Trong phòng, tướng lĩnh cao cấp haichâu Dự, Thanh đang mở hội nghị quân sự. Theo thám tử hồi báo, người Bắc Mạt sau khi nghỉ ngơi, hồi phục ở Tĩnh Dương, đại quân lại hướng thẳngđến Dự Châu.
Từ khi người Bắc Mạt bất ngờ tập kích Tĩnh Dương, Thạch Đạt Xuân tự sát không thành, ông ta liền dần dầnchuyển giao binh quyền trong tay cho Thương Dịch Chi. Vì vậy, mỗi lần mở hội nghị đều là Thương Dịch Chi chủ trì. Giữ thành hay lui quân, hailoại ý kiến này đã tranh luận đến mấy ngày. Có người kiên quyết dù chếtcũng phải giữ thành Dự Châu, nhưng lại có một số tướng lãnh nói hiện nay thế quân Bắc Mạc rất lớn, Dự Châu chỉ là một tòa thành cô độc, bốn vạnquân của hai châu Dự, Thanh ở trong thành khác gì chờ chết, chi bằng rời khỏi Dự Châu, dùng mưu lôi kéo địch.
Trong lúc nhất thời, hai loại ý kiến tranh chấp không phân thắng bại.
Thương Dịch Chi bị những tướng lãnhnày làm cho đau đầu, không khỏi nhíu mi, lấy tay xoa xoa huyệt TháiDương, sau đó nhìn về phía Từ Tĩnh.
Từ Tĩnh vẫn trầm mặc như trước, từkhi hai phe tranh luận tới giờ, ông ta vẫn trầm mặc, chỉ thản nhiên cười xem hai phe cãi tới cãi lui, cũng không phát biểu điều gì.
Thương Dịch Chi thu hồi ánh mắt trênngười Từ Tĩnh, lại lạnh lùng nhìn các tướng lãnh, hỏi: “Chẳng lẽ chỉ cóhai con đường này hay sao? Chư vị không có ý tưởng gì khác sao?”
Đường Thiệu Nghĩa đứng ở phía sau, có chút do dự, rồi vẫn cất cao giọng nói: “Ty chức có một ý tưởng khác.”
Xét về cấp bậc, Đường Thiệu Nghĩa chỉ là một giáo úy, không có tư cách tham gia loại hội nghị này, nhưng anhta được Thương Dịch Chi chú trọng, nên đặc biệt cho phép tham gia. Cũngchính vì vậy, anh ta mới chọc cho người khác sinh khí.
Thương Dịch Chi nhìn nhìn Đường Thiệu Nghĩa, nói: “Đường giáo úy cứ nói.”
Tuy sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa có chút hồng lên, nhưng trong ánh mắt lộ ra sự tự tin, cao giọng nói: “Nay Thái Hưng bị vây, mười vạn đại quân của Chu Chí Nhẫn còn đang bao vây bốnphía thành Thái Hưng, bọn họ đều là khinh binh(2) mà đến, lương thảo sẽkhông sung túc, có thể vây khốn Thái Hưng lâu như thế, nhất định là cónơi cất giấu và tiếp tế lương thảo. Chúng ta chỉ cần tìm được nơi cấtgiấu lương thảo của hắn, phái người đốt đi, thì mười vạn đại quân củaChu Chí Nhẫn không đánh cũng tự tan.”
Những lời này vừa nói ra, làm cho các chư tướng một phen chấn động, mấy ngày gần đây, mọi người vẫn thươngthảo làm thế nào để nghênh chiến quân Bắc Mạc, nhưng không có ai nghĩđến nhất định phải chủ động tấn công.
Trong mắt Thương Dịch Chi chợt lóetinh quang, trầm mặc nhìn Đường Thiệu Nghĩa không nói, hiển nhiên đangcân nhắc lời đề nghị của anh ta.
