"9213" Là Lời Chị Muốn Nói

Chương 7




“gọi gì mà ghê thế, từ từ mới ra được chứ” Khánh Linh cầm gậy bóng chày màu đen chanh sả đi tới ngồi xuống chiếc ghế cạnh Trí

Thấy chiếc gậy đen, Hoàng Mai tái mặt hẳn đi và có phần hơi sợ hãi nhìn Linh. Tú Anh thấy thế liền nắm tay cho Hoàng Mai yên tâm muốn nói không sao đâu, không may hành động đó đã va vào mắt Linh, cô quát:

“thằng Tú Anh mày làm cái gì kiaaaa”

Nghe thấy tiếng quát Hoàng Mai vội giật ra khỏi tay Tú Anh, nói giọng run “kh...không”

“mày hét cái gì” nghe thấy thế Tú Anh bực mình quát lại

“trời ơi tại sao lại yêu người này, ôi má ơi” Linh ôm đầu bất lực

“tại sao không được, em ấy rất tốt đó” Tú Anh nắm chặt tay Mai không để cô buông ra

“ủa tao đâu có hỏi mày đâu thằng khùng” Khánh Linh ngước đầu lên ngơ ngác nhìn Tú Anh

Tú Anh ngệt mặt ra “chứ mày hỏi ai??”

“tao hỏi chị này nè, chứ ai hỏi mày, điên à. Chị ơi sao chị lại yêu thằng này vậy, nó hâm lắm, hay chị yêu em đi” Khánh Linh ném cho Tú Anh một nụ cười nhếch mép, kéo ghế lại gần Hoàng Mai nói nhỏ

“ơ hay cái con chó kia mày có phải bạn tao không vậy” Tú Anh sốc không tin nổi

“mà bọn kia đâu Linh?” lúc này Trí mới lên tiếng

“đi đằng sau á, mà con Tú ở lại tập bóng nên nó bảo mình cứ về trước không cần đợi nó” Linh quay sang khoác tay Hoàng Mai cười tít mắt

“con kia xê người yêu tao ra mày” Tú Anh cầm tay Mai giật ra khỏi tay Hoàng Linh ôm lấy thân cô vào lòng

“ơ hay có người yêu thì chia sẻ tí đi bạn” Linh bĩu môi liếc Tú Anh

“thôi hay bây bớt đi, đợi nốt hai thằng kia ra đã” Trí cất giọng nói trầm phá vỡ bầu không khí vui vẻ của ba con người kia

“hello bây” Minh khoác vai Quốc Anh đi lại chỗ bốn người

“làm gì mà lâu thế” Trí quay người ra sau ngước đầu lên hỏi

“thì tại thằng Minh ý, cứ bày đặt giúp đỡ con gái thể hiện ga lăng nên mới ra chậm đó chứ” Quốc Anh lấy chiếc ghế bàn bên cạnh ngồi xuống cạnh Trí gọi một cốc nước mía

Minh cũng lấy ghế ngồi cạnh Tú Anh lên tiếng phản bác “mình là đàn ông con trai thì giúp con gái là chuyện bình thường mà”

“mà mày giúp ai mà ra muộn” Linh cũng tò mò mà ngó đầu vào hỏi

“đứa lớp tao, tên Thịnh” Minh nhận lấy cốc nước bình thản trả lời

“thôi, có chuyện quan trọng này” Trí đanh mặt lại nghiêm trọng nói

“có chuyện gì à”Minh ngơ ngác hỏi

“Tú Anh, giải thích đi” Trí đẩy sang Tú Anh

“ờ thì......đây là người yêu tao” Tú Anh nắm tay Hoàng Mai mỉm cười dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô

“CÁI GÌ CƠ??” Minh và Quốc Anh sốc não hét lớn làm mọi người giật mình

“đây là người yêu tao” Tú Anh cười nói, anh biết họ chỉ phản ứng mạnh chứ sẽ không phản đối hay làm gì quá đáng đâu

“thật luôn á” Quốc Anh không tin mắt nhắm nhanh cố hỏi lại

“thật mà đùa gì” Tú Anh hơi nóng máu trả lời, hỏi gì mà cứ hỏi đi hỏi lại không thấy mệt

“ôi vãi shit không tin nổi luôn” Minh ôm đầu bất lực

“nhưng nó yêu từ lâu rồi mà không thông báo gì cho anh em cả” Trí chỉ thẳng mặt Tú Anh nói

“thôi bớt nóng đi đã” Linh lên tiếng can ngăn

“thật ra là vì Hoàng Mai không muốn công khai nên lúc đó tao không nói cho bây biết” Tú Anh giải thích

“mọi người đừng trách Tú Anh nữa” lúc này Hoàng Mai mới lên tiếng

“không ai trách cả nhưng có gì phải nói cho mọi người biết” Trí bình tĩnh lại nói

“thôi muộn rồi về đê bạn ơi” Linh đứng dậy cầm gậy bóng đưa cho Minh

“thôi về đi” Minh cũng đứng lên

“thôi bây về trước đi tao đưa cô ấy về” Tú Anh đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai

“thế thôi baii nhá” Minh khoác balo vẫy tay chào

“baii” Quốc Anh làm kí tự riêng của nhóm bằng tay thong thả đi về

“đi Linh ơi” Trí trả tiền nước rồi cùng Khánh Linh đi về

Lúc sau Gia Hân và Hoài An cũng đi về nốt. Lúc này trời đã sáu giờ tối mà trên đường vẫn không thấy bóng dáng của Minh Tú đâu hết, kể cả Hưng Thịnh cũng vẫn chưa thấy. Hai người đó làm gì mà chưa về?