Mấy ngày tiếp theo trôi qua, dường như chẳng có gì thay đổi, Dương Tịnh Hàm và Tôn Lãng cũng giống như bao cặp đôi khác, họ tan làm sẽ cùng nhau đi ăn, cùng nhau tản bộ, cùng nhau nắm tay, cùng nhau ôm hôn.
Nhưng cùng lúc đó, dường như có thứ gì đó đang dần thay đổi, so với năm năm trước, họ đối với nhau khách sáo hơn, hành động dành cho đối phương cũng bắt đầu có nhiều suy tính hơn, không còn sự đơn thuần và tự nhiên như xưa.
Có lẽ xuất phát từ việc chia tay lần trước, họ sợ bản thân sẽ làm đối phương cảm thấy không thoải mái, nên mỗi người đều dùng cách thức mà bản thân cho là đúng để đối đãi hoặc thay đổi bản thân nhằm mục đích làm hài lòng người kia.
Kết quả là cả hai dù đã quay lại được một tháng nhưng cũng vẫn chẳng có chút tiến triển nào. Lại thêm việc Tôn Lãng đã trở về trụ sở chính làm việc, thời gian gặp mặt và tiếp xúc của cả hai cũng dần rút ngắn. Mối quan hệ này tuy vẫn như xưa nhưng lại chẳng giống như xưa, họ luôn có cảm giác mất mác khó tả.
****
Vào một buổi tối thứ bảy trời đẹp, Trịnh Tú Hà nổi hứng rủ Dương Tịnh Hàm đi bar. Dương Tịnh Hàm ban đầu vốn định từ chối, vì Tôn Lãng không thích cô lui tới những chỗ như vậy mà không có anh. Nhưng bản thân cô cũng đang buồn rầu vì chuyện tình cảm tiến triển không mấy tốt đẹp của mình nên cuối cùng đã đồng ý với Trịnh Tú Hà.
Thế là mấy cô gái ở phòng kế hoạch rủ rê nhau ra quán bar J tụ tập ăn nhậu. Dương Tịnh Hàm tuy lúc trước ra quán cũng không quẩy gì mấy nhưng chung quy cũng là có hùa theo hát hò rồi nhún nhảy vài cái, nhưng hôm nay cả buổi cô chỉ ngồi im một chỗ không ngừng uống rượu, hết ly này tới ly khác.
Trịnh Tú Hà thấy vậy thì cũng ngừng nhảy nhót lại và đến chỗ Dương Tịnh Hàm ngồi xuống: “Em sao vậy? Có tâm sự à?” Tuy Trịnh Tú Hà nói với tông giọng rất lớn nhưng giữa không khí ồn ào náo nhiệt của quán bar thì chẳng ai quan tâm để ý, hay thậm chí là nghe thấy lời cô.
Dương Tịnh Hàm lại nốc thêm một ly rượu rồi cũng gào lên kể cho Trịnh Tú Hà nghe, cô kể tất tần tật từ việc yêu nhau, chia tay rồi quay lại của mình và Tôn Lãng, duy chỉ có danh tính của người bạn trai là giấu nhẹm đi.
Sau khi nghe Dương Tịnh Hàm kể, Trịnh Tú Hà cười ha hả vỗ vỗ vào vai Dương Tịnh Hàm: “Con bé này, chuyện đơn giản vậy cũng không nhìn ra. Cậu ta thay đổi khác lúc trước là vì sợ mất em lần nữa đấy. Cậu ta chỉ đang cố tỏ ra trưởng thành để không làm phật ý em thôi đồ ngốc. Ôi trời ạ, hai đứa ngốc yêu nhau là đây sao?” Trịnh Tú Hà tặc lưỡi lắc đầu.
Dương Tịnh Hàm sau khi nghe Trịnh Tú Hà thông não thì cuối cùng cũng ngộ ra, mắt cô sáng rực nhìn Trịnh Tú Hà như đã tìm thấy vị cứu tinh: “Vậy em phải làm sao?”
