99 Lần Ly Hôn: Lệ Thiếu, Thỉnh Khiêm Tốn
"Tối qua tôi có làm đồ uống sao?" Tô Thiên Từ hỏi, "Hai ly nước đó là cô đưa cho tôi, không phải sao?"
Trái tim Đường Mộng Dĩnh cơ hồ thót lên cổ họng, kinh ngạc nhìn Tô Thiên Từ.
Nữ nhân này trở nên...thông minh từ khi nào!
Chẳng những không nhảy vào cái hố mà cô ta sắp đặt, còn bẫy ngược lại cô ta.
Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương rơi xuống, Đường Mộng Dĩnh rũ mắt xuống, dễ dàng nhìn thấy một ít vết tích trong cổ áo Tô Thiên Từ, nghiến răng nghiến lợi, dứt khoát đâm lao phải theo lao, một mực khẳng định: "Không phải cô bảo tôi làm cho cô sao? Thiên Từ, tôi vẫn luôn coi cô là bạn tốt, sao cô có thể..."
Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Lệ Tư Thừa khóa chặt lấy Tô Thiên Từ.
Tròng lòng chợt lạnh, cô đã có đáp án.
Một người là thanh mai lớn lên từ bé, một người là cô vợ mới cưới được ba ngày, tin ai?
Đáp án, không cần nói cũng biết!
Tột độ không cam lòng, Tô Thiên Từ từ trên mặt đất đứng lên, đối diện với ánh mắt sắc bén của Lệ Tư Thừa, hỏi: "Tôi làm sao? Ngược lại là cô, mới sáng sớm đã đến gõ cửa phòng tân hôn của đôi vợ chồng mới cưới, không biết còn tưởng rằng cô có ý xấu a."
Sắc mặt Đường Mộng Dĩnh tái nhợt, Tô Thiên Từ này vẫn là Tô Thiên Từ ban đầu sao? Mấy ngày không gặp, sao lại có thể thay đổi đến như vậy!
Trở nên điềm tĩnh, trưởng thành và...khôn ngoan hơn!
Bất động thanh sắc liền chuyển đề tài lên người mình, IQ và EQ như vậy hoàn toàn khác với cô gái ngỗ ngược trong ấn tượng.
Là cô gặp ảo giác sao?
Không, không có khả năng.
Phế vật này nhất định là đã sợ!
Dù sao, nếu Lệ Tư Thừa cảm thấy thuốc là do Tô Thiên Từ hạ, vậy cô ta sẽ không bao giờ có cơ hội trở mình nữa.
Con người đều có điểm mấu chốt, mà điểm mấu chốt của Lệ Tư Thừa...sâu không lường được!
Nhưng là, bất luận là tính toán gì, đều sẽ chạm vào địa lôi của anh ta.
Bất luận lớn nhỏ.
Ánh mắt lóe lên, trên mặt Đường Mộng Dĩnh tràn đầy ủy khuất: "Tôi làm sao có thể mang ý xấu, Thiên Từ, lời này của cô có ý gì? Thật quá đáng!" Vừa nói, hai mắt đã đỏ hoe, nước mắt lớn như hạt đậu từng giọt từng giọt rơi xuống, "Tôi vừa rồi chỉ là tức giận, nếu như nói gì làm cho cô không vui, cô cứ nói thẳng, tôi..." Nói xong, lại nhìn Lệ Tư Thừa bật khóc: "Tư Thừa ca ca, thực xin lỗi, em tưởng rằng cho dù anh đã lấy người khác, chúng ta cũng vẫn có thể như trước, nhưng không ngờ..."
Trái tim Tô Thiên Từ chùng xuống, hay cho một cái Đường Mộng Dĩnh!
Chỉ là ngắn ngủi vài câu, nghe như một lời giải thích, nhưng kì thực là tránh nặng tìm nhẹ, thay vào đó đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu Tô Thiên Từ cô.
Hít mũi một cái, Đường Mộng Dĩnh có chút hốt hoảng ngồi xuống, "Tôi sơ ý làm vỡ cái chai này, vạn nhất để trưởng bối nhìn thấy sẽ không tốt, tôi sẽ lập tức xử lý nó."
Cô ta càng nói như vậy, lại càng giống như bị ủy khuất, Đường Mộng Dĩnh vừa định cầm lên, trên đỉnh đầu liền truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Đứng dậy."
Đường Mộng Dĩnh vui mừng khôn xiết, nhưng trên mặt lại lộ vẻ ủy khuất, đáng thương nhặt những mảnh vỡ thủy tinh lên.
Lệ Tư Thừa vươn tay kéo Đường Mộng Dĩnh lên, nhìn Tô Thiên Từ, trầm giọng phân phó: "Dọn dẹp."
"Không sao đâu, Tư Thừa ca ca..." Đường Mộng Dĩnh mở đôi mắt ngấn nước, một bộ dáng đáng thương.
Tô Thiên Từ cười lạnh trong lòng, vô cùng tán thưởng: Hóa ra 5 năm trước Đường Mộng Dĩnh đã có thủ đoạn lợi hại như vậy, có một đối thủ như vậy, cô chết một chút cũng không oan.