“A Hàn, chỗ này đông người quá…vậy là đủ rồi…” cô e thẹn nép vào người Vương Hàn, xấu hổ rúc mặt vào lồng ngực vạm vỡ.
“Là do em bắt đầu trước.” Anh cũng không nhún nhường, một tay thuận lợi nâng mặt cô lên, đôi môi dần áp sát đến môi cô.
Minh Nguyệt nhanh chóng che cái miệng nhỏ nhắn của mình, tay còn lại chặn cái miệng hư hỏng của ai kia.
“Anh còn làm càn em sẽ bỏ về đấy!” Ánh mắt cô nghiêm nghị nhìn anh, chân mày cau lại hăm doạ.
“Hahaha. Vậy không chọc em nữa.” Anh cười đến mê người, ôm eo cô tiến về khu thương mại gần đó.
“Sao anh lại đưa em vào đây vậy? Khi nãy mua đồ còn chưa đủ sao?”
“Còn 2 ngày nữa là đến buổi đấu giá.”
“Nhanh vậy sao? Mới đó mà sắp hết một tuần rồi. Anh đã có kế hoạch gì chưa.”
“Đã có rồi.” Vương Hàn nhìn quanh một lượt rồi ghé vào một cửa hàng sang trọng gần đó.
“Kế hoạch là gì vậy? Em có giúp được gì không?”
“Bước đầu tiên của kế hoạch là mua đồ cho em.”
Ngay khi bước vào cửa hàng đã có mấy người nhân viên đón tiếp rất nồng hậu, Minh Nguyệt nhìn một vòng cửa hàng, quả thực không tệ. Cả trang sức, đồ dự tiệc và giày cũng đều rất lấp lánh.
Vương Hàn đẩy Minh Nguyệt về phía nhân viên, thuận tay lấy ra tấm thẻ quyền lực.
“Làm vợ tôi hài lòng đi.”
“A Hàn à. Em có thể tự chọn đồ cho mình mà?!”
Minh Nguyệt còn muốn nói thêm nhưng chưa kịp mở lời đã bị ba bốn cô nhân viên cười khúc khích kéo vào bên trong phòng VIP. Họ kéo ra trong tủ kính cả hơn chục bộ đồ, tất cả đều sáng chói đến độ loá mắt, những viên pha lê dưới ánh đèn phòng càng thêm rực rỡ sắc màu. Cô có chút không quen. Cho dù là vợ anh, là phu nhân Vương gia nhưng đối với việc tiêu nhiều tiền cho đồ hiệu như vậy cô thấy không tự nhiên cho lắm.
30 phút sau tiểu Nguyệt bị xoay vòng trong phòng thay đồ, các cô nhân viên đều rất hào hứng sửa soạn váy áo cho cô, ngay cả phụ kiện cũng đem ra hết thể khiến cô lộng lẫy nhất có thể. Minh Nguyệt cảm thấy mình sắp trở thành chiếc đèn chùm treo trong nhà mất thôi…
Minh Nguyệt thay đồ xong bước ra ngoài cho vị chồng yêu của cô ngắm. Trong lòng cô tuy có chút ngượng ngùng nhưng không thể giấu nỗi chờ mong. Liệu anh có thấy đẹp không nhỉ?
Chiếc váy màu xanh biếc như màu trời tôn lên nước da trắng ngần, những viên đá đính dọc mép váy suông xuống tận đuôi tạo hiệu ứng sóng nước tuyệt đẹp. Phía trên là phần cúp ngực với tay váy voan trễ dài làm cánh tay thon gọn của cô càng thêm uyển chuyển.
Vương Hàn nhìn vợ anh ở trước mắt vô cùng xinh đẹp. Tựa như nàng tiên cá trong truyện cổ tích, nhẹ nhàng và đáng yêu.
“Không!” Vợ anh mặc bộ này đẹp như vậy không ít kẻ sẽ dòm ngó, anh tuyệt đối sẽ không ai dám đưa mắt nhìn vợ anh cả.
