Đáp án là em
Lâu lắm rồi không có cảm giác được "về nhà", cơn gió đêm hè hòa lẫn hương hoa ngọt ngấy, thời gian nắm tay nhau đi trên đường bị kéo dài vô tận, đèn đường kéo ra hai cái bóng thật dài, bóng cây long não như che giấu đi bí mật kế tiếp. Khám Tụng Ninh bước trên lề đường bê tông ngẩng mặt hôn môi Bùi Dữ Minh, những lúc đứng không vững luôn luôn có một bàn tay đỡ sau thắt lưng.
Ngày mưa cuối cùng của mùa hè năm ngoái đã tạnh ráo, mọi thứ rất tự nhiên kết nối vào nhau như thể bọn họ chưa từng chia xa ngày nào.
Mới bước vào cửa, Khám Tụng Ninh vừa chạm lên công tắc đèn đã bị Bùi Dữ Minh dán chặt vào lưng gặm vành tai, thì thầm: "... Em đói bụng."
Dứt lời, dưới bụng cũng rất phối hợp kêu ọt một tiếng. Khám Tụng Ninh bị chọc cười, mang theo vật trang sức hình người to bự cùng đi vào bếp. Kéo tủ lạnh ra, quả nhiên bên trong không có bao nhiêu rau củ, món chính chỉ còn lại mỗi mì sợi, anh dựa hẳn vào người Bùi Dữ Minh, ngửa đầu hôn lên cằm cậu, "Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi, trong nhà không có nguyên liệu, gần đây anh ít đi siêu thị lắm."
"Không muốn ra ngoài," Bùi Dữ Minh lắc đầu, ôm Khám Tụng Ninh lắc lư như thằng nhóc xấu tính, "Chỉ muốn ăn đồ anh làm thôi."
Khám Tụng Ninh lấy ra hai quả trứng gà cuối cùng, dán vỏ trứng lạnh lẽo lên mặt cậu, cười hỏi: "Mì trứng cà chua được không?"
Bùi Dữ Minh lập tức gật đầu, dính sát cạnh Khám Tụng Ninh nhìn anh thành thạo lột vỏ cà chua như không có ý định rời khỏi phòng bếp, vì thế lúc anh lôi từ trong tủ bát ra một gói bánh mì nướng đã quá hạn chuẩn bị vứt đi đương nhiên cũng bị Bùi Dữ Minh thấy.
"Anh lại ăn uống không đàng hoàng rồi đúng không?" Bùi Dữ Minh ngửi ngửi lên cổ anh, một tay ôm trọn vòng eo mảnh khảnh, trề môi lẩm bẩm: "Gầy quá, em còn to gấp đôi anh luôn."
"Làm gì đến mức khoa trương như thế..." Khám Tụng Ninh cười cong cả mắt, xoay người vòng tay qua cổ cậu, "Bộ em là em bé khủng long à?"
Bùi Dữ Minh cúi đầu, ánh đèn vàng ấm trong gian bếp chiếu thẳng từ đỉnh đầu xuống nên Khám Tụng Ninh lại lọt thỏm dưới người cậu, cứ như thật sự bị đối phương chiếm hữu, bị dịu dàng giam giữ, bị cầm tù dưới một cái bóng đen, trong đôi mắt xinh đẹp của đối phương chỉ cất chứa một mình mình. Bùi Dữ Minh cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nuốt nước bọt một cái, đột nhiên trả lời một câu rất không liên quan: "Em thích anh."
Thích vì anh trưởng thành lợi hại cái gì cũng biết, thích vì anh nhỏ bé lọt thỏm trong lòng để em bảo vệ, em thích tất cả mọi thứ thuộc về anh.
Cậu nghĩ như vậy, thậm chí chưa kịp phản ứng đã buột miệng nói ra mất rồi.
"Thích anh."
Khám Tụng Ninh chớp chớp mắt, ý cười trên khóe môi ngày càng sâu, vào lần thứ hai Bùi Dữ Minh vô thức nói ra câu này đã nhón chân lên hôn cậu.
Thiếu niên trẻ tuổi rất dễ bị khiêu khích, Khám Tụng Ninh chỉ dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc hàm trên một chút mà hơi thở của cậu đã trở nên thô nặng, tay cũng không thành thật luồn vào trong áo Khám Tụng Ninh, hổ khẩu bấu vào eo nhỏ trượt lên xuống như muốn giải cơn khát.
