9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 13-2: Nhận sai (2)




Đường Hoan phấn khích, mắt đẹp tràn ngập ý cười, nhẹ nhàng giải thích: “Huynh đừng vội a, ta làm sao có thể để cho Kiều Lục thực hiện được ý đồ. Nếu hắn thực hiện được, ta đã sớm chết rồi, lại càng không thể để huynh nhìn thấy ta giết hắn. Tống Mạch, ngày ấy ta nói muốn hoàn tục gả cho huynh hoàn toàn là sự thật nhưng Tĩnh Từ sư thái không cho ta đi, huynh lại là người tốt, nhất định sẽ chẳng có cách nào đối phó với bà ấy. Đúng lúc ấy Kiều Lục tìm ta, ta liền tương kế tựu kế lừa hắn đối phó với Tĩnh Từ sư thái giúp ta. Thế nào? Tối qua hắn vừa đến am Ngọc Tuyền uy hiếp Tĩnh Từ sư thái, hôm nay Tĩnh Từ sư thái đã để cho ta hoàn tục. Ta muốn được sống với huynh, đương phiên phải giết Kiều Lục rồi. Tống Mạch, huynh yên tâm, ta vẫn luôn giữ thân trong sạch, không tin thì hai ngày sau huynh cứ tự mình kiểm tra…”

Tay Tống Mạch nắm thành quyền, nhẫn nại hồi lâu cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, hắn lạnh giọng trào phúng: “Ngươi có còn biết liêm sỉ không?”

“Không biết a, từ nhỏ ta đã không biết cái gì gọi là liêm sỉ rồi, ta chỉ biết muốn có hạnh phúc thì phải còn sống trước đã.”

Đường Hoan nhảy xuống, đi đến trước mặt Tống Mạch, ngửa đầu nhìn thẳng mắt hắn: “Tống Mạch, huynh đừng coi ta là một ni cô, ta cho tới bây giờ chưa bao giờ tin vào Phật tổ, cho tới bây giờ lúc nào cũng muốn rời khỏi am Ngọc Tuyền rồi gả cho một nam nhân nào đó sống một cuộc đời bình ổn. Ngày đó Kiều Lục muốn khi nhục ta, ta đã muốn buông xuôi, là huynh đột nhiên xuất hiện cứu ta. Thời điểm huynh đánh hắn, ta luôn vụng trộm nhìn huynh. Huynh cao lớn đẹp đẽ như vậy, lại rất có bản lĩnh, khi đó ta đã nghĩ, ta, Minh Tuệ nhất định phải gả cho huynh. Sau đó ta giả vờ bất tỉnh giả vờ không thể cử động được, cố ý quyến rũ huynh. Một là muốn đem bản thân dâng hiến cho huynh, về sau có thể danh chính ngôn thuận đi tìm huynh. Hai là muốn xem nhân phẩm của huynh thế nào. Nói thật, lúc huynh rời đi, trong lòng ta vui mừng còn nhiều hơn thất vọng. Bởi vì huynh là một nam nhân tốt làm cái gì cũng quang minh chính đại, huynh tốt như vậy, ta lại càng muốn gả cho huynh.” Giả vờ làm người tốt không nổi nữa rồi nhưng có 1 số lời nói dối nếu đã bịa thì vẫn phải tiếp tục bịa thôi.

Tống Mạch mím chặt môi, không lên tiếng, ánh mắt lại dời sang nơi khác, không dám nhìn thẳng nàng.

Đường Hoan túm ống tay áo hắn lấy lòng, mềm mại nói: “Tống Mạch ta thừa nhận ta không phải một nữ nhân tốt, vì có thể tiến vào lòng huynh, ta đã lừa huynh rất nhiều. Hai con thỏ kia, ta không hề thả đi mà đem đến sau núi nướng ăn. Bị bỏ đói lâu như vậy, ta thật sự rất đói, nếu không có hai con thỏ kia ta đã sớm chết đói vì bị lão ni cô kia tra tấn rồi. Còn lúc huynh bị thương ấy, là ta cố ý cởi xiêm y của huynh, nhưng lo lắng chăm sóc của ta đối với huynh đều là sự thực. Ta đã coi huynh là chỗ dựa sau này của ta, nếu huynh chết, ta phải làm sao bây giờ? Tống Mạch, huynh nghi ngờ ta cái gì cũng được, mắng ta độc ác tàn nhẫn dối trá cũng được, nhưng có một thứ duy nhất huynh không thể hoài nghi ta không thích huynh, bởi vì ta làm nhiều chuyện như vậy, tất cả đều chỉ vì có thể danh chính ngôn thuận gả cho huynh.”

