A Chức

Chương 14




36

Trình Minh sẽ có một sinh thần hoành tráng. Thân là tiểu lang chủ Trình thị, yến hội này, không chỉ là vì chúc mừng lễ phù quan (扶冠礼: lễ đỡ quan/nâng mũ) của hắn.

Ta không quan tâm họ muốn làm gì, muốn phát ra tín hiệu gì, hoặc là muốn nhận được tin tức gì. Không quan trọng. Đối với ta mà nói, chuyện quan trọng nhất, là vì a đệ của ta khắc một tấm linh chương (huy hiệu tuổi).

Trong hai tháng nữa, hắn sẽ trở thành một người trưởng thành thực sự. Đại Tề lang quân, tròn mười tám tuổi sẽ nhận được linh chương.

Ta không thể nâng mũ cho hắn, đây là chuyện Trình Mậu sẽ làm, nhưng khắc cho hắn một tấm linh chương thì ta làm được. Những người thân thiết gần gũi đều có thể tặng nhau.

Hắn nhận được rất nhiều linh chương, ở trước mặt mọi người, chọn ra cái mình vừa ý nhất, từ đó đặt bên người mình.  

Ta chọn tới chọn lui, luôn cảm thấy không hài lòng lắm. Cho đến khi thị nữ trình lên một miếng bảo thạch (đá quý) Nguyên Nam, ta mới chọn được bảo thạch làm linh chương.

Đã chọn được bảo thạch, nhưng ta không có dao khắc. Các thị nữ không chịu tìm cho ta, bọn họ sợ Trình Mậu sẽ hỏi tội, những thứ bén nhọn này, chưa bao giờ xuất hiện trước mắt ta. Ngay cả phần đầu của tất cả những chiếc trâm cài của ta cũng bị mài đến cùn.

Ta cũng không làm khó bọn họ, cầm bảo thạch Nguyên Nam tới viện tử của Trình Minh, chỗ hắn cái gì cũng có. Trình Minh biết được ta muốn tự mình khắc một tấm linh chương lúc đầu cũng không đồng ý lắm.

Hai tay này của ta sẽ khắc chữ lên linh chương, tô màu lên đó. Ta chưa từng cầm qua vật sắc nhọn để làm bút bao giờ: “Ta chỉ khắc hai chữ Hi Minh, thì lãng phí bao nhiêu sức lực chứ?"

Trình Minh không nói. Ta biết, hắn không muốn ta làm tổn thương bản thân mình, nhưng ta biết rằng cuối cùng hắn sẽ luôn luôn thỏa hiệp: “Ngươi có muốn ta khắc linh chương cho ngươi không?"

Ta nằm sấp trên bàn và nhìn hắn. Trình Minh thành thật gật đầu: “Muốn."

"Nhìn xem, ngươi muốn, ta sẽ khắc."

Ta phấn chấn: "Cái này gọi là tâm hữu linh thông. Ngươi ở bên cạnh nhìn ta, ta cam đoan sẽ không làm mình bị thương." Dứt lời liền quấn lấy hắn: "Có được không?"

Đúng như dự tính, Trình Minh bị ta thuyết phục, tìm ra công cụ mà hắn đã học được. Đây là lần đầu tiên ta chạm vào những con dao này. May mà ta cũng từng trải qua hai năm luyện chữ, còn nhớ rõ một ít chữ pháp, không cần phải nghiên cứu chi tiết nữa.

Trình Minh chỉ cho ta cách sử dụng từng loại công cụ, dạy cho ta một ít đao pháp cơ bản đơn giản. Hắn nói, lưỡi dao mỏng so với lưỡi đao dày cùn sắc bén hơn nhiều, lưỡi đao miệng phẳng so với miệng nghiêng và hình nón dùng thường xuyên hơn. Cũng dạy ta, sử dụng loại đao pháp nào, có thể dễ dàng khắc chứ lên miếng bảo thạch kia.

Ta nghe cũng ko rõ ràng lắm, Trình Minh liền để ta tự theo ý của mình mà khắc, không cần chú ý tới kỹ thuật chương pháp.

Trình Minh gọi thợ thủ công tới, sau khi miếng bảo thạch bị cắt ra, lộ ra màu sắc nhã nhặn. Hắn không ngờ ta lại chọn màu sắc nhã nhặn như vậy, thực ra thì ta cũng không ngờ khối bảo thạch thô ráp này sau khi được cắt ra lại đẹp đến thế.

Ban đầu ta không hiểu những điều này, ta chỉ cảm thấy tên của nó dễ chịu và thấy nó màu hồng nên chọn nó. Nhưng quả là thật rất đẹp, nó là một tấm bảo thạch hình vuông, màu hồng trong suốt như pha lê nhưng xung quanh có vài vệt màu đỏ như máu.

“...... Đây là màu sắc ngươi chọn cho ta sao?" Trình Minh trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi hỏi ra một câu.

Ta rất thích, màu sắc này thực sự đẹp và ngọt ngào: “Hi Minh ngươi xem, chỗ màu đỏ này, giống như một đóa hoa hải đường phải không? Ta định nhờ người khắc một đóa hoa ở trên đỉnh, hiện giờ có sẵn, đỡ mất công."

