A Hàn Sủng Vợ Vô Đối!

Chương 20: Rung Động Mất Rồi!




Sau bữa tối, anh và cô trở về thư phòng để làm việc. Vương Hàn ngồi coi lại bản tài liệu và báo cáo của công ty còn Minh Nguyệt ngồi cạnh để tiếp tục hoàn thành nốt phần còn lại của luận án tốt nghiệp.

Bỗng Vương Hàn quay đầu nhìn cô. Lúc cô nghiêm túc cũng thật đáng yêu. Mi tâm cô khẽ nhíu lại khiến Vương Hàn chú ý.

“Sao vậy? Luận án có vấn đề sao?”

“Ừm. Có một chút.” Minh Nguyệt vươn người mệt mỏi.

“Để tôi giúp em.”

Vương Hàn đọc sơ luận án liền không khỏi ngạc nhiên. Cô quả thật rất tài giỏi, mọi thứ đều được chỉnh chu, cẩn thận, số liệu và báo cáo đều vượt ngoài sức tưởng tượng của anh. Môi anh khẽ mỉm cười. Một cô vợ vừa đảm đang lại tài giỏi như cô thật không uổng con mắt nhìn người của anh.

“Đúng là không ổn. Dữ liệu em thu thập của Vương thị còn thiếu.”

“Thiếu gì vậy?”

“Vương thị là tập đoàn lớn, có sức ảnh hưởng lớn tới kinh tế trong và ngoài nước. Không chỉ vậy tổng tài của Vương thị lại là một người siêu cấp đẹp trai.”

“Anh khoe mẽ!” Minh Nguyệt bĩu môi, ánh mắt có vài phần khinh bỉ.

“Hahahaha. Nhưng điều đấy là đúng mà đúng không phu nhân?”

“Đúng cái đầu anh! Nghiêm túc chút đi.”

“Số liệu của năm này của em chưa cụ thể, chưa đủ thuyết phục, dữ liệu của tập đoàn của có chút sai, phải sửa như thế này,....” Vương Hàn ngồi cạnh cô, chi từng lỗi cô sai, cùng cô sửa lại tất cả.

Minh Nguyệt ngồi cạnh anh, nghe rõ được mùi hương nam tính toả ra từ người anh, nhịp tim của cô dần tăng nhanh hơn. Hơi thở của anh đều đều khiến cô dần mất kiểm soát.

“Nguyệt nhi, em đánh sai rồi.”

“À à...” Minh Nguyệt luống cuống, tay cô khẽ run, gương mặt cô xuất hiện tầng mây hồng xinh xắn.

“Chỗ này em lại đánh sai số liệu rồi kìa.” Vương Hàn đưa tay chạm vào tay cô, xoá phần số liệu kia.

“Ừm ừm...Vương Hàn anh ngồi ra một chút tôi mới có thể tập trung được...” Cô đưa tay đẩy anh ra.

“Hoá ra là nãy giờ em để ý đến tôi nên mới đánh sai?” Vương Hàn nhìn cô nhếch môi mỏng cười tà ác, ánh mắt sâu thăm thẳm, cuốn hút người nhìn.

“Thật sự không có...anh mau đi ra đi.”

“Được rồi, em cứ tiếp tục làm, tôi đi tắm.”

Vương Hàn lấy tay vuốt nhẹ làn tóc đen của cô rồi lưu luyến rời khỏi phòng. Minh Nguyệt bị động tác kia của anh làm cho hoảng hồn. Trái tim của cô ngày một nhạy cảm. Chỉ cần gần anh một chút, mọi thứ đều rộn ràng lên.

Minh Nguyệt đưa tay vỗ nhẹ vào mặt rồi tiếp tục sửa lại luận án.

“Cuối cùng cũng xong, may mà có anh ta mà luận án tốt nghiệp hoàn thành sớm hơn dự định.”

