A Resposta - Bát Phân Bão

Chương 9




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
10KΩ
Sáng sớm nhiệt độ rất thấp, thường ngày Khám Tụng Ninh phải đấu tranh rất lâu mới xốc chăn lên được, hôm nay lại bị cái lò sưởi nóng hừng hực bên cạnh ôm chặt đến tỉnh. Mở mắt ra trời vẫn chưa sáng hẳn, không biết từ lúc nào Bùi Dữ Minh đã lại chui vào chăn ngậm một bên núm vú anh mút chùn chụt, phía bên kia cũng không lạnh nhạt, được lòng bàn tay vân vê xoa nắn.
"Ưm... cục cưng, đừng mút nữa," Khám Tụng Ninh hãy còn mơ màng, đầu ngực vô cùng nhạy cảm, lực đẩy Bùi Dữ Minh cũng mềm như bông, "Còn sớm lắm... Ngủ thêm một lát đi..."
Bùi Dữ Minh thả núm vú ra, chỉ trả lời đúng một chữ: "Đói." Xong lại tiếp tục mút mát hệt như một con cún đói ăn.
Khám Tụng Ninh dở khóc dở cười, hoàn toàn bị cậu làm tỉnh, một bên nghĩ thầm tối hôm qua đã mút một lần, sáng sớm mở mắt lại bị gặm nhất định là sưng vù lên rồi, một bên không nhịn nổi khoái cảm sung sướng vừa đau vừa ngứa kia, anh cắn đốt ngón tay, ưỡn ngực đẩy sâu hơn nữa vào miệng Bùi Dữ Minh.
"Vừa ngủ dậy đã đòi bú sữa, bộ em là em bé thật đấy à?"
Một tay anh nhẹ nhàng vò nhúm tóc ngắn của Bùi Dữ Minh, tay kia mò điện thoại dưới gối đầu ấn màn hình xem giờ, vẫn chưa đến 6 giờ sáng.
"Phải làm," Bùi Dữ Minh thò đầu ra khỏi chăn giật di động trên tay Khám Tụng Ninh ném lên tủ đầu giường, cởi bỏ chiếc áo ngủ chỉ còn khoác hờ trên người anh rồi vừa liếm vừa cắn đầu vai trắng nõn, hàm hồ nói: "Hôm qua đã hứa rồi..."
"Nhưng lần này cũng không được bắn vào trong, còn phải đến trường nữa," Khám Tụng Ninh ngáp một cái, cảm giác người đang gặm cắn lung tung trên vai mình hơi dừng lại, liền nhéo lỗ tai cậu bổ sung: "Cảnh cáo em, làm nũng vô ích."
Bùi Dữ Minh rời miệng, rầu rĩ đáp ứng: "Em biết rồi."
Sáng sớm trời quá lạnh, thậm chí Khám Tụng Ninh còn không muốn thò tay ra khỏi ổ chăn, cả người biếng nhác, chưa bắt đầu làm đã luôn miệng than lạnh. Bùi Dữ Minh kéo chăn qua đầu hai người, cực kỳ bất mãn gặm môi dưới của anh.
Hai người rúc vào chăn hôn môi, hôn xong thì dụi chóp mũi vào nhau, hơi thở đan xen không muốn tách rời. Sau một lúc nhiệt độ trong chăn tăng cao, không gian chật chội càng phóng đại thêm cảm giác cấm kỵ, rõ ràng bọn họ đang làm tình ở nơi an toàn nhất nhưng lại nếm được một trải nghiệm nhục dục cuồng dã mạo hiểm.
Bùi Dữ Minh ở trên giường không chơi được nhiều trò đa dạng, cũng chỉ biết hai tư thế vào từ phía trước hoặc đằng sau, lần trước làm mặt đối mặt thì lần này cắm sau lưng, suy nghĩ của cậu chỉ đơn giản có thế.
Một tay cậu chống bên cạnh thân thể Khám Tụng Ninh, tay kia nghiền ép núm vú, xấu xa ấn lún xuống quầng vú mềm mại.