Trình Minh cầm lên nhìn thật lâu, mới miễn cưỡng phun ra một chữ: "Giống......”

Ta nhìn dáng vẻ của hắn, bĩu môi: "Ngươi cho rằng ta không biết ngươi chê nó quá hường phấn sao?"

"Có nhiều người tặng linh chương như vậy!" Ta giang cánh tay tạo ra vòng tròn thật lớn: "Nếu ngươi không nhận ra linh chương của mà chọn sai thì sao? Ta đương nhiên phải chọn một màu sắc dễ thấy, để ngươi nhận ra."

Sự bất lực trong mắt Trình Minh sắp ngưng tụ, ta sợ hắn không đi nghe nên kéo tay áo hắn lắc lắc, rồi lại bắt đầu ỉ ôi với hắn: “Hi Minh tốt à, Hi Minh ngoan à, ngươi chọn linh chương của ta, có được hay không? Ngươi nhẫn tâm để ta dày công khắc linh chương tốt như vậy mà bị vứt bỏ sao?"

Tuy rằng ngay cả bản khắc họa đầu tiên của ta vẫn chưa hoàn thành, nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng kia, trong lòng đã bắt đầu tức giận. Ỉ ôi đến cuối cùng, ta thấy hắn vẫn không trả lời, xoay mặt thay đổi dáng vẻ hung dữ: "Ta mặc kệ! Ngươi phải chọn của ta, ngươi phải lấy!"

Trình Minh rốt cục cũng có phản ứng: “...... A Phất nói không có lý lẽ?"

Ta mềm giọng, đáng thương: “Không nói...".

Trình Minh đã sớm đoán được ta sẽ như thế, buông miếng bảo thạch xuống, khẽ thở dài, dường như có chút đau đầu, rồi lại không có biện pháp với ta: “...... Được rồi."

Hắn vẫn bị ta quấn quýt đến mức thỏa hiệp. Ta nhịn không được lộ ra một khuôn mặt tươi cười tiểu nhân đắc chí, dùng sức nịnh nọt hắn: "Ta biết, Hi Minh ngươi vẫn luôn có mắt nhìn! Linh chương đặc biệt như vậy, chỉ có ngươi mới xứng với nó!"

Dễ nghe lời không cần mất tiền dụ dỗ, ta không ngừng dụ dỗ hắn.

Ta đã bắt đầu cân nhắc, nên khắc chữ đỏ? Hay là chữ trắng? Chữ trắng thì khắc đơn giản hơn một chút, nhưng... Ta nghĩ rằng chữ đỏ sẽ trông đẹp hơn.

Chỉ trong nháy mắt, ta chọn chữ đỏ. Khó thì khó thôi, ai bảo nó đẹp chứ? Hi Minh cũng nhất định sẽ thích, ta lặng lẽ nhìn Trình Minh bên cạnh, hắn vẫn đang nhìn miếng bảo thạch kia. Vì mọi người đều không phản đối nên đó là một quyết định vui vẻ.

37

Khắc linh chương này không mất bao nhiêu thời gian. Ta mỗi ngày đều tới viện của Trình Minh, khắc trong nửa canh giờ, cũng chỉ mười mấy ngày mà thôi.

Trình Minh vẫn nhìn ta, nhắc ta đừng hấp tấp làm tổn thương ngón tay. Mấy ngày nay, ta cẩn thận khắc vừa chậm vừa ổn định, ngoại trừ có chút cảm giác đau nhức, một vết thương nhỏ cũng không có.

Hắn cũng không có xem thường, khắc đến mấy đao cuối cùng, khen ta làm không tệ.

"Đúng là ta so với người khác có thiên phú nhiều hơn một chút, ta cũng không có nghiêm túc học, chỉ dựa vào cảm giác mà thôi." Ngoài miệng thì khiêm tốn, nhưng trong lòng ta nghĩ ta so với Trình Minh lúc hắn học khắc trâm lợi hại hơn nhiều. 

Nhưng vừa dứt lời, lúc khắc một đao cuối cùng, trên tay trượt xuống, sau đó là đau nhức. Ta còn chưa kịp phản ứng, Trình Minh đã nâng ngón tay ta lên, thổi thổi, dùng khăn bông sạch sẽ bọc lại.

Hắn nhíu mày: "Sao lại không chịu nổi lời khen như vậy... Mới nói ngươi ổn định đã bị thương ngón tay."

Lúc này ta mới cảm nhận được cơn đau đớn truyền đến, xụi lơ miệng, cảm thấy thật mất mặt. Nước mắt đ**iên cuồng rơi xuống: “Đau...".

Ta run giọng, vẫn không quên nhấn mạnh với Trình Minh: "Ngươi xem! Hi Minh ngươi xem, tay ta chảy máu. Cấm không được bỏ qua linh chương của ta… Phải chọn."

Trình Minh dở khóc dở cười, cực kỳ bất đắc dĩ: "Nhất định chọn."

Ta biết chuyện hắn đáp ứng ta, nhất định sẽ làm được, nhưng ta vẫn lo lắng thêm một câu: "Không chọn, về sau ta sẽ không cùng ngươi chơi đùa!"