Cô cất dọn mọi thứ rồi đi xuống bếp pha cho anh một cốc sữa nóng coi như cảm ơn anh vì đã giúp cô. Minh Nguyệt vào phòng thì vừa đúng lúc anh tắm xong. Vương Hàn chỉ quấn một chiếc khăn quanh bên hông, để lộ cơ thể cường tráng lực lưỡng. Mái tóc ướt xoã xuống khuôn mặt điển trai của anh. Những giọt nước từ từ lăn xuống khiến anh càng trở nên nam tính quyến rũ.

“Ahhh! Sao anh không mặc đồ vào?!” Minh Nguyệt lập tức quay lưng đi.

“Cũng không phải là em chưa từng thấy cơ thể tôi a! Giờ lại cảm thấy xấu hổ ư? Tiểu yêu tinh, tới đây sấy tóc cho tôi.” Vương Hàn cầm máy sấy rồi ngồi xuống giường.

Minh Nguyệt đỏ mặt, đặt ly sữa lên bàn rồi tiến tới cầm máy sấy .Minh Nguyệt chăm chú sấy tóc cho anh. Tay cô khẽ chạm vào tóc anh, tóc anh thật mềm, thật đẹp. Anh như một pho tượng được điêu khắc hoàn hảo. Mọi thứ đều đẹp đến mê hồn.

Anh khẽ ngước đầu lên, anh thâm tình nhìn cô. Cô hơi ngượng ngùng quay mặt.

“Tóc anh khô rồi.”

“Ly sữa kia là em pha cho tôi sao?” Vương Hàn đứng dậy, áp sát thân mình đối diện người cô, cả cơ thể đều vô cùng nam tính đến bức người.

“Ừm. Cảm ơn anh vì đã giúp tôi hoàn thành luận án.” Minh Nguyệt đưa cái cổ trắng ngần ngước lên đối mặt với anh.

“Tôi không uống. Em cảm ơn bằng cách khác đi.” Ánh nhìn kiên định nhìn cô không chớp mắt.

“Cảm ơn bằng cách gì?”

“Em có thể tự nghĩ ra.” Vương Hàn nhếch môi mỏng, nụ cười thoáng qua như đang trêu chọc cô.

Minh Nguyệt đắn đo một lúc lâu, ánh mắt cô nhìn anh kiên định, cô hít một hơi thật sâu. Chỉ có cách này mới thoả mong muốn của anh mà thôi. Minh Nguyệt chậm rãi nhón chân, choàng tay qua cổ anh, môi cô từ từ tiến tới đặt xuống môi anh lạnh ngắt.

Anh bị cô hôn trong lòng cũng kinh ngạc vô cùng. Anh thật không ngờ cô lại hôn anh. Không sao cũng vừa ý anh lắm! Anh không ôm lấy cô mà khẽ cúi người xuống, tân hưởng sự vụng về đáng yêu này.

Minh Nguyệt chủ động hôn anh, khuôn mặt đỏ lên xấu hổ. Nụ hôn của cô thật nhẹ, thật chậm, cũng thật từ tốn. Cô vừa buông môi cô thì liền bị anh siết chặt eo ấn sát vào người anh, tay anh ghì phần ót của cô, tiếp tục màn hôn khi nãy nhưng cháy bỏng hơn.

“Ưmm...ân...” Minh Nguyệt bị thiêu cháy trong nụ hôn nóng bỏng này, tay cô vô thức siết anh chặt hơn, miệng ngân nga tiếng rên âm ỉ.

Vương Hàn nhẹ nhàng hôn cô thật sâu, hưởng thụ hết những điều ngọt ngào nhất. Lưỡi anh quấn quít chọc ghẹo cô, đem cô cuốn vào cơ thể anh. Vương Hàn đến khi cảm thấy người con gái trong lòng anh như sắp ngất đi mới rời khỏi đôi môi căng mọng kia. Nếu anh không ngừng lại, chỉ sợ sẽ chiếm hữu cô ngay lúc này mất. Con mãnh thú phía dưới đã có phản ứng nhưng anh lại không thể động tay với cô, anh sợ sẽ tiếp tục làm cô đau nên anh dùng hết sức nhịn lại cơn dục vọng khao khát.

Minh Nguyệt thở gấp, ánh mắt ướt át nhìn về phía anh.

