A Maiden’s Unwanted Heroic Epic

Chương 01: Cô Gái Ngỗ Nghịch




Trong một khu rừng hoang vắng, có một người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ. Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần dài bẩn đến mức bạn không thể đoán được lần cuối nó được giặt là khi nào. Gàu vương vãi khắp nơi mỗi khi ông đưa tay qua mái tóc và bộ râu xuề xòa của mình.

Người đàn ông giống như một con thú hoang, và ông ấy đang nhìn về hướng cô gái với một nụ cười thú tính và thô tục.

“Hồ, không ngờ là Jou-chan lại mời gọi tôi. Thế cô bé muốn nói gì?”

Cô gái trái ngược hoàn toàn với người đàn ông bẩn thỉu.

Mái tóc bạc óng ả dài đến thắt lưng và hàng mi dài trên đôi mắt tím.

Mũi cô thẳng một cách thanh lịch và đôi môi cô có màu hoa anh đào. Các đường nét trên cơ thể cô cũng rất cân đối và hài hòa với làn da trắng mịn như sứ.

Chiếc váy mà cô đang mặc không có họa tiết trang trí. Nó là một loại quần áo nổi tiếng ở một thôn làng cách xa thị trấn. Dù đem lại cảm giác giản dị nhưng nó lại không hề tồi tàn chút nào.

Thực tế thì bộ quần áo đã tôn lên vẻ đẹp thuần khiết của cô.

Chỉ sự hiện diện của cô cũng đủ để thu hút những ánh nhìn— Krische nhìn về hướng người đàn ông trước mặt cô một cách vô cảm.

“....Umm, Krische muốn ông dừng lại việc đụng chạm vào cơ thể của tôi.”

Krische chỉ đơn giản nói ra yêu cầu của cô đến với người đàn ông, người đang nhìn cô một cách tục tỉu.

Người đàn ông— khuôn mặt của Galo thể hiện rõ sự kinh ngạc bởi lời nói ấy, nhưng rồi nụ cười ông còn mở rộng hơn.

Trong quá khứ cô từng thể hiện ra sự không hài lòng, thế nhưng đây là lần đầu tiên cô nói ra điều đó.

“ Thôi nào, chỉ là một chút skinship [note55523] mà. Nó không giống như cô sẽ mất thứ gì đấy khi ta chạm mông cô đâu, cô lo quá mức rồi đấy.”

Galo không hề có sở thích quái rỡ nào khiến ông nhắm vào những người như cô. Ông là một người đàn ông bình thường có hứng thú với phụ nữ trưởng thành với cơ thể nữ tính hơn. Thế nhưng cô gái mà ngôi làng nhận nuôi lại có một sức hút nào đó khiến ông như phát điên.

Đôi mắt trong veo cô toát lên vẻ sáng suốt, và nụ cười chỉ vừa đủ để thả lỏng đôi má của mình.

Hơn cả vẻ đẹp ngoại hình của mình, chính thần thái tinh tế, khiêm tốn cũng đã đủ để khiến cô trở nên quyến rũ— thậm chí còn khó tìm thấy ở những thị trấn khác. Chính sự kỳ lạ ở bầu không khí mà cô tỏa ra đã khiến người đàn ông lạc lối.

Nó bắt đầu với một ý nghĩ thoáng qua

Galo là một cựu quân nhân, công việc của ông là dạy cho những cảnh vệ, và trẻ em về kiếm thuật. Nó chỉ là một chút vui thú khi dạy cho Krische, tận hưởng những cú va chạm cơ thể nhẹ trong buổi học.

Nhưng cô ấy chỉ im lặng và không hề tỏ ra khó chịu.

Đó là thứ thúc đẩy ông.

Krische thì khác và nhiều người cảm thấy cô kỳ lạ, Không ai ra tay ngăn cản Galo và bản thân cô ấy cũng không thể hiện sự phản kháng. Thế nên ông không thể cản bản thân mình— sự việc cứ thế leo thang và dẫn đến tình hình hiện tại.