Bàn tay Bùi Dữ Minh rất rộng, đích xác có thể ném bắt bóng rổ bằng một tay, khớp xương rõ ràng đầy cảm giác sung sức làm Khám Tụng Ninh nhộn nhạo tâm thần, vô thức hạ thấp eo dán sườn mặt lên ga trải giường, vừa thở gấp vừa dò đầu lưỡi ra liếm kẽ ngón tay cậu.
"Đệt."
Bùi Dữ Minh bị liếm tê dại cả eo, thở gấp mắng một câu thô tục, sướng đến tận cùng đồng thời lại tức giận khó hiểu, cậu cảm thấy Khám Tụng Ninh đang dùng kinh nghiệm thành thạo chèn ép mình, liền nghiến răng một cái rút dương v*t ra ngay trước khi Khám Tụng Ninh lên đỉnh, sau đó lật người lại để anh đối diện, đổi thành một tư thế càng dễ khống chế hơn.
Khoái cảm dồn dập bỗng nhiên bị ngăn chặn, huyệt thịt vừa bị lấp đầy chợt ngơ ngác co rút, Khám Tụng Ninh gần như muốn khóc, vô lực giạng chân ra câu lấy eo Bùi Dữ Minh.
"Cục cưng, cưng cưng đừng rút ra... Ưm, anh còn muốn mà..."
Miệng huyệt tham lam khép mở, Bùi Dữ Minh nhìn thấy mà dương v*t lại sưng to thêm một vòng, cậu xoa bóp thịt mông mấy cái, để lại vài dấu tay đỏ chót rồi đỡ gậy th*t đâm vào lần nữa.
Chăn trùm trên đỉnh đầu không biết đã trượt xuống từ lúc nào, Bùi Dữ Minh chậm chạp nhận ra trời đã sáng rõ, là một ngày nắng hiếm hoi giữa mùa đông, mang theo ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng ngủ qua khe hở bức màn, chiếu lên khuôn mặt ửng đỏ của Khám Tụng Ninh, không biết là vì vùi trong chăn hay vì cao trào do dục tình mang đến.
Đuôi tóc mướt mồ hôi che khuất đường chân mày, liên tục quét qua hai mắt theo từng chuyển động của thân thể. Bùi Dữ Minh cúi đầu vén tóc cho anh một lần, thuận thế hôn lên mi mắt không ngừng run rẩy.
Đôi mắt Khám Tụng Ninh rất đẹp, thoạt nhìn là mắt hoa đào nhưng dáng mắt tròn hơn một chút, đuôi mắt hơi cụp, dường như là trời sinh đa tình nhưng vẫn mang cảm giác ngây thơ vô tội. Anh hơi híp mắt rên rỉ, lông mi rủ xuống chiếu thành một cái bóng mờ nơi đáy mắt.
"Đẹp..." Bùi Dữ Minh cúi đầu ngậm bờ môi anh liếm hôn, vừa ngốc nghếch vừa si mê thủ thỉ: "Vợ em đẹp quá."
Khám Tụng Ninh bật cười, vươn tay sờ lên mặt cậu, "Vừa gọi anh là gì?"
Bùi Dữ Minh: "..." Rõ ràng đã nghe được còn cố ý hỏi lại, không nói, không thèm nói, giận rồi.
Sau đó lại chôn đầu vào hõm vai Khám Tụng Ninh, tắt máy đình công.
Thân thể sáng sớm rất nhạy cảm, chỉ được lấp đầy thôi đã đủ thoải mái, vách thịt co rút bao bọc dương v*t đang ở trạng thái sắp cao trào, nhưng Khám Tụng Ninh còn muốn nhiều hơn nữa, anh kẹp cẳng chân cọ xát lên sườn eo Bùi Dữ Minh, ôm lấy mặt cậu không ngừng hôn hít nhão nhão dính dính, ngữ điệu mềm mại hơn ngày thường.
"Cục cưng, cục cưng ngoan ơi... Em cử động đi, xin em mà..."
