A Chức

Chương 10




25

Ta không nghĩ tới, Trình Minh thật sự xem xong vở kịch hay mới đi đến cửa viện và lên tiếng bảo mình đã trở về. Cho nên lúc ta nhìn thấy hắn, hắn đang nghiêng người đối mặt với cửa viện, đoan đoan chính chính hành lễ.

Một lúc sau, một đại thị nữ bước chân vội vàng đến mời Trình Minh vào. Lại đi tới trước mặt ta, cúi người: "Chủ mẫu cũng mời phu nhân và Vu nương tử vào."

Ta bảo các thị nữ buông tay, tức giận đi theo vào. Cho dù có bị Trình Minh nhìn thấy, ta cũng không hối hận, đối với nương tử này chính là nên đánh.

Nhưng vừa mới đi vào chính sảnh, thấy A di, sự tủi thân và uất ức trong lòng ta liền toát ra, muốn nhịn lại, lại càng không nhịn được. Cho nên lúc A di hỏi, ta liền muốn cáo trạng, nói Vu nương tử quá phận.

Nhưng vừa mới mở miệng, ta lại nức nở, nước mắt rơi xuống. A di lập tức bảo Thiện Thiện giải thích chuyện gì xảy ra. Thiện Thiện bắt được cơ hội, liều mạng bôi thuốc nhỏ mắt cho A di. (ý là muốn làm A di khóc theo)

"Chủ mẫu, người nhất định phải làm chủ cho phu nhân! Vu nương tử quá phận, đã chỉ Tang mắng Hòe, chế giễu phu nhân là hồ ly tinh thì không nói, nàng lại... lại nói......."

“Nói cái gì?!" Dáng vẻ nghiêm khắc của A di hóa ra đáng sợ như vậy, nhưng ta chỉ cảm thấy an tâm.

"Nàng nói.....” Thiện Thiện quỳ trên mặt đất: "Nàng nói phu nhân chúng ta, là dã chủng mẫu sinh không có nương dạy!"

Vừa dứt lời, chợt có tiếng vỡ vụn của chén trà. Khi ta nhìn lên với đôi mắt đẫm, phát hiện trên đầu Vu nương tử dính đầy lá trà, vai áo đều ướt đẫm, trên trán lại có thêm một vết đỏ.

Nàng có chút ngây ng**ốc, có lẽ không nghĩ tới A di lại nổi giận. Cũng khó trách, người ở khắp Kinh Lăng này, ai mà không biết chủ mẫu Trình thị ôn hòa đoan lệ, luôn luôn bình tĩnh?

Còn không đợi nàng mở miệng biện minh, A di liền lạnh lùng nói: "Vu nương tử sợ là kiêu ngạo quen rồi, chủ mẫu ta cũng không quản được!"

"Phụ thân ngươi tuy là Yến Nguyên Lệnh, nhưng ngươi gả đến Trình thị, thì phải tuân thủ bổn phận làm thiếp! Cho dù có thêm một chữ “quý”, sinh được một tiểu nam tử, cũng vẫn là thiếp!"

A di chậm rãi đi tới trước mặt Vu nương tử: "Trắc phu nhân không thích ngươi, ngươi phải tránh xa mới đúng! Trước kia ta không nói là hy vọng ngươi tự mình suy nghĩ rõ ràng, nhưng ngươi lại rất uy phong! Tự nghĩ mình là ai?! Yến Nguyên Lệnh lại dạy ra một nữ lang không biết lễ nghĩa như vậy! Vì chữ “quý” kia mê muội, từ nay về sau, ngươi sẽ làm cơ thiếp bình thường!”

Vu nương tử khiếp sợ mở to hai mắt, bất giác lắc đầu: "Không... Không... Chủ mẫu không thể như vậy, phụ thân ta...".

"Ngươi chỉ là thiếp sinh nữ cũng không tính là thứ xuất, làm sao đi tới được Trình thị, trong lòng ngươi không phải rõ ràng lắm sao?"

(thiếp sinh nữ cũng không tính là thứ xuất: con gái của một người không được tính là vợ lẽ)

Thiếp sinh nữ trong đại gia tộc địa vị thấp, bình thường đều là bị coi lễ vật tặng tới tặng lui, cơ thiếp cũng không tương tự như vậy. Ta trước kia cảm thấy các nàng cũng vô tội đáng thương, nhưng hôm nay xem ra, có vài người trời sinh đã hèn mọn không chịu nổi, không đáng thương cảm.

