A Hàn Sủng Vợ Vô Đối!

Chương 7: Tôi Là Gia Đình Của Cô Ấy!




Anh bước xuống xe như một ông hoàng trong bộ vest lịch lãm. Anh tiến tới mở cửa xe, đưa tay đỡ cô. Cô nhẹ nhàng đặt bàn tay thon dài, bước xuống. Minh Nguyệt không khác gì những cô người mẫu nổi tiếng hay minh tinh ảnh đại. Vẻ đẹp ấy thật sự mê hồn.

Cả hai cùng bước vào phòng VIP. Trong phòng ngập tràn mùi nước hoa và rượu vang. Tuệ Anh Duệ và Bách Hữu Minh đang ôm mỹ nữ cùng chơi đùa với họ. Thiếu gia nhà họ Tuệ và họ Bách nổi tiếng trong giới thương lưu và ăn chơi. Mỗi ngày đều bị cánh nhà báo bắt được khoảnh khắc cặp cùng các nữ nhân xinh đẹp.

Vừa thấy Minh Nguyệt, Tuệ Anh Duệ liền mở to mắt. Hô lớn

“Hàn à cậu kiếm đâu ra tiểu mỹ nhân này vậy? Quả thực rất đẹp nhaa!! Từ khi nào mà Hàn lại đi cùng phụ nữ ? Cậu khiến tôi bất ngờ đấy. Nào tiểu mỹ nhân qua đây Tuệ thiếu gia sẽ chiều chuộng cô!”

“Đây không phải người của cậu! Cô ấy là Vương phu nhân, là vợ hợp pháp của tôi.” Vương Hàn đen mặt gằn giọng nói.

Anh Duệ mắt chữ A mồm chữ O không nói nên lời. Hữu Minh vì những lời này cũng khựng lại vài giây ngước nhìn cặp vợ chồng này!

“Cậu..cậu lấy vợ rồi?! Tiểu mỹ nữ này có uy lực gì mà lại khiến cậu từ bỏ cuộc chơi và anh em chúng tôi vậy? Thậm chí cậu còn không cho tụi tôi biết. Này! Không phải cậu bắt ép con gái nhà người ta đấy chứ?”

“Anh Duệ! Cậu ăn nói cho cẩn thận, không tôi cho cậu chơi cùng lũ sói nhà tôi đấy!”

“Đại thiếu gia à tôi không dám! Nào em dâu, lại đây cùng ngồi. Các cô đều đi ra hết đi.”

Minh Nguyệt ngồi kế Vương Hàn nhìn anh đang định hỏi thì anh mở lời trước.

“Đây là Tuệ Anh Duệ và Bách Hữu Minh, họ đều là anh em chí cốt từ nhỏ của tôi. Còn một người nữa sau này có thời gian em sẽ gặp cậu ấy.”

Hữu Minh nhìn Minh Nguyệt. Cô gái này rất quen mắt anh. Hình như anh đã từng thấy cô ở đâu rồi.

“À ừm. Tôi là Nhan Minh Nguyệt, là vợ của.. Hàn.”

Vương Hàn nghe cô gọi tên anh, không khỏi vui vẻ hơn rất nhiều, cô gọi anh là Hàn, nghe cũng thật dễ chịu.

“Em là con gái Nhan gia? Bảo sao tôi nhìn em quen mắt thế. Tôi từng thấy em trong bữa tiệc của Nhan gia rồi.”

“Tôi không còn là con gái của Nhan gia...tôi chỉ được nhận nuôi thôi.”

Bỗng nhiên bầu không khí trở nên ngượng ngùng. Tuệ Anh Duệ liền đứng lên phá tan.

“Này chúng ta chơi một trò chơi trí tuệ đi! Cậu và em dâu là một cặp còn tôi và Hữu Minh là một cặp. Vẫn trò chơi cũ mà chúng ta thường chơi. Tính toán ma trận. Ai thua sẽ phải uống hết rượu trên bàn và thanh toán hoá đơn. Vương Hàn! Tôi không tin lần này tôi và Hữu Minh thua cậu!”

“Được thôi, cậu đừng hối hận.”

4 người họ chơi được 2 ván, Hữu Minh và Anh Duệ liền ngán ngẩm nhìn ma trận của cặp vợ chồng kia. Quá đáng sợ đi! Họ tuy thông minh tài giỏi nhưng xét về phương diện tính toán vẫn thua Vương Hàn một bậc. Kết quả Hữu Minh và Anh Duệ thua cả 3 ván. Cả hai liền ôm nhau mà khóc. Nhìn đống rượu trên bàn họ ngất mất. Đếm sơ sơ cũng hơn chục chai! Tất cả đều có nồng độ cao.

