A Hàn Sủng Vợ Vô Đối!

Chương 11: Bị Bắt Cóc




Minh Nguyệt tới trường với đôi mắt sưng húp, ánh mắt đượm buồn đến khó tả. Y Cát thấy vậy không khỏi lo lắng cho cô.

“Tiểu Nguyệt, cậu làm sao vậy? Có phải ai bắt nạt cậu đúng không? Trông cậu không được khoẻ đấy.”

“Không sao đâu. Tớ thấy hơi mệt thôi. Đêm qua vì chuẩn bị cho buổi thuyết trình cùng luận án tốt nghiệp nên thức rất khuya. Tớ cũng muốn ra trường sớm một chút để kiếm việc làm.”

“Cậu đấy! Suốt ngày chỉ lo nghĩ đến tương lai thôi mà không chịu chăm lo tốt cho bản thân. Cậu tốt nghiệp sớm thì là chuyện tốt nhưng cũng phải để tâm đến sức khoẻ chứ?”

“Ừm cậu đừng lo quá.”

Buổi thuyết trình của Minh Nguyệt diễn ra tốt đẹp và kết thúc sớm hơn dự kiến. Sau buổi thuyết trình cô không về nhà mà lại đi dạo xung quanh thành phố. Bây giờ cô thật sự cảm thấy rối bời. Minh Nguyệt sợ rằng nếu cô quay về bây giờ thì sẽ gặp anh...Bước chân cô ngày càng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Đâu mới thực sự là nơi để cô trở về?... Cô thầm nhớ lại cảnh tượng hồi sáng. Thật đáng hổ thẹn...Cô vẫn chưa thật sự sẵn sàng để tiếp nhận được anh nhưng cơ thể cô lại phản ứng ngược lại. Mỗi xúc cảm đều dâng trào khi anh khẽ chạm vào cô. Cơ thể cô không hề ghét bỏ anh!...

Càng nghĩ ngợi, tâm tư Minh Nguyệt lại càng rối tung lên. Cô khẽ run hàng mi cong dài, những giọt nước mắt bắt đầu tràn khỏi mi mắt. Cô không biết nên làm gì với chính bản thân mình...

Đến tận chiều tôi cô mới trở về phố Res. Minh Nguyệt lấy hết can đảm để bước vào căn biệt thự kia. Nhưng anh không có ở nhà.

“Đáng lẽ giờ này anh ta đã phải trở về rồi chứ?”

“Thưa phu nhân, thiếu gia báo đã đi công tác rồi, cuối tuần ngài ấy sẽ trở về.”

Minh Nguyệt bất ngờ. Anh chủ động tránh mặt mình. Vậy cũng tốt, cả hai không nên chạm mặt nhau ngay lúc này. Những ngày sau đó cô sinh hoạt như bình thường, vẫn tới trường và về nhà đúng giờ. Trương Lý cũng rất hiểu chuyện, chỉ nghe theo chỉ định của Vương Hàn đưa đón cô cẩn thận.

Đến cuối tuần Minh Nguyệt được nghỉ. Cô đã thức dậy từ sớm để dọn chút đồ để tới quán của dì Mai cùng Y Cát. Vì hôm nay cô phụ bán cùng dì nên cô chỉ mặc một áo phông trắng cùng chiếc quần short jean. Trương Lý đợi ở cửa từ trước nhanh tay mở cửa xe cho Minh Nguyệt. Cô mỉm cười thật tươi nhìn Trương Lý.

“Cảm ơn anh.”

“Không có gì thưa phu nhân, đây là công việc của tôi mà .” Trương Lý từ tốn đáp.

Minh Nguyệt được đưa tới một quán ăn gia đình ấm cúng trên con phố nhỏ. Tuy nằm không nằm trên con đường đông đúc nhưng quán ăn của dì Mai luôn nườm nượp khách. Họ đều tới vì tài nấu ăn của dì. Minh Nguyệt kéo chiếc cửa gỗ vào đã thấy dì Mai và Y Cát đang bày bàn ghế chuẩn bị mở quán.

Y Cát thấy cô liền vui vẻ chạy tới.

“Cậu tới rồi à? Hôm nay quán chúng ta có hai đầu bếp đấy nha. Lại còn là đại mĩ nhân nữa!”

“Tiểu Nguyệt.”

Tiểu Nguyệt chạy tới ôm chầm dì Mai.

“Dì Mai. Lâu lắm rồi con mới gặp dì. Dạo này dì có khoẻ không?”