Nhưng lúc này cậu lại khắc chế đến bất ngờ, trước khi tình huống kịp thoát cương đã tự giác kết thúc nụ hôn.
Nhóc con dường như không quá thỏa mãn, liếm liếm môi ảo não gục đầu gác lên vai Khám Tụng Ninh, buồn bực nói: "Bao giờ mới được kết hôn nhỉ..." Cậu vừa cọ cổ vừa oán giận bên tai Khám Tụng Ninh cứ như cực kỳ ấm ức, "Chờ không nổi..."
Khám Tụng Ninh sửng sốt một chút rồi lại bật cười, anh tháo sợi dây bạc trên cổ xuống, bên trên có hai chiếc nhẫn làm bằng dây thiếc hàn, một chiếc có mối hàn đẹp hoàn mỹ tiêu chuẩn, chiếc kia gồ ghề hơn, cả hai chiếc đều gắn hai miếng điện trở dán 10kΩ giống nhau như đúc.
"Bây giờ kết hôn ngay, được không?" Khám Tụng Ninh hỏi.
Bùi Dữ Minh ngơ ngác nhìn đôi nhẫn trong lòng bàn tay anh, "Tại sao... tại sao lại có hai chiếc?"
"Bởi vì anh muốn kết hôn với cục cưng nên làm từ sớm rồi," Khám Tụng Ninh nói rồi nâng tay trái Bùi Dữ Minh lên, lồng chiếc nhẫn mình làm vào ngón áp út của cậu, đẩy vào tận cùng rồi kẹp chặt lại, "Nhẫn kết hôn đương nhiên phải đủ một đôi."
Bùi Dữ Minh vừa thất thần một lát mà trên ngón tay đã nhiều thêm một chiếc nhẫn, cậu cuống quýt nắm tay Khám Tụng Ninh, mặt đỏ tới tận mang tai, lắp bắp nói: "Em, em cũng muốn đeo cho anh..."
Vì quá căng thẳng nên tay cậu run bần bật, suýt nữa thì làm rơi cả nhẫn, cuối cùng cũng đeo vào thành công, cậu nắm cổ tay Khám Tụng Ninh trang trọng hôn một cái.
Hai chiếc nhẫn phải chờ đợi một thời gian dài mới được trở về ngón tay của từng vị chủ nhân, không còn bị lồng vào dây chuyền bạc lén lút giấu dưới cổ áo, hoặc bị nhét sâu dưới đáy túi tối om nữa.
Khám Tụng Ninh quơ quơ tay làm ánh kim loại phản quang dưới ánh đèn, "Nhẫn đã đeo rồi, cục cưng không được đổi ý nữa đâu."
"Không đổi ý..." Bùi Dữ Minh ôm chặt anh, "Nhẫn vợ làm là đẹp nhất."
Không giống như cậu, chân tay vụng về, nghiên cứu cách dùng mỏ hàn điện một lúc lâu, dính phỏng tay rất nhiều lần mới làm ra được một chiếc nhẫn.
"Tuy em làm hơi xấu xí, nhưng sau này sẽ mua cho anh một chiếc tốt hơn..."
"Ngốc quá, đây đã là cái tốt nhất rồi," lời hứa hẹn của người yêu trẻ tuổi vụng về bị nụ hôn của Khám Tụng Ninh cắt ngang. Anh ngẩng đầu, trong đáy mắt là lòng si mê không hề che giấu, "Em cũng là tốt nhất, cục cưng."
Cơm nước xong, Bùi Dữ Minh tự giác đi rửa chén rồi ngồi trên sô pha ngắm bóng lưng Khám Tụng Ninh phơi quần áo, nhìn một lát đã chờ không nổi, mặc kệ quần áo chưa phơi xong liền dứt khoát đi ra bế người về sô pha, để Khám Tụng Ninh ngồi trong lòng mình.
Khám Tụng Ninh cũng không tức giận, thay đổi tư thế ngồi khóa lên đùi cậu, ôm mặt hỏi: "Chuyện gì thế? Em mệt à?"
Bùi Dữ Minh lắc đầu, ôm người hôn một lát vẫn không thấy đủ, lại kề mặt đụng đụng chóp mũi như đang đùa nghịch rồi nói: "Em phải về nhà rồi."
"Cục cưng không ngủ lại đây sao?"
