A Miêu Muốn Làm Cá Muối

Chương 15: Tiêu Ly




A Miêu nhanh nhảu cắt ngang: “Nhưng công tử có vẻ quá… quý tộc, làm việc ở một cửa hàng nhỏ như chúng ta thì e rằng sẽ không quen. Huống hồ, công việc ở đây khá vất vả, không phải ai cũng làm được đâu ạ.” A Miêu vừa nói vừa liếc nhìn A Hổ, người đang đứng bên cạnh. Nói rồi, nàng mỉm cười tinh nghịch, rót một tách trà thơm phức mời Tiêu Ly.

Tiêu Ly mỉm cười, ánh mắt sáng lấp lánh, lộ rõ vẻ quyết tâm. “Ta không ngại việc vất vả đâu. Ta chỉ muốn tìm một công việc phù hợp với sở thích của mình mà thôi. Hơn nữa, ta rất thích sự náo nhiệt của chợ. Các ngươi cho ta cơ hội được thử sức nhé?” Chàng trai nhận lấy tách trà, nhấp một ngụm nhỏ rồi nói tiếp.

A Hổ và A Miêu nhìn nhau một lần nữa, rồi cùng gật đầu. “Được, vậy thì mời Tiêu Ly công tử ở lại. Chúng ta sẽ thử việc cho công tử một tuần. Nếu hợp thì sẽ chính thức nhận công tử vào làm.” A Hổ khẽ cười, lộ rõ hàm răng trắng đều.

Tiêu Ly vui mừng khôn xiết, hai mắt sáng rỡ như những ngôi sao. “Cảm ơn các ngươi rất nhiều!” Chàng ta nói rồi cúi đầu cảm ơn.

“Ta tên là Bách Nhiệt, ngươi cũng có thể gọi ta là A Hổ” A Hổ nói với Tiêu Ly.

"Sao ngươi lại giành nói trước vậy?" A Miêu bĩu môi, làm điệu bộ giận dỗi. "Ta là Miêu Vũ hay còn gọi là A Miêu, ngươi phải nhớ kỹ đó!" Nàng nói xong rồi phì cười.

Tiêu Ly gật đầu lia lịa, "Ta sẽ nhớ kỹ. Cảm ơn Miêu Vũ và Bách Nhiệt rất nhiều.”

Ba người họ cùng nhau cười nói vui vẻ, không khí trong cửa hàng trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết.

"Tiêu Ly ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” A Hổ hào hứng hỏi Tiêu Ly.

"Ta vừa tròn một ngàn bảy trăm tuổi." Tiêu Ly trả lời, ánh mắt long lanh. "Còn các ngươi thì sao?"

"Ta thua ngươi hai trăm tuổi." A Hổ đáp, vẻ mặt tự hào. "Còn A Miêu thì lớn hơn ngươi một trăm tuổi."

A Miêu liếc nhìn A Hổ, trêu chọc: "Ai bảo ngươi nói hộ ta chứ? Ta tự mình nói được mà!"

"Thôi nào, đừng cãi nhau nữa." Tiêu Ly cười hòa giải. "Ta rất vui khi được làm quen với cả hai."

A Hổ lại nhìn Tiêu Ly hỏi: "Tiêu Ly ngươi là yêu hay ma hay tiên vậy?”

Tiêu Ly giả vờ suy nghĩ: "Để ta xem nào... ta là một... yêu chuyên sưu tầm các loại linh dược và đồ vật thần kỳ. À không, sai rồi! Ta là một... ma thích uống trà sữa. À, vẫn chưa đúng!"



A Hổ và A Miêu bật cười: "Thôi đi Tiêu Ly, ngươi làm chúng ta rối hết cả lên rồi!"

Tiêu Ly nhìn A Hổ và A Miêu một cách nghiêm túc: "Thật ra, ta không phải là yêu hay ma hay tiên gì cả. Ta chỉ là một chàng trai bình thường thôi. Nhưng mà... có một chút phép thuật.”

"Hèn gì, không ngửi được mùi gì trên người ngươi!” A Hổ chóng hai tay lên mặt phát biểu.

Tiêu Ly cười trừ: "Thôi nào, không có đùa nữa. Nói thật với các ngươi, sau này vào lúc thích hợp ta sẽ tiết lộ!”

