“Lãng… Lãng, anh bình tĩnh một chút nghe em nói đã.” Dương Tịnh Hàm giữ lại cổ tay của Tôn Lãng.
Tôn Lãng thấy vậy thì dừng lại, quay sang cau mày hỏi Dương Tịnh Hàm: “Tại sao em làm vậy?”
“Em… em xin lỗi, tại cậu ấy nói cần giúp đỡ cho bài khảo sát trên lớp, nên em mới…” Dương Tịnh Hàm rụt rè né tránh ánh mắt của Tôn Lãng, cô vô thức dùng hai tay giữ lấy vạt áo anh.
Không hẳn cô sợ Tôn Lãng giận vì chuyện vừa rồi, chỉ là đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt Tôn Lãng, làm cô nhớ đến những lời mà Lâm Khiết đã nói lúc nãy. Cơ thể cô có lẽ là đang phản ứng lại, phòng thủ với sự tấn công của Lâm Khiết nên mới vô thức giữ lấy anh.
“Tại sao em không từ chối cậu ta.”
“Em không biết phải từ chối thế nào.” Dương Tịnh Hàm thành thật đáp.
Con ngươi Tôn Lãng chấn động vì câu trả lời của Dương Tịnh Hàm. Anh chợt nhớ đến lời của Trương Địch, nắm tay bất giác siết chặt.
Ha… vậy hoá ra đều là sự thật. Cô ấy thật sự vì không biết cách từ chối nên mới đồng ý quen anh sao?
“Hàm Hàm à, chúng ta chia tay đi.”
Là một phép thử. Tôn Lãng đang đánh cược. Anh cược rằng Tịnh Hàm quen anh vì cô ấy thật lòng yêu thích anh chứ không phải vì không biết cách từ chối lời tỏ tình của anh năm đó, anh cược rằng Tịnh Hàm sẽ không đồng ý với lời chia tay nực cười này và sẽ hỏi anh lý do vì sao.
Chỉ cần Tịnh Hàm hỏi tại sao, anh sẽ lập tức ôm chặt lấy cô ấy và nói xin lỗi, anh sẽ nhận mình sai và giải thích rằng vừa nãy chỉ là anh nói năng bậy bạ.
Chỉ cần cô ấy hỏi tại sao thôi…
Sau một hồi im lặng dài đằng đẳng tưởng như đã trôi qua một đời, Dương Tịnh Hàm mãi mới tìm được giọng nói của mình, cô cuối cùng lên tiếng: “Được.”
Dương Tịnh Hàm cất giọng nhẹ tênh như gió nhưng đâu ai biết trong lòng cô lúc này là biển cuộn sóng trào. Cô vẫn cúi đầu, từ từ buông bàn tay đang nắm vạt áo anh ra.
Hai người cứ như vậy bỏ lỡ nhau, bỏ lỡ cả ánh mắt của đối phương.
Anh không thấy được, trong mắt cô lúc này, có bao nhiêu là thương tổn.
Cô cũng chẳng thấy được, trong mắt anh bây giờ, có bao nhiêu là khổ đau.
Trên đường phố nhộn nhịp tấp nập người qua lại, có hai người đứng đó, khắp mình là chi chít những vết thương.
Số mệnh trớ trêu như vậy đấy.
Hai người yêu nhau, không ngờ đến sẽ vì những hiểu lầm vô lý và nực cười như vậy làm cho phải chia xa.
Không phải tình yêu của họ không đủ lớn, mà là vì họ đã không kịp phòng bị, phòng bị cho lần tổn thương đầu tiên mà thế giới tàn nhẫn này mang lại.
****
5 năm sau
“Tịnh Hàm à, em đem cái này in ra thành mười bản rồi cầm đến phòng tài vụ giúp chị nhé.”
“Vâng, chị Hà.” Dương Tịnh Hàm cầm lấy giấy tờ mà chị Hà đưa cho rồi liền đi in theo lời cô ấy.
Phòng tài vụ,
“Xin chào, tôi ở bên phòng kế hoạch, chị Hà bảo tôi đưa sấp giấy tờ này cho bên phòng tài vụ, cho hỏi tôi để đâu thì được ạ?”
“Cô cứ để đây cho tôi là được rồi ạ. Cảm ơn cô nhé.”