Hễ Khám Tụng Ninh muốn lấy lòng ai đều có thể trở thành bộ dạng phục tùng mềm yếu, còn nếu muốn thoát ra khỏi quan hệ bạn giường sẽ lập tức bày ra thái độ chơi bời ngả ngớn vô tâm vô tình, đây là bản lĩnh mấy năm nay anh luyện ra được. Bùi Dữ Minh hiện giờ không thể chống cự lại người trước, cũng tạm thời không tưởng tượng ra nổi người sau, được dỗ mấy câu đã nguôi giận, thúc dương v*t đưa đẩy cật lực trong huyệt nhỏ.
"Ưm... A, không được..." Khám Tụng Ninh nhanh chóng bắn lên cơ bụng nhóc con, vòng eo vô thức ưỡn lên, cổ ngẩng cao thành một độ cung xinh đẹp.
Bùi Dữ Minh cũng sắp lên đỉnh, dương v*t sưng lên cực đại bị kẹp siết đến kêu rên thành tiếng, nguyên cây thúc vào trong nghiền ép theo biên độ nhỏ, tầm mắt không tự giác đặt lên ngực Khám Tụng Ninh, đầu ti bị cậu cắn mút hơi sưng đã chuyển màu đỏ đậm.
Bùi Dữ Minh không tiền đồ nuốt nước bọt, "... Muốn bắn." Nói rồi cậu nhanh nhẹn rút dương v*t ra đỏ mặt leo lên người Khám Tụng Ninh, giương thẳng gậy th*t cọ quy đầu vào núm vú đâm thọc mấy cái, đầu nhũ vừa nhỏ xíu vừa đáng yêu đối lập hoàn toàn với đầu khấc sưng to tím đỏ, chỉ chọc nhẹ vào thôi đã lún xuống, rất đáng thương...
Kích thích thị giác khiến cậu lập tức bắn ra, chính cậu cũng bị dọa giật mình.
Bắn rất nhiều, từng luồng tinh dịch phun đầy lên ngực Khám Tụng Ninh, núm vú bị dịch thể trắng đục phủ kín, vài giọt thậm chí còn bắn lên cằm và khóe môi.
Khám Tụng Ninh thoả mãn kẹp chân, phía trước run run chảy ra chút dịch trắng như muốn tiểu, anh dùng tinh dịch của Bùi Dữ Minh xoa nắn đầu v*, hơi không chịu nổi khoái cảm đau đớn kia nên dời mục tiêu, lấy ngón tay dính dịch thể sờ lên bụng dưới cậu, "Sao lần nào cục cưng cũng lợi hại thế?"
"Hừ," Bùi Dữ Minh vốn dĩ chưa thỏa mãn, bị anh sờ lại bắt đầu thở gấp. Cậu tuốt lên xuống cây gậy th*t vừa bắn xong còn chưa kịp mềm, một lần nữa mặt đối mặt cắm vào trong, thẳng lưng đâm thọc trong lối nhỏ ướt át, giữ nguyên tư thế tương liên mà ghé vào tai Khám Tụng Ninh nói: "Thích anh..."
Khám Tụng Ninh vuốt ve gáy cậu như đang cổ vũ, "Cục cưng giỏi quá."

7 giờ rưỡi, đồng hồ báo thức của Khám Tụng Ninh vang lên, hai người vẫn còn mướt mồ hôi quấn lấy nhau không ai muốn rời giường.
Bùi Dữ Minh nhặt điện thoại tắt báo thức, ôm Khám Tụng Ninh từ phía sau cọ chóp mũi lên đốt sống cổ, hít ngửi mùi sữa tắm trên người anh.
Khám Tụng Ninh mệt mỏi thưởng thức bàn tay nhóc con, thầm nhủ nếu hôm nay không phải đi làm thì tốt quá, ước gì được phung phí cả ngày trong ổ chăn cùng bạn trai nhỏ, muốn ngủ thì ngủ, muốn làm tình thì làm tình.
