[Kaburagi Shun, ngày 5 tháng 5]
Vào cuối Tuần Lễ Vàng, tôi cùng Gakuto đến một quán mì được đánh giá là có mì miso rất ngon.
"Tao thấy ảnh rồi, Shun. Hai đứa bây cũng ra dáng cặp đôi lắm đấy."
"Ngại ghê... Tao hơi căng thẳng khi phải tạo dáng và khoảng cách mặt quá gần. Trông thế nào? Có giống thằng trai tân vụng về lần đầu chụp hình cùng bạn gái không?"
"Chỉ thấy hai đứa bây như đang đắm chìm trong thế giới giấc mơ thôi. Cười cái gì đấy...? Mày phởn dữ ha."
Hôm kia, lần đầu tôi đi chơi xa riêng với Hiyori-chan, đến công viên giải trí có linh vật (mascot) nổi tiếng. Do là ngày đầu của Tuần Lễ Vàng, trời lại còn quang đãng, nên trong công viên đông nghẹt.
Nhưng chúng tôi vẫn có một ngày rất vui. Trông Hiyori-chan mặc thường phục đáng yêu lắm. Hình ảnh cô ấy đội mũ tai nhân vật cũng cực kỳ dễ thương... Chậc, vốn từ vựng của tôi nghèo nàn ghê.
Đêm đó, Hiyori-chan đăng lên mạng xã hội tấm ảnh hai đứa chúng tôi tươi cười, má hai đứa gần như chạm vào nhau.
Bài đăng ấy có nhiều lượt thích hơn bất kỳ bài nào trước đó của Hiyori-chan, khiến cô ấy khá ngạc nhiên. Theo Gakuto, hầu hết học sinh Hareoka đều đã xem.
"Cơ mà, dù tấm ảnh này đã qua chỉnh sửa một chút, quả nhiên Nakamura xinh đáo để nhỉ.”
Gakuto cười gian trong lúc xem lại ảnh Hiyori-chan đăng.
"Đừng có nhìn người yêu người khác bằng ánh mắt dâm đãng. Hiyori-chan vốn xinh sẵn rồi."
"Thôi nào, tao chỉ khen xinh thôi mà? Thế, hai đứa bây... đã làm chưa?"
"Thằng nào thường xuyên đề cập đến chuyện ấy mới là đứa cần lời khuyên chân thành đấy. ........Đã nắm tay rồi."
Gakuto trố mắt ngạc nhiên.
"...Thiệt luôn? Hẹn hò cả ngày mà ngay cả hôn cũng không?"
"...Lúc uống nước, tao có h-hôn gián tiếp... Ê, đừng có nhìn tao bằng ánh mắt đó. Tụi tao mới quen nhau được một tuần thôi mà? Có gì lạ đâu."
Tôi quay qua bát mì để tránh ánh mắt thương hại của Gakuto. Mấy chuyện chẳng ra dáng Kaburagi Shun lăng nhăng như thế này, tôi không thể kể với ai khác ngoài Gakuto.
"Bộ mày là trẻ mẫu giáo à!? Thế thì sao mà thỏa mãn được!"
"... Hôm đó, nắm tay là việc tốt nhất tao có thể làm rồi. Lúc nắm tay được trong khi diễu hành, lòng tao dâng trào nhiều cảm xúc lắm..."
"... Nói ra điều này chắc sẽ làm vấy bẩn trái tim trong trắng của mày... nhưng nếu là tao, cho dù đang trò chuyện về khỉ đột, tao cũng sẽ khiến bầu không khí trở nên gợi tình ngay."
"Trò chuyện về khỉ đột thì bẻ lái sang gợi tình kiểu gì!? Đời nào thằng trai tân như tao làm được kia chứ!"
"Nhân tiện, mày biết khỉ đột chỉ có nhóm máu B thôi không?"
"Gì? Thật ư? Sao lại thế?"