Vẻ mặt của Từ Tĩnh cũng trầm mặc, ánh mắt hướng ra cửa, đến lúc rồi đấy, A Mạch, nếu ngươi vẫn còn muốn giữmạng sống của mình, vậy thì hãy đem trí tuệ của ngươi hiện ra trước mắtmọi người đi.
Đúng lúc Thương Dịch Chi đang do dự,chợt nghe thấy tiếng đẩy cửa, A Mạch đứng ngoài cửa đột nhiên hô lớn:“Tướng quân, A Mạch còn có một kế.”
Trên mặt Từ Tĩnh rốt cục đã có thể mỉm cười, vuốt râu chậm rãi gật đầu.
A Mạch vừa rồi quỳ gối ngoài cửa nghe mọi sự rất rõ ràng, hiểu được tình thế trước mắt, đó là muốn cứu chínhmình chỉ có dựa vào bản thân, phải làm cho Thương Dịch Chi nhìn thấy tác dụng của nàng, chỉ như vậy mới có khả năng giữ lại được tính mạng.
Thương Dịch Chi nhìn A Mạch, nhíumày, mấy ngày không gặp, hắn ta sao lại biến thành cái bộ dạng này? Mặtmũi bầm dập, toàn thân vấy máu.
Có vài người đã nhận ra thiếu niênnày từng là cận vệ bên người Thương Dịch Chi, đều có chút kinh ngạc nhìn A Mạch, không rõ nàng sao lại bị thành như thế. Chỉ có Đường ThiệuNghĩa là biết A Mạch đã nhập quân số vào bộ binh doanh, lúc này thấy AMạch một thân vấy máu xuất hiện ở đây, so với lúc gặp mặt hôm qua khuônmặt lại bầm tím nghiêm trọng, trong lòng cũng vô cùng nghi hoặc, muốnhỏi nhưng lại cố nhịn xuống.
A Mạch không để ý tới ánh mắt mọingười, chỉ trấn định bước chân đi vào bên trong, đến trước mặt ThươngDịch Chi liền chỉ vào bản đồ phía sau anh ta nói: “Tướng quân, người Bắc Mạt khai thông phía sau biên giới Tĩnh Dương của ta, lần này tái côngkích sẽ rất thận trọng. Nếu là như thế, đại quân Bắc Mạc lần này từ Tĩnh Dương tất sẽ mang theo lượng đồ quân nhu lớn, như vậy tốc độ hành quânsẽ rất chậm. Bỏ qua thời gian bọn họ ở Tĩnh Dương nghĩ ngơi hồi phục sức lực, hiện tại tính ra cũng chỉ vừa ra khỏi Tĩnh Dương mà thôi, nhiềukhả năng còn chưa tới được nơi này.” Nàng chỉ vào một vị trí dưới thànhTĩnh Dương một chút, sau đó ngón tay di chuyển dọc theo lộ tuyến từ Tĩnh Dương xuống Dự Châu, dừng lại ở một điểm rồi lại nói tiếp: “Nếu chúngta mai phục ở đây, cũng tương tự như cách Thường Ngọc Thanh đánh lénviện quân Tĩnh Dương của ta, có khả năng sẽ thu được kết quả bất ngờngoài ý muốn.”
Đây là kế sách nàng đã mất cả buổitối để suy nghĩ. Lúc trước, khi nghe được mọi người tranh luận bêntrong, vừa cẩn thận cân nhắc chữ “Bắc” mà Từ Tĩnh viết cho nàng, nànglập tức liền hiểu được ám chỉ của Từ Tĩnh. Rất hiển nhiên là suy nghĩcủa Từ Tĩnh cùng gần với suy nghĩ của nàng, cho nên chữ “Bắc” này đốivới nàng mà nói, chính là vì muốn cứu nàng một mạng nên ông ta mới đemnày kế sách này tặng cho nàng. Đồng thời, ông ta muốn thử nàng, nếu nàng nghĩ không ra, thì kế sách này vẫn là của ông ta, mà cái chờ đợi nàngphía trước vẫn là bị chém đầu.
