A Chức

Chương 17




43

Các thị nữ đang tìm kiếm ta ở khắp mọi nơi. Nhưng ta không muốn đi ra khỏi tủ xiêm y, mặc dù bên trong tối và hẹp, nhưng ta thích ở đây. Bằng cách này, không ai có thể tìm thấy ta. Ta chỉ muốn giấu bản thân mình.

A di đến thăm ta, nàng ôm ta, nhìn khuôn mặt gầy gò của ta, đau lòng đến rơi nước mắt: “Tri Phất, Tri Phất của ta, là A di không tốt." Trong giọng của nàng tràn đầy tự trách: "A di không nên mặc bọn họ cướp con."

Sao lại là lỗi của A di?

Những giọt nước mắt đó khiến ta biết, mấy năm nay A di sống không được vui vẻ. Nàng nhớ mẫu thân và nhớ ta. Làm chủ mẫu của Trình thị, nàng phải chịu đựng nỗi cô đơn, chờ ta hết năm này đến năm khác nhưng lại bị trả lại người được gọi là A Chức.

Sao ta có thể làm cho nàng buồn: “A di, con mơ thấy ác mộng, rất nhiều thứ bẩn thỉu đuổi theo con, con sợ hãi."

A di ôm chặt ta, vỗ nhẹ vào lưng ta và an ủi ta như trước đây.

"Đừng sợ, đừng sợ, Tri Phất đừng sợ, A di ôm con."

"Vâng." Ta gật đầu: "Con biết, cho nên con sẽ rất ngoan, chỉ là trong lòng con có chút khổ sở. Đợi một thời gian nữa, rất nhanh, rất nhanh con sẽ tốt lên."

Bao lâu nữa thì ta sẽ ổn? Ta không biết, nhưng ta chỉ có A di, hãy chờ ta một chút.

Thế nên A di đồng ý không tìm ta nữa, chờ đợi ta nhanh chóng tốt lên, đi tìm nàng để chơi. Nàng luôn không đành lòng yêu cầu ta làm những gì ta không muốn làm.

Trình Minh cũng giống như vậy. Một ngày sau khi A di đến, hắn đứng bên ngoài cửa của ta và gọi cho ta: "A Phất."

Ta thiếu chút nữa đã vươn tay ra, nhưng ta nhìn thấy chính mình trong gương, tiều tụy thê lương, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tối tăm.

Không đẹp, không đẹp. Ta không muốn hắn nhìn thấy ta như thế này. Vì vậy, ta nói với hắn, "Hãy chờ đợi ta, Hi Minh. Đừng hỏi, cũng đừng nghĩ tới ta."

Một người phiền não khổ sở là đủ rồi, không cần lôi kéo người khác, lỡ như Trình Minh biết những thứ này, cảm thấy xấu hổ thì làm sao bây giờ. Ta vẫn muốn gặp hắn. Có thể làm a tỷ của hắn là điều tốt.

Ta nhịn xuống sự không cam lòng, quên đi câu nói không ngừng vang vọng tận đáy lòng: "Ta vốn nên là thê tử của hắn".

Cho nên vẫn là không nên nhìn thấy hắn, ta sợ nếu nhìn thấy hắn, lòng đố kỵ và đau lòng của ta sẽ tăng lên dữ dội.

Trình Minh nhẹ nhàng nói: “Được.”

Hắn không bao giờ nói dối ta, ta tin hắn. Được rồi, Hi Minh, khi ta học được cách che giấu ánh mắt của mình, ta sẽ đến gặp hắn.

Tuy nhiên, sau một vài ngày, ta chỉ học được cách trốn trong tủ và chôn mình trong một đống xiêm y tú mỹ.

Các thị nữ không tìm được ta, nhưng Thiện Thiện tìm được. Nàng dường như có rất nhiều điều để nói với ta, nhưng nàng vẫn chịu đựng.