“Dì khoẻ. Con bé này, đâu còn nhỏ đâu mà cứ nũng nịu bên dì thế. Dì nghe tiểu Cát kể chuyện rồi. Con đừng buồn nhé. Không ai nuôi thì về đây bán quán cùng với dì.”

Nghe thấy vậy Minh Nguyệt xúc động không nói thành lời. Cô coi dì Mai như một người mẹ vậy. Dì ấy luôn hiền hậu yêu thương cô, chỉ dạy cô rất nhiều.

“Cái này là dì Mai nói đấy. Sau này con có thất nghiệp thì sẽ về đây bắt Y Cát nuôi con!”

“Này này, đồ khó ưa như cậu ai mà thèm nuôi. Cậu còn ở đấy ôm mẹ tớ đến khi nào đây?! Cậu còn ôm nữa tớ liền ném cậu ra ngoài.” Y Cát hất cằm ra vẻ cảnh cáo.

Minh Nguyệt thấy bộ dáng ấy lại vô cùng buồn cười. Cô bụp miệng nhân nhượng tiểu yêu kia.

“Hahahaa Y Cát, tớ không thèm đôi co với cậu đâu.”

Ở đây cô cảm nhận được sự ấm áp. Cô có thể cười, có thể khóc mà không cần suy nghĩ gì. Tại nơi này, luôn có người vỗ về cô, yêu thương cô...

Công việc bán quán này thật vất vả. Cô luôn phải tất bật chạy bếp với dì Mai. Khách hàng thì ra vào đông đúc. Không hổ danh là dì Mai mà. Tài nấu ăn không phải ai cũng sánh kịp.

Tới tận tối quán đóng cửa sớm, Minh Nguyệt cũng chào tạm biệt dì Mai và Y Cát để trở về.

“Tiểu Nguyệt, hiện tại con ở đâu?”

“À... Nhan gia chu cấp cho con một ít tiền, con dùng nó để thuê nhà ở gần ngoại ô.” Cô không muốn dì Mai phải lo lắng cho mình nên đành nói dối dì ấy.

“Thân là con gái, con phải cẩn thận đấy. Nếu con thấy không ngại thì có thể về ở cung với Y Cát.”

“Dạ không sao đâu, con cũng phải tự lập dần dì ạ.”

Nói xong cô chào tạm biệt dì Mai để trở về. Trương Lý đã đợi sẵn ngay con đường lớn kia. Nhưng Minh Nguyệt lại chạy tới chỗ Trương Lý.

“Tiểu Trương, hôm nay tôi muốn đi dạo một chút, anh có thể về trước không? Lát nữa tôi sẽ bắt xe về.”

“Nhưng thiếu gia đã dặn là đưa cô về nhà an toàn.”

“Không sao, tôi sẽ trở về sớm. Anh đừng lo. Bao giờ về, tôi sẽ gọi điện cho anh tới đón. Được không?” Minh Nguyệt tiếp tục năn nỉ hết mình.

“Được thôi. Cô đi cẩn thận đấy.” Trương Lý do dự một chút liền đồng ý. Anh bước vào trong lái xe đi.

“Haizzz cuối cùng cũng được chút tự do. Tiểu Trương cũng thật nghiêm khắc. Lúc nào cũng kè kè bên cô. Đón cô rất đúng giờ, thậm chí là sớm hơn. Khiến cô cảm giác mình như đứa trẻ lên ba vậy.

Cô đi ngang qua từng quán quen. Tất cả cô đều cùng Y Cát ăn khi còn thời cấp 2. Lúc ấy cô còn là đại tiểu thư. Nhưng giờ cô không là ai cả. Không phải con ngốc bị Nhan Liễu Yên dắt mũi. Càng không phải con nuôi của Nhan gia.

Đến tận bây giờ cô mới thấy việc mình bị Nhan gia bỏ rơi lại càng tốt, không bị che giấu thân phận hay tủi thân nữa. Cô là chính cô, tự tìm kiếm hạnh phúc và gia đình mình. Gia đình sao? Nhắc tới đây, trong đầu cô lại thoáng qua hình ảnh Vương Hàn đang ngồi làm việc. Trời ạ! Sao cô lại nghĩ đến anh kia chứ? Điên thật rồi.

Cô đang đi qua con hẻm nhỏ kia thì bỗng nhiên bị giật mất túi xách. Cô chưa kịp phản ứng thì liền bị một kẻ lạ mặt dùng khăn bịt miệng. Là thuốc mê liều mạnh! Cô cố vùng vẫy nhưng mắt cô dần trở nên tối lại. Kẻ kia đưa tay đánh ngất cô.

Trong vô thức, người cuối cùng cô nghĩ đến lại là anh...