“Còn làm sao nữa? Cứ nói thẳng thôi. Nói là em thích cậu ta vì bản thân cậu ta vậy nên cậu ta không cần thay đổi. Nhưng mà trước đó phải cần chất xúc tác.” Trịnh Tú Hà nói xong thì nở nụ cười đen tối rồi nháy mắt với Dương Tịnh Hàm.
“Chất xúc tác sao? Là gì mới được ạ?” Dương Tịnh Hàm nghiêng đầu thắc mắc.
“Đương nhiên là…” nói đoạn, Trịnh Tú Hà ghé vào tai Dương Tịnh Hàm rồi tiếp tục thì thầm: “…một đêm nóng bỏng rồi.”
Không biết là vì rượu hay là vì lời nói táo bạo đó của Trịnh Tú Hà, mà thoáng chốc gương mặt của Dương Tịnh Hàm đã trở nên đỏ lựng.
Trịnh Tú Hà tiếp tục lên tiếng: “Hôm nay là thời điểm thích hợp đấy, nhắn cậu ta đến đón em đi.”
“Không được! Anh ấy mà biết em đến quán bar, lại còn trễ như vậy, anh ấy sẽ rất tức giận.” Dương Tịnh Hàm hốt hoảng vội xua tay từ chối.
Trịnh Tú Hà dùng hai tay véo lấy hai má Dương Tịnh Hàm: “Càng tức giận càng tốt, vậy thì mới càng dễ, hiểu không? Bây giờ em không phải là Dương Tịnh Hàm nhút nhát thường ngày, bây giờ em là Dương Tịnh Hàm đang mượn rượu làm càng!”
Dương Tịnh Hàm nghĩ nghĩ rồi gật đầu đồng ý với cách làm của Trịnh Tú Hà. Được ăn cả ngã về không vậy, cô quyết định liều một lần! Dương Tịnh Hàm lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tôn Lãng, sau đó cô cất điện thoại vào, tay run run uống thêm mấy ly lấy can đảm.
****
Tôn gia,
Tôn Lãng đang ngồi làm việc trong phòng thì nhận được tin nhắn của Dương Tịnh Hàm.
Đọc xong nội dung tin nhắn, sắc mặt Tôn Lãng lập tức biến đen, anh cau mày, tức giận siết chặt điện thoại đến mức gân nổi đầy lên khắp mu bàn tay.
Sau đó, anh đến mắt kính cũng quên tháo, liền lập tức đứng dậy cầm áo khoác và chìa khoá xe ra ngoài.
Tôn Lãng đầu mày cau chặt đến mức có thể giết chết một con ruồi, anh lẩm bẩm: “Dương Tịnh Hàm, em giỏi lắm, đi uống rượu sao? Mười giờ đêm? Em cứ chờ đó xem anh xử lý em như thế nào.” Càng nghĩ càng tức, Tôn Lãng tay siết chặt vô lăng, chân nhấn mạnh ga, tăng tốc đến quán bar J.
****
Quán bar J,
Dương Tịnh Hàm ở trong quán đang nốc đến ly thứ bao nhiêu cô cũng không còn nhớ rõ nữa thì lờ mờ nhìn thấy bóng người Tôn Lãng lấp ló ở phía gần cửa ra vào, trông có vẻ anh đang dáo dác tìm cô. Sợ Trịnh Tú Hà và các đồng nghiệp khác nhìn thấy Tôn Lãng, Dương Tịnh Hàm vội vàng cầm túi, không có lấy một lời chào tạm biệt đã vội phóng như bay về phía cửa.
Cô vừa chạy tới liền ôm lấy cánh tay Tôn Lãng rồi dùng sức kéo anh ra ngoài trong thời gian ngắn nhất. Nhưng không may là mọi chuyện đều đã lọt vào quả nhãn kim tinh của Trịnh Tú Hà. Cô ban đầu nhìn thấy cảnh tượng kia thì sốc đến không khép được miệng nhưng rất nhanh sau đó liền tiếp nhận thông tin rất nhanh, cô mỉm cười lắc đầu rồi quay sang tiếp tục nhún nhảy hết mình với các đồng nghiệp khác.