Minh Nguyệt vừa nghe thấy thế khuôn mặt ủ rũ bĩu môi. Chắc là bộ này không đẹp thật rồi…
Cô lại đi thay thêm một bộ dạ hội khác, bộ đồ lần này táo bạo quá rồi! Chiếc váy màu đen ôm sát đường cong cơ thể, phần cổ khoét sâu lấp ló vòng một đẫy đà thoắt ẩn thoắt hiện đầy nguy hiểm. Phía sau lưng lại cắt xẻ khoe trọn tấm lưng ngọc ngà của Minh Nguyệt, tất cả cơ thể của cô đều được triệt để phô bày. Vòng ba còn có thêm chiếc nơ to bản thu hút mọi ánh nhìn.
“Bộ này đẹp thật đó.” Minh Nguyệt ở trong phòng thay đồ mân mê chiếc váy mình đang mặc, cô khẽ cất giọng thật nhỏ nhưng lại vô tình bị nhân viên nghe thấy.
“Đúng vậy đó tiểu thư, cô mặc chiếc vây này rất đẹp, chúng tôi đã gặp rất nhiều khách hàng nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi thấy người có thể toát ra thần sắc hợp với chiếc váy này.”
“Thật ư?”
“Đúng rồi đó ạ! Tiểu thư, à không phải là phu nhân chứ. Chồng cô rất yêu thương cô đó. Chúng tôi ai cũng đều rất ngưỡng mộ cô. Nào hãy cho anh ấy thấy vẻ đẹp tuyệt trần này nào.”
Minh Nguyệt được mấy cô nhân viên dìu ra, trái tim cô hồi hộp đập điên cuồng, cô rất tò mò với biểu hiện của anh đó.
Minh Nguyệt vừa bước ra, trên bục cao phía dưới là ánh đèn sáng càng làm nổi bật cơ thể của cô. Vương Hàn đứng hình ngây ngốc nhưng vài giây sau nhanh chóng trấn tỉnh lại đầu óc đang bị u mê.
“Chết tiệt…Đến điên mất thôi!”
Anh liếc nhìn đám nhân viên đang cười nói vui vẻ kia. A Hàn luống cuống đưa mắt qua cô vợ nhỏ bé xinh đẹp ở bên kia. Có phải là bọn họ muốn anh bị bức đến điên người hay không mà cho cô mặc bộ váy như vậy? Vừa nãy anh còn chết điếng người trước sự quyến rũ của tiểu Nguyệt vậy còn những tên đàn ông khác sẽ như thể nào? Đám đàn ông đấy sẽ tiếp cận cô. Bọn chúng chỉ toàn là lũ khốn nạn. Hừ! Anh cũng không cho phép bọn đàn ông mọi rợ đó nhìn ngắm vợ anh như vậy!
Thật muốn cất cô đem giấu một nơi chẳng ai biết đến…chỉ có anh biết, chỉ có anh yêu thương mà thôi.
“Tất cả đi ra ngoài. Tôi bảo tất cả đi ra ngoài!”
Vương Hàn cáu bẩn hét toáng lên, mấy cô nhân viên sợ sệt lui ra ngoài, có người còn suýt khóc vì không biết có làm sai điều gì không.
“A Hàn? Anh sao vậy?” Minh Nguyệt không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cũng không biết vì sao anh lại tức giận. Bèn nâng váy tới gần đến bên anh.
“A Hàn?? Có phải anh không khoẻ không? Sao lại tức giận vậy?”
Cô định vươn tay chạm vào người anh nhưng lại bị anh ôm chặt lấy người, khuôn mặt anh rúc sâu bên vai cô. Anh đưa thân hình to lớn của mình áp sát với thân thể cô, cả hai không chút kẽ hở. Vương Hàn tham lam hít lấy hương thơm nhè nhẹ trên người tiểu Nguyệt, đôi môi chạm vào phần xương quai xanh quyến rũ. Là cô hấp dẫn anh trước, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua cho cô chứ.
