A Đào

Chương 6




Kỷ Vô Ưu gập dù đi vào nhà, thuận tay gác cán dù lên mép bàn, ngẩng đầu nhìn xung quanh mái hiên rồi nói, “Huynh đã sửa căn nhà này rồi à? Ta còn định dẫn hai gã thợ mộc tới xem, sợ không thể ở được.” Trương Úc Bạch đang định đáp lời, đúng lúc thấy A Đào bưng trà đi tới, hai người nhất thời im lặng.

Bị đôi mắt âm u kia của Kỷ Vô Ưu nhìn chằm chằm, hai tay nàng phát run, chén trà cũng suýt rơi xuống đất. Đặt trà lên bàn xong, thấy nước đọng trên chiếc dù đã làm ướt nửa góc bàn, nàng bèn cầm nó gác ra sau cánh cửa, sau đó mới nhẹ nhàng lui xuống.

Kỷ Vô Ưu liếc nhìn bóng dáng nàng, cười khẩy, “Không tồi, thật là hiền huệ, khó trách sư huynh muốn giữ nàng ở lại, ngay cả ta cũng có chút động lòng.” Trương Úc Bạch lười để ý đến lời mỉa mai của y, vẻ mặt đoan chính, nói: “Nàng rất đáng thương, ta cũng là bất đắc dĩ mới để nàng ở đây, nếu đệ rảnh hãy sai người điều tra xem nàng bị bắt từ đâu, chúng ta cũng nên nhanh chóng đưa nàng về nhà.”

Kỷ Vô Ưu hừ nhẹ một tiếng, mắt đẹp hơi lóe, thái độ khinh khỉnh như thể không quá quan tâm đến số mệnh của người khác.

Trên bệ cửa sổ đặt một bình hoa bằng ngọc trắng, một cành đinh hương quý hiếm được cắm nghiêng ở trong, cánh hoa mỏng như sợi tóc, rũ xuống miệng bình, dáng vẻ yếu ớt không nơi nương tựa.

Một cây cỏ dại cũng có thể làm lu mờ mọi nội thất xa xỉ!

Kỷ Vô Ưu ngắt một đóa hoa xuống, bỏ trong lòng bàn tay rồi bóp mạnh, trong ánh mắt đầy sát khí, như đang đối phó với kẻ thù truyền kiếp nào đó, chỉ khi nhìn về phía Trương Úc Bạch mới mềm đi, hiện ra chút dịu dàng.

Hắn nghiêng đầu, khuôn mặt kiêu căng không ăn khớp với câu hỏi lớn mật và thẳng thừng trong miệng, “Nửa năm không gặp, sư huynh có nhớ ta không?”

Trương Úc Bạch hơi đỏ mặt, không biết nên trả lời thế nào.

Kỷ Vô Ưu nhìn sang chỗ khác, lẩm bẩm, “Để gặp huynh sớm hơn, ta đã ra roi thúc ngựa chạy về, mấy ngày liền không đêm nào ngủ ngon giấc, huynh lại keo kiệt như vậy, một câu cũng không cho ta.”

Trương Úc Bạch ho một tiếng giấu đi sự xấu hổ, lúc này mới nói: “Đương nhiên là ta vẫn luôn nhớ đệ và sư muội.”

Kỷ Vô Ưu giương mắt nhìn vẻ mặt khó xử và bối rối của hắn, nghĩ đến chuyện hắn chỉ coi lời của mình như một câu gây rối, chút chua xót dần hiện lên khóe môi.

“Vận Thu tiểu sư muội đâu, không phải nói là sẽ cùng đệ tới sao?” Trương Úc Bạch rốt cuộc nhịn không được hỏi ra suy nghĩ trong lòng.

Kỷ Vô Ưu bưng chén trà trong tay nhẹ nhấp một ngụm, cố gắng che giấu cảm xúc trong mắt.

Còn chưa kịp nuốt xuống, mùi vị vừa đục vừa chát khiến mày hắn run lên.

Bưng lên nhìn kỹ, đây là loại trà xanh nổi tiếng xuất xứ từ thành Đông Hồ, vị trà hơi đắng, màu trà cũng đậm. Lúc pha phải trụng qua nước sôi hai lần để giảm đi vị đắng, khi ấy mùi thơm thoang thoảng sẽ hiện ra, cách pha tùy tiện như vậy đã phá hủy mùi thơm của trà, quả là phí phạm của trời.

Hắn chán ghét mà bỏ chén trà xuống, đẩy nó ra rất xa: “Sư mẫu luyến tiếc, muốn nàng ở nhà thêm hai ngày mới cho đi.”

