A Miêu Muốn Làm Cá Muối

Chương 6: Lời chúc phúc




Người đàn ông nhìn sâu vào đôi mắt tò mò của A Miêu, chậm rãi nói: “Sau này ngươi sẽ biết!”

Câu trả lời mơ hồ ấy khiến A Miêu càng thêm tò mò, nhưng chưa kịp hỏi gì thêm thì người đàn ông đã hòa vào đám đông, biến mất như một làn khói.

Cùng lúc này, chủ gian hàng liền hỏi A Miêu: "Cô gái, cô có lấy chiếc hộp này không?”

A Miêu nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, lòng đầy mâu thuẫn. Một mặt, nàng tò mò muốn biết bên trong nó chứa đựng gì. Mặt khác, nàng lại lo sợ những điều kỳ lạ có thể xảy ra. Sau một hồi đắn đo, A Miêu quyết định: "Ta mua nó.”

Nàng rút túi linh thạch ra, trả cho chủ gian hàng. Khi cầm chiếc hộp trên tay, A Miêu cảm thấy một luồng khí lạnh thấm vào lòng bàn tay.

Sau đó, A Miêu thu hộp vào túi trữ vật, rồi quay lại tìm A Hổ và Kỷ Vân Nha.

Ở ngã ba, A Miêu gặp lại A Hổ và Kỷ Vân Nha. A Hổ đang chỉ tay về phía trái, còn Kỷ Vân Nha thì chỉ về phía phải, cả hai đều nhất quyết bảo rằng con đường mình chọn mới là đúng. Thấy vậy, A Miêu mỉm cười, hô to:

“Hai ngươi đang tìm ta à?”

A Hổ và Kỷ Vân Nha giật mình, quay lại nhìn A Miêu. A Hổ vội vàng chạy đến, hỏi: “A Miêu, ngươi đi đâu vậy? Ta tìm ngươi khắp nơi.” Kỷ Vân Nha cũng chạy đến.

“Ta đi dạo quanh quanh thôi à” A Miêu trả lời.

"Nhanh đi đến cây cổ thụ thôi nào! Sắp bắt đầu lễ hội Ánh Trăng rồi!” Kỷ Vân Nha nói.

A Miêu và A Hổ đồng thời gật đầu, ba người cùng nhau đi về phía cây cổ thụ.

Khi màn đêm buông xuống, lễ hội Ánh Trăng chính thức bắt đầu.



Cây cổ thụ cổ kính được trang hoàng lộng lẫy, ánh đèn lung linh chiếu rọi khắp nơi. Hàng ngàn chiếc đèn lồng nhỏ xíu, đủ màu sắc, được treo kín cành lá, tỏa ánh sáng lung linh huyền ảo. Ánh đèn phản chiếu xuống mặt sông, tạo nên một tấm thảm lung linh, khiến cho mọi vật xung quanh như được phủ lên một lớp sương mờ kỳ ảo.

A Miêu, A Hổ và Kỷ Vân Nha đứng dưới gốc cây, cùng hòa mình vào không khí nhộn nhịp của lễ hội.

Tiếng hô "Thành chủ tới! Xin nhường đường!" vang lên.

A Miêu, A Hổ và Kỷ Vân Nha cùng quay đầu lại, nhìn thấy một đoàn người trang trọng đang tiến về phía họ. Dẫn đầu đoàn người là thành chủ, ông mặc bộ lễ phục màu đỏ thẫm, trên tay cầm cây quạt nan, khuôn mặt luôn nở nụ cười hiền hậu.

Đây là thành chủ của Thành Vạn Yêu tên Vạn Bách, là một báo yêu 4000 năm tuổi.

Ông vẫy tay với dân Thành Vạn Yêu, yêu chúng reo hò, vẫy tay đáp lại, không khí lễ hội trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Vạn Bách đứng dưới gốc, ánh trăng vàng nhạt xuyên qua kẽ lá, nhuộm lên gương mặt ông một vẻ trầm tĩnh. Đôi mắt ông quét qua đám đông đang nô nức tụ họp, ánh mắt ấy chứa đựng cả sự yêu thương và lo lắng.

