9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 66-2: Đồi bại (2)




Buổi trưa nàng ngủ một chút, buổi tối rất tỉnh táo, sau khi tắt đèn không bao lâu, liền lấy ra giày thêu đế mềm, rón ra rón rén đi ra gian ngoài tìm hắn.

Trong phòng tối như mực chỉ có thể thấy rõ bóng dáng mờ mờ ảo ảo, Đường Hoan mò tới trước giường, cởi giày leo lên, hai tay chống ở hai bên bả vai của nam nhân, hôn xuống miệng hắn.

Mái tóc dài của nàng rũ xuống, đụng phải hắn trước đôi môi đỏ mọng của nàng, vừa ngứa vừa tê dại.

Trái tim Tống Mạch đập cực nhanh, kịp thời ngăn cản nàng, hô hấp không ổn định: "Tiểu Ngũ, đừng làm bậy."

Da mặt Đường Hoan rất dày: "Ta làm bậy thế nào? Ta chỉ là học chàng thôi, buổi tối mấy ngày hôm trước, chàng không phải đều là lén hôn ta như thế sao? Đêm nay chàng chưa đi vào tìm ta, ta có chút không quen, dứt khoát ra đây tìm chàng. Tống Mạch, chàng là người xấu, lúc chàng hôn ta, bởi vì thích chàng, ta đều giả bộ ngủ cho chàng hôn, đến lượt ta, chàng lại không chịu cho ta."

Nghe nàng lại nhắc tới mấy đêm thâu hương thiết ngọc kia, trên mặt Tống Mạch nóng bừng, tìm bừa một cái cớ: "Không phải, Tiểu Ngũ, như vậy không tốt..."

Lúc trước bởi vì không biết tâm ý của nàng, lại muốn nàng muốn đến khó có thể đi vào giấc ngủ, hắn nhịn không được lén hôn nàng để giải tương tư, hôn được lập tức đi ngay, sợ bị nàng phát hiện. Giờ đã biết, càng biết nàng sẽ không từ chối hắn, Tống Mạch vẫn sợ như trước, sợ mình không nhịn được làm chuyện khác. Dù sao, dù sao ban ngày thường có thể thân thiết cùng nàng, buổi tối coi như xong đi, đêm dài người cô đơn, dễ dàng phóng túng.

"Sao không tốt?" Bả vai bị hắn đẩy, không hôn được người, Đường Hoan dứt khoát nửa ghé vào trên người hắn, đầu thuận thế gối lên hõm vai hắn, "Ban ngày chàng còn không phải... làm cho người ta một chút sức lực cũng không có." Nhẹ nhàng đấm hắn một đấm.

Tống Mạch rốt cuộc không thể cãi lại, đành phải hỏi lại nàng: "Tiểu Ngũ, một cô nương gia như nàng, làm sao, to gan như thế? Nàng không sợ ta..."

Đường Hoan đỡ cằm lên nhìn hắn: "Vì sao phải sợ? Ta thích chàng, thích được chàng hôn, chàng không đến hôn ta, ta sẽ không quen, vô cùng nhớ tới chàng. Hơn nữa ta biết chàng rất tốt với ta, cho dù chàng…chàng thật sự làm cái gì, trong lòng ta cũng chỉ có vui mừng."

Thật sự là cô nương ngốc.

Tống Mạch ôm chặt lấy nàng, nhất thời không biết nên nói cái gì. Tiểu Ngũ của hắn, vẫn là ngốc như vậy.

Đường Hoan ngoan ngoãn nằm ở trong lòng hắn, có chút không yên hỏi: "Tống Mạch, hay là… chàng….chàng không thích ta không biết cảm thấy thẹn như vậy..."

"Không phải." Tống Mạch lập tức cắt ngang suy nghĩ lung tung của nàng, đỡ nàng ngồi dậy. Hai người mặt đối mặt, hắn ở trong bóng tối nghiêm túc giải thích cho nàng: "Tiểu Ngũ, ta thích nàng, nàng như thế nào ta đều thích. Chẳng qua là, bây giờ ta còn chưa chuẩn bị tốt để cưới nàng, lúc ban ngày kìm lòng không đậu thân thiết cùng nàng đã là có lỗi với nàng rồi, nhưng tốt xấu gì ta còn có thể khống chế được mình. Buổi tối… buổi tối ta sợ mình không khống chế được... Cho nên, buổi tối chúng ta tốt nhất không nên ở cùng một chỗ, biết không?"