Trong nháy mắt, ta nhìn thấy sự thương cảm trong mắt nàng, vì sao không vui vẻ? Có phải vì ta không vui vẻ không?

Đã lâu không thấy Thiện Thiện, thật tốt, nàng vẫn còn ở đó. Mặc cho Thiện Thiện đỡ ta ra khỏi tủ xiêm y, nàng dường như đã trưởng thành rất nhiều, là một nữ tử trưởng thành.

Thị nữ cả phòng thấy ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lần lượt lui ra, trong phòng chỉ còn lại Thiện Thiện và ta. Nàng nhẹ nhàng chải mớ tóc rối tung của ta bằng tay.

Sắc trời tối sầm lại, Thiện Thiện nhẹ giọng hỏi: "Thiện Thiện nấu mì ngọt cho phu nhân có được không?" 

Thật kỳ quái, rõ ràng Thiện Thiện không có làm a nương, nhưng vì sao lại trở nên ôn nhu như vậy? Hoàn toàn không như hoạt bát như lúc trước.

Ta gật đầu, kinh ngạc nói: "Được."

Thiện Thiện dừng động tác trên tay, không biết từ đâu lấy ra một sợi dây tóc.

“Đây là ngươi làm sao?" Ta ngẩng đầu lên nhìn nàng.

“Vâng." Thiện Thiện cười gật đầu: "Lễ sinh thần tặng cho phu nhân."

Sao nàng lại đưa nó cho ta sớm vậy? Có lẽ nàng thấy ta quá buồn, nàng muốn dỗ dành ta vui vẻ.

Thiện Thiện đi làm mì ngọt, ta không đi đâu cả, ngồi trong phòng chờ nàng. Uống xong một chén trà, Thiện Thiện đã quay lại. Mì nổi trong nước đường trong vắt, hương vị ngọt ngào.

Thiện Thiện ngồi bên cạnh ta, nhìn ta ăn được một nửa, nàng có chút khổ sở: "Thiện Thiện biết phu nhân không thích ăn mì, nhưng Thiện Thiện vụng về, chỉ biết làm mì ngọt."

Ta dùng muỗng múc một ngụm nước đường, sau khi nuốt, ta nhìn nàng lắc đầu: “Thiện Thiện làm cái gì ta cũng thích." Cho dù đó là dây đeo tóc hay mì ngọt.

Thiện Thiện bỗng nhiên òa khóc. Ta có chút luống cuống, đã rất lâu không thấy nàng khóc, ngoại trừ lễ hội hoa đăng năm đó, nàng chưa bao giờ khóc thương tâm như vậy, khóc không thành tiếng mà chỉ rơi lệ, ẩn chứa sự đau lòng tuyệt vọng. Mà ta, cũng vẫn như cũ không học được cách an ủi nàng, chỉ có thể giống như năm đó, lặp đi lặp lại: "Ngươi đừng khóc... Đừng khóc!"

Lần này Thiện Thiện nói: "Vâng, nô tỳ không khóc." Nàng đến và nằm trên đùi ta, ta không thể nhìn thấy khuôn mặt của nàng, chỉ có thể nghe thấy nàng nói chuyện.

Thiện Thiện nói: "Phu nhân tốt à, nô tỳ lừa gạt người. Nô tỳ không phải gọi là Thiện Thiên, nô tỳ không phải là nữ tử do phu nhân của Phần Dương Lệnh sinh ra, mà là thiếp sinh nữ của hắn. Nô tỳ vốn tên là Thiện Hòa."

Ta một chút cũng không tức giận, mặc kệ là Thiện Thiện hay Thiện Hòa: “Không sao, ngươi chỉ là Thiện Thiện của ta." Tên là gì, thân phận là gì cũng không có liên quan, ta chỉ nhận tiểu nữ lang năm đó được đưa đến bên cạnh ta, nàng gọi là Thiện Thiện, đáng yêu nhất.

