Tôn Lãng hoang mang trước lời của thư ký Trần. Ở nhà người khác là ở nhà ai? Nhưng quan trọng hơn cả là sao thư ký Trần lại biết được Dương Tịnh Hàm đang ở đâu, việc mà ngay cả người bạn trai là anh đây cũng không biết.
Trong lúc chờ thư ký Trần quay lại để hỏi cho ra nhẽ, Tôn Lãng gọi điện cho Dương Tịnh Hàm nhưng chỉ nhận lại được những tiếng “tít, tít” kéo dài. Sau cuộc gọi thứ tư không thành công, thư ký Trần đi bàn giao báo cáo cuối cùng cũng quay trở lại. Tôn Lãng thấy thế liền cất điện thoại vào túi rồi đi đến trước mặt thư ký Trần nghiêm túc hỏi: “Làm sao cậu biết chuyện Hàm Hàm không có ở nhà mà đang ở nhà người khác?”
Thư ký Trần vừa thu dọn đồ đạc vừa trả lời: “Người đó nói tôi biết.”
“Người nào?” Tôn Lãng cau mày.
“Là người đang cho cô Dương ở nhà của cô ấy.” Thư ký Trần tiếp tục dông dài không nói rõ, gần đây anh phát hiện hoá ra chọc Tôn Lãng là một bộ môn khá thú vị.
Tôn Lãng muốn phát điên trước câu trả lời của Trần Triết, anh mất kiên nhẫn ghé sát mặt vào mặt Trần Triết, khoanh tay cất giọng nguy hiểm: “Rốt cuộc đó là người nào?”
Trần Triết buồn cười trước phản ứng của Tôn Lãng, anh ngã người ra sau né đi rồi nghiêm túc trả lời: “Là trưởng phòng kế hoạch Trịnh Tú Hà.”
Tôn Lãng “à” một tiếng rồi gượng gạo gãi trán, nhưng mấy giây sau anh lại phát hiện có điều gì đó không đúng, anh nhướng mày nhìn thư ký Trần, cười cười mờ ám: “Hoá ra cậu và trưởng phòng Trịnh thân thiết như thế à? Hai người thường xuyên liên lạc nên chuyện gì cô ấy cũng kể cho cậu nghe phải không?”
Trần Triết bị nói trúng tim đen thì vẻ mặt trở nên mất tự nhiên, anh ho khan rồi giả vờ điềm tĩnh lên tiếng: “Chúng ta về được chưa Tôn tổng?” Trần Triết vừa dứt lời liền xoay người bước ra ngoài không cho Tôn Lãng có cơ hội lên tiếng. Tôn Lãng bật cười ha hả, anh lắc đầu chậc chậc vài tiếng rồi lấy áo khoác bước theo Trần Triết ra ngoài.
Trong lúc đứng chờ thang máy, Tôn Lãng vừa bấm điện thoại vừa lên tiếng hỏi thư ký Trần địa chỉ nhà Trịnh Tú Hà: “Này Trần Triết, cho tôi địa chỉ nhà trưởng phòng Trịnh.”
“Tại sao?” Trần Triết nhướng mày.
Tôn Lãng tắt điện thoại, nắm chặt trong tay, nghiến răng lên tiếng: “Đi bắt sâu rượu.”
****
8 giờ tối
“Ding dong, ding dong” Bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Trịnh Tú Hà lúc này đang ở trong nhà vệ sinh nên Dương Tịnh Hàm ra mở cửa thay.
Hai người đã uống hết một toàn bộ số bia nên Dương Tịnh Hàm lúc này đã bắt đầu không còn tỉnh táo, cô đi đứng loạng choạng về phía cửa rồi mở hé ra nhìn, cô giấu người phía sau chỉ để lộ ra đôi mắt say rượu đang cố gắng xem xem người đến là ai.
Lúc thấy gương mặt quen thuộc của Tôn Lãng, Dương Tịnh Hàm theo bản năng giật thót người đứng thẳng dậy mở toang cửa ra, môi mấp máy thốt lên: “Tôn Lãng?” Nhưng sau đó nhớ lại bản thân đã say nên cô nở một nụ cười ngờ nghệch xua tay: “Ây, chắc là uống say nên thấy ảo giác. Sao Tôn Lãng lại ở đây giờ này được.”
Tôn Lãng đứng ở cửa lúc này mặt đã đen như đít nồi cháy khét, anh hít thở sâu kìm nén cơn giận đang bùng cháy trong lòng. Trần Triết ở bên cạnh cũng sợ đến đồ mồ hôi hột.
Nói rồi cô quay đầu sang nói vọng vào với Trịnh Tú Hà: “Chị ơi chị xong chưa? Ra đây xem thử người đến là ai nè. Em hình như uống nhiều quá rồi nên bị ảo giác thì phải, người đến nhìn rất giống Tôn tổng.”
Dương Tịnh Hàm xoay người loạn choạng bước về phía nhà vệ sinh, để mặc cửa nhà mở toang, cô ngồi xổm xuống đầu dựa vào cửa, dùng tay đập đập cửa nhà vệ sinh: “Chị ơi chị làm gì mà lâu thế? Chị nôn sao? Không sao đâu ra uống tiếp thì sẽ không thấy buồn nôn nữa đâu.”
Tôn Lãng và Trần Triết đi vào nhà nhìn thấy hai mươi mấy chai cùng lon bia rỗng nằm lăn lốc dưới sàn thì thở dài một tiếng. Tôn Lãng đi đến bế Dương Tịnh Hàm lên, mặc cho cô la ó giãy giụa: “Ai vậy? Thả tôi xuống mau. Chị ơi có người bắt cóc em!”
Trần Triết cũng bước tới trước cửa nhà vệ sinh, anh đang tính giơ tay lên gõ cửa xem Trịnh Tú Hà có ổn không thì cửa đột ngột bị mở toang, Trịnh Tú Hà đứng sừng sững như nữ anh hùng: “Ai? Ai dám bắt cóc em? Có phải là bà dì đáng ghét kia không? Em ở đó chờ chị, chị đến giải cứu em ngay!” Dứt lời Trịnh Tú Hà liền định lao đến chỗ Dương Tịnh Hàm nhưng bị Trần Triết giữ lại.
“Ai vậy? Bỏ ra coi, bỏ ra. Tôi phải đi giải cứu em gái của mình!” Trịnh Tú Hà vừa giãy vừa la nhưng căn bản không thể thoát khỏi cánh tay cứng như thép của Trần Triết.
“Chị ơi cứu em! Có một con yêu quái giả mạo Tôn Lãng muốn bắt cóc em!” Dương Tịnh Hàm đang bị Tôn Lãng bế nhưng vẫn cố gắng đưa cánh tay về phía Trịnh Tú Hà.
“Thật là, rốt cuộc hai người này đã uống bao nhiêu vậy hả?” Trần Triết vừa giữ Trịnh Tú Hà lại vừa cằn nhằn.
Tôn Lãng nhếch mép cười lạnh “Ha, yêu quái sao? Tốt thôi, bây giờ để con yêu quái này bắt con sâu rượu là em về nhà.” Nói đoạn Tôn Lãng quay sang đánh tiếng với Trần Triết rồi ra về “Tôi đưa Hàm Hàm về trước. Chúc cậu may mắn.”