Ánh nắng chiều tà chiếu rọi vào cửa hàng ngọc trai Miêu Vũ, tạo nên một không gian ấm áp và lung linh.
A Miêu, chủ nhân của cửa hàng, đang thư giãn trên chiếc ghế nhung mềm mại, nhấp ngụm trà hoa nhài thơm lừng. Đôi mắt lười biếng của cô ta đảo quanh cửa hàng, ngắm nhìn những viên ngọc trai óng ánh. Cuộc sống "cá muối" của A Miêu thật đáng ngưỡng mộ, trôi qua giữa những viên ngọc trai của A Miêu quả thật đáng mơ ước.
A Hổ, người trợ thủ đắc lực của A Miêu, đang tất bật giới thiệu về một bộ trang sức ngọc trai cho một vị khách khó tính. Giọng nói của hắn ta tràn đầy nhiệt huyết, đôi tay khéo léo đưa ra những chiếc hộp đựng ngọc trai, mỗi viên ngọc trai đều là một tác phẩm nghệ thuật.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa leng keng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của A Hổ. Hắn ta ngước lên, đôi mắt tròn xoe khi nhìn thấy một chàng trai bước vào. Gương mặt điển trai, vóc dáng cao ráo của chàng trai như một cơn gió mát lành thổi vào không gian cửa hàng.
Ánh mắt của A Hổ chợt lóe lên một tia ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng quay lại tập trung vào khách hàng của mình, nhưng trong lòng thì không khỏi nổi dậy một cảm giác khó tả.
Mọi ánh nhìn trong cửa hàng đều đổ dồn về phía chàng trai kia.
“Nhìn kìa! Đẹp ghê, không biết là ai đây!” Một vị khách nữ lên tiếng.
"Đúng thật! Không biết là yêu, ma hay tiên nữa!” Một vị khách khác cũng đáp lại.
"Chắc là yêu rồi, nhìn vẻ đẹp kia mà xem!” Một giọng nói khác xen vào cuộc trò chuyện.
"Là tiên mới phải! Nhìn khí chất kia mà xem!” Lại một giọng nói khác vang lên.
Chàng trai chậm rãi bước đi, đôi mắt sáng ngời của anh ta đảo quanh, ngắm nhìn những viên ngọc trai trong cửa hàng.
Tiếng xì xào bàn tán đánh thức xung quanh A Miêu khỏi giấc mơ. Một chàng trai vô cùng điển trai vừa bước vào cửa hàng. Ánh mắt sắc sảo của A Miêu đảo qua chàng trai từ đầu đến chân, một nụ cười ranh mãnh nở trên môi. Có điều gì đó rất quen thuộc ở anh ta, nhưng nàng không thể nhớ ra.
A Hổ mỉm cười tiến về phía chàng trai, giọng nói cố tình làm cho trầm ấm: "Xin chào quý khách, ngài cần mua gì ạ?”
Chàng trai mỉm cười lịch sự, ánh mắt lướt qua những viên ngọc trai. "Cho ta xem những viên ngọc trai đen to nhất mà cửa hàng có." Giọng nói của anh ta trầm ấm, đầy cuốn hút.
"Quý khách thật có mắt nhìn. Viên ngọc trai đen này rất quý hiếm, chúng ta đã mất rất nhiều thời gian để có được chúng.”
A Hổ nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp nhung đen, bên trong là những viên ngọc trai đen óng ánh, to bằng hạt nhãn. Anh ta đưa hộp cho chàng trai, giọng nói bình tĩnh đáp: "Đây ạ, đây là những viên ngọc trai đen quý hiếm nhất của chúng tôi."
Chàng trai cầm lấy hộp ngọc, ánh mắt lấp lánh. "Ta sẽ mua hết, nhưng ta có một yêu cầu.”
A Hổ đều tỏ vẻ tò mò, chờ đợi chàng trai nói tiếp.
"Ta muốn cô ấy kể cho ta nghe câu chuyện về viên ngọc trai đen này. Ta cảm thấy nó có một sức hút kỳ lạ.”
Chàng trai nói rồi ánh mắt dừng về phía A Miêu đang ngồi.
A Miêu và A Hổ nhìn nhau, không thể tin vào tai mình.
Nhưng A Miêu vẫn mỉm cười, đôi mắt lóe lên một tia sáng. Nàng bắt đầu kể câu chuyện:
"Viên ngọc trai đen này có một câu chuyện rất dài và đầy bí ẩn…”
Chàng trai tỏ ra thích thú: "Nghe có vẻ thú vị.”
A Miêu bắt đầu kể một câu chuyện về những viên ngọc trai đen. Giọng nói của nàng cuốn hút, mỗi câu chữ đều được trau chuốt, khiến người nghe không thể rời mắt. Chàng trai say sưa lắng nghe, đôi mắt anh ta như đang lạc vào một thế giới khác.
"Truyền thuyết kể rằng, những viên ngọc trai đen được sinh ra từ những giọt nước mắt của nàng giao nhân khi phải từ bỏ tình yêu của mình để trở về đại dương. Chính vì thế, chúng mang trong mình một sức mạnh kỳ diệu, có thể giúp người sở hữu chúng tìm thấy tình yêu đích thực."
A Miêu dừng lại một chút, để cho câu chuyện ngấm vào lòng chàng trai. Rồi nàng tiếp tục: "Nhưng cũng có truyền thuyết khác lại nói rằng, những viên ngọc trai đen là hiện thân của những linh hồn bị nguyền rủa, chúng mang đến những điều xui xẻo cho người sở hữu."
Chàng trai mỉm cười bí ẩn. "Ta tin vào câu chuyện đầu tiên hơn."
A Miêu khẽ nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên. "Tại sao?"
"Bởi vì ta cảm thấy những viên ngọc trai này mang đến cho ta một cảm giác bình yên lạ thường." Chàng trai nói rồi đưa tay vuốt nhẹ lên những viên ngọc trai đen óng ánh.
A Miêu nhìn chàng trai, trong lòng chợt nảy sinh một cảm giác quen thuộc. Có điều gì đó rất kỳ lạ đang xảy ra. Nàng cảm thấy như đã gặp chàng trai này ở đâu đó trước đây.
"Vậy ngài sẽ chọn tin vào câu chuyện nào?" A Hổ lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lắng.
Chàng trai suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta sẽ tin vào cả hai câu chuyện. Bởi vì cuộc sống vốn dĩ là sự kết hợp của những điều tốt đẹp và những điều không tốt đẹp. Quan trọng là ta chọn tin vào điều gì."
A Miêu mỉm cười hài lòng. "Ngài thật là một chàng trai thú vị.”
Sau đó ra hiệu cho A Hổ hoàn tất giao dịch. Trong khi đó, nàng không khỏi thắc mắc về chàng trai bí ẩn này.
Cuộc giao dịch diễn ra nhanh chóng. Chàng trai thanh toán số linh thạch khổng lồ và rời khỏi cửa hàng. A Miêu và A Hổ nhìn theo bóng dáng của chàng trai biến mất, trong lòng tràn đầy những câu hỏi.
Cuối cùng thì cũng có người mua hết những viên ngọc trai đen kỳ lạ này rồi.