Cho dù là bởi vì nguyên nhân gì, nàng đến bên cạnh ta lúc ta buồn nhất, từ năm mười bốn tuổi Thiện Thiện ở cùng ta, đến hôm nay tròn mười bảy tuổi. Nàng nhỏ hơn ta vài tuổi, nhưng ta luôn cảm thấy rằng chúng ta lớn lên cùng nhau. Mặc dù nàng cao hơn ta rất nhiều, nàng luôn chăm sóc ta.

Thiện Thiện nói cho ta biết, khi còn bé nàng sống rất vất vả, Phần Dương Lệnh có quá nhiều thiếp thất, a nương của nàng chỉ là một trong số đó, bọn họ bị ném ở thiên thất xa xôi tự sinh tự diệt, gian khổ sống qua ngày.

Vốn tưởng rằng kiếp này nàng hoặc là được làm thiếp thấp của nhà khác, hoặc là bị coi là lễ vật đưa đến bên người các quan viên. Không ngờ thành Phần Dương lại bị phá hủy, chỉ sau một đêm phủ đầy hoàng thổ và bạch cốt (đất vàng và xương người).

Ở dưới hầm kia, người đi vào vốn nên là đích nữ lang Thiện Thiện của Phần Dương Lệnh, nhưng khi chạy đến cửa hầm, một đám người chỉ có ba người bọn họ, phản tặc lại sắp đuổi theo. A Nương của Thiện Thiện từ phía sau đẩy một cái, vì thế, người đi vào không phải là Thiện Thiện, mà là Thiện Hòa.

Theo lực đạo ngã vào, Thiện Thiện kinh ngạc quay đầu lại nhìn một cái, a nương nàng một tay ôm Thiện Thiện, một tay gắt gao che miệng nàng, đích nữ lang vốn tôn quý kiều diễm giờ phút này chật vật giống như nữ nô.

Nàng nghe thấy a nương nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta sẽ trả cho ngươi bằng mạng sống của mình."

Cửa hầm đóng lại, mấy hơi thở sau liền vang lên tiếng kiếm đâm vào da thịt. Thiện Thiện không bao giờ gặp lại a nương nữa.

Dường như là hoài niệm, lại giống như đau lòng, nàng rơi nước mắt: "Năm mười tuổi, a nương không biết lấy mật ong cùng đường mịn từ đâu ra, nói là sinh thần của nô tỳ đến rồi, muốn nấu cho nô tỳ một chén mì ngọt. Thật ngọt ngào, đó là lần đầu tiên nô tỳ được ăn thứ ngon nhất."

Ngẩng đầu lên, Thiện Thiện nhìn ta: "A Nương nói, ăn mì ngọt, sau này cuộc sống không chịu khổ nữa. Phu nhân tốt à, Thiện Thiện hy vọng cuộc sống sau này của người không chịu khổ nữa."

Đầu óc ta bắt đầu không nghe sai khiến, nặng nề muốn nhắm mắt lại, lắc đầu, không được, ta còn muốn ăn mì ngọt mà Thiện Thiện làm cho ta.

Thiện Thiện đỡ ta lên giường nằm xuống, ta nghe thấy nàng nói: "Phu nhân, đã đến lúc, Thiện Thiện phải đi."

“Không, đừng đi, đừng bỏ ta.”

“Ba năm vui vẻ này vốn là nô tỳ trộm được, nô tỳ trộm thân phận của Thiện Thiện, bây giờ muốn thay nàng làm việc nên làm. Tất cả những chuyện này là vì Thiện Thiện, nô tỳ không quay đầu lại được."

Nàng đi đâu vậy? Đừng đi được không? Ta muốn hỏi nàng nhưng cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến, không thể mở mắt. Chỉ nghe được câu cuối cùng của nàng: "Vốn đã hứa không lừa gạt người, nhưng nô tỳ vẫn là thất hứa... Phu nhân, vạn sự thắng ý, trường mệnh trăm tuổi."