Cô ấy không có dấu hiệu rằng sẽ nói lại với cha mẹ nuôi của mình.

Thấy thế, Galo đoán rằng chỉ cần không đi quá xa thì cô sẽ không nói với bất kỳ ai.

Nghĩa là trong khu rừng hoang vắng này, ông được phép nghịch ngợm một chút.

“Thư giãn nào, tôi sẽ không làm gì đau cô đâu.”

Nói rồi ông bước lại gần hơn, nhưng Krische lùi lại một bước để tránh xa người đàn ông.

Cô nhìn quanh rồi dỏng tai lên.

Tình hình ở xung quanh, tình trạng của mặt đất, hướng gió và các vị trí liên quan.

Vừa đủ, Krische nghĩ.

“Ông có dừng lại không?”

“Thôi nào, đừng nói vậy chứ. Oji-chan chỉ muốn làm thân với cô bé thôi, ojou-chan.”

“...Làm thân?”

“Phải, làm thân với cô. Jou-chan hiểu ý chú phải chứ?”

Krische lùi lại trong hoảng sợ—

cô giả vờ như vậy.

Hai bước, ba bước.

Rồi cô ấy ngã về phía sau, như thể bị mất cân bằng. Người đàn ông tiến về phía trước để đỡ cô—

“Nó sẽ ổn thôi,ah,ga….?

— Bất chợt, một thanh kiếm tập bằng gỗ đâm vào cổ họng ông. Nó đã được giấu từ trước, tựa vào thân một cái cây.

Một cú đâm sử dụng quán tính của chính đối phương để chống lại họ.

Không phải là một đòn tệ nhưng vẫn còn hơi nông. Và vị trí này không được tối ưu để ra đòn kết liễu.



xoáy tay cầm, đâm sâu vào phần thịt mềm và đẩy người đàn ông ra khỏi cơ thể mình.

Chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông khum người lại trong đau đớn, ấn tay vào cổ họng.

Krische đứng dậy, rồi rồi dồn toàn sức mình về phía sau, cô giáng một đòn vào gáy của người đàn ông bằng thanh kiếm gỗ.



Ở lần đầu, sự chuyển động của người đàn ông đã khiến thanh kiếm trượt khỏi phần xương và dính vào phần thịt rồi đâm xuống đất.

Cô nhấc thanh kiếm lên rồi thử lại một lần nữa.

Lần này cô cảm nhận được một cảm giác nhẹ của phần xương bị gãy. Krische gật đầu trong hài lòng và lấy lại hơi thở.

“Mm, lần này, nên thành công.”

Cô mỉm cười trước biểu hiện kỳ lạ của người đàn ông, nó vặn vẹo và méo mó, rồi cô nắm áo người đàn ông và bắt đầu kéo đi.

Gần đấy, cô đã đào sẵn một cái hố đủ sâu để một người trưởng thành có thể đứng vào trong. Với một lần kiểm tra cuối rằng nó đủ sâu để động vật không thể ngửi ra, cô ném người người đàn ông đang co giật vào và lắp cái lỗ lại, thỉnh thoảng cô nhảy lên phần đất để nén nó lại.

Sau khi đã hoàn tất, cô kiểm tra bản thân xem có vết bẩn nào bám vào không, rồi nhìn chằm chằm vào phần mũi kiếm.

Có một chút máu vươn trên thanh kiếm gỗ.

Cô chỉ dùng nó để đâm vào cổ họng ông ấy— không có quá nhiều máu, nhưng vẫn có khả năng một trong số chúng bắn vào cô.

Cô cởi bỏ quần áo và chỉ giữ lại đồ lót, sau đó liếc nhìn cơ thể mình rồi gật đầu hài lòng trước kết quả đem lại.