A Hổ hào hứng: "Thật mà, người ta là yêu hổ đó! Mũi cũng thính lắm!”

Tiêu Ly mỉm cười quay sang hỏi A Miêu: "Vậy cô nương xinh đẹp này là tiên hay yêu đây?”

A Miêu kiêu ngạo đáp: "Có mắt nhìn đấy! Ta là một giao nhân cao quý!”

Tiêu Ly cũng hùa theo đáp: "Thật không? Vậy thì ta thật có phúc khi được làm quen với giao nhân rồi.”

A Hổ gật đầu: "Đương nhiên rồi! A Miêu là một giao nhân siêu siêu xinh đẹp. Còn ngươi, Tiêu Ly, ngươi có sở thích gì đặc biệt không?”

Tiêu Ly suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Ta rất thích đọc sách, đặc biệt là những cuốn sách về bảo vật và phép thuật. Ngoài ra, ta còn thích chơi đàn và sáng tác thơ."

"Thật không ngờ, công tử lại đa tài như vậy." A Hổ thán phục. "Vậy thì chúng ta có rất nhiều điều để nói chuyện rồi."

"Ừ, đúng vậy." A Miêu đồng ý. "Ta cũng thích bảo vật. Chúng ta có thể cùng nhau trao đổi về những bảo vật mình yêu thích.”

Tiêu Ly cười: "Có lẽ vậy."

Từ đó, Tiêu Ly chính thức trở thành một thành viên mới của cửa hàng.

Ban đầu, chàng ta có vẻ hơi lúng túng với những công việc nhỏ nhặt như lau chùi, sắp xếp hàng hóa. Tuy nhiên, với sự giúp đỡ của A Miêu và A Hổ, Tiêu Ly nhanh chóng thích nghi.

Bỗng nhiên, một vị khách hàng bước vào cửa hàng.



A Hổ vội vàng chạy đến: "Xin chào quý khách, hôm nay chúng tôi có rất nhiều loại ngọc trai, quý khách có muốn xem thử không?"

Vị khách gật đầu: "Được, cho ta xem thử."

Tiêu Ly cũng nhanh chóng giới thiệu các loại đồ trang sức: "Quý khách có thể tham khảo thêm các loại vòng tay, hoa tai bằng ngọc trai rất đẹp này."

A Miêu nằm một góc, quan sát mọi người làm việc. Nàng thấy rất thích thú với cuộc sống ở đây.

Sau khi khách hàng ra về, A Hổ quay lại nói với Tiêu Ly: "Ngươi thấy công việc ở đây thế nào?"

Tiêu Ly mỉm cười: "Rất thú vị. Ta rất hào hứng được làm việc cùng mọi người."

A Miêu cũng đồng tình: "Ta cũng thấy vậy. Tiêu Ly ngươi rất phù hợp với cửa hàng của ta."

Ba người họ cùng nhau dọn dẹp cửa hàng, sau khi dọn dẹp xong, ba người cùng nhau ngồi nghỉ ngơi.

A Hổ rót trà cho mọi người và nói: "Ta thấy dạo này các ngươi làm việc rất chăm chỉ. Tiêu Ly cũng vừa mới đến làm tại cửa hàng. Để ăn mừng, tối ngày mai ta sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà."

Tiêu Ly rất hào hứng đáp: "Cảm ơn Bách Nhiệt đệ đệ nhé!”

A Miêu thì hững hờ: "Tùy ngươi thôi, ta thì chỉ thích ngủ."

A Hổ lắc đầu cười: "A Miêu, ngươi đúng là một giao nhân lười biếng. Để ta gửi thư cho Kỷ Vân Nha kêu nàng đến chơi một chuyến!”

Khi nghe đến tên Kỷ Vân Nha, A Miêu bỗng chốc hào hứng hẳn. "Kỷ Vân Nha đến à? Ngươi nhanh gửi thư cho nàng nhanh đi!”

Khi nghe đến tên Kỷ Vân Nha, Tiêu Ly tỏ ra rất tò mò. "Kỷ Vân Nha là ai vậy”

A Hổ cười bí ẩn: "Đó là một người bạn tốt của ta và A Miêu. Đến buổi tiệc gặp ngươi sẽ biết."