Dưới thời tiết nhẹ nhàng của những đợt gió cuối mùa thu, làn nước biển xanh thẫm màu lam ngọc tươi mát. Hương gió thoang thoảng vị mặn của sóng biển. Ánh nắng ấm áp ló rạng sau những áng mây trong veo.
“A Hàn, anh nhìn kìa, hình như là cá heo đó.”
Minh Nguyệt đứng trên boong tàu chỉ ra ngoài phía xa xa kia. Làn váy trắng hoa nhí bay trong gió, khuôn mặt xinh xắn trắng ngần nổi bật dưới chiếc mũ cói vành to. Nụ cười cô rạng rỡ hơn cả nắng hướng về phía Vương Hàn.
“Em cẩn thận kẻo rơi xuống đấy. Anh sẽ không cứu đâu.”
“Hừ! Chẳng thèm anh cứu.” Cô tinh nghịch lè lưỡi như một đứa trẻ.
Thời tiết vịnh viển này thật tốt, đã gần trưa nhưng lại không bị nắng gắt mà lại dịu dàng như nắng xuân. Chiếc du thuyền nổi tiếng Hallus là đắt đỏ cùng những vị khách cao quý. Thượng nghị sĩ, ca sĩ, minh tinh nổi tiếng, nghị viên đều thoả sức đắm chìm trong sự quyền quý. Là du thuyền với những buổi đấu giá tính bằng triệu đô, những món ăn xa xỉ bậc nhất thế giới nhìn chung thì cũng chỉ là nơi để khoe mẽ bản thân. Bọn người kia tụ họp lại nơi này rốt cuộc cũng chỉ để tô điểm sự giàu sang phú quý của chính mình. Các cô ảnh hậu, người mẫu thường thấy trên màn ảnh cũng kè kè theo những vị đại gia lớn tuổi. Hay nói sự quyền quý tại nơi đây chẳng qua cũng là rác rưởi mà thôi. Khắp nơi tràn ngập sự thực dụng, con người lợi dụng lẫn nhau, dùng đồng tiền để tiêu khiển sự đời.
“Đừng nghịch nữa tiểu Nguyệt, mau lại đây ăn bánh. Anh nghe nói đầu bếp ở đây làm bánh ngọt rất ngon đấy.”
Nhan Minh Nguyệt như một chú mèo chạy lại chỗ anh, đôi môi mỉm cười duyên dáng. Tay anh cắt một miếng bánh lớn, tiểu Nguyệt cũng vừa hay đem ý tứ vứt xuống biển, há miệng thật lớn ăn sạch sẽ miếng bánh ngọt. Cái miệng nhỏ nhồm nhoàm như một con sóc đáng yêu.
Vương Hàn mỉm cười, anh đưa tay lên khoé miệng cô chùi đi vết kem dính ở trên đó.
“Không ai dám giành ăn với em đâu tiểu cô nương ơi. Người ta nhìn vào lại nghĩ em là đứa trẻ con bị ngốc nghếch đấy.”
“Anh lại chọc em rồi! So với người ta thì em còn thông minh gấp bội nhá. Chỉ có anh là nghĩ em ngốc thì có.”
Minh Nguyệt một mực làm lơ anh, đôi mắt cô sáng rực nhìn đĩa bánh trên bàn.
“Oaa, A Hàn à, cái bánh này ngon thật đó. Ngọt lịm luôn. Anh ăn thử đi nè.” Tiểu Nguyệt cầm chiếc nĩa cắt một phần đưa lên trước mặt anh.
“Ngon đến vậy sao?”
Vương Hàn cắn một miếng nhỏ. Vị ngọt thanh của kem béo lan toả khắp miệng anh. Hừm, so với tiểu Nguyệt của anh thì chiếc bánh này sao có thể ngọt ngào bằng chứ.
“So với em thì còn thua xa. Nếu em thích thì anh sẽ đem ông đầu bếp ở đây về Vương gia cho em.”