Tống Mạch không cho nàng chạm vào tay áo mình, lui về phía sau hai bước, nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Ngươi nói xong chưa?”

Đường Hoan gật gật đầu.

Tay Tống Mạch chỉ ra ngoài cửa: “Đã nói xong vậy ngươi có thể đi rồi. Người ta thích là một tiểu ni cô dịu dàng lương thiện chứ không phải nữ nhân tàn nhẫn giết người không chớp mắt như ngươi. Ngươi đi đi, nam nhân cao lớn đẹp đẽ, có bản lĩnh ở bên ngoài có rất nhiều, ngươi thật sự không cần tiếp tục dây dưa với ta đâu.”

Đường Hoan bất động, không cam lòng hỏi hắn: “Huynh đã thích nữ nhân dịu dàng lương thiện, nếu ta vẫn còn là Minh Tuệ mà huynh quen thuộc, sau đó đột nhiên có một cô nương dịu dàng lương thiện hơn đến tìm huynh, huynh cũng sẽ thích cô nương tốt kia sao?”

Tống Mạch ngậm miệng không đáp. Hắn sẽ không, trong lòng hắn đã có một người, cho dù người bên ngoài có thế nào cũng không liên quan tới hắn.

Đường Hoan cười nhạo, “Huynh không nói ta cũng biết, huynh sẽ không đâu. Ta đây nói cho huynh biết, ta cũng sẽ không, dù người dưới núi có thế nào đều không liên quan gì tới ta. Từ một khắc kia huynh cứu ta, ta đã yêu huynh rồi, trừ khi ta chết, nếu không huynh đừng hòng đuổi ta đi!”

Sắc mặt Tống Mạch cũng không thay đổi lấy một chút nào, giọng nói vẫn lạnh băng như trước: “Đây là nhà của ta, ta không chào đón ngươi.”

Đường Hoan nở nụ cười, đứng đối diện với hắn, khoanh tay trước ngực dựa vào ván cửa, vô lại nhìn hắn: “Nhà huynh thì sao nào? Ta không đi, huynh dám chạm vào ta sao?”

Hơi thở Tống Mạch dồn dập, bàn tay nắm chặt phát ra tiếng vang.

Sắc mặt Đường Hoan biến đổi, hắn, chẳng lẽ hắn muốn đánh nàng sao?

Ai ngờ Tống Mạch cũng không thèm nhìn tới nàng, xoay người đi ra ngoài, “Ngươi muốn ở thì cứ ở đi, ta đi, khi nào ngươi đi rồi thì ta về.”

“Vậy buổi tối huynh ở đâu?”

“Không nhọc ngươi lo lắng.”

“Vết thương trên lưng huynh làm sao bây giờ?”

“Không chết được.”

Hai người một hỏi một đáp, đảo mắt đã đi tới cửa viện.

Mắt thấy Tống Mạch sắp đi ra ngoài, Đường Hoan chạy nhanh hai bước, từ phía sau ôm lấy hắn. Tống Mạch cầm tay nàng muốn tách ra, Đường Hoan dán vào lưng hắn khóc lóc: “Tống đại ca, huynh đừng đi, ta biết ta sai rồi, về sau ta sẽ không bao giờ lừa huynh nữa! Huynh đừng đi, ta thực sự rất thích huynh, thật sự muốn làm nữ nhân của huynh, cùng huynh sống thật vui vẻ!”

Tay Tống Mạch khựng lại, trong mắt hiện lên chút băn khoăn.