng bên ngoài biệt thự nhà họ Trương, trong lòng đã có câu trả lời.
Hắn không còn đường nào khác để đi.
Nếu hắn vẫn làm Hứa Dị, thì Trương Tĩnh Thiền có thể tiếp tục là Trương Tĩnh Thiền. Hắn có thể lấy được lòng tin của chị gái, Trương Tĩnh Thiền cũng có thể lấy được lòng tin của Trương Mặc Vân. Nếu bố con chúng liên thủ, có thể lập tức khống chế hắn, rồi giao bằng chứng cho cảnh sát. Đợi đến ba ngày sau, hắn và chị gái sẽ đi tù.
Nhưng nếu hắn trở thành Trương Tĩnh Thiền, thì Trương Tĩnh Thiền sẽ không thể làm Trương Tĩnh Thiền được nữa.
…
Ánh nắng buổi chiều rọi xuống ban công tầng hai của biệt thự. Trước mặt Hứa Dị là một chai rượu vang và vài ly thủy tinh. Hắn chỉ rót một ly nhỏ để uống. Ngay cả hắn cũng cần chút cồn, để giúp bộ não đang hoạt động với tốc độ cao trong hai ngày qua được thư giãn.
Trên bàn trà có hai chiếc điện thoại, một chiếc điện thoại cho việc giả thành Trương Tĩnh Thiền. Còn chiếc kia là một trong những số điện thoại mà hắn dùng căn cước công dân của vài công nhân già nghèo để đăng ký trong những năm qua. Những số điện thoại như vậy, Lưu Doanh bọn họ mỗi người đều có một chiếc để tiện liên lạc.
Bên cạnh còn có một chiếc túi màu đen. Hôm qua hắn đã gặp Lưu Doanh, dạy cô ấy dẫn những người khác ẩn náu, tiện thể mang một số đồ về.
Ánh mắt Hứa Dị rất bình tĩnh nhìn ánh sáng phía xa xăm, sau đó hắn cúi người xuống, xếp ba ly thủy tinh thành hàng một cách rất chuyên tâm.
Lúc này Trương Tĩnh Thiền đang trốn khỏi cuộc truy nã toàn thành phố từ phía cảnh sát, ba trợ thủ đắc lực nhất của hắn là:
Hứa Dị nhìn vào ly thủy tinh đầu tiên: Đinh Trầm Mặc.
Cho đến bây giờ, Đinh Trầm Mặc vẫn luôn có biểu hiện rất bình thường trước mặt hắn, đích thân xin lệnh truy nã “Hứa Dị”. Thái độ đối với ông ta vừa thân thiết vừa ghét bỏ, có thể thấy ông ta thực sự rất quý Trương Tĩnh Thiền. Hơn nữa cảnh sát phá án rất coi trọng bằng chứng, Đinh Trầm Mặc không có nhiều khả năng tin vào những chuyện ma quỷ như hoán đổi linh hồn.
Tuy nhiên Đinh Trầm Mặc là một con cáo già, với lại Hứa Dị không chắc liệu ông ta có bị ảnh hưởng bởi dòng thời gian hay không.
Vì vậy, Đinh Trầm Mặc còn nghi vấn, 50/50.
Hứa Dị nhấc ngón tay chạm vào ly thủy tinh đầu tiên, ánh mắt rơi vào ly thứ hai.
Trương Mặc Vân.
Hứa Dị cầm ly rượu vang lên uống một hơi cạn. Hương vị rượu rất chính thống, hôm qua hắn đã rót rượu vang cho vợ chồng Trương Mặc Vân chính là từ chai này.
Thực ra hắn không định ra tay với Trương Mặc Vân nhanh như vậy, vốn định qua ba ngày này rồi tìm thời điểm không nhạy cảm mới làm. Nhưng tối qua…
Sau khi lấy lời khai từ Cục cảnh sát về, ngoài vệ sĩ ra thì trong biệt thự chỉ có “ba người một nhà”. Hứa Dị vẫn luôn rất thận trọng, cố hết sức bắt chước giọng điệu và thái độ của Trương Tĩnh Thiền. Trương Mặc Vân cũng rất hòa nhã với hắn, ánh mắt đầy yêu thương. Nhưng Hứa Dị luôn cảm thấy có gì đó không ổn, luôn cảm thấy lúc hắn quay lưng đi, có hai ánh mắt sắc bén ở phía sau nhìn chằm chằm vào mình.