Anh đùa nghịch từng ngón tay, cuối cùng dừng trên hổ khẩu, ngón trỏ trượt lên xuống theo vòng cung parabol tự chơi đến vui vẻ, cuối cùng thỏa mãn ngáp một cái, nói: "Cục cưng, móng tay em hơi dài rồi."
Bùi Dữ Minh nhìn xuống, xác nhận đúng là mình nên cắt móng tay. Cậu hơi ngượng ngùng cuộn ngón tay về, "Tại em quên."
Chỉ quên thôi, không phải do nhóc con lôi thôi lếch thếch đâu.
"Để anh cắt giúp em," Khám Tụng Ninh ngồi dậy vươn vai, rút bấm móng tay từ tủ đầu giường ra hiệu cho Bùi Dữ Minh đổi tư thế, gối đầu lên đùi anh, "Đưa tay cho anh, đừng nhúc nhích nhé."
Bùi Dữ Minh thoải mái nằm dài giơ cánh tay lên để anh tùy ý đùa nghịch.
Khám Tụng Ninh trông thấy vẻ mặt hưởng thụ của cậu, bỗng nhiên bật cười, "Cục cưng ơi, nếu em mọc đuôi thật, có khi nào bây giờ đuôi của em đã quay tít lên rồi không?"
Bùi Dữ Minh nâng mắt nhìn anh không hiểu: "Đuôi gì cơ?"
Khám Tụng Ninh lắc đầu, phủ một nụ hôn lên móng tay hồng hồng, "Không có gì, chỉ khen em dễ thương thôi."
Về đến trường học, tâm trạng nhóc con chùng xuống thấy rõ nhưng lại càng thêm dính người, không nắm tay được cũng phải đi dính sát vào Khám Tụng Ninh.
Sáng nay Bùi Dữ Minh không có tiết, Khám Tụng Ninh định theo thói quen đưa bạn trai nhỏ đến phòng tự học rồi mới về làm việc, nhưng có lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng Tây rồi, gần đến ngày thi cuối kỳ mà nhóc con bướng bỉnh không chịu học bài, một hai bám lấy anh ăn vạ đòi đi cùng sang tòa nhà văn phòng khoa, nói sẽ tùy tiện tìm một chỗ chờ anh tan học, ngồi dưới hành lang cũng được.
"Em không làm ồn đâu mà... vì sao lại không được đi?" Bùi Dữ Minh hỏi.
Đương nhiên Khám Tụng Ninh có thể biên ra rất nhiều lý do đối phó, nhưng thoáng trông thấy ánh mắt nhóc con cực kỳ đáng thương nhìn mình như muốn tìm kiếm cảm giác an toàn, anh lại mềm lòng đồng ý.
Anh bất chấp mạo hiểm dẫn Bùi Dữ Minh vào tòa nhà của khoa, đi được nửa đường không may chạm mặt một sinh viên, trước khi người kia kịp lên tiếng chào "thầy Khám", anh đã nhanh miệng phủ đầu: "Ôi, cậu đi ăn sáng đấy à? Mau đi đi, chậm trễ là căn tin hết đồ ăn đấy."
Sau đó vội vàng kéo Bùi Dữ Minh bỏ chạy, đúng là ngàn cân treo sợi tóc.
Sinh viên kia vẫn còn đứng sững tại chỗ không hiểu gì cả: "Kỳ ghê, hôm nay thầy Khám làm sao vậy, mình vừa từ căn tin về đây mà..."
Ngang qua khoa Kiến trúc và xây dựng, từ xa Khám Tụng Ninh đã nhìn thấy một tờ poster cùng loại với mấy tờ giấy ngày hôm qua, nhưng chỉ có một mình ảnh Tưởng Trác, thậm chí bên trên còn treo băng rôn biểu ngữ viết "Chào mừng kiến trúc sư Tưởng về khoa giao lưu hướng dẫn". Khám Tụng Ninh nhủ thầm trong đầu, lúc nào khoa Kiến trúc cũng khoa trương màu mè thế này à, sinh viên ưu tú trong trường đâu phải chỉ có một mình Tưởng Trác.