Thiện Thiện, trở lại đi, Thiện Thiện. Có rất nhiều điều thú vị mà chúng ta chưa cùng nhau làm. Đợi ta được không, ta sẽ đến. Đừng đi, ta sẽ đến ngay...

44

Thiện Thiện đi tìm a nương. Ba năm trước, họ đã phải chia tay, và ba năm sau, cuối cùng họ đã có thể đoàn tụ. Nhưng cách Thiện Thiện rời đi quá mức thảm thiết.

Tiểu nữ lang đáng yêu thật khéo như vậy, ở phố Xương Duyên phồn hoa nhất Kinh Lăng, ở trên Thắng Hàn lâu cao cao kia, lớn tiếng nói ra: "Ta là đích nữ lang Phần Dương Lệnh Thiện Thiện, hôm nay đứng ở nơi này, thật sự là do Tề Đế bức bách!"

Từng chuyện từng chuyện một, tố cáo tất cả tội ác và sự ngu ngốc của Tề Đế, nhưng không ai đứng ra ngăn cản nàng.

Đương nhiên sẽ không có người đi ngăn cản nàng, việc nàng đứng ở trên đó đã được lên kế hoạch sẵn rồi. Cuối cùng, giọng nói nghiêm nghị và giận dữ của nàng vang lên: "Hoàng đế tàn bạo, ai cũng có thể gi**ết hắn!"

“Trình tướng quân! Nhìn những dân chúng vô tội này xem, các ngươi còn ngu ngốc trung thành đến bao giờ?!"

Kỳ thật đều là an bài tốt, vận mệnh của Thiện Thiện đã được an bài tốt, kế tiếp nàng quyết định hô lên: "Nguyện lấy thân ta tế cao lầu!"

Cuối cùng, nàng từ Thắng Hàn lâu nhảy xuống. Máu ấm bắn tung tóe, nhuộm đỏ phiến đá màu xám trắng. Dân chúng lúc đầu tiên hoang mang, sau đó phẫn nộ ngập trời, thiên hạ đã khổ lâu rồi.

Trình Mậu như mới tỉnh mộng, không còn trung thành với hôn quân loạn chính, đêm đó liền công chiếm Tề cung, chém đầu Tề đế.

Cho nên ta vừa tỉnh lại, liền phát hiện mình đang ở trong kim ngõa ngọc trụ (cột vàng, cột ngọc), còn Trình Mậu thì xõa tóc, ngồi ở bên giường nhìn ta.

Ta hỏi hắn, Thiện Thiện ở đâu. Hắn cũng không gạt ta, kể hết cho ta, không cần phải giữ bí mật nữa, hắn hiện tại đã là chủ nhân mới của Đại Tề, có gì phải sợ?

Ta không muốn tin, Thiện Thiện đã không còn, nỗi buồn còn chưa ập đến, lòng ta trống rỗng, bàng hoàng. Trình Mậu thấy ta thất thần, ôm lấy ta, đôi môi mỏng nhẹ nhàng cọ lên trán ta: “Chức Chức đừng khổ sở, Trình thúc thúc đưa đến cho nàng rất nhiều thị nữ, bọn họ sẽ không đi nữa."

“Không giống nhau, không giống nhau!” Ta đẩy hắn ra và hét lên: "Không giống nhau! Ta muốn Thiện Thiện, ta chỉ cần Thiện Thiện!"

Tay đẩy ngực hắn ra, muốn chạy ra ngoài tìm Thiện Thiện. A di và Trình Minh ở đâu? Họ có thể trả lại Thiện Thiện của ta không? Nhưng cánh tay Trình Mậu quấn chặt lấy ta, không cho ta đi ra ngoài, hắn bế ta, đi lại xung quanh phòng, khiến ta nhìn thấy nơi này hoa lệ cỡ nào: “Trình thúc thúc tặng Kiều Oa Các, A Chức có thể vui mừng không?"