Trong lúc nhất thời, cả phòng tĩnh lặng như tờ.
“Không được! Như vậy rất mạo hiểm!Hai quân chúng ta hợp lại một chỗ cũng chỉ có bốn vạn binh lực, làm saocó thể đi phục kích đại quân Bắc Mạc được!” Một gã tướng quân trung niên đột nhiên nói.
A Mạch liếc mắt nhìn người nọ mộtcái, cười lạnh nói: “Sợ là người Bắc Mạt cũng sẽ nghĩ như vậy, bọn họtất nhiên đã cho rằng Đại Hạ ta bị bọn họ giết ba mươi vạn biên quân, đã sớm bị dọa đến vỡ mật, chỉ biết thủ thành mà sẽ không dám tiến công,bọn họ có chết cũng không nghĩ đến chúng ta lại có can đảm này, dám phục kích đại quân Bắc Mạc.”
Thương Dịch Chi nhìn A Mạch trầm mặckhông nói. Nếu nói chủ ý vừa rồi của Đường Thiệu Nghĩa là mạo hiểm, thìkế sách của A Mạch chính là điên rồ. Dùng chưa đầy bốn vạn binh lực hiện tại trong thành Dự Châu đi phục kích đại quân Bắc Mạc, quả thực là lấytrứng chọi đá. Nhưng một kế sách điên rồ như vậy lại khiến cho anh takích động nhảy dựng lên.
A Mạch âm thầm quan sát sắc mặtThương Dịch Chi một chút, lại tiếp tục dẫn dắt: “Tướng quân, người BắcMạt sau khi đại thắng tất sinh kiêu ngạo, huống chi Bắc Mạc có mười vạnbinh lực ở Thái Hưng, trong tay Trần Khởi cũng chỉ có không đầy hai mươi vạn nhân mã. Thường Ngọc Thanh đánh lén viện quân Tĩnh Dương, Trần Khởi công chiếm Tĩnh Dương, binh lực tất có tổn thất, hiện tại binh lựctrong tay nhiều nhất cũng không quá mười lăm vạn, hắn lại phải lưu mộtphần binh lực ở Tĩnh Dương, cho nên cái gọi là đại quân Bắc Mạc có thểđược bao nhiêu? Nhiều nhất là mười vạn!”
Phân tích kinh động của nàng khiếnmột nửa chư tướng trong phòng động tâm, đều hiểu được kế sách này tuyrằng rất mạo hiểm, nhưng hiện giờ đã ở vào thế không thế không tấn công, quan trọng hơn nữa là có thể bất ngờ tập kích quân Bắc Mạc, rửa nỗi sỉnhục ở Tĩnh Dương.
“Làm càn!” Thương Dịch Chi bỗng biến sắc mặt, ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm A Mạch khiển trách: “Đây là nơi nào mà ngươi dám ở trong này hồ ngôn loạn ngữ, người đâu, lôi hắnra đánh hai mươi trượng cho ta!”
A Mạch trong lòng kinh hãi, hoảng sợnhìn về phía Từ Tĩnh, chỉ thấy trong mắt ông ta hàm chứa chút ý cười,chỉ vuốt râu nhìn mình. Binh sĩ ngoài cửa tiến vào kéo A Mạch ra. A Mạch bối rối đến nỗi ngay cả cầu xin tha thứ cũng quên mất, chỉ ngây ngốcnhìn Thương Dịch Chi, để mặc cho binh sĩ kéo nàng ra bên ngoài.
Xong rồi, cho dù hai mươi quân cônkhông đánh chết nàng, thì thân thế của nàng cũng không giấu diếm đượcnữa. A Mạch chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, cái gì cũng nghĩ khôngra. Thương Dịch Chi còn ở phía sau hô, A Mạch đã không còn nghe rõ làcái gì, hình như là kêu thị vệ Trương Sinh giám sát, để ngừa những thânbinh khác vì quen biết nàng mà nhẹ tay.