Sau đó, Vạn Bách ngước nhìn lên bầu trời đêm, nơi vầng trăng tròn đang tỏa sáng rực rỡ. Giọng nói ông trầm ấm, vang vọng khắp nơi:

“Hôm nay, dưới ánh lung linh, chúng ta cùng nhau tận hưởng lễ hội Ánh Trăng. Xin thần Ánh Trăng ban phúc lành cho mọi nhà, mọi yêu luôn được bình an, hạnh phúc.”

Yêu chúng xung quanh cùng hô vang: “Xin thần Ánh Trăng ban phúc lành”

Ánh trăng như đáp lại lời cầu phúc, dần chuyển sang màu vàng kim óng ánh. Những tia sáng lung linh chiếu xuống, chạm vào từng tán cây, từng yêu chúng đang đứng.

Cả không gian như bừng sáng trong ánh vàng huyền ảo. Bóng dáng các yêu chúng in rõ trên nền đất, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Tiếng nhạc du dương vang lên, hòa quyện cùng tiếng cười nói rộn rã. Các yêu chúng bắt đầu khiêu vũ, vòng tay nhau nhảy múa dưới ánh trăng.

Các yêu cũng đua nhau hóa về nguyên hình: có chú cáo chín đuôi đuôi đuôi xù lông, có cô chồn khoác lên mình bộ lông óng ánh, có cả chú gấu trúc lóng ngóng với bộ quần áo sặc sỡ. Tiếng cười nói rộn rã vang vọng khắp nơi.

Vạn Bách mỉm cười hài lòng, ông nhìn những con dân của mình đang tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ.



Ánh trăng vàng trên sông như một tấm gương khổng lồ, phản chiếu hình ảnh các yêu chúng đang vui chơi.

Những bông hoa đủ màu sắc đua nhau nở rộ, tỏa hương thơm ngát. Gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng thì thầm của thiên nhiên, hòa quyện cùng tiếng nhạc du dương.

Một lúc sau, dưới gốc cây bắt đầu tỏa sáng, đây là tín hiệu cho việc quà được ban thưởng bởi thần Mặt Trăng.

Ánh sáng từ gốc cây lớn dần, dần hiện ra một chiếc bàn bày đầy những món ngon mà các yêu chúng yêu thích. Có những quả táo đỏ mọng, những chiếc bánh hình trăng lưỡi liềm thơm phức, và cả những bình mật ong vàng óng ánh.

Vạn Bách mỉm cười hài lòng, ông nói: "Đây là phần thưởng của thần Mặt Trăng dành cho chúng ta. Hãy cùng nhau thưởng thức nhé!”

Các yêu chúng reo hò sung sướng, xếp hàng đến gần chiếc bàn chờ được phát quà.

Chú cáo chín đuôi nhận một quả táo. Cô chồn thì nhận lấy một chiếc bánh, còn chú gấu trúc thì ôm lấy một bình mật ong.

Trong khi các yêu chúng đang vui vẻ thưởng thức quà, Vạn Bách tay cầm một chiếc hộp trên bàn rồi thông báo:

"Các yêu chúng, đây là món quà đặc biệt nhất mà thần Mặt Trăng ban tặng cho yêu đã dâng món quà đặc biệt cho thần Mặt Trăng."

Mọi con mắt đều đổ dồn về chiếc hộp. Vạn Bách nhìn chiếc hộp rồi thông báo: “Phần thưởng này thuộc về…”

Các yêu chúng nín thở lắng nghe.

“Phần thưởng này thuộc về… bạn nhỏ nào đã dâng thấy bông hoa dạ quang đầu tiên cho lễ hội Ánh Trăng vừa rồi!”

Cả nhóm yêu chúng xì xào bàn tán.