Chẳng lẽ đây là Kiều Oa Các mà Tề Đế kia xây dựng cho sủng phi của mình, giẫm lên xương máu của dân thường sao? Ta lại không dám nghĩ lại, nơi này ngay từ đầu rốt cuộc là vì ai mà xây dựng: “Trình thúc thúc biết, A Chức của ta chưa bao giờ muốn động vào đồ người khác đã chạm vào."

Hắn mỉm cười nhìn ta, trong mắt toàn là cưng chiều: "Cho nên sủng phi của Tề Đế kia đã bệnh chết nửa tháng trước. Ai cũng không cướp được đồ A Chức."

Hắn đi tới trước bàn, ôm ta ngồi xuống, quả nhiên là một nơi bạch ngọc làm ngói cho tường vàng, ngay cả bát đựng tổ yến và chiếc thìa đi cùng đều được làm bằng hồng ngọc trong suốt và khảm hồng bảo thạch thượng hạng.

Múc một muỗng tổ yến lên, Trình Mậu đưa đến bên miệng ta, hắn như vậy, giống như là lúc trước ở phủ đệ ngoại ô Kinh Lăng. Trong lòng ta đột nhiên bình tĩnh lại, quay đầu nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "A di và Hi Minh có biết rõ ta ở chỗ này hay không?"

Ý cười trên mặt hắn dừng một chút, nhưng ngay sau đó lại lập tức ôn nhu trả lời ta: “A Chức bị bệnh, chờ nàng khỏe rồi, lại đi ra ngoài gặp bọn họ, được không?"

Ta cảm thấy vô lý và nói với hắn: "Ta không bị bệnh."

Nhưng Trình Mậu kiên trì: “Không, A Chức bệnh. Trình thúc thúc cũng bị bệnh."

Ánh mắt hắn hơi phiếm hồng: "Chờ A Chức khỏi bệnh, Trình thúc thúc cũng khỏi bệnh."

Ta chỉ cảm thấy chán ghét dáng vẻ này của hắn, lại là như vậy, lại là như vậy! Cho tới bây giờ đều là hắn tự cho là đúng, làm cho ta không thở nổi.

Những làn sóng giận dữ dâng lên trong lòng ta, ta giơ tay lên đẩy tay hắn ra.: “Ta không bị bệnh! Ta nói rồi! Ta nói ta không có bệnh!"

Ta chán ngấy việc bị nhốt và la hét để trút nỗi bực dọc. Chiếc thìa mỏng manh rơi xuống tấm thảm, còn nguyên vẹn. Chỉ là tổ yến trong muỗng theo quán tính hắt ra, làm ướt xiêm y của ta, để lại dấu vết.

Ta không có thời gian để quan tâm đến bất cứ điều gì khác, sự chán nản và khó chịu trong lòng khiến ta mất cảnh giác. Nhưng Trình Mậu vẫn cực kỳ bao dung nhìn ta, giống như nhìn một hài tử không hiểu chuyện, đang ngang ngược nổi giận.

Nước mắt của ta vẫn rơi xuống, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, tất cả những gì ta có thể làm đều vô ích. Trình Mậu đ**iên rồi, hắn đ**iên rồi.

"Trước kia Trình thúc thúc bận rộn, A Chức một mình luôn cảm thấy buồn, là lỗi của Trình thúc thúc, nên phạt."

Nụ hôn dày đặc rơi trên trán ta, hắn lẩm bẩm: “Về sau không để A Chức chờ ta, phu quân mỗi ngày đều đến cùng nàng, được không?"

Phu quân? Phu quân của ai? Ta lảo đảo nhìn hắn, thật lâu sau mới mở miệng: "...Ngươi biết rằng ta không muốn những thứ mà người khác đã chạm vào, tại sao ta lại muốn ngươi?"

Dường như chạm vào chỗ đau của hắn, Trình Mậu bỗng nhiên ôm chặt lấy ta, vùi đầu vào vai gáy ta, hô hấp dồn dập: "Đừng đối xử với ta như vậy, A Chức, đừng đối với Trình thúc thúc như vậy."