Sau khi nhiệt tình bàn về khỉ đột một hồi, Gakuto hạ giọng:
"Nè, mày không muốn làm chuyện ấy với Nakamura à?"
"Làm với người con gái mình thích thì hà cớ gì không muốn? ...Nhưng, chỉ mình tao muốn thôi thì không được. Tao trân trọng Hiyori-chan mà."
"Thế sao mày không nghĩ là Nakamura cũng có cảm giác tương tự? Nhất định nhỏ đang chờ đợi động thái từ mày đấy."
"Sao mày nói như thể mày hiểu rõ Hiyori-chan vậy?"
"Tao biết mày một lòng với Nakamura dù luôn được săn đón... Giờ thành đôi rồi mà mày cứ do dự hoài thấy chán quá. Tâm lý con gái thay đổi nhanh lắm đấy."
Những lời khuyên từ thằng lăng nhăng kỳ cựu vừa có trọng lượng, lại vừa không.
Tuy nó hay khơi chuyện nhạy cảm và đùa cợt, nhưng vì hiểu thói quen lẫn 10% tiếng lòng trong lời nói của nó, tôi vẫn chân thành cảm ơn:
"Cảm ơn mày đã lo lắng cho tao. Nếu có chuyện gì, tao sẽ lại tìm mày tâm sự."
"Muốn đợi có chuyện rồi nói thì muộn rồi đấy... Mà thôi, tao sẵn sàng tư vấn bất cứ lúc nào. Khách sạn tình yêu nào ngon, bao cao su gì sướng, cứ hỏi tao trả lời hết."
"Sao mày cứ lái sang chuyện đó hoài vậy!? ...Dù sẽ có lúc tao phải nhờ đến mày thật."
Gakuto cười khoái trá, đặt thêm quả trứng luộc vào tô mì của tôi để động viên.
----------------------------
[Kaburagi Shun, ngày 11 tháng 5]
Tôi làm thêm ở quán ăn gia đình Lights, khoảng 2-3 lần mỗi tuần.
Tôi không tha thiết cần tiền, đi làm với tâm thế thoải mái, nhưng vẫn nhận ra rằng lao động thật vất vả dù chỉ là làm thêm.
Với vai trò nhân viên phục vụ, điều tôi kém cỏi nhất là ứng xử với khách say rượu hoặc phụ nữ nói chuyện một chiều.
"Một phần hamburg phô mai và mỳ ống sốt kem nấm đây ạ. Vì tấm kim loại còn rất nóng nên xin hãy cẩn thận."
Khi mang món ăn đến cho hai khách nữ ngồi cùng nhau, tôi lại bị nhìn chằm chằm. Khỉ thật, cảm giác bất an lại dấy lên rồi. Hẳn đây là loại khách mà tôi không thích.
"Nè, cậu là Kaburagi-kun phải không? Đẹp trai ghê hen! Cho tôi xin số điện thoại đi."
Chị gái vừa biết tên tôi nhờ bảng tên, gọi tôi lại.
"Xin lỗi chị, quản lý cấm tiết lộ thông tin cá nhân ạ."
Tôi mỉm cười, nhấn mạnh khéo léo rằng mình không thể làm điều đó. So với lúc mới bắt đầu, giờ tôi đã quen với việc ứng xử này dù vẫn không thích.
Chị gái tóc ngắn còn lại bắt tay nhẹ với tôi.
"Xin lỗi nhé, Kaburagi-kun! Nhỏ này hám trai đẹp lắm. Tối về cẩn thận nghen!"
“Tui không có tập kích cậu ta đâu mà! Chắc vậy...”
"Phải chắc chắn không chứ!"
Cả hai vừa cười vừa nói với giọng không mấy thanh lịch. Sau khi cúi chào, tôi rời khỏi đó.
Hai người vừa rồi còn đỡ, chứ tôi từng bị khách nữ sàm sỡ hoặc nói những câu đáng bị kiện ra tòa. Rất nhiều lần tôi muốn bỏ việc, nhưng cuối cùng tôi vẫn còn làm.