Cô đã tự hỏi làm cách nào để loại bỏ người đàn ông khó chịu này một thời gian rồi. Chỉ giết ông ta thì dễ, thế nhưng cô cần phải đảm bảo không ai chú ý và tránh việc bị nghi ngờ là thủ phạm.

Một thanh kiếm thật sẽ khiến máu bắn tung tóe, còn đòn chém thông thường từ một thanh kiếm gỗ

thì lại không đủ.

Cơ thể của Krische rất nhẹ, kể cả khi cô dồn hết trọng lượng của mình vào thì nó vẫn rất khó để có thể gây tử vong ngay tức khắc bằng kiếm gỗ.

Ngay cả khi cô dùng búa hoặc một thứ gì tương tự để đập nát hộp sọ ông ấy thì sẽ rất rắc rối nếu ông ta hét lên.


Cô ấy chưa từng giết một người trưởng thành bao giờ, và thể lực của họ không thể xem thường được.

Sau cùng, cô quyết định cách hiệu quả nhất là tận dụng cân nặng của đối phương và đâm vào phần cổ họng— một khi cô có thể ngăn được việc ông ta hét lên thì những chuyện còn lại là đơn giản. Cô cũng không phải mất công đi trộm công cụ. Kết quả đem lại rất xuất sắc.

Tuyệt vời, Krische mĩm cười trong sự hài lòng, cô ấy thích sự hiệu quả như thế này hơn tất thảy.

Cô dùng dao cạo đi phần dính máu của thanh kiếm và dùng bùn đất để làm bẩn và che đi phần bị cạo.

Cô không cảm thấy có lỗi cũng như sợ hãi vì đã giết người.

Cô chỉ cảm thấy hài lòng khi loại bỏ được người đàn ông đã khiến cô cảm thấy khó chịu khi sờ mó mình. Nó rất vui khi mọi thứ đều đi theo kế hoạch.

Với sự khó chịu trong những ngày gần đây của cô đã bị loại bỏ thì giờ cuộc sống của cô sẽ trở nên dễ chịu hơn.

Dọn nếu phòng bẩn.

Giết nếu người đó gây khó chịu.

“Ehehe, giờ thì nhanh quay lại để mua bí ngô nào.”

=====================================

Sử Thi Anh Hùng Ngoài Ý Muốn Của Thiếu Nữ

=====================================

Làng Karka là một khu nông thôn hoạt động dựa trên săn bắn, nông nghiệp, và khai thác muối.

Muối đá ở đây đặc biệt có chất lượng tốt và là nguồn trao đổi chính của họ.

Về mặt này, ngôi làng này được phù hộ nhiều hơn những làng khác.

Những vụ mùa màng có hơi đói kém thế nhưng đã có những ngọn núi gần đó cung cấp đủ lương thực để bù đắp lại việc ấy.

Một nửa đàn ông trong làng làm việc ở mỏ muối trong khi nửa còn lại làm thợ săn.

Còn những người phụ nữ thì làm việc đồng áng cũng như giặt giũ và những thứ khác.

Bị bỏ rơi lúc chỉ mới ba tuổi, Krishce đã được nhận nuôi bởi một thợ săn trong làng.

Trong một căn nhà lạnh lẽo còn không có nổi một căn bếp.

Nồi súp đậu và khoai được hầm ở trên bếp lửa được đặt giữa nhà.

Đó là một món súp đơn giản với một ít thịt khô bên trên.

Cô gái nhỏ tóc bạc— Krische ngồi co chân lại kế bên bếp củi. Thỉnh thoảng cô lại dùng muôi gỗ múc một ít súp rồi thổi cho nguội sau đó nếm thử, cô gật đầu trong hài lòng.

“...Mhm, hương vị thật tuyệt vời”

Thịt heo trong súp đã giúp nó có thêm hương vị.

Những lúc như thế này cô rất biết ơn vì đã được nhận nuôi bởi người thợ săn.

Thật xa xỉ để có thể thêm thịt vào món ăn, dù ít đến đâu đi nữa.