“Nếu anh đem ông ấy về, em sẽ thành heo mất. Tuyệt đối không được đâu.”
“Thành heo anh cũng yêu.”
“Đúng là quỷ dẻo miệng.”
Ở phía khu vực hồ bơi, một người đàn ông với mái tóc dài màu váng óng như màu mật, trên tay lắc nhẹ ly rượu vang màu đỏ thẫm như màu máu. Người đàn ông lạ mắt ấy nở nụ cười ranh mãnh nhấp môi ly rượu. Vài cô gái lân la tiến lại gần, cơ thể nóng bỏng nhức mắt dưới bộ bikini quyến rũ.
“Chào anh, anh có muốn vui vẻ cùng chúng em không? Tụi em sẽ không khiến anh thất vọng đâu.” Mấy cô gái giọng la lướt đầy dụ hoặc, thân hình cong vút áp sát người đàn ông cao to ngoại quốc.
“Cảm ơn. Tôi có món đồ của riêng mình rồi.” Anh ta đẩy mấy cô gái xinh đẹp kia ra, ánh mắt anh dán chặt ở người con gái đang vui vẻ mỉm cười rạng rỡ như nắng ngoài phía boong tàu.
“Đã tìm thấy rồi, món đồ của tôi.”
Buổi tối hôm đó có một hoạt động đặc trưng ở du thuyền Hallus đó chính là sóng bạc casino. Sòng bài trên du thuyền 5 sao này vốn đã nổi tiếng như cồn với những tay chơi khét tiếng vùng châu Á, không chỉ với độ chịu chơi đẳng cấp vung tiền như giấy, đã có nhiều kẻ một bước rơi xuống địa ngục, thân bại danh liệt tại sòng bạc Hallus. Vốn bắt nguồn từ chiếc du thuyền cao cấp, casino có tiếng này đã đóng chân ở rất nhiều nơi trên thế giới. Vì thế danh xưng “Thiên đường sa đoạ” vô cùng hợp với một nơi như vậy.
Vương Hàn ôm eo Minh Nguyệt tiến vào sòng bạc, hương xì gà ngập tràn căn phòng này. Xung quanh đều là những quý cô xinh đẹp với bộ váy bó sát cắt xẻ táo bạo, phô diễn đường cong quyến rũ nhất. Mấy vị đại gia đều điên cuồng đặt cược, hoàn toàn chìm trong vui chơi bài bạc.
“Sao lại tới đây vậy? Chẳng lẽ anh là một tên nghiện bài bạc sao?”
“Không. Anh đoán tên cầm đầu Ngư Vương Bang cũng sẽ ở đây, nghe bảo hắn nghiện cờ bạc nên cũng không khó hiểu nếu hắn ở đây. Tiểu Nguyệt, em cứ thư giãn đi, đây mới là khởi đầu cho cái chết của tên kia thôi. Anh đã bố trí người của Vương gia ở trong này rồi. Em cứ thoải mái kiếm tiền.”
“Thật ra em chưa bao giờ chơi bài cả…”
“Em quên là còn có anh sao?”
Vương Hàn nâng khoé môi cười nhạt, anh tuy không thường dính vào cờ bạc nhưng vì tính chất công việc, anh tiếp xúc với mấy nơi như vậy cũng là bình thường. Hơn nữa với đầu óc nhạy bén của mình, việc càn quét sòng bài cũng không quá khó đối với anh.
Minh Nguyệt nhìn lướt qua một vòng, tầm mắt cô bị thu hút bởi đám người phía xa đang tụ tập rất đông hò reo lớn tiếng.
“A Hàn, chúng ta qua bên kia đi. Hình như em thấy cái gì đó.”
Càng tiến lại gần bàn poker, mùi xì gà càng nồng nặc hơn, trên bàn chất đống chip đủ loại màu sắc như những đoá hoa đầy mê hoặc, người đàn ông ngồi thư thả cười hả hê hốt chip về phía mình.
