Dương Bắc Minh hoàn hồn, nở nụ cười chan hoà.
“Nhan tổng thật khiến người khác bất ngờ. Cảm ơn cô rất nhiều vì bản ghi âm này. Cô có bận không nếu tôi mời cô một bữa cơm?”
“Không cảm ơn anh. Tôi bận rồi.” Minh Nguyệt cúi đầu chào tạm biệt rồi bước ra ngoài.
Dương Bắc Minh thích thú mỉm cười. Nhưng rồi anh chợt giật mình. Bóng dáng của cô sao mà giống người kia đến vậy?
Minh Nguyệt chạy xe tới Vương thị. Anh là kê cuồng công việc, chắc chắn sẽ không ăn cơm đúng giờ. Nên cô tới công ty đi ăn cùng anh. Cô vui vẻ đi tìm anh. Mới vừa xa nhau có một chút mà cô đã thấy nhớ anh đến vậy. Trái tim cứ đập thình thịch liên hồi như thể xa nhau cả một thế kỉ.
Cô từ từ mở cửa thật nhẹ thì cảnh tượng mĩ miều gì đang đập vào mắt cô thế này? Một người phụ nữ xinh đẹp đang loã thể trước mặt anh? Còn anh thì thản nhiên ngồi đó?!
Minh Nguyệt ngây ngốc một hồi lâu, trái tim co thắt ngày càng đau đớn. Bách Hữu Minh từ phía sau thấy cô liền chạy tới vỗ vai.
“Em dâu, Hàn có ở đó không?...”
Bách Hữu Minh thấy cảnh tượng kia liền ngậm chặt miệng không biết nói gì hơn. Hàn à cậu bị phát rồ rồi à?! Nữ nhân điên nào đang loã thể tròn văn phòng của cậu kia?
“Khụ! Khụ! Em dâu, có lẽ không phải như vậy đâu, em bình tĩnh lại chút.”
Vương Hàn nghe thấy tiếng của Hữu Minh liền đưa mắt nhìn ra cửa. Bóng dáng quen thuộc kia đang đứng như bức tượng nhìn anh. Ánh mắt cô buồn đến da diết. Tim anh như rơi vụt trên không trung. Bản năng chạy tới phía cô. Anh muốn giải thích!
“Tiểu Nguyệt, nghe anh giải thích.”
Minh Nguyệt giật mình, nước mắt vô thức chảy xuống lăn dài trên gò má hồng. Cô lập tức chạy đi. Vương Hàn thấy cô khóc, lồng ngực liên tục đau nhói.
“Hữu Minh, cậu giải quyết đống này, tớ đi gặp tiểu Nguyệt.” Vương Hàn nhanh chân đuổi theo cô.
“Này! Này! Tớ là thùng rác cho cậu à?! Haizz, để cậu ta giải quyết chuyện gia đình trước vậy.” Hữu Minh bất lực khoác tay nhìn nữ nhân kia đang che chắn thân mình khóc. Nữ nhân nào cũng khóc như vậy sao? Tiểu Nguyệt khóc thì anh còn có thể đau lòng vì cô ấy là người lương thiện, hơn nữa là em dâu của anh. Còn nữ nhân điên khùng này khóc vì cái gì? Cô ta chẳng phải là minh tinh mới nổi Tinh Ly sao?
Vương Hàn thấy dáng người nhỏ bé đang vụt chạy khỏi tầm tay anh, đầu óc anh như điên cuồng xoay chuyển. Trái tim như bị đè nặng. Anh chạy thật nhanh tới ôm cô. Tay anh siết chặt cô vào trong lòng. Đôi bàn tay to lớn cảm nhận rõ được cơ thể đang run rẩy của Minh Nguyệt.
“Nguyệt nhi...nghe anh nói...”
Nước mắt cô lơi lã chã, lồng ngực quặn đau đến không thể thở. Cô nấc lên từng tiếng, cả cơ thể đều mềm nhũn đi. Tại sao cô phải đau lòng chứ? Anh và cô chỉ là hợp đồng. Hơn nữa giữa họ còn chưa rõ là có tình yêu hay không. Cô điên cuồng tin tưởng anh, đem trái tim trao cho anh để giờ cô nhận được gì? Hay phải trách cô ngu ngốc, đi tin vào thứ tình yêu vô hình kia?
