A Thiền - Đinh Mặc

Chương 114




Ân Phùng cũng đứng dậy, dính lấy cô như hình với bóng, nói: “Đây cũng là kết luận của phân tích chúng tôi: Dựa vào chân dung tâm lý của Hứa Dị, đồ vật và người mà hắn giữ kín nhất, muốn kiểm soát nhất, sẽ không để người khác rình mò dù chỉ một chút. Nếu hắn biết cảnh sát đã để ý đến mình, với tính tự phụ và thận trọng đó, chắc chắn sẽ đưa ra các biện pháp đối phó. Trương Tĩnh Thiền, anh cứ đợi hắn lộ sơ hở đi.”

Nếu nói lúc trước khi gặp mặt, Trương Tĩnh Thiền vẫn hoài nghi năng lực của họ. Bây giờ Trương Tĩnh Thiền đã nhận ra, năng lực của hai người rất xuất sắc.

Trương Tĩnh Thiền mỉm cười: “Tốt, hai người vất vả rồi.”

Vưu Minh Hứa hỏi: “Chỗ giấu cô ấy, nhanh nhất là hôm nay có thể tìm được. Anh có muốn đi cùng chúng tôi đến biệt thự không? Có thể ở bên ngoài đợi thông tin.”

Trương Tĩnh Thiền trả lời: “Tôi phải đi làm một việc, xong việc sẽ đến chỗ mọi người.”

Vưu Minh Hứa gật đầu không quan tâm, bỗng nhiên một cái đầu lại chĩa về phía Trương Tĩnh Thiền, Ân Phùng nhìn chằm chằm anh, nói: “Con người anh rất thú vị. Không, phải nói là, cả ba người các anh đều rất thú vị.”

Trương Tĩnh Thiền nhìn anh ta.

Vưu Minh Hứa cũng không quản anh ta, Ân Phùng khoanh tay, nghiêng đầu, hào hứng nói: “Anh rất có bản lĩnh, khi chúng tôi nói ra những kết luận đó, anh rất bình tĩnh, cho thấy rất nhiều chuyện đã nằm trong dự đoán của anh. Chỉ trong một đêm anh đã quyết định nhờ Đinh Trầm Mặc mời chúng tôi, chứng tỏ anh rất giỏi tùy cơ ứng biến, biết nhận định tình hình. Đương nhiên, bây giờ nhìn mặt anh có vẻ tiều tụy, tôi tin là tình cảm của anh với Lý Vi Ý cũng rất sâu đậm. Nhưng khi A Hứa mời anh đến biệt thự, anh lại từ chối, bởi vì anh còn việc khác phải làm. Anh có thể hoàn toàn giao chuyện bạn gái ở bên này cho chúng tôi – điều này cho thấy anh rất bình tĩnh, nhẫn nại, có tính toán trong lòng, ý chí kiên định. Nhưng…”

Ánh mắt Ân Phùng lạnh đi vài phần: “Không phải anh là một người thực vật đã ngủ 8 năm sao? Trước khi ngủ mới 19 tuổi, học năm hai đại học. Trí tuệ và bản lĩnh mà anh thể hiện ra bây giờ lại không giống một thiếu niên. Nói thêm về hai người liên quan khác, năm đó Lý Vi Ý mới lớp 11, tại sao lại một lòng một dạ, có tình cảm với một người thực vật trong 8 năm? Hứa Dị cũng vậy, một người đàn ông trưởng thành trong giới kinh doanh, lại yêu sâu đậm một nữ sinh lớp 11 nhiều năm như thế? Hành vi của cả ba người đều không phù hợp lẽ thường.” Anh ta gãi đầu, vẻ lạnh lẽo sắc bén kia dường như chỉ lóe lên trong mắt chốc lát, rồi bị sự mờ mịt thay thế: “Những điều này tôi không thể hiểu được.”

Đinh Trầm Mặc vội vàng lên tiếng: “Chuyện tình cảm ai mà nói rõ được, chuyện xảy ra bất ngờ sao biết được, ha ha.”

Ân Phùng tỉnh ngộ, liếc nhanh về phía Vưu Minh Hứa: “Cũng đúng.”

Vưu Minh Hứa không để ý đến ánh mắt lém lỉnh của anh ta, cô nhìn Trương Tĩnh Thiền một cái. Cho dù bị Ân Phùng trực tiếp vạch trần bí mật, biểu cảm của Trương Tĩnh Thiền cũng không thay đổi. Vưu Minh Hứa nhận ra, người đàn ông này lòng dạ thâm sâu hơn Ân Phùng nhiều. Vì vậy, Vưu Minh Hứa mỉm cười, kéo tay Ân Phùng: “Được rồi, không liên quan đến chúng ta, đi thôi.”

Đinh Trầm Mặc gật đầu với Trương Tĩnh Thiền, cũng đi ra ngoài. Ngay từ khi hai người đó mở miệng, Lê Duẫn Mặc đã sững sờ, lúc này mới nhỏ giọng: “Mẹ kiếp, hai người này là ai vậy… có vẻ rất đỉnh đấy… nhưng người đàn ông kia…”

Ân Phùng ton tót theo sau Vưu Minh Hứa như một cô vợ nhỏ, đầu cũng không ngoảnh lại lại mà kêu lớn: “Này, tôi nghe thấy đấy!” 

Lê Duẫn Mặc lập tức im bặt.

Trương Tĩnh Thiền cũng nhìn theo bóng dáng hai người, nhưng suy nghĩ lại chạy đi đâu. Vưu Minh Hứa lưng thẳng tắp đi đằng trước. Ân Phùng rõ ràng cao một mét tám mươi mấy, nhưng lại ngoan ngoãn hơi khom lưng đi theo sau, giống như cái đuôi nhỏ của cô.