Nói dối làm Bùi Dữ Minh cực kỳ chột dạ, gương mặt bắt đầu nóng lên, ấp úng nói: "Mẹ gọi em về, ừm... thay bóng đèn."
Khám Tụng Ninh không nghi ngờ gì, chỉ kéo kéo vành tai nhóc con, "Cục cưng ngoan quá, mau về nhà giúp mẹ đi thôi."
Khám Tụng Ninh chuẩn bị tiễn nhóc con xuống lầu, thừa dịp thay giày ở huyền quan, Bùi Dữ Minh nhanh nhẹn hôn lên mặt anh một cái, "Bà xã, ngày mai gặp." Sau đó lập tức chạy ra khỏi cửa, Khám Tụng Ninh chưa kịp phản ứng cậu đã biến mất dạng. Anh cho rằng vì mới làm lành ngày đầu tiên nên nhóc con không thích ứng, lỗ tai đỏ bừng, có lẽ là đang ngượng lắm rồi.
Tiếng bước chân chạy cộp cộp xuống lầu chấm dứt, Khám Tụng Ninh đi ra ban công nhìn theo bóng dáng thiếu niên chạy vội bên dưới.
Bùi Dữ Minh chạy được mấy chục mét bỗng nhiên dừng lại, hai bên nhìn nhau qua một lớp cửa sổ, tuy không thấy rõ mặt đối phương nhưng vẫn tin chắc rằng có sự ăn ý. Rõ ràng là cảnh tượng chia tay mà vẫn có một cảm giác an toàn khó phá vỡ, rất chắc chắn kiên định.
Trái tim hân hoan nhảy lên trong lồng ngực, Bùi Dữ Minh bỗng nhiên nhớ đến hồi đầu năm còn ở Brazil, cậu được bạn học người địa phương kéo đi tham gia diễu hành lễ hội hóa trang, mọi thứ xung quanh đều cuồng nhiệt, bên tai tràn ngập tiếng nhạc samba, tiếng trống dồn dập, rất nhiều nam thanh nữ tú để trần thân trên nhảy múa vui vẻ.
Cậu bị đám đông xô đẩy, nhịp tim bị buộc tăng nhanh, nhưng biểu hiện lại đờ đẫn hoàn toàn không phù hợp với bối cảnh quanh mình.
—— Cậu nghĩ về Khám Tụng Ninh.
Giữa lễ hội náo nhiệt, cậu không muốn làm bất cứ chuyện gì, chỉ nhớ Khám Tụng Ninh.
Lúc ấy cậu vừa bước qua sinh nhật tuổi hai mươi được năm tháng.
Con số hai mươi này đã là gì đâu, ở thời điểm hai mươi tuổi có ai dám đi nhận định một người khác là thuộc về mình suốt đời? Mạnh mẽ, ấu trĩ, bốc đồng, kiêu ngạo mà không được thừa nhận, đó đều là những nhãn dán quy chụp lên cả một thế hệ, mà người bị phán xét bên trong thường khó có thể thoát khỏi hiềm nghi.
Nhưng ở thời điểm hai mươi tuổi Bùi Dữ Minh đã biết, nếu nhắc đến người mình yêu, trong lòng cậu sẽ không có đáp án nào khác.
•
Có một câu chủ động "ngày mai gặp" của Bùi Dữ Minh, Khám Tụng Ninh ngủ một giấc ngon lành hiếm hoi, thậm chí đồng hồ báo thức vang lên còn đưa tay tắt đi, trở mình ngủ tiếp.
Mãi đến khi phân nửa chiếc giường ngập trong ánh nắng, anh mới bị cuộc điện thoại của Bùi Dữ Minh đánh thức.
"Vợ ơi anh mau xuống đi, em đang chờ anh dưới lầu..."
Nhịp thở của Bùi Dữ Minh hơi gấp như mới vận động mạnh xong, Khám Tụng Ninh lập tức tỉnh táo, bò dậy nhanh chóng rửa mặt, để nguyên dép lê và quần áo mặc nhà chạy ngay ra ngoài.
Lúc đẩy cửa chống trộm ra, đôi mắt anh bị ánh mặt trời làm chói nên nhất thời không tìm được Bùi Dữ Minh đang đứng ở đâu.
Khám Tụng Ninh bị cận thị nhẹ, trừ những lúc dùng máy tính làm việc thì bình thường không cần đeo mắt kính, anh đã quen với việc tầm nhìn không quá rõ ràng, cũng không thấy có gì là không tiện.