Lúc Dương Tịnh Hàm đang chuẩn bị rời đi thì vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của một vài đồng nghiệp: “Nè cô nghe nói gì chưa? Công ty chúng ta đã hoàn toàn bị Tôn thị thu mua, đang tiến hành sát nhập đấy.”
“Gì vậy, là thật sao? Tôi tưởng đó chỉ là tin đồn thôi chứ.”
“Đã được xác thực rồi, chỉ là chưa thông báo chính thức thôi. Nghe nói sắp tới sẽ có người bên Tôn thị sang đây để tiến hành kiểm tra đánh giá năng lực nhân viên của công ty chúng ta. Dự kiến là sẽ có một cuộc cách mạng cắt giảm nhân sự!”
“Chết thật, vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Còn biết làm sao nữa, cầu nguyện thôi.”
Tôn thị sao… Không biết có phải là Tôn thị đó không nhỉ? Nhưng dù có phải đi chăng nữa thì khả năng cô gặp lại Tôn Lãng gần như bằng không. Sau khi hai người chia tay thì anh cũng đã đi ra nước ngoài và làm việc ở chi nhánh bên đó của Tôn thị. Nghe nói anh đã không dưới ba lần từ chối trở về nước tiếp quản Tôn thị.
Vậy cũng tốt, không gặp lại mới là điều tốt nhất cho cả hai.
“Nè em làm gì mà ngồi thất thần ở đây vậy? Tan làm thôi.”
Chị Hà vẫy vẫy tay trước mặt Dương Tịnh Hàm, kéo cô thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
“À dạ, không có gì, đi thôi ạ.”
Mấy ngày tiếp theo, công ty An Phong trải qua một cuộc đánh giá năng lực đầy phong ba bão táp.
Bề ngoài thì nói là đánh giá năng lực, nhưng thực chất là thời điểm để đám người bên trên nhận đút lót, đi cửa sau dựa vào mối quan hệ, và sử dụng quy tắc ngầm.
Khi bản danh sách cắt giảm nhân sự được công bố, một người hoàn toàn không có các mối quan hệ, không đút lót, cũng không dùng quy tắc ngầm như Dương Tịnh Hàm hiển nhiên nằm chễm chệ ngay trên đầu bảng.
Cũng không bất ngờ lắm, đây là kết quả mà bản thân cô đã đoán trước được.
Nhưng Trịnh Tú Hà thì không như vậy, lúc hay tin Dương Tịnh Hàm nằm trong danh sách bị công ty sa thải, cô ấy vô cùng thất vọng, cũng vô cùng phẫn nộ.
“Rõ ràng chị đã không dưới ba lần đề cập chuyện giữ em lại với tổng giám đốc, nhưng ông ta lại coi lời chị như gió thoảng mây bay. Thật đúng là, còn ăn của chị không biết bao nhiêu là quà cáp. Nếu ngay từ đầu đã không muốn giữ em lại thì sao lại làm ra vẻ là sẽ chịu giúp đỡ? Còn không từ chối quà? Ông ta nuốt có trôi không? Đúng là tên cáo già tham lam. Khốn kiếp thật.” Chị Hà tuôn một tràn những bất bình cùng phẫn nộ đối với tên tổng giám đốc An.
Dương Tịnh Hàm không biết làm sao chỉ có thể cười khổ. Đối với sự nhiệt tình và giúp đỡ của chị Hà, cô luôn vô cùng cảm kích, ân tình này cô cũng không biết khi nào mới có thể báo đáp.
“Chị này, em không sao đâu, chị đừng vì em mà làm lớn chuyện. Một nhân viên thấp cổ bé họng như em không có mối quan hệ cũng không xì tiền đút lót, chuyện bị sa thải là chuyện có thể đoán trước được. Thật lòng em rất cảm kích chị thời gian qua đã chiếu cố em như vậy. Chắc em và công ty đã hết duyên rồi.” Dương Tịnh Hàm vịn lấy tay Trịnh Tú Hà, nở một nụ cười từ tận đáy lòng.
“Được rồi, có gì to tát đâu chứ, em đột nhiên như vậy sẽ làm chị không nhịn được mà khóc đấy.” Trịnh Tú Hà quay đầu đi, không muốn để cho Dương Tịnh Hàm nhìn thấy đôi mắt ngấn nước và viền mắt đã ửng hồng của mình.