A Miêu Muốn Làm Cá Muối

Chương 4: Ngày thường của A Miêu




Một hôm, khi Kỷ Vân Nha đến thăm, A Hổ đang cố gắng thuyết phục một vị khách khó tính mua một chiếc vòng cổ ngọc trai.

"Này, chàng trai, cái vòng này không hợp với tôi chút nào. Nó làm tôi trông già hơn đấy!" vị khách lớn tiếng phàn nàn.

A Hổ cười tươi rói:

"Thưa ngài, ngọc trai là biểu tượng của sự sang trọng và quý phái. Với chiếc vòng này, ngài sẽ trở nên trẻ trung và cuốn hút hơn bao giờ hết đấy!"

Kỷ Vân Nha đứng bên cạnh, cố nhịn cười. Nàng thầm nghĩ:

"A Hổ quả nhiên có tài ăn nói. Nếu không bán được ngọc trai, làm nghề khác chắc cũng sẽ thành công!”

Trong khi đó, A Miêu đang ngồi ngủ gật trên chiếc ghế bành êm ái, chiếc gương nhỏ vẫn trong tay.

Kỷ Vân Nha khẽ cười, nhẹ nhàng bước tới rồi bất ngờ hét lên, "A Miêu, dậy mau! Có một anh chàng đẹp trai đang tiến vào cửa hàng ngươi kìa!"

A Miêu giật mình tỉnh dậy, mặt mày nhăn nhó. "Cái gì? Ở đâu?!" Nàng quay cuồng nhìn xung quanh, rồi nhận ra không có gì cả. Kỷ Vân Nha đứng đó cười ngặt nghẽo.

"Ngươi thật là!" A Miêu bĩu môi. "Ngươi làm ta giật cả mình."

Kỷ Vân Nha lau nước mắt vì cười, nói, "Ngươi lúc nào cũng như thế, ta không thể không trêu chọc ngươi được. Mà này, hôm nay có chuyện gì vui không?"

A Miêu lắc đầu, tỏ vẻ chán nản. "Không có gì đặc biệt. Ngày nào cũng vậy, bán ngọc trai, ngắm bản thân trong gương, rồi lại ngủ gật."

Kỷ Vân Nha ngồi xuống bên cạnh, đặt một chiếc hộp nhỏ lên bàn. "Ta mang cho ngươi một ít bánh ngọt từ tiệm bánh của yêu Cáo Bạc. Ngươi chắc chắn sẽ thích."

A Miêu mắt sáng lên, nhanh chóng mở hộp bánh và cắn một miếng lớn. "Ngon tuyệt! Ta thật may mắn khi có một người bạn như ngươi."

Kỷ Vân Nha mỉm cười, nhìn A Miêu ăn bánh một cách ngấu nghiến. "Ngươi cứ ăn từ từ thôi. Đừng có mà nuốt cả cái bánh kẻo nghẹn."



"Ta không thể chờ được, chúng ngon quá mà," A Miêu vừa nói vừa nhai bánh. "Ngươi biết không, hôm qua có một yêu đến cửa hàng, hắn cứ hỏi giá cả từng viên ngọc trai mà không mua gì cả. Ta phải nói cho hắn biết rằng, ngọc trai của ta là tuyệt tác, không thể bán rẻ được."

Kỷ Vân Nha cười khúc khích. "Ngươi đúng là, lúc nào cũng có chuyện để kể.”

A Hổ sau khi bán hàng xong liền đến trò chuyện với các nàng.

"Này, hai người đang nói chuyện gì vui thế?" cậu hỏi, nở nụ cười tươi rói.

"Đang nói xấu ngươi đấy!" A Miêu nháy mắt tinh nghịch.

A Hổ giả vờ giận dỗi, tay ôm ngực, làm bộ mặt buồn rầu. "Trời ơi, hai người ác quá đi! Nào, nói đi, ta đã làm gì sai mà các nàng phải nói xấu như vậy?"

Kỷ Vân Nha cười khúc khích: "Đâu có, chúng ta chỉ đang định khen ngươi khéo ăn nói, giỏi bán hàng thôi."

A Hổ chớp mắt, vẻ mặt giả vờ nghi ngờ. "Thật á? Cả hai nàng mà lại khen ta, chắc chắn là có gì đó không bình thường. Hay là hai người đang âm thầm lên kế hoạch gì đó để bày trò đùa giỡn ta?"