Trình Minh thấy máu không chảy nữa, không biết lấy từ đâu ra một lọ thuốc trị thương, nhẹ nhàng rắc lên vết thương của ta. Ta lại ủy khuất khóc lên: "Đau...".

Trình Minh liền nhẹ nhàng vừa thổi vừa bôi thuốc. Khóc xong, ta khóc nức nở và chỉ nhìn thấy hai giọt máu trên chiếc khăn bông. Thật ra... Hình như cũng không quá nghiêm trọng...

Trình Minh hồi lâu mới nói một câu: "Không cần lo lắng, ngày mai chắn chắn sẽ lành."

Mặt ta dần nóng bừng, ta đưa tay che mắt lại... Thật mất mặt... Linh chương này, cuối cùng vẫn do Trình Minh hoàn thành. Thành phẩm thực sự không gọn gàng, chữ viết của ta cùn, lâu rồi chưa tập, chữ “Hi Minh” trên linh chương cũng rất vụng về. Nhưng A di nói rằng điều này là thuần khiết và tự nhiên, quay lại những điều cơ bản.

Ta không nghĩ nó có đẹp hay không, dù sao ta cũng sẽ không khắc cái thứ hai nữa. Có thể nói, linh chương này xem như kiệt tác của ta. Mặc dù ta không có danh tiếng nhưng ta có kiêu ngạo, không phải ai cũng có thể nhận được linh chương của ta.

A di biết ta bị thương ở tay và đồng ý với quyết định của ta: “Khắc ấn đau tay, sau này muốn có ấn, hãy bảo Hi Minh khắc một cái là được."

Đúng vậy, có sẵn, sao còn phải tự mình hao phí tâm thần?

Vì vậy, ta ngoan ngoãn chọn xiêm y. A di gọi thị nữ may xiêm y, đo kích thước của ta. Gần đây ta đã tăng cân rất nhiều, nhưng cũng cao hơn một chút, không đến mức quá khó chịu.

Ta yêu cái đẹp như vậy, tất nhiên là muốn tìm cách trở về mảnh khảnh ban đầu. Nhưng Trình Minh nói là đó là ảo giác, hắn cảm thấy ta cũng không mập, hơn nữa còn nên ăn thêm một chút cơm: “Người vốn đã yếu ớt lại còn quá kén ăn."

Hắn luôn dạy ta, lại dạy dỗ có lý có căn cứ, ta ngụy biện không được. Mỗi lần hắn nói, ta đoan chính nhận sai, nhưng lần sau dùng cơm vẫn là ta làm theo ý mình. Sau đó, hắn đã từ bỏ, không dạy ta nữa, nhưng vẫn buộc ta phải ăn thức ăn chay.

Cứ như vậy nhẹ nhàng nhanh chóng náo loạn đến hơn một tháng sau. Chỉ còn ba ngày nữa là đến lễ sinh thần của Trình Minh. Xiêm y của ta, A di đã chuẩn bị cho ta, là một bộ váy màu hồng. Khi chọn xiêm y, liếc mắt một cái ta liền nhìn trúng nó, có lẽ là do màu sắc gần giống với linh chương ta làm, rất nhã nhặn, thanh tú.

A di theo ý ta, tự tay vẽ họa tiết quả lê hồng và thu hải đường rồi lệnh cho thị nữ thêu lên áo. Váy vừa may xong ta đã thích. Hồng nhưng không lộng lẫy, thanh tú nhưng không quyến rũ, cả Trình Minh và A di đều nói ta mặc rất đẹp, ta có mặc gì thì họ cũng đều nói là đẹp. Nhưng hiển nhiên, bộ váy này hợp với ý của bọn họ nhất.

“Chỉ là A Phất vốn ngây thơ, như thế càng có vẻ giống hài tử." Trình Minh tổng kết một cách cổ hủ, không có nửa ý thức coi ta là a tỷ. Hắn còn chưa tới lễ phù quan mà đã nói chuyện như người trưởng thành rồi. 

Cùng lắm thì ta cũng không thèm so đo với hắn, mấy ngày nay ta đều để cho hắn lật qua lật xem không biết bao nhiêu lần linh chương, để cho hắn nghi nhớ sâu sắc hơn.

“Cái này có gì khác hơn sao?" Trình Minh không hiểu.

Ta từ trong tay hắn đoạt lại linh chương: "Cái này sao có thể giống chứ? Một chút thành ý cũng không có!"

"Được rồi." Trình Minh giật giật lông mày: "Không cần nhìn nữa, ta chọn được."

"Không được không được, nhỡ người khác cũng có màu hồng thì sao?".

Trình Minh nhất thời nghẹn lời: "Sẽ không, sẽ không có giống nhau."

Ta vẫn khăng khăng: "Nếu có thì sao?"

Nói xong lại đưa cho hắn, bảo hắn tiếp tục xem. Trình Minh muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn thở dài, nhận mệnh tiếp tục xem. Như vậy mới đúng! Ta hài lòng. Linh chương ta làm, Trình Minh bắt buộc phải chọn.