"Trình thúc thúc yêu nàng, Trình thúc thúc thương nàng, Chức Chức, ta là phu quân của nàng, người nàng muốn yêu là ta."

Dựa vào cái gì? Ta không nợ hắn. Ta nhìn hắn khổ sở như vậy, trong lòng dâng lên niềm vui vặn vẹo, không thể chỉ có một mình ta đau khổ, nếu hắn muốn nắm lấy ta không chịu buông tay, vậy hắn cũng phải nếm thử tư vị cầu mà không được.

Vì vậy, với đầy ác ý, bất kể hắn có muốn nghe hay không, ta cũng chỉ nói ra điều mà bấy lâu nay kìm nén: “Ta không yêu ngươi, ngươi không phải là phu quân của ta, phu quân của ta, phải là Hi Minh."

"Ngươi xem, ngươi có nhiều thiếp thất như vậy, Trình thúc thúc, ta cảm thấy ngươi thật bẩn, ngươi không sạch sẽ. Ta không thích những thứ không sạch sẽ.”

“Không” Ta nhếch khóe miệng, giọng tràn đầy chán ghét: "Ta không thích ngươi."

Trình Mậu hình như bị kích thích, hắn nâng mắt lên, trong mắt phủ đầy tơ màu đỏ, có chút đáng sợ. Ta cười: “Trình thúc thúc đoán xem, ta thích ai?"

Trình Mậu gượng cười, vẻ mặt hung dữ nhưng vẫn cố gắng hết sức giữ bình tĩnh: "Không sao, A Chức thích ai cũng không sao, nàng chỉ là của ta."

Hắn lại lừa gạt mình, ta lại không để cho hắn dễ chịu, cười hì hì tiến đến bên tai hắn: "Ta thích Hi Minh.”, rồi lập tức lại phủ định lại lời của chính mình: "Không không không, ta không thích hắn." Khi sắc mặt Trình Mậu có chút hòa hoãn, ta lại tiếp tục mở miệng: "Ta yêu hắn. Ta yêu Hi Minh, ta yêu Hi Minh đó, Trình thúc thúc."

Nói xong liền đẩy hắn ra.

Ở trong lòng giấu lời thật lâu, không kiêng nể gì nói ra, thật sự là thoải mái. Trình Mậu bị ta ép đến chật vật không chịu nổi, hắn thậm chí có chút cầu xin nhìn ta, ôm hai tay ta run rẩy, cổ họng tiết ra tiếng rên rỉ thống khổ, nặng nề thở dốc.

Ta thật không ngờ, thì ra hắn thật sự yêu ta như vậy, đáng tiếc, ta không phải là A Chức, hắn rốt cuộc cũng không dỗ được ta nữa. Trình Mậu nắm lấy tay ta, đặt ở trên ngực hắn, ta chưa bao giờ thấy hắn hèn mọn như vậy. Giống như một người ăn xin, cầu xin ta thương tiếc.

"Chức Chức...", hắn chậm rãi nói, "Ở đây, ở đây đau quá."

Ta còn chưa kịp cười lạnh, trên mặt hắn lại hiện lên một màu đỏ kỳ quái, Trình Mậu cười như mất trí: “A Chức không ngoan, luôn muốn chọc Trình thúc thúc tức giận. Nhưng không sao, cho dù A Chức có làm cái gì, nàng đều là tâm can bảo bối của phu quân, phu quân làm sao nỡ phạt nàng đây?"

Tên đ**iên, Trình Mậu, tên đ**iên này! Ta ngăn môi hắn tiến lại gần, lại bị hắn ôm chặt trong ngực, không thể động đậy: “Ta có chút ghen tị, nhưng không sao, Kiều Oa Các lớn như vậy, sau này A Chức sẽ không gặp lại người khác."

Hắn lại quay trở về dáng vẻ gia chủ của Trình thị, dáng vẻ mà tân đế Đại Tề nên có: “Chúng ta còn một cuộc đời rất dài phía trước.”