Khua chiêng gióng trống lớn như vậy đương nhiên Bùi Dữ Minh cũng nhìn thấy, nhưng cậu vẫn hướng mắt đi thẳng không nói tiếng nào.
Khám Tụng Ninh đã đoán được đại khái nguyên do từ trạng thái khác thường tối hôm qua của cậu, bèn kéo kéo tay hỏi: "Cục cưng không thích người này đúng không?"
Bùi Dữ Minh không trả lời.
"Cục cưng, làm chuyện xấu với anh đi," Khám Tụng Ninh không truy vấn, chỉ mỉm cười chỉ vào tấm poster: "Dù sao anh cũng không thích cậu ta, không muốn nhìn thấy mặt, dứt khoát xé xuống là xong."
Khám Tụng Ninh liếc nhìn lần cuối gã đàn ông anh tuấn mỉm cười nhẹ trên tấm poster, từ giữa chân mày toát lên vẻ uy nghiêm thường thấy của bậc tinh anh bề trên, bên dưới còn che giấu rất kỹ nét lạnh nhạt và kiêu căng nhưng vẫn bị Khám Tụng Ninh nhìn ra được. Anh túm chặt một góc poster dùng sức xé xuống, cực kỳ ghét bỏ nói: "Trông cái mặt cứ như tất cả mọi người đều thiếu nợ cậu ta hai triệu ấy, công ty nát nhà cậu ta trước sau gì cũng phá sản thôi."
Anh vò nát tấm poster, quay đầu nhìn thấy khóe môi Bùi Dữ Minh giật giật như đang cố nhịn cười.
Thế này mới đúng chứ, trẻ con thì phải được vui vẻ.
Hai người an toàn đến được văn phòng khoa, Khám Tụng Ninh dẫn người vào một căn phòng cất giữ thiết bị thí nghiệm, thường ngày cơ bản không có ai lui tới, Bùi Dữ Minh có thể ngồi học bài trong này mà không bị làm phiền.
"Những thứ kia là gì thế?" Bùi Dữ Minh chỉ vào một đống công cụ và dây điện đặt trên bàn.
"Mỏ hàn điện tử*, dùng để hàn bảng mạch điện đấy, cục cưng đừng chạm vào kẻo phỏng tay, mấy chuyện đó chỉ nên để đám trai kỹ thuật thô kệch như bọn anh làm thôi," Khám Tụng Ninh thu dọn đồ trên bàn vào trong thùng, hôn lên mặt Bùi Dữ Minh một cái, "Cục cưng nhà anh thì không phải."
*Mỏ hàn điện tử -电烙铁:

Sáng nay Khám Tụng Ninh có một cuộc họp nhỏ, sau đó còn phải hướng dẫn luận văn cho sinh viên nên sắp xếp cho Bùi Dữ Minh xong thì tất tả chạy đi ngay. Đến khoảng 10 giờ anh hơi rảnh rỗi ghé xuống trông thấy cậu đang nghiêm túc ôn tập căn bản tiếng Bồ Đào Nha, liền nài nỉ cậu đọc cho mình nghe một đoạn ngắn, còn được cậu dạy cho một câu ngạn ngữ: Curta que a vida é curta. Nghĩa là cuộc đời rất ngắn, phải cố gắng hưởng thụ từng giây.
11 giờ rưỡi, Khám Tụng Ninh kết thúc công việc, nghĩ nhóc con hẳn là đói bụng rồi nên xuống tìm cậu cùng đi ăn cơm.
Lo lắng đi thang máy dễ đụng mặt sinh viên, anh bèn dẫn Bùi Dữ Minh đi thang bộ nhưng vẫn khó tránh khỏi chột dạ, bước chân cũng vì thế mà dồn dập hơn. Bùi Dữ Minh theo sau, đến chiếu nghỉ đột nhiên kéo tay anh lại.
"Anh đừng quay đầu." Bùi Dữ Minh nói.
