Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!

Chương 46




Qua kì vận hội, lớp Nghịch Tiểu Nhi đơn giản giành lấy vị trí quán quân toàn trường, tiếp theo đây còn phải đấu một trận giữa các trường, chủ nhiệm có ý muốn bảo hay là khỏi thi, thi càng cao tính cạnh tranh sát thương càng dữ dội, nhưng cả đội lại đang hừng hực tinh thần liền thuyết phục chủ nhiệm đồng ý, cô thì sao cũng được, thi thì thi, không thi thì không thi.

"Tiểu Nhi, cậu tập kịch sao rồi?".

Ý Ân ngồi bên cạnh cô vừa uống nước vừa hỏi. Nghịch Nhi xoay xoay bút tựa lưng ra sau, nghiêng đầu nhìn cô nàng bên cạnh, cười nhẹ.

"Bình thường, tôi diễn tệ chết đi được mà Kính Hy vẫn bảo được. Cậu nói xem sắp tới sinh nhật của cậu rồi, dạo gần đây có thích món đồ nào không, nói đi tôi tặng cậu!".

"Quà sinh nhật không phải nên bí mật tặng à, cậu còn bảo tôi nói, mặt mũi gì mà nói chứ".

"Hihi, cậu thích quà bí mật à? Cũng được, bí mật thì bí mật vậy!".

Kỷ Hành Dục mỗi sáng đều đặn đưa cô tới trường sau đó mới đến chỗ chụp ảnh, hôm nay bọn hắn kéo nhau ra ngoài chụp ảnh, đề tài thiên nhiên hùng vĩ hẳn phải leo lên núi rồi, nhưng không, tài kĩ xảo của ông già nhiếp ảnh phải nói là thượng thừa, lão muốn biến ra cái gì là biến chỉ khó nỗi không thể biến ra ai đẹp bằng Kỷ Hành Dục mà thôi.

"Các cô cậu chuẩn bị xong hết chưa? Vào vị trí bắt đầu chụp ảnh".

Ngoài trời ven chút nắng vàng, đứng dưới tán cây tùng Kỷ Hành Dục phát sáng như một Mặt Trời thứ hai, mái tóc trắng tinh túy nhẹ nhàng bị gió thổi nhẹ bay.

"Kétt- kétt-".

"Quạ!!".

Anh dời mắt khỏi màn hình điện thoại, đám người trước mặt vẫn chưa phát hiện ra nó, vòng qua thân cây đi xa cách đó nửa mét, quạ tập trung dưới tán cây dày kín cả một vùng cây tùng, không gian quanh đó thoáng chốc đã trở nên nặng nề.

"Là cáo tinh".

"Phải, chính là cáo tinh".

"Thế gian này có mấy bộ lông cáo vừa ấm vừa đẹp như này".

"Phu nhân thích nhất là lông cáo, chúng ta mang nó về cung lên làm quà cho phu nhân đi!".

Kỷ Hành Dục đưa tay xướt tóc một cái. Thời gian ta có đều dành để nghĩ về Nghịch Nhi, lâu lâu lại bận một chút suy nghĩ tối nay nên mê hoặc Nghịch Nhi chủ động với hắn như thế nào, ai bảo Nghịch Nhi nhà hắn thông minh như vậy, hắn làm gì cũng bị cô bắt bài nhanh chóng.

"Các người đừng có mơ mộng trèo cao như vậy. Bổn tọa là hồ ly tu luyện ngàn năm sao có thể bị vấy bẩn bởi mấy lời nói ghê tởm đó của chủng quạ hạ đẳng các người. Nhìn thôi đã thấy bẩn mắt!".

"Ha, nói bọn ta hạ đẳng không bằng nói thêm loài hồ ly nhà ngươi quỷ kế đa đoan, mưu mô xảo quyệt".

Từ trên vụt xuống một nam nhân toàn thân y phục xám, người bốc ra một mùi xác thịt thối rửa nặng nề, hắn tiến đến gần Kỷ Hành Dục, dùng ánh mắt đen ngòm trừng to.

"Vẫn xấc xược như vậy không sợ bọn ta mổ chết ngươi tại đây?".

Đấy, ai bảo sống biết thân biết phận thì không bị quấy phá, thử hỏi xem thời gian qua hắn sống ngoan bên cạnh Nghịch Nhi như thế nào? Cuối cùng vẫn bị hết lần này đến lần khác bị đám súc sinh rác rưởi tới kiếm chuyện.

"Ta cứ thích xấc xược thế đấy".

Hai người đứng đấy trừng mắt nhìn nhau, từ xa xưa ta đã nghe không ít chuyện về mối thù truyền kiếp của hai giống loài khắc nhau này. Chuyện là do cụ tổ của bọn họ gây nên hà cớ gì đến tận kiếp này còn kiếm hắn mà trả thù, đúng là không có lý lẽ.

"Xùy, đúng là chủ nào tớ nấy. Ta đã đến gặp cô ta, cô ta đúng là lỗ mãng, từ đầu tới cuối toàn nói lời cay độc, còn suýt ra tay với cả ta cơ, ngươi được lắm!".

"Không cần ngươi nói ta cũng tự biết chúng ta rất đẹp đôi".

Nhìn nét mặt tự mãn của Kỷ Hành Dục, Lâm Mục suy đoán ra phần nào về mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Sáng hôm nay vốn hắn chỉ muốn đậu bên cửa sổ nhìn ra dung mạo chủ ấn đáng kính của Kỷ Hành Dục nhưng nào ngờ thoáng cái đã bị cô lao ra tóm lấy, bẻ cánh hắn ra phía sau mang vào nhà vệ sinh xử lí, nếu hắn không kịp biến thành người không chừng đã bị bẻ gãy cánh rồi vứt vào sọt rác.

"Trên đời này thứ ta căm ghét nhất chính là chủng quạ. Xuôi xẻo cho ngươi lại còn hóa thành tinh ngay trước mặt bổn nương!!".

Nhớ ngữ khí lúc đó của cô ta vô cùng hung tợn, một kẻ phàm nhân hà cớ gì lại khắc với tộc quạ của hắn tới mức như vậy. Nếu lúc đó hắn không biến mất trong chốc lát thì có lẽ đã bị đả thương bởi một con người.