A Kiều - Cưu Sâm

Chương 6




Ta vào Phượng Nghi cung bái kiến Hoàng hậu nương nương. Người bảo ta ngẩng đầu lên để nhìn. Khác với hình dung về sự sang trọng, quý phái, Hoàng hậu nương nương dù đã có tuổi nhưng vẫn giữ dáng vẻ mạnh mẽ, ánh mắt khi nhìn ta thật bình thản và kiên định, khiến người khác dễ dàng nhận ra rằng người từng là một nữ nhân quen với việc luyện võ.

Trong lòng ta chợt thoáng qua một ý nghĩ: Nếu mẫu thân ta còn sống, có lẽ bà cũng sẽ như vậy.

Hoàng hậu nương nương nhìn ta hồi lâu, cuối cùng thở dài nói: “Đôi mắt của con rất giống Thẩm Lạt Tử.”

Người đời khi nhắc đến mẫu thân ta, phần lớn đều kính trọng gọi một tiếng “Tống phu nhân”. Thực ra, bà là người làm việc quyết đoán, tính tình nóng nảy và kiên cường. Hoàng hậu nương nương gọi tên thân mật của mẫu thân ta, trong giọng điệu chứa đựng sự hoài niệm, không hề có chút nào thiếu tôn kính. Chỉ một câu nói ấy, đã khiến ta suýt nữa bật khóc.

Nương nương giơ tay ra hiệu bảo ta ngồi lên trên ngự tọa cùng người. Ta từ nhỏ đã học lễ nghĩa, ở nơi thâm cung đại nội, đâu dám làm điều vượt quá phận mình. Hoàng hậu nương nương thấy vậy, cũng không ép buộc, chỉ khẽ cười nói: “Bản cung nơi này chẳng có nhiều quy củ đến vậy đâu.”

Người hỏi ta: “Chuyện giữa con và công tử Thế gia, bản cung đều đã nghe qua. Con đã dùng thánh chỉ chưa?”

Ta lắc đầu đáp rằng chưa.

Thánh chỉ mà Hoàng hậu nương nương nhắc tới, chính là do mẫu thân ta cầu xin cho ta. Khi ấy, Thế gia vẫn là một gia tộc tốt. Chỉ là sau khi phụ thân và huynh trưởng qua đời, Tống gia suy tàn, mẫu thân ta đã nhìn thấu thế thái nhân tình, đặc biệt mang thân bệnh tật lên kinh thành, xin cho ta một đạo thánh chỉ. Nếu sau này ta không ưa Thế gia, thánh chỉ sẽ cho phép ta vô điều kiện lui hôn, nếu đã thành thân, sẽ ban lệnh cho hai nhà hòa ly.

Việc này rất bí mật, người biết không nhiều.

Không ngờ Thế gia lại lạnh nhạt đến vậy, ta lui hôn mà thánh chỉ cũng chẳng cần dùng đến, chỉ đôi ba lời đã định xong.

Hoàng hậu nương nương nghe xong, im lặng không nói, hồi lâu mới lên tiếng:

“Đứa trẻ ngoan, con thật khổ tâm. Bản cung tuy nắm giữ trung cung, nhưng Thế gia gốc rễ sâu xa trong triều đình, dù bản cung muốn đứng ra làm chủ cho con, cũng lực bất tòng tâm, con đừng trách tội bản cung.”

Ta vốn chỉ là một cô nhi, Thế gia thế lớn lực mạnh. Đây vốn là chuyện bình thường, chỉ là ta hơi ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của Hoàng hậu nương nương.

Sau một hồi yên lặng, ta nói: “Thế gia phú quý đã đến cực điểm, e rằng khó mà bền lâu, nương nương không cần phải bận tâm vì con.”

“Ồ, con nói vậy là sao?”

“Những việc công tử Thế gia đã làm, thần nữ trên đường đến đây cũng đã nghe qua vài phần. Hắn quả là người xuất chúng, việc gì cũng nổi bật, nhưng tiếc rằng hắn đã là người kế thừa Thế gia, tâm chí không vững, làm việc gì cũng khoe khoang, việc nào cũng thành, nhưng lại bỏ dở. Hành xử như vậy, làm sao mà bền lâu?”

“Không ngờ con lại nhìn thấu như vậy, con đã nhìn ra được, bản cung cũng an lòng. Thế gia để mặc không quản cũng không sao, nhưng bản cung và mẫu thân con đã từng quen biết, không thể nhắm mắt nhìn con bị ức hiếp. Để bản cung giúp con trừ khử Lý Bồng Bồng thế nào?”

Trừ khử Lý Bồng Bồng?

Ta khẽ mở to mắt, trong một thoáng, có chút bối rối.

Con đường này ta chưa từng nghĩ đến, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng không phải là không có lý.

Vị hôn phu của ta nuôi một hoa khôi làm ngoại thất, bảo trong lòng không bực bội, làm sao có thể? Nếu trừ bỏ nàng, vừa có thể trả thù Thế Thời Cảnh, vừa có thể giải mối hận trong lòng ta.

Chỉ là…

Ta nhắm mắt, một lúc sau, lắc đầu.

“Đa tạ nương nương đã lo lắng. Chỉ là… vị hoa khôi Dương Châu kia lăn lộn chốn phong trần, gặp được khách tốt, tự nhiên phải bám lấy để tiến thân. Người ta ai cũng muốn tiến lên cao, nàng ta cũng chỉ là tính toán cho mình.”

Ta tự cười giễu, “Nếu ta ở vị trí của nàng, chưa chắc đã làm được như nàng. Căn nguyên của việc này vẫn là Thế Thời Cảnh, đã lui hôn rồi, thần nữ nghĩ tốt hơn là nên nhìn về phía trước. Thần nữ thực không muốn dây dưa thêm với họ nữa.”