Chỉ bỏ thêm muối vào khoai tây và đậu thì chẳng có vị gì cả, như vậy là không đủ.

Món súp chắc chắn cần một ít thịt vào đó, Krische vừa nghĩ vừa húp một ngụm từ muôi.


Krische tận hưởng mùi thơm và mỉm cười trong hạnh phúc.

Sau khi giết Galo, cô đã hái được một ít thảo dược trong rừng.

Chúng đã giúp giảm mùi hôi của thịt.

Không có mùi hôi, thứ duy nhất còn lại là hương vị đậm đà của thịt— hài lòng với kết quả, Krische mỉm cười khi cô lắp đầy bụng của mình dưới cái mác nếm thử.

Cô đã nấu nhiều súp hơn chỉ để “nếm thử.” [note55524]

Krische là một người thích hành động theo lý trí hơn, thế nên việc bị ảnh hưởng bởi ham muốn cơ bản như cơn đói khiến cô cảm thấy xấu hổ.

Thật không may cho Krische, đó là sự thèm ăn của cô cao hơn bình thường và cô không thể cưỡng lại thói quen xấu là “nêm nếm” của mình.

Điều này đến từ việc di truyền kết hợp với ký ức cô đã phải lang thang trong rừng lúc đói khát khi cô còn nhỏ.

Những nguyên liệu thô và muối cứ thế bỏ vào nước sôi, thế là xong.

Lí do chính của việc nấu ăn tệ hại này là do mẹ nuôi cô.

Nó đã từng rất tệ khi Krische phải chủ động nấu ăn dù tuổi còn nhỏ, thế nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn bị thu hút bởi nó.

Sau cùng thì cô ấy có thể nêm gia vị tùy vào sở thích cá nhân và được quyền uống súp bao nhiêu tùy thích chỉ vì lí do “ nêm nếm”.

Krische luôn trong trạng thái đói bụng thế nên chính khái niệm “nếm thử” này là một món quà trời ban với cô, thế nên cô luôn tự nấu nướng ở nhà.

Cha mẹ cô từng rất thờ ơ trong việc nêm gia vị thế nhưng giờ lại nghiện những món ăn của Krische và hết lời khen ngợi cô.

Nhờ vậy mà Krische có tiếng là một cô gái đảm đang.

Nấu ăn được rất nhiều đặc quyền, Krische vừa nghĩ vừa gật đầu với chính mình.

Cô có thể ăn những thứ mình thích, lấp đầy cái bụng đói thông qua việc “ nêm nếm” này, và nó cũng giúp nâng cao danh tiếng của cô.

Thế nên đối với Krische, việc nấu nướng đã trở thành một phần tất yếu trong cuộc sống cô ấy.

“Nhưng nó vẫn thiếu một thứ gì đó… Mình thực sự muốn làm súp bí đỏ cơ.”

Krische bĩu môi bất mãn.

Thương lái đã ghé qua làng ngày hôm qua.

Những thương lái thường sẽ ở lại làng một ngày rồi sau đó rời đi vào sáng hôm sau.

Thông thường thì cô ấy sẽ mua một quả bí đỏ, nhưng vì phải đào cái hố để chôn người đàn ông khi mọi người đang tập trung ở chỗ người bán hàng mà cô đã không thể mua nó.

Thay vào đó, cô đã định mua nó vào sáng nay sau khi xử lý xong ông ấy, nhưng việc dẫn dụ ông ta mất nhiều thời gian hơn dự tính, thế nên cô đã bỏ lỡ cơ hội mua được bí ngô.

Món súp vẫn ngon như thường lệ.

Nhưng với người “nghiện bí ngô” như Krische thì nó là chưa đủ.

— Hay là thêm một chút thịt. Không được, mình không thể. Chỗ còn lại là để cho ngày mai.