Binh sĩ đem A Mạch kéo tới phòng sau, đặt nàng nằm trên một chiếc ghế băng dài, sau đó có người đi lên địnhcởi quần của nàng, A Mạch sợ tới mức vội vàng liều chết giãy dụa, songtay chân đều bị người giữ chặt cứng, không thể động đậy. Tay người nọ đã đưa lên đai lưng của nàng. A Mạch chết lặng cả người. Chính vào lúc hỗn loạn đó, chợt nghe tiếng Trương Sinh nói: “Bỏ đi, tốt xấu gì trước kiacũng là huynh đệ của chúng ta, cứ trực tiếp đánh đi, đừng cởi quần.”
Những lời này lọt vào tai A Mạch cònhơn cả ơn cứu mạng. A Mạch cảm thấy mình chưa từng cảm kích một ngườinào như vậy, hai hốc mắt nàng nóng lên, nước mắt đã muốn trào ra, nhưngvẫn cắn răng cố gắng mở to hai mắt không để cho rơi lệ. Trong lòng thầmmắng Thương Dịch Chi cùng Từ Tĩnh, từ bát đại tổ tông đến tam đại tử tôn đều ân cần thăm hỏi một lượt. Lục Cương không đánh nàng, nhưng khi nàng đến nơi này lại không khác gì đưa đầu vào chỗ chết.
Trương Sinh tự mình chấp trượng, xoay tròn cánh tay hướng về phía mông A Mạch giáng xuống. A Mạch vốn đề sẵntâm lý chịu đau, lại đột nhiên phát hiện quân trượng đánh vào mông cũngkhông đau như mình tưởng tượng. Nàng không khỏi ngoái lại nhìn TrươngSinh. Trương Sinh cũng trừng mắt nhìn nàng, A Mạch đột nhiên hiểu đượcvấn đề, liền nhanh chóng kêu lên một tiếng thảm thiết. Khóe miệng Trương Sinh hơi giật giật một chút, sau đó tiếp tục ra sức đánh.
Tiếng kêu thảm thiết của A Mạchtruyền vào trong phòng quân nghị, khiến Đường Thiệu Nghĩa đứng ngồikhông yên, hai tay không khỏi nắm chặt thành quyền, Thương Dịch Chi màyđẹp nhăn lại.
Hội nghị vẫn tiến hành đến quá trưamới xong. Đường Thiệu Nghĩa trước khi đi có chút lo lắng liếc mắt nhìnvề phía sau viện, đáng tiếc cái gì cũng không nhìn thấy.
Sau khi bị đánh xong, A Mạch lại bịTrương Sinh đưa trở lại chỗ của Thương Dịch Chi. Thân binh mang cơm canh của Thương Dịch Chi tới, Thương Dịch Chi trước hết mời Từ Tĩnh ngồixuống bàn ăn, sau mới tự mình ngồi xuống, một chút cũng không để ý đến A Mạch đứng ở bên cạch.
A Mạch đã mấy bữa chưa có gì vàobụng, ngửi được mùi thức ăn, dạ dày không khống chế được réo lên ầm ĩ,nàng vội vàng dùng sức bóp chặt bụng, không cho phát ra âm thanh nữa.
Thương Dịch Chi liếc mắt nhìn A Mạchmột cái, cầm chiếc bánh bao trong tay, thản nhiên hỏi: “Ngươi lại ởtrong quân gây ra chuyện gì?”
A Mạch cầu cứu nhìn về phía Từ Tĩnh, thấy ông ta không tỏ vẻ gì, đành khiếp đảm trả lời: “Ta lỡ tay giết người.”
“Giết người nào?” Thương Dịch Chi lại hỏi.
A Mạch dừng một chút rồi mới nói: “Là một tên đội trưởng.”