Trên người A di toát ra vẻ lạnh lùng, không chút lưu tình bảo thị nữ lớn tuổi, đem Vu nương tử kéo ra ngoài, chờ trở về viện tử của nàng, lại tát thêm hai mươi cái nữa vào miệng.

Ta nhìn Vu nương tử bị kéo đi một cách nhục nhã, trong lòng lại không cảm thấy thương cảm chút nào, như vậy vẫn chưa đủ. Nàng mắng a nương ta, ta thật sự hận không thể cắt đầu lưỡi của nàng. Sao còn có thể thương hại nàng?

Chỉ là trong phút chốc A di ôm lấy ta tiếng nức nở mà ta đã đã cố kiềm nén được lại tuông ra, còn khóc ra tiếng. Ta nằm sấp trên vai A di, trong lòng tủi thân và uất ức vô cùng. Run rẩy cáo trạng: "A di. Nàng mắng... Nàng mắng a nương con... Nàng mắng a nương con. Con... con gh**ét nàng... Gh**ét nàng đến ch**ết!"

Vừa cáo trạng còn vừa hít hít mũi vì khóc quá nhiều, hoàn toàn đã quên mất sự tồn tại của Trình Minh. A di vỗ nhẹ lưng ta, lại nâng mặt ta lên, lấy khăn mềm lau khô nước mắt của ta, trong mắt không chút che giấu sự đau lòng.

"Tri Phất đừng khóc, A di biết, con chịu tủi thân và uất ức. Ta đã phạt Vu nương tử, nói nàng nhất định không được đến trêu chọc con nữa."

Ta bực bội “Vâng” một tiếng, lại tựa đầu vào trên người A di, cũng may A di có vóc dáng cao lớn, không thì lao sao chịu được ta quấn quýt như vậy. A di hình như cũng quên Trình Minh còn ở chỗ này, chỉ an ủi ta, cho đến khi Trình Minh lãnh đạm nói ra một câu: "Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn khóc như một tiểu hài tử."

Ta nhất thời không kịp phản ứng, cũng mặc kệ ai nói, chỉ lo quay đầu phản bác: "Ta không có!"

Nhưng khi nhận ra, ta cảm thấy có chút sai sót, ta biết thân phận của mình thật xấu hổ, Trình Minh rất có khả năng không thích ta. Nhưng A di nói hắn sẽ tiếp nhận tỷ tỷ như ta, ta cũng định là sẽ quan tâm đến hắn, trong lòng đã chấp nhận hắn sẽ luôn hướng về phía ta. Nhưng nghe được giọng điệu lãnh đạm này của hắn, ta lại có chút chịu không nổi.

Thật trùng hợp, hắn vừa chứng kiến lúc ta yếu đuối: "Ngươi gh**ét ta!" Ta trực tiếp tố cáo hắn: "Ngươi không thích ta! Ngươi không thích tỷ tỷ như ta...".

Trình Minh nhíu mày: "Ta nhìn không ra trên người ngươi chỗ nào giống như tỷ tỷ, người trưởng thành như vậy còn ở trên người a nương ta khóc nháo."

Hắn vốn chỉ có ba phần giống Trình Mậu, nhưng bản lĩnh nhíu mày này, đúng là học được bảy phần tinh túy. Nhưng ta không thể gh**ét hắn. Đây là a đệ của ta, là hài tử của A di, ta nghĩ cả đời này ta cũng sẽ không chán gh**ét hắn, trừ khi hắn làm điều gì đó khiến ta gh**ét.

Ta cố gắng hết sức đè nén sự nghẹn ngào trong cổ họng, đau khổ nhìn hắn: “Bây giờ trông ta có giống tỷ tỷ không?”

Hắn trầm mặt: "Không giống."

Ta hung hăng hét lên với hắn: "Ngươi không thích ta, ta cũng không thích ngươi!"

Dứt lời cảm thấy có chút yếu ớt, lại nghẹn ra một câu: "Ta chán gh**ét ngươi...".