Phải, là cô mê muội, đâm đầu vào sự dịu dàng, yêu chiều của anh. Cô thậm chí chỉ biết anh đang đối xử với mình rất tốt liền đem tình cảm chất chứa cho anh. Minh Nguyệt cảm nhận được nỗi đau ngày càng đè nát tâm can cô. Nỗi đau này còn thống khổ hơn khi cô bị đuổi khỏi Nhan gia...
Tiếng nấc ngày càng lớn, thân thể cô cũng run rẩy không ngừng. Minh Nguyệt mơ màng nhớ tới cái nhìn thâm tình của anh, nhớ tới nụ hôn cháy bỏng mà anh từng trao cho cô. Ngay lúc này, mọi thứ tối sầm lại đem mọi hi vọng và tình cảm cô đi xa.
Giọng nói của Vương Hàn như xa như gần oang oang trong tai cô.
“Nguyệt nhi...đừng có khóc nữa...anh sẽ đau lòng...”
Vương Hàn đến bây giờ mới nhận thức được anh đã tổn thương cô nhiều đến thế nào. Vốn dĩ muốn giải thích cho cô nghe tất cả nhưng mỗi giọt nước mắt của cô đều như dao cứa giết chết trái tim anh. Anh càng ôm chặt cô vào lòng, nghe thật rõ tiếng nấc ngắt quãng cùng tiếng khóc của cô.
Minh Nguyệt mơ hồ nghe thấy tiếng anh. Nhưng giờ thì cô nên làm gì và phải làm gì? Chạy trốn khỏi anh? Trốn tránh sự việc này? Cô thật sự không thể. Cô sợ rằng nếu một bước này cô bước khỏi anh thì sau này, trái tim cô sẽ hoàn toàn nguội lạnh. Hình ảnh ấm áp của Vương Hàn cháy lên cuồng nhiệt, đem những giọt nước mắt càng dạt dào tuôn xuống.
Minh Nguyệt cô giữ bình tĩnh nhưng ngay lúc này trái tim cô chỉ muốn khóc khóc và khóc. Cô biết khóc là chuyện ngốc nghếch và đáng thương nhất nhưng làm sao bây giờ? Cô còn có thể làm gì khi thấy người cô yêu đang đứng trước một nữ nhân xinh đẹp đnag loã thể?
Cô không phải kẻ ngu mà bị người ta dắt mũi. Cô đã từng bị Nhan Liễu Yên dắt mũi một lần để rồi nhân duyên vương vấn lại nơi anh. Cô không muốn phải rời xa thêm bất cứ ai mà cô yêu thương. Đặc biệt là anh...
Minh Nguyệt chợt cảm nhận được sự run rẩy từ người anh. Trái tim cô bỗng chốc lệch một nhịp, từ từ được trấn an lại. Vương Hàn run lên, giọng nói trầm thấp vang lên.
“Xin em...Nguyệt nhi...bình tĩnh nghe anh nói được không?”
Cô đang đấu tranh tư tưởng mạnh mẽ, liệu cô có nên tin lời anh nói? Người đang ôm cô thật chặt như thể sợ cô chạy đi, đang run lên từng cơn như thể sợ cô biến mất... trong nháy mắt cô nhớ về lời nói của Vương lão gia. Ông nói cô sẽ là người yêu anh nhất và anh cũng sẽ là người yêu cô nhất...
Đôi mắt cay xè nhắm nghiền lại, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô nhẹ nhàng xoay người lại, đặt lên môi anh một nụ hôn nồng cháy rồi nhanh chóng buông ra.
Vương Hàn bị cô hôn, trái tim như bị tung hứng. Trong tâm trí anh lúc này chỉ có bóng hình cô. Anh ngỡ đây là nụ hôn tạm biệt...
Vương Hàn ôm chặt eo nhỏ, kéo cô vào sát người, giọng lạc hẳn đi.
“Anh tuyệt đối không để em đi!... Nguyệt nhi...đừng đi...”
