A Miêu Muốn Làm Cá Muối

Chương 18: Phong thư




Sau buổi tiệc, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Cửa hàng Ngọc Trai Miêu Vũ ngày càng đông khách nhờ sự xuất hiện của Tiêu Ly.

A Miêu và A Hổ đều rất vui mừng khi thấy cửa hàng ngày càng phát triển.

Một buổi chiều muộn, ánh hoàng hôn nhuộm màu đỏ rực trên bầu trời, cửa hàng Ngọc Trai Miêu Vũ chuẩn bị khép lại sau một ngày bận rộn. Tiêu Ly đang sắp xếp lại những viên ngọc trai trong tủ kính, mỗi viên lấp lánh dưới ánh sáng, tạo nên một không gian ấm cúng và sang trọng. A Miêu đứng bên quầy tính tiền, mỉm cười hài lòng khi nhìn bảng tổng kết doanh thu hôm nay, trong khi A Hổ đang kéo cửa cuốn xuống, chuẩn bị đóng cửa.

Bỗng nhiên, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, thu hút sự chú ý của cả ba. A Hổ dừng tay, quay lại nhìn hai người còn lại với vẻ ngạc nhiên. "Ai đến muộn thế này nhỉ?" hắn hỏi.

Tiêu Ly và A Miêu cũng đều tò mò, nhưng Tiêu Ly là người nhanh chóng bước tới mở cửa. Cánh cửa vừa hé mở, trước mặt hắn là một chú chim hạc thanh thoát, đôi cánh rộng và trắng tinh, đang giữ một phong thư màu trắng ngà trong mỏ. Chim hạc cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng qua: "Thư gửi đến cửa hàng Ngọc Trai Miêu Vũ. Xin hãy nhận giúp."

Tiêu Ly nhíu mày, nhưng vẫn lịch sự nhận lấy phong thư từ mỏ của chim hạc. Chim hạc khẽ gật đầu, rồi vỗ cánh bay đi một cách uyển chuyển, để lại trong không gian chỉ là âm thanh nhẹ nhàng của cánh chim và phong thư trong tay Tiêu Ly. Cửa vừa đóng lại, A Hổ đã bước tới gần, ánh mắt tò mò: "Là thư gì thế? Ai lại gửi thư vào giờ này?"

Tiêu Ly lắc đầu, rồi đưa phong thư cho A Miêu.

A Miêu nhẹ nhàng mở phong thư. Bên trong là một tờ giấy viết tay, chữ viết cẩn thận và gọn gàng. Nàng đọc lướt qua nội dung, ánh mắt dần trở nên nghiêm trọng.

A Hổ cũng tiến lại gần, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy, A Miêu?"

Nàng hít một hơi sâu, rồi đưa bức thư cho A Hổ đọc.

A Hổ chậm rãi đọc to nội dung bức thư:



“A Miêu và A Hổ thân mến! Thời gian qua hai người có nhớ ta không? Ta nhớ hai người lắm đó! Thật tuyệt nếu có thể gửi nỗi nhớ vào thư. Đến đây chắc các ngươi cũng đoán được ta là ai rồi đúng không?

Là Thanh Vân Long nè. Ta đã đến được Biển Bồng Bềnh, Biển Bồng Bềnh là một nơi tuyệt vời! Ở đây, ta có thể thỏa sức bơi lội trong những làn sóng mây mềm mại, chẳng cần lo lắng điều gì. Ta cũng đã tìm được thảo dược cần dùng rồi. Nhưng mà này, chẳng biết sao ta lại thấy thiếu thiếu. Thì ra là còn thiếu nợ linh thạch của các ngươi, ”

A Hổ cười khúc khích, lắc đầu: "Cái tên Thanh Vân Long này đúng là không bỏ tật nghịch ngợm."

A Hổ đọc tiếp, giọng càng lúc càng trở nên hào hứng:

"Thế nên ta viết thư này để nhắn nhủ các ngươi rằng: ‘Hãy đến Biển Bồng Bềnh thăm ta và tiện thể thu nợ đi’ Nhưng đừng lo, ta hứa sẽ không bỏ trốn đâu! À, nhớ mang theo vài món ngon ở đất liền nữa nhé. Ở đây toàn sơn hào hải vị nhưng không làm sao ta quên được món ăn ở chỗ chúng ta! Thân mến! Nhớ đến đây sớm nhé, có bất ngờ dành cho các ngươi đấy!”

A Hổ vừa đọc xong bức thư, cả ba đều đứng ngẩn ngơ trong vài giây. Tiêu Ly nhướng mày, rồi cười khúc khích: "Thanh Vân Long là ai thế? Một khách hàng cũ của các ngươi à?"

A Miêu lắc đầu: "Thanh Vân Long không chỉ là khách hàng cũ, mà còn là một người bạn rất đặc biệt. Hắn là một con rồng màu xanh”

A Hổ thêm vào, giọng hào hứng: "Đúng rồi, hắn nợ bọn ta nhiều linh thạch lắm!”

Tiêu Ly ngạc nhiên: "Một con rồng xanh? Thú vị đấy! Rồi các ngươi có định đến Biển Bồng Bềnh không?”

A Hổ quay sang nhìn A Miêu với ánh mắt mong đợi, như chờ đợi một quyết định quan trọng.

A Miêu suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Đi chứ, linh thạch của ta có phải lá trên cây đâu!”



A Hổ nhảy cẫng lên, hào hứng nói: “Tuyệt vời! Ta sẽ chuẩn bị thật kỹ lưỡng. Tiêu Ly có muốn đi cùng không?”

Tiêu Ly gật đầu, mỉm cười: “Được đi cùng các người thì tuyệt quá! Nhưng cửa hàng thì sao đây?”

A Hổ mỉm cười và nói: “Đừng lo về cửa hàng. Ta có thể nhờ một số bạn bè trông nom giúp trong lúc chúng ta đi vắng.”

Tiêu Ly thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi!”

A Hổ lại bắt đầu hứng khởi: “Chúng ta sẽ chuẩn bị rất nhiều thứ cho chuyến đi này! Đầu tiên, ta sẽ cần một cái bản đồ chi tiết về Biển Bồng Bềnh. Không thể để bị lạc được!”

Tiêu Ly gật đầu đồng ý: “Đúng vậy. Ta cũng sẽ tìm hiểu thêm về Biển Bồng Bềnh để biết cách chuẩn bị tốt nhất.”

A Miêu đứng dậy và nhìn hai người: “Ta tin tưởng vào các ngươi đấy!”

A Hổ vỗ ngực tự hào: “Nhất định rồi! Ta sẽ chuẩn bị đủ loại đồ dùng.”

A Hổ, với sự nhiệt tình không giảm, bắt đầu viết một danh sách dài dằng dặc trên một tờ giấy lớn: “Vậy thì, bắt tay vào chuẩn bị thôi!”

Tiêu Ly nháy mắt trêu chọc: “Với mức độ chuẩn bị như vậy, chắc chắn chúng ta sẽ đủ để chúng ta định cư tại Biển Bồng Bềnh mất!”

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cả ba lên đường đến Biển Bồng Bềnh.