A di thấy ta lại muốn khóc, tâm đã nghiêng về Nguyên Giáp Môn (元甲门: Tử Cấm Thành): "Hi Minh im miệng, con không thể nhường tỷ tỷ một chút sao?"

Trình Minh quả nhiên cương trực, trực tiếp chỉ ra với A di: "A nương quá mức cưng chiều nàng, như vậy là không đúng. Bây giờ chỉ là chuyện nhỏ, về sau sợ là càng yếu đuối."

Ta nghe xong trong lòng nói không cảm thấy thương tâm là gạt người, tuy ta nói không trông cậy vào việc Trình Minh vừa trở về sẽ lập tức cùng ta tương thân tương ái, nhưng ít nhất cũng là tương kính như tân! (tôn trọng nhau như khách) Ai ngờ hắn vừa trở về liền giáo huấn ta lạnh lùng như vậy. Trình Minh quả thật không cần tỷ tỷ như ta, hắn đúng là đồ ng**ốc

26

Ngày đó ta cùng a đệ rẻ rúng kia có thể nói là không vui mà tan. Hắn tựa hồ không muốn nhìn thấy bộ dáng khóc lóc của ta, cực kỳ lãnh đạm rời đi.

Lúc ấy ta nghĩ, Trình Minh lạnh lùng đối xử với ta như vậy, ta không bao giờ để ý tới hắn nữa, ta mới không thèm a đệ này. Dù sao trước đó cũng không có.

Nhưng ngày hôm sau, A di lấy ra một Bộ hoàng mập mới lạ, nói cho ta biết là do Trình Minh cố ý mang từ Khang Tây về, muốn đưa cho ta.

Ta không tin, hắn rõ ràng không thích ta như vậy, làm sao có thể mang lễ vật cho ta đây? Lại còn là cố ý chọn cho ta. Thậm chí... Chọn còn hợp ý của ta như vậy.

Bộ hoàng mập này đáng yêu vô cùng, nếu ta nói không thích chính là đang gạt người, ta thích nó, đám tiểu oa nhi (búp bê) tinh xảo, trên người đeo túi nhỏ, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp. Tuy nói là làm bằng bùn đất, nhưng so với những con búp bê vàng ngọc trước kia của ta, nó càng chân thật hơn.

Nhưng dù cho hắn tặng cho ta một bộ hoàng mập đáng yêu như vậy, ta cũng sẽ không chủ động đối xử tốt với hắn. Ta không phải là người dễ dàng bị mua chuộc, tuy rằng trong lòng ta sự tức giận hình như đã tiêu hơn phân nửa.

A di cầm lấy một trong những tiểu lang quân, cùng ta nói nhỏ. "Hi Minh, hắn kỳ thật là hài tử kỳ quái. Khi hắn còn rất nhỏ đã biết mình có một tỷ tỷ, vẫn luôn mong được gặp được con, tuy rằng ngoài miệng hắn không nói, nhưng trong lòng hẳn là mong con. Chuyện đến nước như hôm nay trong lòng hắn không dễ chịu, nhưng Hi Minh cũng không phải là gh**ét con, hắn chỉ là không biết nên cùng con ở chung như thế nào."

A di mỉm cười đặt tiểu lang quân và tiểu nữ lang cùng một chỗ: "Huống hồ, bề ngoài nhìn hắn rất trong trẻo lạnh lùng, sau lưng cũng là một tiểu lang quân rất dễ ngượng ngùng."

Ngượng ngùng? Ta cũng nhìn không ra, rõ ràng chính là tâm địa sắt đá.

"Tri Phất là tỷ tỷ, con phải bao dung đệ đệ tùy hứng nha. Nói không chừng trong lòng hắn rất buồn, Tri Phất vì chút hiểu lầm này mà không cần đệ đệ sao?"

A di nhìn ta với ánh mắt tin cậy, bên trong mang theo ý tứ cổ vũ. Ta đã bị thuyết phục ngay lập tức. Đúng vậy, ta chính là tỷ tỷ, làm sao có thể bởi vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận với Trình Minh, ta hẳn là rộng lượng. Nếu chút tính tình nhỏ bé này đều nhịn không được, làm sao đi gần gũi với Hi Minh hay ngượng ngùng?