Minh Nguyệt nghe thấy anh đang vô vọng xin cô, trái tim lập tức mềm nhũn, ánh mắt cô khẽ cười. Sẽ có người nghĩ cô là kẻ dại khờ, nhưng kẻ dại khờ này dù có rời khỏi thì cũng phải nghe lời giải thích từ anh.
“Được...anh mau giải thích cho em...” Minh Nguyệt nhẹ nhàng thốt ra, giọng cô lạc hẳn đi.
“Cô ta là Tinh Ly, minh tinh mới nổi và quảng cáo cho nước hoa mới nhất của Vương thị. Nhưng cô ta lại vướng scandal xấu nên Vương thị huỷ bỏ hợp đồng. Vậy mà cô ta lại tới cầu xin anh. Anh không quan tâm đến cô ta nhưng vừa mới ngẩng đầu lên thì liền bị em bắt gặp cảnh đó...anh không biết là cô ta dám làm vậy.” Vương Hàn ôm chặt lấy cô phòng hờ việc cô chạy thoát, anh ngoan ngoãn trả lời cô.
“Em có thể tin anh không?”
“Tuyệt đối có thể tin!”
“Vậy em lấy gì để tin anh? Giữa anh và em chỉ là hợp đồng, em không đủ tư cách bên anh. Hơn nữa em thừa nhận là em có tình cảm với anh. Nhưng anh lại không hề có tình cảm với em...” Mỗi lời nói ra đều khiến trái tim cô đau đớn.
“Em cho rằng anh không có tình cảm với em? Vậy những gì anh làm cho em thì được gọi là gì? Đúng là lúc đầu anh không hề có bất kì cảm xúc gì đối với em. Nhưng càng ngày, em càng có vị trí quan trongn trong trái tim anh. Anh thật sự có tình cảm với em!...”
Minh Nguyệt ngây ngốc nhìn anh. Anh vừa nói gì?! Anh nói có tình cảm với cô! Cô không hề đơn phương yêu anh....
Trái tim cô lập tức cảm thấy ấm áp, khuôn mặt cô vô thức mỉm cười, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống. Sao lại khóc? Sao cô lại khóc khi anh thổ lộ với cô chứ?... Đây gọi là nước mắt hạnh phúc ư?...
Vương Hàn thấy cô khóc, anh hơi giật mình. Chẳng lẽ anh nói sai điều gì?
“Sao em lại khóc? Anh xin lỗi...”
“Em khóc vì hạnh phúc. Hoá ra trước giờ em không sai khi tin tưởng anh. Cảm ơn anh...”
Đôi mắt cô ẩn chứ vô vàn niềm vui. Vương Hàn đều thấy được. Anh đưa tay lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên má cô. Ánh mắt anh thâm tình sâu nặng nhìn người con gái anh yêu. Hoá ra trước giờ họ vẫn luôn hạnh phúc như vậy...Cô cũng có cảm xúc với anh. Điều này càng khiến anh yên lòng hơn tất cả. Thời hạn 2 năm có lẽ gạt bỏ được rồi...
Vương Hàn ghì lấy phần ót xinh đẹp của cô, đặt lên cánh môi anh đào xinh đẹp một nụ hôn cháy bỏng. Anh dịu dàng hôn lấy cô, đưa cô vào lưới ái tình đẹp đẽ.
“Hàn...đừng ở đây...chúng ta về nhà có được không...”
“Thuận theo ý em...”
Vương Hàn bế cô vào lòng, bước nhanh chân đi xuống dưới. Hàng vạn con mắt há hốc nhìn anh và cô. Người thì ngưỡng mộ hét lên, kẻ thì ghen tỵ ai oán. Minh Nguyệt thấy vậy không khỏi xấu hổ nép vào người anh.
Anh khẽ mỉm cười dịu dàng nhìn cô, đáy mắt anh đều là cưng chiều sủng hạnh. Hai người ôm nhau thật chặt, chìm đắm vào thế giới của riêng họ.
Còn Bách Hữu Minh thì muốn giết chết đôi tình nhân trẻ này. Họ có thể bỏ anh đi như vậy sao? Để lại cho anh một đống bừa bộn này rồi vô tư về nhà âu yếm nhau?! Hữu Minh tức giận đến tím người liên tục nguyền rủa Vương Hàn ác độc, lòng lang dạ sói.