Bởi vì có một đàn chị luôn giúp đỡ khi tôi chán nản.
"Vẫn bị săn đón hả cưng? Đúng là nữ phục vụ xinh đẹp đi tới đâu người mê tới đó nhỉ. Nhưng chị không cho cưng đi chỗ khác đâu!"
Chị Maruyama Chiharu vui vẻ vỗ vai tôi. Chị ấy làm ở đây sớm hơn tôi một năm.
"Ít nhất gọi em là nam phục vụ đi ạ. Cơ mà, em không muốn nghe những lời đó từ chị đâu. Nghe nói doanh thu quán ăn tăng vọt từ khi có chị mà hả?"
"Quản lý lại đùa ấy mà, đừng tin sái cổ như thế chứ. Nhưng mong sao cưng lớn lên vẫn đẹp trai và thật thà như thế này."
Chị Chiharu đang học năm hai đại học. Trong những ngày chưa ôn thi, chị ấy sẽ đến làm ba lần một tuần. Do giờ làm hay trùng nhau nên tôi và chị ấy thường xuyên được phân cùng ca.
Chị ấy sở hữu mái tóc dài hơi gợn sóng và đôi mắt to tròn. Với giọng nói, cử chỉ, cùng phong thái gợi cảm, chị ấy quá kích thích đối với thằng trai tân như tôi.
Thông tin về doanh số tăng vọt mà chị ấy mới phủ nhận không hề đùa cợt. Quả thực hôm nay khách nam rất đông. Các khách quen biết chị Chiharu không thích khách ngồi lâu mà không tiêu tiền, nên sau khi ăn uống xong, họ lịch sự ra về, tần suất quay lại cũng cao. Đó là quy tắc ngầm mà chị ấy đã khéo léo dạy khách trong quá trình giao tiếp với họ.
Chị ấy không chỉ góp phần vào doanh thu bán hàng, mà còn luôn quan sát toàn bộ nhà hàng, phục vụ khách hàng chu đáo, cũng như hỗ trợ nhân viên chúng tôi một cách hoàn hảo.
Nói ngắn gọn là chị ấy rất giỏi trong công việc, lại còn tốt bụng. Mỗi khi tôi cảm thấy mệt mỏi vì công việc phục vụ, chị ấy luôn lắng nghe tâm sự và cho lời khuyên.
"Hôm nay cưng cũng làm đến 22 giờ phải không? Vậy lát hai ta cùng về nhé!"
“Được ạ. Em sẽ hộ tống chị đến nhà ga.”
Nhìn theo bóng dáng chị Chiharu bước ra nhận đơn sau khi khẽ thì thầm "Tuyệt!", tôi động viên bản thân cố gắng thêm 1 tiếng rưỡi nữa trước giờ tan ca.
☆
Sau khi chấm công, tôi và chị Chiharu rời quán Lights.
Đêm tháng 5 vẫn còn hơi lạnh, nhưng cảm giác se lạnh sau khi tan ca dường như xoa dịu phần nào cơn mệt mỏi. Chị Chiharu có lẽ cũng nghĩ vậy, ung dung ngắm bầu trời đêm.
"Lần gặp tiếp theo là Thứ Bảy hử... À, phải rồi! Nghe nè, Shun-kun! Bạn thân của chị cuối cùng cũng có bạn trai rồi đấy. Đối phương rất tốt và họ có vẻ hạnh phúc, nên chị muốn chúc mừng, nhưng tự dưng yêu vào cái bỏ bê bạn bè luôn là thế nào? Chị đâu có ép ưu tiên mình hay gì, nhưng cũng phải cân bằng một chút chứ, đúng không?"
Từ vẻ mặt tươi tắn, chị Chiharu bắt đầu bĩu môi phàn nàn. Tôi lắng nghe câu chuyện và suy nghĩ nên cân bằng giữa thời gian dành cho bạn gái và bạn bè.
