A Miêu Muốn Làm Cá Muối

Chương 21: Gặp lại người ấy




Thanh Vân Long cười lớn, hài lòng với phản ứng của mọi người, rồi hắn vung tay một cách điệu nghệ, tạo nên một vệt sáng vàng nhạt trên không trung. Ngay lập tức, từ những vách núi xung quanh, các luồng ánh sáng dịu dàng đổ xuống, hòa lẫn với lớp sương mỏng tạo nên một bầu không khí kỳ ảo. Hắn bước đến giữa đám đông, vỗ nhẹ vào vai A Hổ, giọng nói đầy hứng khởi:

"Đã đến lúc chúng ta phải tổ chức một bữa tiệc ra trò để chào đón các vị khách quý! Đừng lo, nơi này có tất cả những gì chúng ta cần"

Chỉ một cái phất tay, Thanh Vân Long triệu tập các linh vật từ những vùng rừng và biển xung quanh. Những con chim lạ lùng với bộ lông rực rỡ bay đến, chúng mang theo những giỏ trái cây chín mọng, tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Những loài cá biển sặc sỡ bơi lội quanh các đầm phá cũng nhanh chóng xuất hiện, nhảy vọt lên không trung, tựa như những ánh đèn lễ hội. Trên mặt đất, những chiếc bàn làm từ tre và gỗ được dựng lên một cách tự nhiên, trang trí bằng những đóa hoa dại tinh tế.

A Hổ tròn mắt ngạc nhiên, không kìm được tiếng reo lớn: "Tiệc thật sao? Vậy thì quá tuyệt rồi! Ta đói bụng quá!"

Tiêu Ly cười khẽ trước sự háo hức của A Hổ, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Thanh Vân Long. "Đúng là tài nghệ đáng khâm phục. Ngươi không chỉ giỏi trong chiến đấu mà còn có tài tổ chức tiệc tùng"

Thanh Vân Long nháy mắt tinh nghịch, đáp lại: "Đời sống không chỉ có chiến đấu, Tiêu Ly. Đôi khi, tận hưởng cũng là một cách để làm cho tâm hồn trở nên mạnh mẽ hơn."

A Miêu vẫn đứng yên, không tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng ánh mắt của nàng giờ đây đã dịu lại, không còn vẻ mơ hồ nữa. Những đợt sóng mây bồng bềnh dưới chân nàng như một lời thì thầm từ quá khứ, khiến nàng cảm thấy quen thuộc. Nàng quan sát cảnh vật xung quanh, cảm nhận được sự ấm áp từ những người bạn bên cạnh, dù lòng nàng vẫn còn đọng lại chút cảm giác xa lạ.

Bữa tiệc nhanh chóng được chuẩn bị, những món ăn tươi ngon từ biển và rừng bày ra trước mắt. Những trái cây mọng nước, cá nướng thơm lừng, và những loại bánh ngọt đặc trưng của đảo làm cho A Hổ không ngừng liếm môi. Cả nhóm ngồi quanh bàn, Thanh Vân Long mời mọi người nâng ly nước trái cây pha chế từ những loại hoa quý.

“Chúng ta hãy uống mừng vì việc đã gặp lại” Thanh Vân Long nói, giọng đầy sảng khoái.

Cả nhóm đồng thanh nâng ly, tiếng cười vang lên giữa không gian tĩnh lặng của Miên Viễn Đảo, hòa quyện với tiếng sóng mây và tiếng gió nhè nhẹ lướt qua, tạo nên một khoảnh khắc hoàn hảo, như thể họ đã tìm thấy một thiên đường bí mật, tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.

“À đúng rồi! Quên thông báo với các ngươi, ta sắp kết hôn!” Thanh Vân Long hào hứng thông báo.

Cả nhóm sững lại sau câu nói bất ngờ của Thanh Vân Long. A Hổ vẫn đang nhồm nhoàm nhai cá nướng, giật mình suýt làm rơi cả miếng cá khỏi miệng. "Hả? Kết hôn? Ngươi đang đùa ta đấy à?" Cậu reo lên, đôi mắt mở to đầy kinh

ngạc.



A Miêu có vẻ ngạc nhiên xen lẫn thích thú: "Ngươi mà cũng kết hôn sao? Ta tưởng ngươi chỉ thích phiêu bạt khắp nơi, tự do tự tại cơ chứ."

Thanh Vân Long cười phá lên, đôi mắt lóe lên tia sáng bí ẩn: "Tự do cũng có lúc phải dừng lại, A Miêu. Ta gặp được người khiến ta muốn ở yên một chỗ. Một người tuyệt vời, và chắc chắn các ngươi sẽ ngạc nhiên khi biết cô ấy là ai."

Tiêu Ly cũng không thể giấu nổi sự tò mò. Hắn chậm rãi quay sang Thanh Vân Long, đôi mắt chăm chú hơn: "Người đó... là ai?"

Thanh Vân Long nhấp một ngụm rượu, mắt hướng về phía Tiêu Ly, trả lời: “Một người cực kỳ xinh đẹp, lát đến các ngươi sẽ biết”

Tiêu Ly nhướng mày, cảm nhận sự lấp lửng trong câu nói của Thanh Vân Long. "Ngươi rõ ràng đang muốn gây tò mò rồi," hắn cười khẽ, đặt ly xuống bàn. "Chắc hẳn phải là một người đặc biệt lắm mới khiến ngươi bỏ cuộc sống tự do mà ngươi hằng yêu thích"

Thanh Vân Long chỉ mỉm cười bí ẩn, không nói thêm gì, nhưng ánh mắt lấp lánh một niềm hạnh phúc khó giấu. A Hổ, sau khi nuốt trọn miếng cá nướng, cũng nhảy vào cuộc đối thoại: "Cô ấy có giỏi võ như ngươi không? Chúng ta có thể gặp nàng không?"

"Yên tâm, các ngươi sẽ gặp nàng ngay thôi," Thanh Vân Long vừa nói, vừa khế lắc ly rượu trong tay.

Thanh Vân Long đứng dậy, hướng về phía biển mây bồng bềnh, như chờ đợi một sự xuất hiện. "Người ấy đến rồi," hắn nói với giọng phấn khích.

Từ xa, giữa những lớp sương mây dày đặc, một bóng dáng uyển chuyển xuất hiện. Đôi chân nàng nhẹ nhàng bước trên mặt nước, như thể mây trời đang nâng đỡ mỗi bước đi. Nàng mặc trên mình bộ áo màu ngọc bích, lấp lánh ánh sáng phản chiếu từ những đợt sóng mây. Mái tóc dài buông xuống, xõa tung trong gió, tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo không tưởng.

A Miêu ngẩn người, cảm giác quen thuộc tràn ngập trong lòng. Hình ảnh đó, dáng vẻ ấy... Nàng không thể nào nhầm lẫn được.

Thanh Vân Long cất tiếng đầy tự hào: "Đây là Lam Châu. Người sắp trở thành vợ của ta"

A Miêu đột nhiên cảm thấy tim mình chùng xuống, như có điều gì đó sâu kín bị kéo dậy từ đáy tâm hồn. Lam Châu, vị nữ thần mà nàng từng ngưỡng mộ, nay đã trở thành người sẽ kết hôn với Thanh Vân Long? Những ký ức ngày xưa tràn về trong nàng như dòng nước cuộn xoáy, nhưng A Miêu vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lam Châu tiến lại gần.