A Miêu cười tươi, làm bộ nghiêm nghị. "Không có đâu! Chúng ta định đem ngươi đi bán đó!”

A Hổ mở to mắt, giả vờ sợ hãi. "Bán ta á? Các nàng định bán ta cho ai? Có phải là một nhóm người lạ lùng muốn làm món thịt hổ chiên giòn không?"

Kỷ Vân Nha lập tức lắc đầu, vừa cười vừa nói. "Không phải đâu! Chúng ta định bán ngươi để mua thêm bánh ngọt và ngọc trai. Nhưng đừng lo, ta đã thương lượng với A Miêu rồi, ngươi ở chỗ mới sẽ được trả lương cao lắm!"

A Hổ thở phào nhẹ nhõm. "Thế thì tốt. Nếu ngươi còn định mang ta đi bán, ít nhất cũng phải chọn một nơi có lương thực và đồ ăn ngon chứ!"

A Miêu làm bộ suy nghĩ nghiêm túc. “Chắc phải thế thật!”

Trong khi ba người đang vui vẻ trò chuyện, một con chim bói cá bay đến, mỏ ngậm một tấm giấy. Nó thả tấm giấy xuống trước mặt họ rồi bay đi.



A Hổ nhặt tấm giấy lên và đọc to:

"Thông báo: Sắp tới Lễ hội Ánh Trăng! Đề nghị các yêu nhận được thông báo này chuẩn bị những món quà đặc biệt dâng lên nữ thần Mặt Trăng. Món quà nào độc đáo và sáng tạo nhất sẽ được ban thưởng."

A Hổ đọc xong tấm giấy, ánh mắt sáng rỡ.

"Lễ hội Ánh Trăng! Lâu lắm rồi mới có dịp tham gia!"

Kỷ Vân Nha hào hứng nói. "Ta nhớ hồi nhỏ, ta thường cùng mẹ làm bánh hình trăng để dâng lên nữ thần."

A Hổ háo hức: "Lễ hội Ánh Trăng! Nghe thú vị quá! Ta đã nghe nói về lễ hội này nhưng chưa từng tham gia. Chúng ta nhất định phải đi!"

A Miêu nghe vậy thì nhíu mày, vẫy tay ngán ngẩm. "Các ngươi cứ đi đi, ta không hứng thú với mấy lễ hội này đâu. Ta sẽ ở nhà làm cá muối thôi."

A Hổ ngạc nhiên. "Sao ngươi không muốn đi? Lễ hội này sẽ rất thú vị và chúng ta có thể thắng giải thưởng nữa mà!"

Kỷ Vân Nha cũng đồng tình. "Đúng đó, A Miêu! Ngươi không thể suốt ngày nằm ườn ra như cá muối được.”

A Miêu thở dài. "Nhưng ta thích ở nhà hơn. Ta muốn nằm trên ghế bành, ăn bánh ngọt và nhìn ngắm bản thân trong gương thôi."

A Hổ cười tươi, nắm lấy tay A Miêu kéo dậy. "Không được đâu! Ngươi không thể cứ làm cá muối mãi được. Ngươi phải đi cùng chúng ta! Ngươi biết đó, một cuộc phiêu lưu mới, biết đâu lại mang lại nhiều niềm vui."

A Miêu vẫn cố gắng lắc đầu. "Nhưng ta thật sự không muốn đi. Mấy ngươi đi vui vẻ là được rồi, ta sẽ ở nhà trông coi cửa hàng."

Kỷ Vân Nha nhìn A Miêu bằng ánh mắt kiên quyết. "Ngươi không thể ở nhà mãi như vậy được. Chúng ta sẽ chuẩn bị mọi thứ cho lễ hội và ngươi sẽ đi cùng chúng ta. Ta chắc chắn ngươi sẽ không hối hận đâu."

Cuối cùng, A Miêu không thể cưỡng lại sự thuyết phục của hai người bạn thân. "Thôi được rồi, ta sẽ đi. Nhưng ngươi phải hứa là sẽ không làm ta hối hận nhé!"

A Hổ và Kỷ Vân Nha cùng nhất trí đáp. "Được thôi!”