Ta cầm lấy tiểu lang quân cùng tiểu nữ lang, càng nhìn càng thích: "A di, người nói rất đúng. Hi Minh thật sự là hài tử hay ngượng ngùng, con là một tỷ tỷ tốt, phải chủ động một chút, chứ dựa vào tính tình của hắn, làm sao chúng con có thể gần gũi được đây?"

Trong lòng ta đã nghĩ phải làm thế nào để đi tìm Trình Minh chơi đùa, hắn thích thả diều sao? Hay là xích đu? Thích viết hay là vẽ? Không đúng không đúng, hắn đều bởi vì chống đối sư phụ mà bị đánh, làm sao có thể còn thích những thứ này?

Ta chưa kịp suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy hắn khẳng định cũng thích nghịch ngợm. Hoàn toàn quên mất Trình Minh văn võ song toàn mà Thiện Thiện từng nói qua, bị đánh đã là chuyện của hai năm trước, Trình Minh bây giờ đã mười bảy tuổi.

Đầu óc ta nóng lên, chỉ muốn chơi. A di cũng không nói gì nữa, nói thị nữ bên cạnh đưa lên một chiếc khăn lụa, là cái lúc trước nàng thêu cho ta. Ta tiếp nhận và cẩn thận nhìn, hồ điệp phía trên rất đẹp, cúi xuống trên một đóa hoa hải đường màu đỏ nhạt, màu sắc cũng tương thích. Ngoài ra còn có hương thơm thoang thoảng.

A di thấy ta thích thú không buông tay nên rất vui vẻ. Nhẹ nhàng chạm vào tóc ta, nàng mỉm cười nhìn ta chạm vào và ngửi chiếc khăn. Thật lâu sau, mới nhẹ nhàng nói: “Khang Tây phồn hoa, hoa hải đường của Hồ An tự cực đẹp. Nhưng nếu không đúng mùa thì không thể mang về, cũng không thể đợi đến mùa sau. Nhưng bộ hoàng mập ở phố Bách Lễ sẽ đợi được và Hi Minh cũng sẽ đợi được."

27

Ta nói sẽ cùng Trình Minh ở chung thật tốt, cũng không chỉ là nói cho có. Dù sao hai ngày nay ta ở nhà, Vu nương tử cũng không dám đến phiền ta, ta có rất nhiều thời gian.

Trình Minh mỗi ngày đều thỉnh an A di vào buổi sáng, nhưng hắn dậy quá sớm, ta lại ham ngủ, đợi đến khi ta đến, hắn đã sớm rời đi. Như vậy liên tiếp mấy ngày đều bỏ lỡ. Mỗi lần như vậy ta đều thở dài tiếc nuối và thề sẽ dậy sớm nhưng ngày hôm sau ta vẫn làm khách của Chu Công.

“Rõ ràng phu nhân là người đang nằm trên giường, sao có thể để Chu tiên sinh nhận lỗi?” Thiện Thiện có chút hận sắt không thành thép. Ta bĩu môi, nhịn không được mà giận dỗi:“Nhưng... Nhưng ta dậy không nổi!"

Lại nhịn không được oán giận một chút: "Buổi sáng Trình Minh cũng dậy quá sớm...Các ngôi sao vẫn còn sáng."

Thiện Thiện tiếp tục làm mất uy tín của ta: "Không phải tiểu lang chủ dậy quá sớm, là phu nhân tỉnh quá muộn."

"Phu nhân tốt à, người tự mình nói bao nhiêu lần là muốn dậy sớm một chút tới chỗ chủ mẫu rồi? Nhưng chưa làm được một lần."

Ta biết, nhưng thật sự không dậy nổi, ta buồn ngủ...

Quả nhiên Thiện Thiện không hổ là quân sư đầu ch***ó của ta. Nàng luôn có thể hiến cho ta rất nhiều ý tưởng trong lúc ta buồn rầu, đôi lúc, nó thực sự có hiệu quả. Thiện Thiện bảo ta đi ngủ sớm vào buổi tối.

"Mỗi ngày phu nhân từ chỗ chủ mẫu trở về, đều chơi hồi lâu mới chịu ngủ, sao lại không dậy muộn chứ? Sau này người ăn tối xong về sớm một chút, buổi tối sắp đến giờ Dậu tắm rửa sạch sẽ, rồi nghỉ sớm. Ngày hôm sau bảo đảm dậy sớm."