"Đúng ạ. Sau khi yêu, chỉ tập trung vào người yêu mà quên bạn bè thì không hay."
"Cậu cũng nghĩ vậy à!? Hứ, Manami đúng là đồ mê trai bỏ bạn! Chị mà có người yêu thì nhất định sẽ trả đũa!"
Kể từ khi chia tay bạn trai cũ cách đây nửa năm, chị Chiharu do bận học và làm thêm nên không yêu đương gì. Mỹ nhân thế này lại đang không có bạn trai, Gakuto mà biết được nhất định sẽ tới quán Lights thường xuyên để cưa cẩm.
...À không, với tính cách của thằng đó, dù chị Chiharu có bạn trai rồi thì nó cũng chẳng bỏ qua đâu. Tôi nên giữ bí mật sự tồn tại của chị ấy thì hơn.
"Ôi, nhớ cảm giác có người yêu bên cạnh quá! Shun-kun, cho chị mượn cánh tay để ôm được không? Cứ thế này chắc chị không thể đi tiếp nổi đâu~"
Chị Chiharu vờ kêu ca bằng giọng nũng nịu, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt van nài.
Ôm tay có được xem là ngoại tình không nhỉ? Nhưng, giúp đỡ người không đi nổi là chuyện bình thường mà.
Tôi duỗi tay trái ra.
"Chị cẩn thận, kẻo bị khách hiểu lầm là bạn gái em đấy."
"Chị có phải là thần tượng hay nữ tiếp viên hộp đêm đâu mà cần cẩn thận."
Chị ấy vui vẻ ôm lấy cánh tay tôi. Cái lạnh của gió đêm không còn nữa, thay vào đó là hơi ấm từ bàn tay tiếp xúc. Dù biết không phải ngoại tình, nhưng xúc cảm da thịt vẫn khiến tim tôi đập nhanh hơn.
“Nè, Shun-kun. Ngày mai chị học buổi chiều, cho nên thức khuya một chút cũng không sao đâu nhỉ? Sang nhà chị chơi đi.”
“Làm ơn đừng dụ dỗ em. Sáng mai em vẫn đi học bình thường.”
"Thôi nào, cưng cứ cảnh giác quá đáng hà. Chỉ một chút thôi mà! Chị sẽ không làm gì cưng đâu!"
"Chị làm ơn đừng nói giống ông già quấy rối gái trẻ dùm cái."
Một thằng lăng nhăng thực thụ chắc hẳn sẽ vui vẻ nhận lời mời. Nhưng chính vì chị ấy biết tôi sẽ không chịu nhận lời cho nên mới chọc tôi.
Càng nói chuyện với chị ấy, tôi càng thấy con gái thật sự rất khó hiểu.
"Shun-kun ở trường nổi tiếng là lăng nhăng nhỉ? Bộ chị thiếu sức hấp dẫn lắm sao?"
Nhìn tôi và hỏi như thế, chị Chiharu chắc chắn nhận thức được vẻ đẹp của bản thân. Tôi bối rối, nhưng vẫn ráng giữ bình tĩnh, không để lộ mình là trai tân.
"Chị rất có sức hấp dẫn mà. Chính vì thế, chị hãy quý trọng bản thân đi ạ."
Thực ra, việc tin đồn về tôi lan đến tai chị Chiharu là hoàn toàn ngoài dự tính.
Nhóm bạn đến quán chỉ để chọc ghẹo tôi đang làm việc, rồi nhân cơ hội thấy chị Chiharu xinh đẹp, họ bắt chuyện tán tỉnh chị ấy và khoác lác về tôi.
Sự kết hợp giữa nhóm bạn cố tình phóng đại chuyện tôi lăng nhăng và chị Chiharu thích thú nghe theo, chính là cơn ác mộng với tôi. Nếu Gakuto ở đó, hẳn nó sẽ ngăn cản họ để bảo vệ tương lai công việc làm thêm của tôi. Nhưng trùng hợp thay, hôm đó nó vắng mặt.