Đường Hoan cúi đầu, không muốn xa rời cầm tay hắn: "Ta biết ý của chàng, nhưng là, ta không nhịn được, mặc kệ ban ngày hay là buổi tối, ta đều muốn ở cùng một chỗ với chàng, cho dù là cái gì cũng không làm, chỉ cần trò chuyện trước khi ngủ, có thể được chàng ôm, buổi sáng mở mắt có thể nhìn thấy chàng, ta đã thỏa mãn ... Tống Mạch, chàng nói bằng lòng cưới ta, ta rất vui mừng, nhưng, cho dù chàng không cưới ta, ta cũng sẵn lòng không danh không phận đi theo chàng. Sau cùng chàng cưới ta rồi, ta vui vẻ, chàng cưới người khác, ta sẽ đi chết, ít nhất ta sống cùng chàng lâu như vậy, chết cũng đáng ... Tống Mạch, thực ra ta và chàng đều biết, thân phận của ta quá thấp, cho dù chàng muốn cưới ta, cha mẹ chàng cũng sẽ không đồng ý, sớm muộn gì chàng cũng cưới người khác, cho dù chàng không thích đối phương. Một khi đã như vậy, ta muốn thừa dịp hiện tại trong lòng chàng chỉ có một mình ta, thời thời khắc khắc chiếm giữ chàng, làm nũng với chàng, nổi giận với chàng, thân mật với chàng, không kiêng nể gì. Chàng xem, chàng quả nhiên tất cả đều mặc ta, ta rất thông minh, có phải không?"

Tống Mạch đau lòng ôm lấy nàng: "Ngốc, ta nói cưới nàng thì sẽ cưới nàng, nếu nàng không tin, ngày mai ta đi nói ngay với phu nhân..."

Đường Hoan che miệng hắn: "Không cần, thật sự không cần, ta tin chàng, ta chờ chàng chuẩn bị tốt. Thực ra ở bên cạnh chàng làm nha hoàn rất tốt, thành thân , phải có dáng vẻ của thiếu nãi nãi, vừa phải hầu hạ cha mẹ chồng, vừa phải làm việc ổn trọng, giống như bây giờ, ta chỉ phải coi chừng chàng là được. Ở trong viện của chàng, ai cũng không được phép quản ta, ngay cả chàng... cũng phải nghe lời của ta."

"Thật sự tin ta?" Tống Mạch có chút lo lắng, sợ nàng còn có cái loại ý nghĩ tuyệt vọng kia trong đầu.

"Tin, chẳng qua là có một việc còn không rõ." Đường Hoan ngắm nghía bàn tay to của hắn, "Chúng ta mới biết nhau được vài ngày, làm sao chàng đã thích ta như vậy rồi?"

Tống Mạch dịu dàng hôn lên trán nàng, "Giống như nàng, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã thích nàng rồi, thề phải cưới được nàng vào tay."

Đường Hoan càng nghi hoặc, đè lại tay hắn không động: "Vậy vì sao chàng không trực tiếp giữ ta lại? Lỡ như… lỡ như không có chọn trúng ta thì làm sao bây giờ? Chàng không nhìn chúng ta viết chữ, làm sao xác định Nhị Lan chính là ta? Hừ, chàng không phải là đang lừa ta chứ?"

Tống Mạch ngớ ra, rất nhanh tìm được cái cớ, cười nói: "Thật khờ, ngày đó bốn người các nàng đứng thành một hàng, trước khi các nàng vào cửa ta đã xác định vị trí của các nàng, sau đó Lục An thu giấy là từ trái đến phải, nàng đứng ở thứ hai bên phải, vậy tờ thứ ba khẳng định là chữ của nàng. Nếu không ta trực tiếp giữ nàng lại, không phải có vẻ ta... rất háo sắc sao?"

Thì ra là như vậy, nàng đã nói mà, nàng làm chữ viết khó coi như vậy, làm sao hắn còn nhận ra được.

Đang muốn khen hắn thông minh, chợt phát hiện ánh mắt hắn dường như nóng lên, vừa nghĩ lại, rõ ràng, vừa rồi hắn xem như uyển chuyển khen nàng xinh đẹp.

Nàng ngượng ngùng rúc vào trong lòng hắn, nắm tay hắn đưa lên khoé miệng hôn một cái, "Vậy, nếu dáng vẻ ta khó coi, chàng còn có thể thích ta sao?"

Có thể sao?

Tống Mạch không biết. Bởi vì dung mạo của nàng, hắn mới nhận ra nàng là Tiểu Ngũ đã tới, nếu là đổi lại gương mặt, hắn có thể nhận ra nàng không?

Nhưng là, lúc trước hắn thích Tiểu Ngũ, cùng dung mạo của nàng cũng không có liên quan quá lớn, nàng là người câm, hắn cũng có thể thích nàng...

"Có thể, chỉ cần là nàng, ta đều thích." Hắn tự đáy lòng nói.

Đây xem như lời ngon tiếng ngọt chăng?

Đường Hoan ngẩng đầu lên, ôm cổ hắn muốn hôn hắn.

Nàng không thuận theo không quấy nhiễu, Tống Mạch đành phải nhẹ nhàng hôn nàng một cái, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, ngày kia ta phải cùng bọn họ đi Tê Hà tự bái phật du sơn."