Thấy cũng đúng, nên ta làm theo lời Thiện Thiện nói. Nó thực sự hữu ích, hiệu quả quá mức rõ ràng, một lúc sau khi ta tỉnh dậy, nằm trên giường, mắt ta mở thao láo, ngơ ngác nhìn tấm màn giường tối màu.

Một lát sau ta từ từ tỉnh táo, nhớ tới đêm qua đến lượt Thiện Thiện ngủ trong phòng. Ta xuống giường, không gọi người, cũng không mang giày, đi chân trần vòng qua thị nữ gác đêm, đi vào gian phòng.

Dựa vào cảm giác tìm được vị trí giường, tiểu thị nữ đang ngủ say. Ta đứng ở đầu giường, cúi xuống nhìn nàng. Kỳ thật nhìn không thấy, nhưng ta ngủ không được, sớm như vậy A di chắc cũng chưa dậy, rất nhàm chán, nên cứ chờ Thiện Thiện rời giường là được.

Thiện Thiện ngủ bất tỉnh nhân sự, cổ họng phát ra tiếng lẩm bẩm mơ hồ, giống như một tiểu uyển nô. Ta cảm thấy thú vị, dứt khoát ngồi xổm xuống, nghe Thiện Thiện ngáy nhỏ.

Ngồi xổm trong chốc lát, lại cảm thấy chân có chút tê không thoải mái, ta dứt khoát đứng lên, nhẹ nhàng ngồi ở bên giường. Lại không nghĩ Thiện Thiện vừa vặn xoay người, một tay đặt trên người ta.

Nàng di chuyển hai lần rồi đột nhiên dừng lại. Ta tò mò nhìn nàng, bầu trời đã hơi sáng, nhưng mơ hồ chỉ nhìn thấy đường nét của nàng. Sau đó ta liền nghe thấy Thiện Thiện kêu một tiếng thê lương thảm thiết.

Ta sợ tới mức choáng ngợp, theo bản năng vươn tay về phía nàng, lại không nghĩ nàng lại hét to hơn, còn ôm chăn lui xuống chân giường. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy... Thiện Thiện run rẩy nức nở: "Quỷ….quỷ... Có quỷ...".

Lúc này ta mới phản ứng lại, vội vàng lên tiếng: "Là ta là ta, không có quỷ, đừng sợ."

Một lúc sau, Thiện Thiện ôm má, nhìn ta với vẻ buộc tội trong gương. Thị nữ chải đầu chọn cho ta một đôi trâm hình con thỏ, đôi mắt được đính hồng ngọc, thật sự rất đáng yêu.

Ta ngoan ngoãn ngồi, tùy ý các nàng đùa nghịch. Cảm nhận được tầm mắt Thiện Thiện u oán, trong lòng không phải là không chột dạ, ta dùng ánh mắt lặng lẽ ngắm nàng, lại lập tức bị nàng bắt được.

Hai gò má nàng giật giật, tựa hồ có nhiều điều muốn nói, cuối cùng nhiều lần nhấn mạnh với ta, sau này sáng sớm không được chạy tới giả quỷ dọa nàng. Thiện Thiện thật sự là hiểu lầm ta, nàng nhất định là cảm thấy dựa vào tính tình nghịch ngợm của ta, sáng nay ta đã đùa giỡn nàng.

Nhưng đây thực sự là một tai nạn. "Đêm qua ngủ quá sớm, ta tỉnh lại liền đi tìm ngươi, cũng thật không ngờ sẽ dọa ngươi." Ta tỏ ra rất tủi thân.

"Phu nhân mặc tẩm y (đồ ngủ) màu trắng, lại tóc xõa, lưng trần ngồi ở chỗ đó, không dọa người mới lạ! Người ta vốn nhát gan... Dù sao sau này phu nhân cũng không được như vậy!"

Xem ra Thiện Thiện thật sự là bị dọa sợ, trong lòng ta có chút áy náy, lúc này nàng nói cái gì chính là cái đó: "Thực xin lỗi, Thiện Thiện tốt, sau này ta sẽ không như vậy nữa."