Nhưng giờ phút này anh lại nheo mắt cố gắng nhìn kỹ bóng dáng đứng dưới tàng cây, đột nhiên ước gì mình có mang kính mắt. Anh không quá chắc chắn gọi thử một tiếng: "Cục cưng?"
Bùi Dữ Minh giẫm một chân trên ván trượt, trên đầu là mái tóc cắt ngắn chỉnh tề lộ ra hàng chân mày và sống mũi anh tuấn, giống hệt cậu nhóc ngỗ nghịch vào ngày anh gặp lần đầu. Khám Tụng Ninh nhớ lại buổi sáng sớm gặp cậu trong cửa hàng tiện lợi mà như thể đã trôi qua mấy kiếp.
Nhóc con trượt hai ba cái đến trước mặt anh rồi nhảy xuống khỏi ván trượt, mím môi cười một cái, thấy Khám Tụng Ninh vẫn đang sững sờ liền giơ tay quơ quơ trước mắt anh, vòng kim loại màu bạc trên ngón áp út tụ những tia sáng nhỏ vụn, "Không quen em à?"
"Sao cục cưng lại, lại cắt tóc..."
Giọng Khám Tụng Ninh run rẩy, vuốt ve lên mái tóc người trước mắt như không thể tin nổi, vẫn là xúc cảm châm chích quen thuộc nhưng lại khiến người ta thấy hết sức an tâm. Cậu nhóc mặt mày sắc sảo thoạt nhìn rất khó làm thân, sau khi quen rồi mới biết là ngoan không tưởng được.
Bùi Dữ Minh ngượng ngùng gãi đầu, "Vì anh nói thích."
Tối hôm qua từ nhà Khám Tụng Ninh trở về đã khuya lắm rồi, cậu ghé vài cửa hàng cắt tóc nhưng nhà nào cũng đóng cửa, suýt nữa còn muốn tự mình lấy kéo cắt luôn, may mà kịp suy xét đến vấn đề kỹ thuật nên mới nhịn xuống được. Sáng nay chưa đến 7 giờ cậu đã vội ra ngoài ngồi xổm trước tiệm nhà người ta, ông chủ tới mở cửa nhìn thấy chỉ thốt được một câu: "Hừ, sao lại là cậu nữa rồi."
Đây không phải lần đầu tiên cậu làm chuyện ngu xuẩn, để tóc dài là vì Khám Tụng Ninh, đi cắt tóc cũng chỉ vì Khám Tụng Ninh.
Nhưng cho dù đang ở giữa thời kỳ trưởng thành đau đớn đến mất ngủ, cậu cũng chưa từng dừng yêu Khám Tụng Ninh. Giờ đây cơn đau đớn đã kết thúc, dưới ánh nắng chan hòa buổi sớm mai, cậu muốn dạy cho Khám Tụng Ninh một câu tiếng Bồ Đào Nha, cũng là câu tiếng Bồ đầu tiên cậu được học.
"Bom dia, eu te amo."
"Về sau mỗi buổi sáng em đều muốn nói với anh câu này."
Cậu ôm chặt Khám Tụng Ninh, môi dán lên vành tai, "Nghĩa là... Chào buổi sáng, em yêu anh."
"Đồ ngốc," Khám Tụng Ninh lén lau nước mắt, ngón áp út dùng cách thức cực kỳ mất tự nhiên câu lấy ngón áp út của Bùi Dữ Minh để hai chiếc nhẫn chạm vào nhau, "Anh cũng vậy."
Ánh trăng có ngày sẽ tắt, còn em là hòn đảo nhỏ duy nhất sáng lên giữa đêm trường mênh mang. Anh không cần cố tình theo đuổi niềm vui cũng có thể tìm được chính mình, không cần đóng vai nhà thám hiểm vẫn có thể tìm được em, bởi vì tình yêu khiến người ta có dũng khí thả người nhảy xuống, bởi vì hiệp sĩ ngốc nghếch sẽ luôn ở đó.
Chiếc nhẫn 10kΩ là món quà độc nhất vô nhị trên đời, em cũng vậy.
Anh muốn có được tình yêu ngây thơ, khẳng khái và độc nhất của em, cũng sẽ cho em một đáp án chính xác duy nhất.
A resposta é você, a resposta é eu te amo.
Đáp án là em, đáp án là anh yêu em.
END.