99 Lần Ly Hôn: Lệ Thiếu, Thỉnh Khiêm Tốn

Chương 2: Cô dám hạ dược tôi?




Không biết qua bao lâu, Tô Thiên từ cảm giác mình giống như một con thuyền nhỏ đang bị sóng gió đập điên cuồng, sau đó, liền đụng phải một tòa băng sơn, không đúng, là núi lửa!

Nóng, nóng quá!

Nhưng rõ ràng nóng như vậy, lại không nhịn được ngang nhiên hướng đến ngọn núi lửa kia, cuối cùng ngọn núi lửa đột nhiên đem cô ném lên, hung hăng đâm vào phía dưới của cô, thuyền nhỏ xuất hiện một lỗ hổng, Tô Thiên Từ kinh hô một tiếng: "Đau..."

Núi lửa dù sao cũng là núi lửa, lúc bộc phát ai cũng không ngăn chặn được, hạ thân xé rách, cảm giác đau đớn đánh tới, Tô Thiên Từ cảm giác cả người đều bị hung hăng xuyên qua, lực đạo của ngọn núi lửa kia thật lớn, làm cô không nhịn được muốn khóc: "Đau a..."

Chỉ là ngọn núi lửa kia không có chút thương tiếc, lại hung hăng đâm xuống, Tô Thiên Từ cảm giác môi bị phong bế, ngay sau đó là một mảnh gió xoáy mây vần, đau nhức kịch liệt nhanh chóng rút đi, cảm giác tê dại thoải mái từ đuôi xương cụt xông lên, môi đỏ nhịn không được bật ra một tiếng cạn ngâm...

..........

Sóng gió rút đi, hết thảy đều trở lại yên bình.

Ý thức Tô Thiên Từ từng chút từng chút trở về, giữa hai chân truyền đến cảm giác đau nhức, toàn thân trên dưới không một chỗ nào không mỏi, không có một chỗ nào không đau.

Lông mi run rẩy, đôi mắt bỗng chốc mở ra.

Những bức mộc điêu* được chạm khắc tinh xảo theo phong cách cổ xưa treo ở phía trên, cổ kính.

(mộc điêu: tranh điêu khắc bằng gỗ)

Đây là... lão trạch của Lệ gia?

Tô Thiên Từ bỗng nhiên bật dậy, chỉ là đau nhức trên người làm cô nhịn không được thấp giọng rên một tiếng.

Sau khi ngồi dậy, Tô Thiên Từ mới phát hiện trên người mình thế nhưng không mảnh vải che thân, trên ngực, xương quai xanh rải rác các dấu vết xanh xanh tím tím, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Cô quay đầu sang nhìn, bên cạnh cô còn có một người đang nằm.

Sợ hãi, Tô Thiên Từ theo bản năng kêu lên một tiếng rồi kéo chăn trùm lên, cả người co rụt lại.

Trước mắt cô, người đàn ông vô cùng tuấn mỹ, hài mày nhíu chặt, rất nhanh liền mở mắt ra.

Hắn vừa mở mắt, trong mắt Tô Thiên Từ liền toát lên vẻ kinh diễm.

Gương mặt này, dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa cũng không khiến cho cô thỏa mãn, luôn muốn nhìn thêm.

Đôi mắt thâm thúy đen nhanh như bầu trời đêm, mang theo vẻ kiêu ngạo cùng tôn quý, tuy vẫn còn đang có chút mông lung buồn ngủ, nhưng vừa nhìn thấy Tô Thiên Từ liền lóe lên tia sắc bén như chim ưng.

Giờ phút này, Lệ Tư Thừa thoạt nhìn chỉ mới 25-26 tuổi.

Tô Thiên Từ có chút ngốc lăng, đột nhiên cánh tay bị túm chặt, khuôn mặt Lệ Tư Thừa nhanh chóng sát lại, gầm nhẹ: "Tô Thiên Từ, cô dám hạ dược tôi?"

Một màn như vậy, tựa hồ đã từng xảy ra.

Năm đó cô bị Đường Mộng Dĩnh thiết kế cùng Lệ Tư Thừa động phòng. Sáng hôm sau tỉnh lại, Lệ Tư Thừa cũng nói một câu như vậy.

Tô Thiên Từ ngơ ngác nhìn hắn rồi nhanh chóng nói: "Tôi sẽ đi, anh không cần lo lắng."

Sau khi ly hôn, hắn cho cô một căn biệt thự làm phí bồi thường, nếu không phải là Đường Mộng Dĩnh thiết kế giết ông nội ngay tại nhà của cô, cô làm sao lại xuất hiện ở đây.

Tuy rằng được cứu từ dưới nước lên, nhưng Tô Thiên Từ không cho rằng hắn sẽ muốn gặp cô, khẳng định lại là Đường Mộng Dĩnh bày ra kế hoạch ác độc nào đó.

Không nghĩ tới, cô vừa dứt lời, Lệ Tư Thừa liền sửng sốt.

Đi?

Cái người phụ nữ này hao tốn biết bao nhiêu tâm tư để bò lên giường của hắn, hạ dược hắn, ngủ hắn xong liền muốn đi?

Nhìn thật sâu vào mắt cô, Lệ Tư Thừa phát hiện ra, cô không có một chút ý tứ đùa giỡn.

Không còn chút ương ngạnh càn rỡ, điêu ngoa thường này, cô của hiện tại bình tĩnh, hờ hững giống như một người đã từng trải qua hết mọi tuyệt vọng, trên người chỉ còn lại bi ai.