Ta chỉ thiếu chút nữa thề với trời, Thiện Thiện nhận được sự bảo đảm của ta, liền tha thứ cho ta. Vì thế hai chúng ta lại vui vẻ hòa thuận, chờ thu dọn xong, liền khởi hành đến chỗ A di. Lần này có lẽ không bỏ lỡ.

Ta cùng Thiện Thiện chắc chắn, sáng nay tuyệt đối đi sớm hơn Trình Minh. Đúng là chúng ta đi không chỉ sớm hơn Trình Minh mà lúc đến, A di còn chưa thức dậy. Cho nên lúc thị nữ bẩm báo, A di vô cùng kinh ngạc.

Ta cũng không cần người khác dẫn đường, tự mình đi vào phòng ngủ của A di. A di mặc tẩm y, còn chưa kịp rửa mặt chải đầu, người đi tới sờ sờ tay ta, lại kéo ta ngồi xuống bên giường: "Hôm nay sao lại đến sớm như vậy?"

A di cũng cảm thấy không thể tin được, bình thường ta ham ngủ nhất, không có một ngày nào là dậy sớm, hôm nay lại khác thường.

Đối với A di, ta từ trước đến nay nghĩ cái gì liền nói cái đó: "Lúc trước mỗi sáng dậy quá muộn, không gặp được Hi Minh, con nghĩ về sau dậy sớm một chút đi đến chỗ người, có thể cùng hắn chơi. Hôm nay có phải là là động đến người không?"

A di lắc đầu, lại trách ta: "Sao con lại phải dậy sớm như vậy chứ? Nếu con muốn gặp Hi Minh, trực tiếp đi tìm hắn là được rồi."

Phải, ta có thể đến viện tử của hắn để tìm hắn. Nhưng đại thị nữ bên cạnh có chút chần chờ, nhắc nhở: "Chủ mẫu. Cái này chỉ sợ không hợp quy củ...".

A di không nhìn nàng, chỉ kéo tay dạy ta: "Tri Phất, quy củ là làm cho người ngoài nhìn, không phải để hạn chế bản thân. Mặc dù có rất nhiều nội quy, quy định, nhưng nếu con tuân thủ tốt, không ai có thể nói con đã vượt quá khuôn phép.”

“Còn nữa..."A di dừng một chút: "Ta vẫn là chủ mẫu của Trình thị, có ta ở đây, quy củ không trói buộc được con."

A di yêu thương ta, nhưng ta đã suy nghĩ rất chu đáo. Chỉ cần nàng vẫn còn ở đây, Trình thị liền không ai có thể dùng hai chữ quy củ để câu nệ ta, ta là có người làm chỗ dựa.

Ta thấy A di dậy sớm, cũng thương người. "A di, A di nên ngủ thêm một lát nữa đi. Người lo lắng nhiều việc, lại bị con đánh thức... Sau này con sẽ không đến sớm như vậy."

A di sờ sờ trâm thỏ của ta, ta phối hợp cúi đầu: "Hài tử ngốc, con tới tìm ta, trong lòng ta rất vui." Lại nói tiếp: "Con cũng dậy sớm, cùng A di ngủ thêm một lát đi."

Ta thực sự không buồn ngủ, nhưng ta muốn ở lại với A di, và hy vọng nàng có thể giữ ta. Cho nên ta dứt khoát xõa tóc, cởi quần áo bên ngoài, rúc vào trong ngực A di. A di quả nhiên thuận thế ôm lấy ta, tay vỗ nhẹ lưng ta, trong miệng còn ngâm nga giai điệu nhẹ nhàng.

Đã lâu lắm rồi không có ai dịu dàng ôm ta như vậy. Trong lòng A di có hương thơm ấm áp, có hương vị của mẫu thân, ta trầm mê loại cảm giác này, cảm thấy mình lại mệt mỏi.

Ta nhớ không rõ, trước khi mình ngủ, có phải mơ mơ màng màng nỉ non một tiếng "A Nương" hay không nhưng ta nghe thấy sau một thời gian ngắn im lặng, A di nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Thật sự nhớ mẫu thân, người hiện tại có ở cùng một chỗ với phụ thân không? Trước kia phụ thân bận rộn, không có thời gian ở bên người, hiện giờ, cuối cùng cũng có thể ở lại lâu dài. Chỉ là, bỏ rơi ta.