Tán gẫu vài câu, Trương Úc Bạch thấy hắn đeo Thừa Ảnh kiếm xanh thẫm trên eo, hai mắt đột nhiên sáng lên, cười nói: “Đi, hơn nửa năm không gặp, không biết kiếm thuật của đệ đã xao nhãng chưa? Lên núi tỷ thí vài chiêu nào.” Kỷ Vô Ưu nghe xong đương nhiên là đồng ý, hai người ra cửa, ngự khinh công mà đi.

Tỷ thí một trận liền quên mất thời gian, qua giữa trưa mà hai người còn chưa trở về, A Đào đã sớm tựa trước cửa, mòn mắt trông mong không biết bao nhiêu lần.

Mấy món hôm nay phải ăn nóng mới ngon. Nhìn đống đồ ăn phong phú trên bàn, nàng không khỏi nuốt nước miếng, đây đều do hạ nhân của Kỷ Vô Ưu mang tới, nàng chỉ xào một đĩa dưa cải, dùng mớ nấm nương đã phơi khô làm tô canh chay.

Khi hai người trở về, ai cũng đổ mồ hôi đầm đìa. A Đào vội vàng đưa khăn vải sạch qua, Trương Úc Bạch nhận lấy lau tóc, khi đưa cho Kỷ Vô Ưu thì hắn lại không cầm. Trương Úc Bạch cũng biết từ nhỏ hắn đã có bệnh thích sạch sẽ, cũng không để ý lắm, chỉ lo chuẩn bị ăn cơm.

Thấy A Đào đứng trước bàn xếp đũa, Kỷ Vô Ưu xoay nhẹ chén rượu bằng ngọc bích, nhàn nhạt nói: “Chỗ huynh đệ chúng ta nói chuyện, người ngoài không nên ở đây.” Trương Úc Bạch thấy cũng có lý, gật đầu, vẫy tay bảo A Đào rời đi.

A Đào trở lại phòng bếp, may mà trong nồi còn khá nhiều cháo trắng hồi sáng, nàng tùy tiện múc một chén ăn kèm với dưa muối để lấp bụng.

Cái bếp nhỏ trên hành lang được dùng để hâm nóng rượu, nàng cần phải cẩn thận châm củi giữ lửa.

Nàng biết Kỷ Vô Ưu ghét nàng, tất nhiên nàng cũng không muốn bị bẽ mặt, chỉ có thể đặt nhẹ bầu rượu ở ngoài ngạch cửa.

Rượu đủ cơm no, hai người cùng nhau xuống chân núi tản bộ.

A Đào đi ra dọn dẹp chén đũa mang xuống bếp chuẩn bị rửa sạch, Kỷ Vô Ưu ăn quen sơn hào hải vị, đối với mấy món dầu mỡ kia không mấy hứng thú, tuy có gắp mấy miếng dưa cải nàng làm, nhưng cũng chỉ ăn cho biết, canh chay thì lại ăn gần nửa tô. Trương Úc Bạch cũng không thích mấy món nhiều dầu mỡ, thành ra đồ ăn dư lại khá nhiều.

Đĩa thịt dê nướng vẫn còn nguyên xi, vứt đi thì quá uổng phí. Thấy xung quanh không có ai, A Đào lấy đôi đũa nhẹ nhàng tách thịt ra, gắp một miếng nhiều mỡ bỏ vào miệng.

Chưa kịp nuốt xuống, một giọng điệu mỉa mai bỗng truyền đến: “Sao vậy? Sư huynh ta đối xử với ngươi không tốt, bình thường đều cho ngươi ăn cơm thừa canh lạnh?”

Vì đang ngậm thịt mỡ trong miệng nên hai má nàng phồng lên, nghe vậy, nhả ra cũng không được, nuốt vào cũng không xong, A Đào xấu hổ cực kì, xoay người định trốn ra sau bếp.

Kỷ Vô Ưu tiến lên, túm chặt ống tay áo nàng, đợi nàng lảo đảo xoay người lại liền đưa tay nâng cằm nàng lên, tay kia thì ấn mạnh nàng vào bức tường thấp.

Hắn hơi khom người, nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng.

Nhan sắc trung bình, khóe mắt đã hiện lên mấy nếp nhăn hơi mờ, tuổi chừng 22, 23, đã sớm qua tuổi hoa đẹp nhất của nữ tử. May mà, cặp mắt kia rất sáng, lúc cụp mi rũ mắt lại có chút nhu nhược động lòng người.

Nữ nhân như vậy, dù có ăn diện lên cũng chỉ mê hoặc được mấy nam nhân béo ú bốn năm chục tuổi mà thôi, Trương Úc Bạch nhất định chướng mắt. Nghĩ đến đây, trong lòng Kỷ Vô Ưu bỗng nhẹ nhàng hơn. Buông nàng ra, thấy trên tay dính chút dầu mỡ, liền chà mạnh lên vai nàng.

A Đào im lặng nghiêng mặt qua, hơi rụt người lại mặc hắn nhục nhã.