"Cùng biểu cô nương?" Đường Hoan mất hứng hỏi, giọng điệu lạnh lùng, oán hận nhéo ngực hắn.

Tống Mạch không ngờ được nàng phản ứng lớn như vậy, đau đến hít vào, nhưng trong lòng không ngờ lại ngọt, Tiểu Ngũ của hắn, vẫn là thích ăn dấm như vậy. Cơ mà ngọt thì ngọt, nàng xuống tay vẫn là quá độc ác. Tống Mạch bất đắc dĩ cầm tay nàng, "Lão thái thái bảo, ta sợ phu nhân khó xử, không thể không đi, hơn nữa cũng không phải đi cùng một mình nàng ta, biểu thiếu gia cũng đi, nàng đừng đoán mò."

"Ta cũng phải đi!" Đường Hoan thốt ra. Để lại nàng ở cái tiểu viện khép kín này chờ hắn trở lại, hắn lại cùng tuyệt sắc mỹ nhân mơ ước hắn đi ra ngoài du ngoạn, nằm mơ! Nếu hắn muốn theo mỹ nhân, nàng liền thay hắn đi cùng mỹ nam, nghĩ đến khuôn mặt kia của Đặng Huy, Đường Hoan lại kiên định quyết tâm muốn đi.

"Nàng muốn đi?"

Tống Mạch không bằng lòng lắm. Mặc dù buổi sáng nàng là cố ý lấy Đặng Huy chọc giận hắn, nhưng hắn còn nhớ rõ ánh mắt nàng nhìn Đặng Huy, ít nhất, cũng có vài phần thật lòng thưởng thức. Hắn không trách nàng, nếu không biết con người của Đặng Huy, rất ít người không bị tướng mạo của gã lừa, nhưng hắn không muốn cho nàng cơ hội tiếp xúc với Đặng Huy một lần nữa, Đặng Huy người nọ rõ ràng không có ý tốt với nàng.

Đường Hoan lấy lòng ôm lấy hắn: "Ta muốn đi. Biểu cô nương rất xinh đẹp, ta sợ chàng bị nàng ta mê hoặc. Tống Mạch, chàng nếu không muốn ta suy đoán lung tung, thì mang ta đi đi, không tận mắt ngó chừng chàng, ta không yên lòng."

Nàng nũng nịu êm ái, quá dày vò người, Tống Mạch bất đắc dĩ, nắm tay nàng dán vào ngực hắn: "Nàng vẫn là không tin ta."

Đường Hoan hừ một tiếng, quay đầu nói: "Vậy để cho biểu thiếu gia cùng ta đi ngắm hoa, chàng yên tâm không?" Nàng tin hắn, nhưng nàng muốn ra khỏi nhà, nàng muốn đi ngắm mỹ nam.

Tống Mạch do dự một lát, trong lòng vừa động, quay đầu nàng lại, giọng điệu sủng nịch lại mang theo một chút hư hỏng: "Được, ta dẫn nàng đi, chẳng qua, nàng phải mặc nam trang." Ban đầu lúc hắn động tâm với Tiểu Ngũ, nàng mặc chính là nam trang. Hắn hoài niệm dáng vẻ của Tiểu Ngũ mặc nam trang, còn muốn, nghe nàng gọi hắn một tiếng sư phụ.

Đường Hoan choáng váng, không thể tin nhìn hắn.

Trong phòng quá tối, nhưng đôi mắt của hắn sáng như ánh sao, lấp lánh động lòng người

Nàng làm sao có thể không nghe ra chút tâm tư nhỏ này của hắn?

Đường Hoan đột nhiên nghĩ đến một câu nói của sư phụ: đôi khi nam nhân thành thật, đối với nữ nhân của mình, đặc biệt khi ở trên giường, đều có thiên phú đồi bại.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nếu nói giấc mộng sư phụ kia là lãng mạn nhất, giấc này chính là ân ái or ngọt ngào nhất~

Có cô nương cảm thấy Tống Mạch giống như thay đổi thành người khác. Này, nếu dựa theo sư phụ đặt ra, Tống Mạch không có trí nhớ, như vậy lúc bắt đầu mỗi giấc mộng hắn đều là có vẻ lãnh tình, không hiểu tình yêu. Nhưng bây giờ, nam chủ cường đại của chúng ta thoát khỏi ma chú của sư phụ, hắn có trí nhớ, đặc biệt là giấc mơ này, quả thực chính là tiếp theo của giấc mộng sư phụ, đương nhiên lập tức chính là tình yêu cuồng nhiệt, mà không phải yêu đương một lần nữa, mà nam nhân trong tình yêu cuồng nhiệt, đôi khi rối loạn, có Hoan Hoan dung túng, hắn cũng không rối loạn đi nơi nào đâu, hắc hắc ~

Không biết giải thích này có được không?