Giữa trưa hè, lúc trời nóng nhất, người bán trà lạnh ven đường cũng phải rút vào trong mái hiên tránh nắng. Chiếc xe ngựa đã cũ dừng trước cửa Thế gia, người bán trà chỉ liếc qua, rồi tiếp tục phe phẩy quạt, trò chuyện nhàn nhã. Cho đến khi một thiếu nữ mặc áo lụa xanh nhạt bước xuống từ xe.
Như hoa lan rừng trong thung lũng, khí chất thoát tục, người bán trà bỗng chốc mất cả lời. Ta gõ vào vòng cửa nhà Thế gia.
"Ai đó?"
"Tống gia Bạch Chỉ."
"Tống gia? Tống gia nào?"
Giữa trưa nắng gắt, người giữ cửa vốn đã khó chịu, thấy bên ngoài là một thiếu nữ xinh đẹp, bèn cố gắng nén cơn giận. Lúc này, từ phía sau có tiếng xôn xao, một người bán hàng rong tinh ý nhận ra hoa văn trên chiếc xe ngựa cũ.
Đó là biểu tượng Mặt trời biến thành biển, ánh sáng mặt trời chói lọi như ngọn lửa.
Chính là gia huy của Tống gia xưa kia.
Ta mỉm cười với người giữ cửa, giọng không lớn, nhưng như một hòn đá ném vào mặt hồ yên ả.
"Phiền ngươi báo cho gia chủ Thế gia rằng—
"Tống gia ở Lạc Xuyên, đến đây để từ hôn!"
Ta trước đây chưa từng đặt chân đến kinh đô, nghĩ lại cũng thấy buồn cười. Lần đầu vào kinh, lại là để đến Thế gia từ hôn.
Thế Thời Cảnh vui vẻ tiêu d.a.o ở Dương Châu, ta gặp được người lại là mẫu thân của hắn, hiện là chủ mẫu Thế gia.
Người đời cười chê ta lớn lên nơi thôn dã, chẳng biết lễ nghi. Ta đón lấy tách trà nóng do tỳ nữ dâng lên, tay giữ ngang vai, cánh tay buông thẳng, phong thái đoan trang đến mức không ai có thể chê trách. Chẳng ai biết, từ nhỏ mẫu thân ta đã ép ta học lễ nghi bằng roi vọt. Tư thế, dáng vẻ, đều được chỉnh từng chút một bằng thước gỗ. Bà nói rằng sau này ta phải làm đại phu nhân Thế gia.
Không phải vì bà yêu thích thân phận ấy, mà bởi khi đó Tống gia đã suy tàn. Nếu có ngày nào đó phải sống nhờ dưới tay mẹ chồng, cũng không thể để người khác chê cười rằng con gái của võ tướng Lạc Xuyên không biết lễ nghi.
Bà nói: "Bạch Chỉ, phụ thân và huynh trưởng của con đã không còn để bảo vệ con nữa rồi. Nếu là trước đây, dù con có ngang ngược đến đâu, cũng chẳng ai dám nói gì. Giờ đến mẫu thân cũng không bảo vệ được con, mọi việc đều phải dựa vào chính bản thân con mà thôi."
Chậm rãi gạt bỏ một chút bọt trà, suýt nữa ta đã rơi lệ. Mẫu thân chưa bao giờ biết, ta học lễ nghi không phải vì bản thân, cũng không phải vì Thế gia, mà chỉ để lòng bà thêm phần vui vẻ.
Cảm giác nóng rực nơi hốc mắt theo ngụm trà trôi xuống, ta ngẩng đầu, trên mặt không còn chút biểu hiện nào.
Thế bá mẫu khẽ chỉnh lại đóa hoa châu cài bên tóc mai, dù cười nói vui vẻ nhưng thần sắc có phần không tự nhiên. Bà đưa tay bảo tỳ nữ mang thêm ít thức ăn lên.
"Bá mẫu xem nào, mấy năm không gặp, Bạch Chỉ nhà ta nay đã thành cô nương xinh đẹp thế này rồi. Chỉ tiếc là Thời Cảnh không có ở đây, nếu không nhất định phải để hai đứa gặp nhau, những năm qua nó vẫn luôn nhớ tới muội muội này."
Thế bá mẫu vừa nói đã sai ba điều.
Thứ nhất, hai nhà chúng ta không phải mấy năm không gặp, mà là hơn mười năm. Từ khi phụ thân và huynh trưởng ta qua đời, hai nhà thỉnh thoảng có thư từ qua lại, nhưng về sau, Thế gia ngày càng thịnh vượng, còn Tống gia chỉ biết an phận một góc, thư từ gửi đi dần dần không có hồi âm. Nhưng ta cũng không oán trách Thế gia, bởi những người quyền quý trong kinh thành cắt đứt liên hệ với Tống gia không phải chỉ có Thế gia. Người đi trà lạnh, thế thái nhân tình vốn là lẽ thường. Chỉ là đã có hôn ước, việc này ít nhiều khiến lòng người cảm thấy lạnh lẽo.
Thứ hai, Thế Thời Cảnh chưa thành thân, nhưng đã cùng một hoa khôi ngoại thất ra vào như đôi uyên ương, thiếu lễ nghĩa, không biết liêm sỉ, chà đạp lên danh dự của Tống gia chúng ta, sao có thể dùng câu "thằng nhóc ngỗ nghịch" mà bỏ qua được?
Thứ ba, nếu Thế Thời Cảnh thật sự nhớ đến ta, sao lại để ta phải đợi đến mười chín tuổi vẫn chưa gả đi?