Thêm một vài thìa đầy súp để “nêm nếm”

Ngay lúc cô còn đang lấp đầy bụng mình trong khi đắm chìm trong suy nghĩ thì cánh cửa trượt mở với một tiếng cách.

“Ah…”


Một người phụ nữ bước vào.

Bà ấy xinh đẹp với khuôn mặt có phần hơi tàn nhang, và mái tóc đen dài được búi gọn sau gáy.

“Mừng người trở về, Kaa-sama”

Krische giữ tư thế ngồi khi chào mẹ mình, bà Grace.

“Krische, mẹ về rồi, con đã chuẩn bị bữa tối rồi ư?”

“Con đã làm xong rồi. Hôm nay hơi nóng nên con đã thêm vào một chút muối, mẹ thấy thế nào ạ…?”

Múc một thìa súp vào muôi, cô đưa cho mẹ mình.

Mẹ nuôi của Krische cười gượng với cô— người được cho là đang” nấu nướng”, và húp một ngụm.

Bà biết rằng một Krische đang đói đã ăn món súp dưới danh nghĩa “nêm nếm”, nhưng không đề cập về nó.

Với bà Grace thì xu hướng ham ăn và cách cô bé nghĩ mình đã giấu được nó rất đáng yêu.

Krische rất nghiêm túc, thật thà và chăm chỉ, con bé làm mọi thứ tốt hơn so với mọi người— nhưng cô bé vẫn có vài khía cạnh trẻ con này, và điều đó khiến Grace luôn dõi theo cô bằng ánh mắt ấm áp.

“Mhm, nó rất ngon con à.”

“Thật vậy ạ?”

“Fufu, sao mẹ phải nói dối chứ?”

Khi người phụ nữ xinh đẹp nhất làng, Grace kết hôn với Gorka, một thợ săn trẻ lành nghề, mọi người trong làng đều rất vui mừng và gửi đến họ những lời chúc phúc.Nhưng thật không may, cả hai đều không được may mắn ở vấn đề con cái khi cuối cùng họ cũng có được thứ mình luôn mong đợi thì đứa con của họ lại chết non.


Ở thời điểm mà họ còn đang dằn vặt trong đau khổ thì Gorka đã tìm thấy một đứa trẻ bị bỏ rơi, Krische.

Cả hai quyết định nuôi dưỡng Krische như đứa con gái mà thần linh đã ban tặng cho họ, thương yêu cô như thể con ruột của họ và Krische đã vượt qua mọi mong đợi của họ.

Grace hoàn toàn không có gì để phàn nàn về Krische cả, người được mệnh danh là xinh đẹp nhất làng hiện tại.

Tất nhiên là Grace có nhận ra việc cô con gái hơi kỳ lạ của mình gặp khó khăn trong việc thấu hiểu cảm xúc của người khác, nhưng điều đó không hề làm thay đổi tình yêu của cô dành cho Krische.

Thực tế thì Grace cảm thấy rằng đó là nghĩa vụ của mình để hướng dẫn và kiên nhẫn dạy dỗ Krische với tư cách là phụ huynh của cô bé— Ít nhất thì nhờ có Grace mà Krische mới có thể sống một cuộc đời bình thường.

Krische cũng không có gì để phàn nàn về gia đình của mình cả.

Ngoài việc hơi bảo bọc quá mức ra thì Grace và Gorka là những bậc phụ huynh lí tưởng, và Krische cảm thấy một thứ gì đó gần giống với tình yêu dành cho họ.

“...Krische, con thật sự rất giỏi trong việc nấu nướng đấy”

“Ehehe…..”

Krische mỉm cười khi cô được Grace xoa đầu.

Krische rúc vào người Grace rồi vòng tay ôm lấy bà, áp mặt mình vào ngực cô.

Sự thật về việc cô ấy mới chỉ giết một người gần đây đã tan biến hoàn toàn khỏi tâm trí Krische. Cô ấy chỉ là một đứa trẻ, như bao người khác ở độ tuổi này.