Sắc mặt Thương Dịch Chi đột nhiênbiến lạnh, nỗi tức giận tăng vọt trong mắt, cười lạnh nói: “A Mạch, lágan của ngươi thật ra rất lớn, ngay cả đội trưởng mà ngươi cũng dámgiết.”
A Mạch ngoan cố nói: “Là hắn ta muốnức hiếp, làm nhục ta, ta mới lỡ tay giết chết. Tướng quân, rốt cuộc làta sai ở đâu, chẳng lẽ bởi vì ta có khuôn mặt đẹp nên đáng phải chịu sựvũ nhục của người khác hay sao? A Mạch tòng quân là vì muốn giết giặccứu quốc, không phải để làm đồ chơi cho những người này!”
Thương Dịch Chi khẽ giật mình, quayđầu nhìn A Mạch, thấy nàng mặt mày bầm tím, khóe miệng vẫn còn vươngchút máu, vẻ mặt quật cường nhìn mình.
“Thỉnh tướng quân nói cho A Mạch, có phải nam nhân có vẻ ngoài đẹp đẽ thì đều đáng phải chịu sự vũ nhục củangười khác không? Theo lẽ thường thì phải để cho người khác khinh thường có phải không?”
Thương Dịch Chi không nói, bản thânanh ta vốn có một bộ dạng tuấn mỹ, tuy rằng được nữ tử ưu ái, nhưng bởivậy lại bị không ít lão tướng coi thường. Anh ta cũng hiểu rõ rằng những thiếu niên có diện mạo tuấn tú ở trong quân sẽ bị ức hiếp, cho nên mớiđem những thanh niên tuấn tú đến làm cận vệ bên cạnh mình, chẳng qua đểtránh cho họ khỏi bị khi dễ. Sau này, lúc anh ta đem A Mạch nhập quân số vào bộ binh doanh, không thể không nói là lúc ấy trong đầu có ý muốn để cho nàng phải nếm chút khổ cực. Nhưng hiện tại nhìn nàng một thân chậtvật đứng ở trước mặt, anh ta lại có chút không đành lòng. Huống chi anhta vốn yêu thích tài năng của A Mạch, không nói đến vừa rồi nàng đã thực sự bộc lộ tài năng, mà bắt đầu từ lúc khởi hành trên đường từ ThanhChâu đến đây, tuy rằng nàng dùng mọi cách để che dấu, nhưng anh ta vẫnnhìn ra nàng là người cơ trí linh hoạt, cho nên mới giữ nàng ở bênngười.
Thương Dịch Chi lạnh giọng nói: “Nhưng như thế cũng không có nghĩa là được giết người.”
A Mạch đôi mắt ửng đỏ, nói: “Ta cũng không muốn giết hắn, nhưng lúc ấy thật sự là không có biện pháp khác.”
Thấy nàng một bộ bộ dạng như vậy,Thương Dịch Chi có chút giáo huấn không nổi nữa, ngữ khí mặc dù lạnh,nhưng khẩu khí không tự chủ được cũng từ từ hạ xuống, anh ta nói: “Mặckệ là vì lý do gì, vẫn là ngươi đã giết quan quân, dựa theo quân phápthì phải chém đầu thị chúng.”
A Mạch trong lòng cả kinh, hoảng sợ nhìn Thương Dịch Chi.
—————–
Chú thích:
(1) Mũi giáo nhọn: ý nói tình cảnh của A Mạch trong chương này như kề sát mũi giáo. Đồng thời,từ chương này, tài năng của A Mạch bắt đầu được bộc lộ, khiến nàng trởthành một thứ vũ khí sắc nhọn của quân Nam Hạ.
(2) khinh binh: khinhnghĩa là nhẹ; khinh binh nghĩa là binh lính được trang bị gọn nhẹ. Trong truyện này, khi hành quân đến thành Thái Hưng, đại quân Bắc Mạc lấy yếu tố nhanh, bất ngờ làm tiên cơ nên phải trang bị gọn nhẹ để đảm bảonhững yếu tố trên.