*Chip là xèng dùng như một loại tiền để giao dịch tại các sòng bạc lớn và casino*
Hắn thản nhiên rung đùi tận hưởng niềm vui chiến thắng. Bỗng nhiên, một cậu con trai tại bàn ngã gục xuống, như người mất hồn lết tới chỗ hắn quỳ lạy.
“Ưng Linh Vân, tôi cầu xin anh, tha cho tôi đi. Tôi sẽ làm tất cả. Đừng chặt tay tôi mà. Tôi van anh.”
“Các người xem, tên đầu đất này lại hèn hạ đến vậy. Đã có chơi thì phải có chịu chứ? Hơn nữa là chính anh muốn vậy mà? Do chính anh đặt cược bản thân anh mà?”
“Ưng Linh Vân, đồ khốn! Là các người gài bẫy tôi, toàn mấy trò lừa đảo bịp bợm! Anh gian lận! Cái tên khốn này!”
“Này! Đừng có sủa bậy như vậy! Mày dám bôi tro trát trấu Linh Vân tao?! Hay như vậy đi, tao sẽ không chặt tay mày, chỉ lấy 10 ngón tay thôi? Như vậy là quá khoan hồng rồi đấy.” Hắn vừa dứt lời liền đem điếu xì gà vẫn còn cháy khói dí sát xuống đầu chàng trai kia, nụ cười vang lên man rợ không ngớt.
“Ưng Linh Vân!!! Tôi van ngài, tha cho tôi.” Hai tên áo đen to lớn xách tên con trai kia đi, tiếng kêu thảm thiết dần rời khỏi căn phòng.
“Còn ai muốn cùng Ưng Linh Vân tôi so tài không? Các vị cứ thoải mái đi, cái tên kia cũng sẽ sớm trở về với người mẹ già yếu bệnh tật của hắn thôi. Nào, đừng lỡ tiệc vui, dealer chia bài đi.”
Quả nhiên chính là tên này. Minh Nguyệt cười thầm trong bụng. Nhìn bộ dạng đáng ghét của cái tên này xem, thật muốn tẩn cho một trận. Đúng là ép người quá đáng. Cái tên khốn kiếp này chắc chắn trong Ngưu Vương Bang. Có lẽ còn vài tên trong này, không thể đánh rắn động cỏ được. Cứ từ từ mà tiếp cận tến này.
“A Hàn. Là hắn đúng không.”
“Ừm. Tại Hồng Kông này hầu như các casino đều có tay lão Bá nhúng vào. Các viên chức nhà nước chỉ có thể làm ngơ mắt nhắm mắt mở tới đây như một cách giải trí mà thôi. Không ai dám hùng hổ làm càn nếu không có lão Bá trong casino. Khả năng cao hắn trong Ngư Vương Bang.”
“Em cũng chỉ đoán thôi. Cũng không ngoài khả năng hắn là cấp dưới. Còn có kẻ uy quyền hơn. Anh Duệ không thể điều tra hình ảnh về Ngư Vương Bang sao?”
“Việc cài người vào đó là rất khó, hơn nữa thời gian cũng khá gấp nên chúng ta không thể có nhiều thông tin chi tiết. Nhưng theo tin mật thì thành viên của Ngư Vương Bang sẽ có hình xăm mỏ neo và cá kiếm ở bắp tay.”
“Vậy việc của chúng ta là do thám xem tên này có hình xăm đó không?” Minh Nguyệt nép sát vào người anh, cẩn thẩn quan sát khắp nơi.
“Đúng vậy. Xem ra tiểu cô nương của anh cũng có chút thông minh. Không gọi là ngốc nữa rồi.”
“Anh còn bảo em ngốc, em lập tức cắn anh!”
“Haha, anh không dám. Vậy tiểu Nguyệt, anh có muốn vui vẻ chút không?” Vương Hàn nhìn cô, ánh mắt gian manh đầy mưu mô toan tính.
“Em sẵn lòng.”