— Đây đã là lần thứ ba rồi.

Trước ngày hôm nay Krische cũng đã ra tay với hai đứa trẻ ở độ tuổi của cô ấy.

Krische không hề cảm thấy e ngại khi giết những người khiến cô cảm thấy khó chịu.

Cô chỉ giấu nó đi vì quy luật của cộng đồng cấm việc giết chóc.

Cô ấy chưa bao giờ chất vấn bản thân khi sử dụng phương pháp này.

Những người khó chịu là những kẻ gây khó chịu chỉ bằng việc tồn tại.

Giết người chưa bao giờ làm tổn thương hay ảnh hưởng đến cảm xúc của cô ấy.

Song, nếu như cô giết họ thì chỉ có cảm giác nhẹ nhõm rằng cô sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa.

Quá trình suy nghĩ của cô cực kỳ đơn giản và tự cao.

Mặc dù bản thân cô cực kỳ thông minh thế nhưng cô lại thiếu đi khả năng đồng cảm. Đó là khuyết điểm lớn nhất của Krische.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô tận hưởng việc giết chóc. Ngoài lối suy nghĩ lệch lạc và suy đồi về mặt đạo đức thì cảm xúc của Krische so với những người bình thường không quá khác biệt.

Krische cảm thấy một thứ gì đó giống như tình yêu dành cho phụ huynh của mình, người đã dạy cô những quy tắc khác nhau của làng và coi cô như con đẻ. Vì vậy cô không tiếc công với họ.

“Kaa-sama, có thứ gì khác mà con có thể giúp người không?”

— Cho đi và nhận lại.

Krische nhìn nhận sự việc một cách đơn giản và nghĩ về chúng dưới hình thức cho đi và nhận lại.

Cô tin rằng việc đền đáp những người đã đối xử tốt với cô và hoàn thành tâm nguyện của ba mẹ, người đã thu nhận và nuôi dạy cô là điều hiển nhiên. Đối với cô, đó là sự hoàn trả cho những gì mà cô đã nhận được, một sự cân bằng.

Những gì mà Krische cảm nhận không khác mấy so với tình yêu của một đứa trẻ dành cho phụ huynh của chúng. Khi cô ấy được yêu, cô ấy đáp lại bằng một thứ gì đó giống như tình yêu chân thành và thuần khiết.

Cô tin rằng đó là lẽ thường tình để đáp lại những kỳ vọng và không màng công sức để đáp ứng nó, điều đó khiến cô cư xử tốt hơn và chăm chỉ hơn một đứa trẻ bình thường— cô là một đứa trẻ lý tưởng.

“Chà….. việc dọn dẹp và…. giặt giũ đều đã được hoàn thành….”

Bà Grace nhìn một vòng quanh căn nhà và gặp rắc rối với việc không biết trả lời câu hỏi của cô con gái mình như thế nào.

Đồ đạc của họ đã được sắp xếp ngăn nắp và căn nhà cũng đã được thông thoáng.

Căn phòng đã sạch sẽ, không có bụi bẩn bám vào, quần áo và những thứ khác cũng đã được treo ở bên ngoài.

“Haa… nghiêm túc đấy. Con dễ chăm sóc đến nỗi nó giống như mẹ mới là người được chăm sóc. Làm thế nào mà con có thể ngoan như vậy chứ?”

Bà Grace xoa đầu Krische với một nụ cười gượng.

Krische áp mặt mình vào Grace với một nụ cười mỉm, mắt nheo lại vì sung sướng.

“Vẫn còn một chút thời gian đến khi mặt trời lặn, hãy ra ngoài dạo chơi một tí nào.”

“... Vâng.”

Cô gái mỉm cười lặng lẽ và gật đầu, cọ má mình vào người của mẹ và tận hưởng cảm giác đó.

Không có gì để nghi ngờ rằng cô ấy thật bất thường.

Thế nhưng cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường giống như những gì cô đã thể hiện.

-End-