“Không được...ngày mai còn phải tới trường...”

“Ừm. Ngủ sớm thôi. Ly sữa kia em uống hết đi.”

Vương Hàn buông cô ra nhưng trong lòng lại khó chịu không thôi. Anh vào phòng tắm xả nước lạnh rồi thay bộ đồ ngủ thoải mái bước lên giường ngủ.

“Lại đây ngủ cạnh tôi.”

Minh Nguyệt thấy anh đang chờ cô, cô cũng không muốn mối quan hệ trở nên tồi tệ hơn, Minh Nguyệt ngoan ngoãn nằm cạnh anh. Vương Hàn thấy cô như con mèo nhỏ, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn. Anh nhẹ nhàng ôm lấy người cô chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau cô tỉnh giấc từ từ vươn mình thì thấy bên cạnh đã trống người. Minh Nguyệt ngồi dậy tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng chẳng thấy ai, trong lòng cô liền cảm thấy mất mát vài phần. Cô bước khỏi giường chuẩn bị đồ tới trường. Minh Nguyệt nhanh chân xuống dưới bếp thì thấy anh đang chuẩn bị đồ ăn sáng.

“Em dậy rồi huh? Tôi có chuẩn bị chút đồ ăn cho em. Mau ăn đi rồi tới trường.”

Minh Nguyệt nhìn thấy anh đang sắn tay áo mặc chiếc tạp dề đáng yêu liền phì cười. Trái tim cô khẽ loạn nhịp. Cô không phủ nhận rằng cô là người rất vị tha. Chỉ cần thấy anh đối tốt với cô sau tất cả mọi chuyện, cô liền cảm thấy vui vê mà bỏ qua tất cả.

“Sao em lại cười?”

“Không có gì. Chẳng qua cảm thấy anh có chút lạ.”

“Tôi đang học dần mà.”

“Anh học gì cơ?” Minh Nguyệt nhìn anh thắc mắc.

“Cách để yêu em.” Vương Hàn đáp một câu ngắn gọn, anh khẽ đưa mắt dịu dàng thâm tình nhìn cô.

Bữa sáng kết thúc trong ấm áp. Mối quan hệ của anh và cô dần đang cải thiện. Không chỉ là mối quan hệ mà còn là trái tim, là tình cảm, là cảm xúc đều được bồi đắp cho nhau. Tuy chưa hề rõ ràng, cũng chưa hề có một lời tỏ tình nào. Nhưng chắc hẳn cả anh và cô cũng sẽ nhìn nhận được phần yêu thương sâu trong tâm trí mình.

Anh đưa cô tới trường rồi nhanh chóng trở về công ty. Minh Nguyệt vào phòng học thì thấy Y Cát đang ngồi thẩn thờ một góc.

“Này Y Cát, cậu sao vậy? Y Cát?!” Minh Nguyệt đưa tay khẽ lay người tiểu Cát.

“À cậu à? Không có gì đâu.” Y Cát giật mình, cố gắng nở nụ cười thật tươi.

“Cậu đừng giấu tớ chuyện gì nhé?”

“Ừm. Minh Nguyệt, vị giáo sư kia trở về rồi đấy. Ông ấy trở về sớm hơn dự định. Luận án của cậu sao rồi?”

“Tớ làm xong hết rồi. Nếu vậy lát nữa tớ sẽ tới gặp giáo sư.” Minh Nguyệt hơi bồn chồn, tâm trạng cũng căng thẳng hơn.

“Ai daaa! Tiểu Nguyệt sẽ bỏ rơi tớ để tớ học ở đây một mình rồi! Ai mà ngờ được thiên tài IQ như cậu muốn tốt nghiệp sớm cơ chứ?” Y Cát bĩu môi than thở.

“Tớ sẽ kiếm tiền nuôi cậu nhé?” Minh Nguyệt khẽ cười.

“Thôi đi lại cái miệng này chỉ biết hứa xuông. Có mà cậu cùng anh đẹp trai kia yêu nhau mà không nói cho tớ biết!”

