A Hàn Sủng Vợ Vô Đối!

Chương 2: Hi Vọng Không Gặp Lại




Sáng hôm sau

Anh khẽ mở mi mắt nhìn sang cô gái nhỏ đang chôn mình trong lòng anh. Cảm giác hưởng thụ dâng trào. Anh ngắm nhìn cô. Quả thực không tồi a ! Tối hôm qua không nhìn rõ cô đến hôm nay mới thấy được vẻ đẹp thật sự. Làn da trắng hồng cùng đôi mi cong dài. Đôi môi đỏ ửng như trái dâu ngon miệng. Anh nuốt xuống con mãnh thú sắp xổng chuồng. Nhẹ nhàng đặt cô xuống gối. Anh nhanh chóng thay quần áo đi mua chút đồ cho cô.

Một lát sau cô tỉnh dậy khẽ vươn mình, một trận đau ập khiến cô tỉnh táo. Cô kéo tấm chăn lên thấy một vệt máu đỏ dưới giường... Cô thực sự đã mất lần đầu tiên rồi... nhưng không phải với người con trai cô yêu mà lại với người mà cô không biết mặt. Minh Nguyệt bật khóc lòng chua xót lòng càng đau thắt khi bị chính em gái mình yêu thương hãm hại. Cô vội lau nước mắt. Nhặt mớ quần áo lộn xộn dưới đất mặc vào rồi nhanh chóng trở về.

Tại một quán cafe

“Quốc tổng xin ngài đừng giận. Hẳn là có sự hiểu lầm ở đây. Tôi sẽ dụ dỗ cô ta thêm lần nữa. Về hợp đồng giữa Giang thị và ngài xin cân nhắc lại! Tôi sẽ không để ngài thất vọng.” Một cô gái vẻ mặt kiêu sa cùng chiếc váy bó sát ôm trọn cơ thể hoàn hảo đang nói chuyện vui vẻ nhẹ nhàng nhưng trong lòng thầm mắng chửi Nhan Minh Nguyệt.

Vừa cúp máy cô ta liền thay đổi sắc mặt. Sự tức giận khiến khuôn mặt cô ta đen lại. Nhan Liễu Yên cố kìm sự tức giận gào lên.

“ Hay cho cô ! Vậy mà còn thoát được khỏi lão già biến thái chết tiệt kia. Ổn thôi tôi còn nhiều trò chơi với cô lắm. Để xem lần này cha giải quyết cô như thế nào. Tôi không để cô thoát đâu chị gái thân yêu!” Nhan Liễu Yên trở về nhà hào hứng chờ kịch hay.

Vương Hàn sau khi chở lại khách sạn không thấy cô trong phòng, khuôn mặt anh tuấn đầy tăm tối gọi điện cho Trương Lý.

“Cô gái hôm qua đâu rồi ?!”

“Hàn tổng à ngài có sao không ? Tôi đã làm như ngài nói là chặn người của lão gia lại rồi. Hôm qua họ đem một cô gái mới 16 tuổi đấy ! Lão gia định cho anh ăn cỏ non hay sao ? Tối hôm qua tôi đã đem cô ấy về rồi.” Trương Lý nói với giọng khó hiểu.

“ Tối qua tôi ở cùng một cô gái. Mau kiếm cô ấy cho tôi. Tôi cho anh 30p tìm cô ấy. Không thì tăng ca suốt đêm nay !” Nói xong anh vứt điện thoại xuống giường. Tay anh cầm mấy túi đồ hiệu cùng đồ ăn còn nóng hổi ném sang một bên. Anh thực sự không tin còn có người con gái dám trốn anh !

Tại biệt thư Nhan gia

Cô vào nhà cố trấn an bản thân, bước vào tới cửa đã thấy cha mẹ cùng người em gái yêu quý chờ sẵn.

“Chao ôi sao bây giờ chị mới về? Chị có biết là cha mẹ đã rất lo lắng cho chị không ?” Đứa em gái này thật biết diễn. Chuốc thuốc cô giờ lại giả vờ lo lắng. Cô thật không ngờ đấy.

“Cô đi đâu mà một đêm không về ? Cô xem cô làm ra những gì !” Nhan phu nhân - Sa Mạc Doanh ném vào mặt cô hàng loạt bức ảnh. Người trong hình là cô cùng khoác vai 2 3 tên đàn ông trong bar. Thật sự cô đều biết đấy là ghép thế nhưng cô lại không có gì để chứng minh cả. Minh Nguyệt lặng lẽ nhìn cha nuôi. Người đàn ông chững chạc nhận nuôi cô yêu thương cô nhưng cô biết ông sẽ không để ai làm tổn hại đến danh dự Nhan gia!

Hơn hết cô biết bản thân chỉ là con nuôi. Mà Liễu Yên chỉ nhỏ hơn cô 2 tuổi. Cô biết mình chắc chắn sẽ không thuyết phục được người cha nuôi này.

“ Cha... cha tin con không ? “

“ Con thật sự không còn là tiểu Nguyệt mà cha yêu thương nữa rồi. Sao con có thể làm ra chuyện này? Tối hôm qua tiểu Yên và mẹ đều rất lo lắng cho con mà con lại dám làm chuyện này ư?!” Lo lắng ? Hay đó chỉ là sự giả tạo mà họ bày ra để đuổi cô? Bây giờ cô không ngu ngốc đến nỗi không nhìn ra kế hoạch hoàn hảo mà họ đã dựng từ trước để lấy lòng tin của cô! Thật ngốc khi cô tin tưởng họ

“Nhan gia đã chấp nhận kí vào đơn xin đoạn tuyệt con nuôi rồi! Cô mau kia vào rồi cút khỏi Nhan gia đi ! “ Sa Mặc Doanh thét lên

“ Cha, Cha thực sự đoạt tuyệt với con ? Không phải cha từng hứa sẽ không bỏ rơi con sao?” Minh Nguyệt thật không ngờ cha nuôi sẽ chấp nhận kí!

“ Là ta có lỗi với con. Nhưng con nên biết Nhan gia ta sẽ không tha thứ cho bất cứ ai làm huỷ hoại danh tiếng của gia đình. Con cầm đi, trong thẻ là số tiền bồi thường cùng với tiền chu cấp của Nhan gia cho con. Con học đại học năm cuối rồi, chỉ còn mấy tháng...”

“ Không cần ! Các người đã muốn tôi đi thì tôi sẽ đi ! Tiền tôi không cần ! Cha, cảm ơn cha vì đã nhận nuôi và yêu thương con, từ giờ con không còn liên luỵ đến Nhan gia. Cảm ơn cha “ cô cầm bút kí vào rồi kéo vali đi. Đứng trước cổng Nhan gia cô luyến tiếc mà khóc lớn. Nơi đây từng là nhà, từng là kỉ niệm. Nhưng giờ thì sao nào ? Bị chính người nhà hãm hãi và lừa gạt!

Cô nhìn một hồi lâu rồi dụi mắt mỉm cười dịu dàng nói “ Cảm ơn vì tất cả! Hi vọng không gặp lại...”