Minh Nguyệt không biết phải làm sao, cho rằng anh đúng là có bệnh, tay chân cuống quýt sờ mó lung tung kiểm tra khắp nơi, sợ rằng anh bị thương ở đâu.
“A Hàn à…anh sao thế? Đừng làm em sợ mà.”
“Tiểu Nguyệt…Nếu em còn động, anh sợ chiếc váy trên người em sẽ không còn nguyên vẹn đâu…”
Nhan Minh Nguyệt vẫn ngớ người chẳng hiểu chuyện gì, tay anh bắt đầu hư hỏng tìm đến bờ mông căng tròn.
“Aahh! A Hàn…đây là trong cửa hàng đó! Anh làm gì vậy?!”
“Sàm sỡ em.” Vương Hàn ngắn gọn xúc tích, lời nói rất thẳng thắng như hành động. Bàn tay mơn trớn khắp cơ thể của tiểu Nguyệt, cảm nhận sự giao thoa kích thích dục vọng của anh. Trong lòng anh giờ như lửa đốt, chỉ muốn đem cô giấu bên người, không để ai chiêm ngưỡng sắc đẹp của cô. Tiểu Nguyệt không biết được, dáng vẻ này của cô lại khiến anh điên đảo hồn phách đến nhường nào.
“Đừng mà…em nhột lắm. Đừng làm nơi này…em không thoải mái.”
Vừa dứt lời, Vương Hàn một tiếng cũng không nói gì mà cứ thế bế cô lên đi ra ngoài. Mấy chục con người trong cửa hàng đều ngạc nhiên đến há hốc miệng.
“Tấm séc tôi để ở quầy thu ngân. Phần tiền còn lại là tiền tip.”
“A Hàn! Còn quần áo của em!”
“Anh sẽ cho người tới lấy. Hiện tại anh muốn tạo em bé với em rồi!”
Vương Hàn nói một lời kia Minh Nguyệt nghe thấy như bùng bùng lỗ tai. Cái…cái gì mà tạo em bé chứ?!!! Cô hoang mang, đầu óc xoay cuồng như chong chóng.
“Anh nói gì vậy chứ…” Cô sợ mình nghe nhầm còn lấy tay kéo căng lỗ tai ra.
“Anh muốn tạo em bé.” Vương Hàn rất có kiên nhẫn với cô, một lần nữa nói ra những lời vô cùng phóng đãng đó.
“Anh…đúng là điên rồi…”
Minh Nguyệt mặt đỏ bừng như trái cà chua, tai cô cũng đỏ ửng lên. Trái tim đập thình thịch mất kiểm soát. Cô phó mặc bản thân để cho anh bồng đi như nàng công chúa trước biết bao cặp mắt tò mò. Cô thẹn thùng nép vào người anh, thuận tiện dùng cơ thể anh che đi sự xấu hổ ngập tràn. Một lúc sau cô khe khẽ cất tiếng. Lời nói nhỏ nhẹ chỉ đủ hai người nghe.
“Vậy thì tạo em bé thôi…” Vậy mà bản thân cô lại không hề bài xích sự điên rồ này của anh, trái tim còn có chút…thích. Haizz mình cũng điên theo anh mất rồi.
Vương Hàn nghe thấy thế khoé miệng nở nụ cười mãn nguyện, đáy mắt đều chất chứa yêu chiều nhìn cô. Vương Hàn hôn lên trán cô rồi tủm tỉm mỉm cười đầy vui sướng. Bước chân của anh cũng nhanh hơn. Chỉ hận không thể lập tức bay về nhà ăn sạch cô.
Cô hoàn toàn bị anh khống chế mất rồi. Trước giờ cô chưa bao giờ phớt lờ dục vọng của anh nhưng anh cũng rất tôn trọng cô. Chỉ cần một lời không muốn, anh liền dừng lại. Thật ra cũng không hẳn…vì rõ ràng mỗi lần cô mở miệng từ chối nhưng anh lại làm càn. Khiến cô kích thích không thôi. Đúng là đại ác ma!