Sau khi nghe phần tin đồn về tôi, chị Chiharu mỉm cười từ chối lời tán tỉnh, và bắt đầu trêu chọc tôi như một tay săn gái thực thụ.
Vì vậy, giống ở trường, tôi phải giữ hình ảnh lăng nhăng trước mặt chị ấy.
Chị Chiharu lại bĩu môi, áp sát vào người tôi.
"Xùy, bị Shun-kun từ chối rồi... Cảm nhận nốt hơi ấm của cánh tay này rồi về thôi. Shun-kun không chịu an ủi, tủi thân quá..."
Dù là đàn chị đáng kính và có thể chia sẻ mọi chuyện, nhưng cách cư xử có phần quấy rối của chị ấy là điểm trừ lớn. Nếu tôi làm chuyện tương tự thì chắc chắn đã bị đuổi việc, nhưng chị ấy thì vẫn thản nhiên làm như thường.
Không biết chị ấy thật lòng hay đùa giỡn. Với trình độ đọc vị tâm lý phụ nữ level 1, tôi không thể đoán được ý định thật sự của chị ấy.
"Dừng lại đi chị! Đừng bắt nạt nam sinh trung học nữa!"
Bị làm nũng như thế, tôi không thể tiếp tục đeo lớp mặt nạ lăng nhăng được.
Tôi quay gương mặt đỏ bừng đi, buộc phải đóng vai nề nếp như một thằng trai tân.
Chị Chiharu thích thú với phản ứng của tôi, gương mặt xinh đẹp cười khúc khích.
E rằng Hiyori-chan sẽ hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và chị Chiharu. Để tránh điều đó, tôi nên nói với chị ấy rằng mình đã có bạn gái.
"Chị Chiharu nè, em..."
"Haha, Shun-kun dễ thương quá! Chị muốn làm chung lâu dài với cưng, nên có chuyện gì cứ tâm sự với chị nhé! Chị đây sẽ cố gắng vì cưng!"
Nhìn nụ cười của chị Chiharu khiến tôi không nỡ phá vỡ bầu không khí, nên đành nuốt lời.
"Cảm... cảm ơn chị! Nhưng vì không nên phụ thuộc quá nhiều vào người khác, nên em sẽ cố trở thành người đàn ông đáng tin cậy để chị có thể dựa dẫm ạ."
Chị Chiharu vui vẻ vuốt đầu tôi.
Lần sau làm chung ca, tôi sẽ nói.
☆
Sau khi tạm biệt chị Chiharu, tôi nhắn tin cho Hiyori-chan:
[Xong việc rồi. Mệt ghê.]
[Vất vả cho cậu rồi. Ca tiếp theo là Thứ Bảy phải không?]
[Ừm. Từ 10 đến 18 giờ. Hơi dài, nhưng tớ sẽ cố gắng. Vì hôm sau chúng ta sẽ hẹn hò mà!]
[Mình cũng mong chờ lắm! Tối nay, trước khi ngủ, mình gọi điện cho cậu được không?]
Sau khi gửi sticker OK, tôi đút điện thoại vào túi.
Tôi thích nói chuyện qua điện thoại với Hiyori-chan trước khi ngủ. Nghe giọng cô ấy làm tôi hạnh phúc, giúp đi vào giấc ngủ trong tâm trạng vui vẻ.
Hôm nay có lẽ tôi sẽ kể chuyện ở chỗ làm thêm cho cô ấy. Có rất nhiều điều tôi muốn nói.
Mặc dù đang mệt mỏi, nhưng bước chân trên đường về nhà bỗng nhẹ nhõm hẳn.
-------------------------------
[Kaburagi Shun, ngày 14 tháng 5 – 14 giờ]
Trong Thứ Bảy, ngày làm thêm tiếp theo, tôi tất bật phục vụ khách ra vào liên tục và nhập đơn hàng như điên trên máy tính, cuối cùng ca trưa cũng kết thúc.