Một vật mát lạnh trượt vào ngón áp út làm Khám Tụng Ninh hơi sửng sốt, sau đó tay được buông ra, nghe Bùi Dữ Minh giải thích: "Quà tặng anh."
Là nhẫn, một chiếc nhẫn cực kỳ đặc biệt.
Lần đầu tiên Khám Tụng Ninh nhìn thấy một chiếc nhẫn được làm từ dây thiếc hàn*.
*Dây thiếc hàn - 焊锡丝

Bề ngoài nhẫn thật sự rất sơ sài, chỉ uốn cong một đoạn dây thiếc hàn rồi hàn hai đầu cho dính vào nhau, cuối cùng gắn thêm một miếng điện trở* dán nho nhỏ vào giữa. Khám Tụng Ninh nâng tay lên nhìn kỹ, trên điện trở viết con số 1002, đại diện cho 10KΩ.
*Điện trở hay Resistor là một linh kiện điện tử thụ động gồm 2 tiếp điểm kết nối, thường được dùng để hạn chế cường độ dòng điện chảy trong mạch, điều chỉnh mức độ tín hiệu, dùng để chia điện áp, kích hoạt các linh kiện điện tử chủ động như transistor, tiếp điểm cuối trong đường truyền điện và có trong rất nhiều ứng dụng khác.
Điện trở được đo bằng đơn vị ohms, ký hiệu bằng chữ cái Hy Lạp omega (Ω)
Điện trở dán trông như thế này:

"Cục cưng lợi hại quá, nhưng con số mười ngàn ohms trên này nghĩa là gì thế?"
Bùi Dữ Minh vốn không biết đó là một miếng điện trở, lúc ấy cậu chỉ nghĩ một vòng dây kim loại không thì quá đơn điệu nên tùy tiện tìm thêm thứ gì đó gắn vào trang trí. Cậu vắt hết óc suy nghĩ cho ra một đáp án vừa lòng, nghẹn nửa ngày mới đỏ mặt nói: "Thì ý là... ý là muốn kết hôn cùng anh suốt mười ngàn năm."
Khám Tụng Ninh nhìn đầu ngón trỏ của cậu hơi đỏ lên, hiển nhiên là bị mỏ hàn đụng phải, phảng phất như thấy được hình ảnh nhóc con ngồi trước bàn cau mày nghiên cứu mấy công cụ hàn điện và mạch điện trong căn phòng này.
Kim loại và những con số đại diện cho công thức kỹ thuật nghiêm cẩn lạnh lẽo, ở trong tay cậu nhóc chợt biến thành một chiếc nhẫn có độ ấm.
Điều này quá quý giá mà cũng thật kỳ diệu, rõ ràng là một cậu nhóc học ngành xã hội, trên đầu lưỡi luôn cất giấu thứ ngôn ngữ thần bí xa lạ, trọng âm, biến âm, âm rung dài ngắn, bởi không hiểu nên anh mới thấy nó lãng mạn. Một đứa trẻ như vậy lại vì anh mà đi làm chuyện mình không quá quen thuộc, còn anh lại biến thành người truy vấn ý nghĩa nhân văn trên một miếng điện trở, dường như có một loại ảo giác hai bên đã trao đổi ngành học cho nhau.
10KΩ.
Mười ngàn năm.
Một vạn năm.
Yêu anh một vạn năm.
Khám Tụng Ninh sớm bước qua cái tuổi tin vào chuyện vĩnh hằng từ lâu, dù là khi còn nhỏ anh cũng không có cơ hội được nghe chuyện cổ tích trước giờ đi ngủ. Nhưng rồi Bùi Dữ Minh xuất hiện, tựa như một hòn đảo chậm rãi trôi về phía anh trên mặt biển phủ đầy băng giá, đó là nơi anh được phép có một giấc mơ đẹp đẽ dài một vạn năm.
Sợi dây thiếc hàn lồng vào ngón áp út như vây chặt bóng dáng đã quen phiêu bạt lang thang, khiến cả linh hồn run rẩy vì trót yêu phải một người không nên yêu.