“Yêu nhau gì chứ?!...” Cô nghe thấy vậy trái tim run lên một nhịp, tầng mây hồng cũng mờ mờ ảo ảo.

“Cậu còn nói như vậy? Mặt cậu viết hẳn cả chữ thích lên rồi kìa.” Y Cát bóp khuôn mặt trắng hồng của cô, trách cô sao lại khờ khạo như vậy.

Cô thật sự thích anh rồi ư? Sao lại như vậy chứ? Hoá ra...đây là cảm giác thích một người huh?

Sau khi tan buổi học. Minh Nguyệt cùng Y Cát tới gặp vị giáo sư kia. Trước giờ giáo sư Bách là một người khá kín tiếng nên việc ông trở về lần này chỉ có ai thật sự quan tâm và tìm hiểu thì mới biết. Hai người bọn họ tới hội trường giảng viên để kiếm. Thế nhưng lại chẳng thế thấy giáo sư đâu. Minh Nguyệt lại tới thư viện trường để kiếm còn Y Cát phải đi làm công tác bên câu lạc bộ. Thư viện trường khá vắng vẻ bởi vì nó nằm khá xa khuôn viên trường học.

Cô vào bên trong thì liền thấy giáo sư Bách đang ngồi đọc sách. Ơn giời, tìm cả nửa ngày mới thấy giáo sư. Nếu không tìm thấy nữa thì cô còn cho rằng người này là một kẻ quái dị đấy. Mỗi lần muốn tìm giáo sư đều như kim mò đáy bể vậy!

Cô tiến tới vị giáo sư già, nhẹ nhàng đặt cuốn luận án kế bên ông.

“Xin lỗi giáo sư Bách, em là sinh viên năm cuối khoa Kinh tế quốc tế. Em...”

“Hiện tại tôi đang đọc sách nên không muốn tiếp người lạ. Nếu cô không phiền thì có thể ngồi đợi!”

Minh Nguyệt nghe thấy vậy tâm trạng liền ủ rũ ngồi đối diện ông. Ngồi cả mấy tiếng đồng hồ mà giáo sư vẫn chưa chịu khép cuốn sách kia lại, Minh Nguyệt từ từ thiếp đi.

Một lúc lâu sau cô tỉnh dậy thì thấy giáo sư Bạch đang xem xét luận án của cô. Minh Nguyệt liền thấy có chút hi vọng, cẩn trọng nhìn ông.

“Luận án tốt. Cả về tư liệu, số liệu, báo cáo rất tốt. Có đủ thuyết phục. Cô là sinh viên năm cuối sao? Tôi nhớ không nhầm thì còn hơn 6 tháng nữa mới kết thúc mà? Sao cô lại nộp luận văn sớm hơn những người khác mà vẫn có đủ nội dung?”

“Thưa giáo sư em muốn tốt nghiệp sớm một chút để đi làm ạ. Mọi thứ đều do em tự học, tự làm, tự tìm hiểu. Có sai sót gì mong giáo sư chỉ bảo.”

“Luận án hoàn hảo! Cô thật khiến tôi bất ngờ đấy. Cô gái trẻ, có vẻ cô khác những người còn lại. Tôi rất mong vào thực lực của cô! Hi vọng sau này còn có thể gặp lại. Đến khi đó nếu cần giúp đỡ thì tôi sẽ không phiền đâu!” Giáo sư Bạch từ tốn nói.

“Cảm ơn giáo sư!”

Minh Nguyệt vui vẻ trở về. Trong lòng vui sướng không ngớt. Cuối cùng cô cũng đã tốt nghiệp rồi! Cô có thể đi làm rồi! Ngay lúc này, tâm tư của cô đều xuất hiện hình bóng của anh. Tất cả cũng nhờ có anh thì cô mới có thể làm tốt và bảo vệ luận án tốt nghiệp này. Tâm trí của cô bây giờ đều là anh. Trái tim cô khẽ run lên, đôi môi đỏ mọng cũng không ngừng cười. Cô thật sự, thật sự có rung động với anh mất rồi!...