Giống như anh và Lý Vi Ý của năm 2014. Cô ấy còn cười toe toét, hoạt bát hơn cả Ân Phùng.

Thực ra anh không bình tĩnh như Ân Phùng nói. Anh nhớ cô, rất nhớ cô. Rõ ràng mới chỉ xa cách một ngày nhưng cảm giác như đã rất lâu không được thấy cô.

Trương Tĩnh Thiền hít một hơi thật sâu, nuốt xuốt sự chua chát, nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Lê Duẫn Mặc: “Đi đâu?”

“Một trạm xăng.”

Lê Duẫn Mặc:???

—-

Lý Vi Ý không ngờ, hành trình tẩu thoát của mình đã bị kẹt ở ngay khâu đầu tiên.

Đúng vậy, chính xác là “kẹt” theo nghĩa đen.

Cô bị kẹt trong đường ống thông gió trên trần nhà.

Nửa tiếng trước, Lý Vi Ý xắn quần lên, cởi giày, chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng, đẩy ghế lên bàn, dùng hết sức bình sinh trèo lên đường ống.

Kiếp thứ nhất cô chỉ là nhân viên tài chính, ba kiếp sau đều là họa sĩ, nào đã từng làm việc mạo hiểm kích thích thế này, vừa không có kinh nghiệm vừa không có kỹ thuật. Ban đầu cô cảm thấy bên trong hẹp đến khó thở. Sau khi bò lên được vài bước, cảm thấy vẫn ổn nên vẫn kiên trì bò tiếp.

Rồi bò được khoảng 1 mét, cô hoàn toàn bị kẹt, ngay tại một cửa gió khuếch tán lớn. Không thể bò tiếp, cũng không thể lùi lại được. Tấm ván dưới người cô không ngừng kêu cọt kẹt, giống như có thể gãy bất cứ lúc nào. Ở đây cao đến 3 mét! Nếu rơi xuống chắc cô đau chết mất.

Cô nằm đấy khóc không ra nước mắt, nghĩ đến Hứa Dị bất cứ lúc nào sẽ đi vào rồi nhìn thấy cảnh này, thì cô xong đời.

Vừa nhắc Tào Thào, Tào Tháo đến liền, cánh cửa mở ra kêu nhẹ một tiếng, có người bước vào. Lý Vi Ý dán mặt vào tấm ván, không nhúc nhích. 

Hứa Dị bước vào, nhìn xung quanh không thấy người đâu,vthực sự hoảng sợ toát mồ hôi lạnh. Hắn lại nhìn thấy chiếc ghế trên bàn, tấm lỗ thoát bị quăng sang một bên và tiếng động nhẹ từ trần nhà, trong lòng đã hiểu ra.

Căn phòng kín này do hắn tự tay thiết kế, từ đầu đã cân nhắc đến tính an toàn của đường ống thông gió, với độ rộng đó, cô hoàn toàn không thể bò đi được. Hắn đi đến dưới tấm thông gió có động tĩnh, vừa bực bội vừa buồn cười, khoanh tay nhìn lên, nhìn qua khe ván, có thể lờ mờ nhìn thấy thân hình Lý Vi Ý. Hắn gọi to: “Tiểu Ý, em làm gì trên đấy thế?”

Lý Vi Ý không trả lời, chỉ bực bội đá chân xuống tấm ván dưới thân mình một cái. 

“Lùi lại đi.” Hứa Dị nói, “Độ rộng không đủ, em không thoát ra ngoài kia được đâu.”

Lý Vi Ý nghiến răng trả lời: “Tôi bị kẹt rồi, nếu không đã lùi lại từ lâu rồi.”

Hứa Dị ở dưới cười thành tiếng.

“Bị kẹt bao lâu rồi?” 

Lý Vi Ý không trả lời.

Hứa Dị lại cười tiếp: “Còn muốn chạy nữa không?”

“Tuyệt đối không chạy nữa.”

Hứa Dị cười nhạo: “Nếu em biết giữ lời, thì mặt trời đã mọc phía Tây rồi.”

“Không tin anh còn hỏi làm gì? Mau tìm cách cho tôi xuống.”

Hứa Dị nói: “Em chỉ biết ỷ vào việc anh không nỡ để em bị thương. Đừng ngọ nguậy, anh đi tìm người.”

Trong lòng Lý Vi Ý chợt nảy ra một ý: Tìm người? Đang nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy tiếng nứt vỡ từ tấm ván đường ống dưới người cô, cô lập tức hồn bay phách lạc, cả người rơi thẳng xuống.

Hứa Dị đi được vài bước về phía cửa, nghe thấy tiếng động liền quay phắt người lại, chạy tới, nhưng vẫn chậm một bước. Lý Vi Ý ngã sõng soài, kêu lên đau đớn.

Hứa Dị ôm cô lên, giọng nói thay đổi: “Ngã vào đâu? Ai bảo em leo lên trên đó? Có đau không?”

Lý Vi Ý khóc nức nở, vẻ mặt đau muốn chết: “Đau quá! Đau khắp cả người, có phải tôi bị gãy xương rồi không?”

Hứa Dị cũng không dám chạm vào chân cô, cẩn thận bế ngang người cô lên, đi về phía cửa, cúi đầu nhìn cô nói: “Bây giờ em đã hài lòng chưa? Mới ngày thứ hai đã dày vò chính mình thành thế này, ép anh phải bế em ra khỏi cánh cửa này, hả?”

Lý Vi Ý cúi đầu không nói gì.

Hắn thật sự mở cửa phòng, Lý Vi Ý vội ngẩng đầu, hóa ra nối liền với căn phòng bí mật này là một phòng ngủ có diện tích rất lớn.