+++

Chạng vạng, ánh chiều tà chưa tan, sau cơn mưa, sắc núi còn trong vắt, hai người ngồi trong sân vừa thưởng rượu, vừa kể cho nhau nghe chuyện mình gặp hơn nửa năm qua.

Khí hậu ở Lĩnh Nam khá ôn hòa, ‘nuôi dưỡng’ nên một khu rừng hoang sơ rộng lớn và xanh ngắt, tất nhiên cũng sẽ có nhiều thứ kì lạ hơn ở đây.

Trương Úc Bạch nghe hắn chậm rãi kể ra những điều mắt thấy tai nghe kia, thỉnh thoảng sẽ tỏ ra kinh ngạc, cảm thán hai câu.

Uống đến khi cả người nóng ran, cồn xông lên não, mới nắm nhẹ bờ vai của hắn, hơi híp mắt, hỏi, “Nghe nói nữ nhân của tộc Mèo vừa thông minh, xinh đẹp lại nhiệt tình như lửa, gặp được nam nhân mình thích, sẽ cực kì chủ động. Ta còn nghĩ, đệ sẽ mang một người trở về.” Kỷ Vô Ưu nhìn bàn tay đang đặt lên vai mình, thần sắc khẽ động, nhẹ nhấp một ngụm rượu, khóe môi ẩn chứa ý cười, cúi người ghé sát vào tai hắn, “Sư huynh cũng biết, ta đã sớm có ý trung nhân.”

Trương Úc Bạch tái mặt, lắc đầu, vỗ vào bờ vai của y, thở dài: “Đệ nha, cũng chỉ biết nói đùa với ta.”

Gió mát, trăng sáng, tri kỉ, trong đêm tiếng côn trùng kêu vang, bốn bình Bách Nhật Hương sớm đã thấy đáy.

Trương Úc Bạch có vẻ uể oải, mười phần là đã say, hắn nhéo nhéo ấn đường, cố gắng đuổi đi trạng thái nhập nhèm vô lực này, nhưng trong đầu lại cực kì hỗn độn, mí mắt cũng nặng tựa ngàn cân, chỉ đành nằm sấp lên bàn đá, ấp úng nói, “Ta không thể……”

Kỷ Vô Ưu lặng lẽ uống cạn chén rượu, hắn uống rượu để cảm nhận hương vị, không giống Trương Úc Bạch hào phóng chè chén. Rượu ấm chảy qua yết hầu, ngoại trừ trước ngực hơi nóng thì hắn còn chưa say. Trương Úc Bạch đã nằm sấp lên bàn đá mà ngủ, Kỷ Vô Ưu mím môi, bỏ chén rượu xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn người nam nhân trước mặt.

“Sư huynh?” Thử gọi vài tiếng, chỉ nghe tiếng ngáy của hắn vang vọng bốn phía, không thấy phản ứng.

Hơi thở dài, hắn nhẹ nhàng chôn đầu trên bả vai người nọ, đau đớn và mâu thuẫn hiện lên giữa hai hàng lông mày, chỉ có thể nhân bóng đêm này, cảm giác say này, phóng túng một phen.

Bên tai có tiếng bước chân rất nhỏ, Kỷ Vô Ưu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, ánh mắt hung ác đến đáng sợ.

A Đào bưng trà, giống bị định thần chú mà đứng bất động.

Nàng ở trong phòng, chỉ nghe được giọng nói say mèm của ân công, biết bọn họ vẫn đang uống rượu, nàng nghe nói trà có thể giải rượu, liền đứng dậy pha một ấm trà đặc mang tới.

Cảnh tượng trước mắt quả thực vượt qua mọi kiến thức bình thường của nàng, trong đầu không kịp nhảy ra suy nghĩ gì khác, chỉ còn lại hai chữ “khiếp sợ”.

Đột nhiên bị người khác nhìn thấy một mặt yếu ớt, trong lòng Kỷ Vô Ưu vừa tức vừa hận, vung tay vận khí, một luồng gió cực mạnh ập tới khiến A Đào văng ra, ngã xuống đám cỏ ngoài sân, trà nóng theo đó dội khắp người. Nàng loạng choạng bò dậy, thở hổn hển chạy đi, những vết bỏng trên người ma sát làm nàng đau đến nỗi phải rít lên.

“Cút đi, tiện nhân.”

Kỷ Vô Ưu thấy nàng tập tễnh chạy trốn, khuôn mặt vặn vẹo đến đáng sợ, nện một quyền lên cái bàn đá khác gần đó.

Ả tiện nhân này, nếu không phải sư huynh đang ở đây, hắn nhất định sẽ đánh vỡ đầu nàng, móc mắt nàng, cắt lưỡi nàng, làm nàng vĩnh viễn không thể siêu sinh.