Hắn nhanh chóng suy nghĩ, đây là một linh cảm đáng sợ. Hắn đã làm trợ lý cho Trương Mặc Vân mấy năm, quá hiểu người đàn ông có dã tâm này.
Trương Mặc Vân đang nghi ngờ hắn.
Sau đó, khi hai người trò chuyện, Trương Mặc Vân cười hỏi một câu như thể vô tình: “À đúng rồi, đây là vòng lặp thứ mấy rồi?”
Hứa Dị chỉ ngừng một chút, cười đáp: “Vòng thứ tư.”
Sự bất thường của Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý đều là ba ngày, trong ký ức của hắn đã xuất hiện ba lần. Và đây là lần thứ tư.
Trương Mặc Vân gật đầu: “Cuối cùng cũng kết thúc rồi, bố mong các con đừng bao giờ đến nữa.”
Sau khi trở về phòng, Hứa Dị lấy một lọ nhỏ đựng xyanua từ trong chiếc túi đen kia ra.
Hắn bắt buộc phải hành động ngay lập tức. Trương Mặc Vân khác với người khác, cảnh sát sẽ không động đến hắn, cho dù Đinh Trầm Mặc nghi ngờ cũng không thể làm gì. Nhưng nếu Trương Mặc Vân có vệ sĩ riêng, ông già trói thằng con lại giam ba ngày, thì người đời cũng không ý kiến gì được. Đến lúc đó hắn sẽ không làm được gì, chỉ đợi ba ngày sau hoán đổi lại ngồi đợi đi tù.
…
Hắn bảo Lưu Doanh sai Trương Phượng Minh đến diễn một màn kịch, quả thật rất mạo hiểm. Nhưng Đinh Trầm Mặc quá tinh ranh, nếu tối đó trong biệt thự chỉ có hắn và bố mẹ thì quá nguy hiểm, cần phải có người chịu tội thay. Hứa Dị làm việc gì cũng quen để lại một đường.
Sau khi Trương Phượng Minh chạy đi xa, Hứa Dị gây ra tiếng động mạnh để kinh động đến vệ sĩ, lúc đó vợ chồng nhà họ Trương đã hôn mê bất tỉnh. Nhân lúc các vệ sĩ luống cuống tay chân, Hứa Dị lén lấy đi hai ly rồi rửa sạch phần rượu còn sót lại. Rượu còn khá nhiều, hai vợ chồng uống khá ít, nhưng thế cũng đủ rồi. Bác sĩ nói tình trạng của họ rất không ổn, Hứa Dị đã yên tâm.
Hứa Dị giơ tay thả cái ly thứ hai, ly rơi xuống bàn vỡ thành từng mảnh.
Hắn nhìn về phía cái ly thứ ba.
Lý Vi Ý.
Hứa Dị nhớ lại hôm qua ở biệt thự, ánh mắt cô khi nhìn về phía mình, trong veo ấm áp như phủ một lớp voan mỏng lên toàn thân hắn; cũng nhớ lại khi cô nắm tay hắn, vừa e thẹn vừa gan dạ. Cô hết lòng bảo vệ người đàn ông này.
Khi nghĩ đến những điều này, cuối cùng khóe miệng Hứa Dị khẽ nhếch lên một đường cong nhỏ, nhưng ánh mắt hắn rất lạnh lẽo và tĩnh lặng.
Hắn còn nhớ lại tối hôm kia ở bệnh viện, cô trong một hai phút ngắn ngủi rời khỏi tầm mắt của vệ sĩ; cũng nhớ lại tối hôm qua, người của Lưu Doanh báo tin, đã nhìn thấy kẻ khả nghi gần con phố Lý Vi Ý ở.
Cuối cùng Hứa Dị chỉ cúi đầu cười tự giễu, cầm cái ly thứ ba đặt nhẹ nhàng vào khay.
Hắn nhìn đồng hồ đeo tay, đã là 2 giờ 40 phút chiều ngày thứ ba. Hắn đã đợi đến tận bây giờ.
Quả nhiên, dưới con mắt của cảnh sát, muốn bắt được hoặc giết chết Trương Tĩnh Thiền là một việc rất khó. Còn phải phải cần ít may mắn nữa.
(#Asari: Vi Ý xuyên không 4 lần, A Thiền 3 lần. Lần xuyên không đầu tiên bắt đầu từ tháng 1, bây giờ là tháng 9 => Đây là vòng lặp thứ 5)