“Vương Hàn à.. chúng tôi trả góp được không? Làm sao hôm nay cậu chơi giỏi thế?”

“Vợ tôi là thành viên trong liên đoàn IQ. Cô ấy đứng thứ 5.”

“Cậu đùa chúng tôi à? Như thế thật không công bằng. Chồng thì đứng nhất còn vợ thì đứng năm ?? Từ đầu cậu đã gài chúng tôi nha!” Hữu Minh ai oán trách cứ.

“Anh ở lại trừng phạt họ. Tôi đi vệ sinh một chút.”

“Em dâuuuu. Đừng ác độc vậy chứ!”

“Em không biết. Các anh có chơi có chịu.” Minh Nguyệt cười ranh mãnh nhấn mạnh 4 chữ cuối.

Vương Hàn cảm thấy vô cùng ưng ý với vị phu nhân này, dứt khoát không kiên dè. Thấy cô cười vui vẻ, anh cũng cảm thấy lâng lâng trong lòng, cười rất nhẹ. Toàn bộ hình ảnh đều được thu vào trong mắt hai đại thiếu gia này. Đây là người thứ hai làm cậu ấy cười kể từ khi người kia rời bỏ cậu...

Cô vào phòng vệ sinh rửa tay bỗng nghe thấy tiếng nói quen thuộc, biết là không thể tránh được nhưng cô không muốn rước thêm phiền toái với người em gái này. Minh Nguyệt chạy ra nhưng không ngờ lại bị mấy đứa con gái ăn mặc hở hang chặn lại trước cửa.

“Ôiii chị gáii ~ em nhớ chị chết đi được đấy! Lâu lắm rồi mới gặp chị ấy nhỉ ? À không chị vừa mới bị đuổi khỏi nhà tôi hồi sáng nay mà? Haha giờ cô không còn là đại tiểu thư đâu. Chỉ là con rách nát!”

“Nhan Liễu Yên! Cô ăn nói cho cẩn thận. Tôi rách nát hay nhân cách của cô rách nát? Tôi thật xin lỗi nha ! Hai tiếng chị gái của cô lớn quá nếu tôi không dám nhận thành ý này! Sẽ không có cô em gái nào có nhân phẩm rẻ tiền đến nỗi dùng mưu hèn kế bẩn để hãm hại tôi đâu!”

“Này! Cô im mồm đi! Cô nói ai nhân phẩm rẻ tiền?! Thứ đàn bà lêu lổng đi đêm với trai như cô mà còn đòi phán xét tôi?! Bây giờ cô chỉ là cô nhi! Không gia đình!” Liễu Yên tức giận gào lên.

Nhan Liễu Yên thật sự biết đâm trúng nỗi đau của cô! Cô tuy được nhận nuôi nhưng vẫn luôn mơ ước có một gia đình thật sự hạnh phúc... Nhiều lần thấy Nhan Liễu Yên cùng cha mẹ cười nói quây quần trong khi không có cô, khiến cho bản thân cô ghen tỵ bội phần với Liễu Yên...

“Tôi không rảnh để tranh cãi với cô. Làm phiền Nhan tiểu thư cho tôi đi.”

“Cô tưởng thoát khỏi tôi dễ thế à? Các cô lên cào nát mặt “chị gái” của tôi đi.”

Nhan Liễu Yên đưa tay ra hiệu. Đám con gái kia liền tiến tới gần Minh Nguyệt. Cô biết với sức mình không thể làm gì được đám người này, cô vẫn cố tránh né khỏi những bàn tay dơ bẩn kia. Thế nhưng Vương Hàn từ đâu tiến tới gạt phăng lũ nữ nhân kia, kéo Minh Nguyệt vào lòng.

“Ai cho các cô đụng vào cô ấy?!” Vương Hàn sắp mất bình tĩnh hung dữ quát.

“Anh..đừng động tới họ, phiền phức lắm.” Minh Nguyệt sợ có chuyện xảy sẽ ảnh hưởng đến Vương Hàn, cô nắm lấy vạt áo khẽ kéo.

“Được để tôi đưa em về.”

“Anh là ai mà dám đưa cô ta đi?”

“Tôi là gia đình của cô ấy!”

Nói rồi Vương Hàn nhanh chóng đưa Minh Nguyệt lên xe rồi trở về nhà.