Lúc tôi ngồi phịch xuống ghế trong phòng nghỉ và thở phào nhẹ nhõm, chị Chiharu bước đến và ngồi kế bên: "Mệt quá đi~"
"Hôm nay vất vả thật đấy. Nè, tan ca đi ăn gì không? Có màn hậu mãi của Chiharu-chan nữa đó~"
Đến lúc rồi, tôi nghĩ thầm. Tôi đã băn khoăn không biết bao giờ nên nói với chị Chiharu về việc mình đã có bạn gái, và giờ là cơ hội tốt để làm điều đó.
"...Chị Chiharu à, thực ra em đã có bạn gái. Em trân trọng cô ấy, nên muốn tránh làm những việc có thể gây hiểu lầm. Vì vậy em không thể đi ăn cùng chị. Xin lỗi chị ạ."
Tôi không thể nói lòng vòng được. Nghe tôi trình bày tóm gọn sự thật và tâm tư, chị Chiharu trợn tròn mắt ngạc nhiên thái quá:
"Cái gì!? Thật hả!? Hồi nào vậy? Chúc mừng! Đối phương cùng trường à?"
"Cô ấy là người mà em đã thầm thương trộm nhớ từ lâu... Tình cảm phát triển hơi đặc biệt, nhưng tháng trước em đã thổ lộ và bắt đầu hẹn hò."
"Chị muốn xem mặt bé ấy quá! Bé ấy thế nào? Có ảnh không?"
Chị Chiharu hứng thú hơn dự tính, liên tục hỏi làm tôi lúng túng quá đỗi.
"Sắp hết giờ nghỉ rồi, để sau nhé chị."
Khi tôi đứng dậy rời khỏi ghế để thoát khỏi làn sóng hỏi han, chị Chiharu chăm chú nhìn tôi như đang quan sát.
"Shun-kun à... cưng thuộc tuýp con trai tự hào công khai chuyện có bạn gái với mọi người, và nói sẽ yêu thương cô ấy hết mình nhỉ. Cưng thành thật ghê, chẳng giống tin đồn lăng nhăng tí nào."
Nghe vậy, tôi giật mình. Giờ mà bị lộ là trai tân thì mối quan hệ với chị Chiharu sẽ rạn nứt mất, tôi lo lắng nghĩ ngợi.
"E-em thấy bình thường mà? Thôi, chúng ta cùng cố gắng trong ca cuối nha."
Trong lúc rời khỏi phòng chờ, tôi nghe chị Chiharu phì cười sau lưng như thể đã nhìn thấu mọi chuyện.
☆
Sau đó là khoảng thời gian khách không đông, công việc diễn ra thuận lợi.
Lúc tôi đang nhìn đồng hồ, thấy còn một tiếng nữa là tới giờ tan ca, thì cửa mở ra...
"Chào mừng quý khách... A!"
"Vì muốn xem chỗ Shun-kun làm việc nên mình đến đây! Bất ngờ chưa?"
Cô gái cười ngây thơ như đứa trẻ vừa chơi khăm thành công, không ai khác chính là bạn gái tôi.
"B-bất ngờ thật. Ơm... mời quý khách chọn chỗ ngồi."
Có vẻ thích thú khi thấy tôi mặc đồng phục hay nói chuyện lễ phép, Hiyori-chan cười tủm tỉm cho tới khi ngồi vào chỗ.
"Còn khoảng một tiếng nữa là tớ tan ca, lát đi ăn gì không?"
Tôi hỏi khẽ để khách xung quanh không nghe thấy.
"Đi chứ! Thực ra mình mong như thế nên mới đến đây. Kế hoạch thành công!"
Hiyori-chan nói vậy và nhe răng cười. Nếu là cô nàng xinh xắn và tinh quái như thế này, tôi sẵn sàng mắc bẫy bất cứ lúc nào.
Không muốn bị nhìn thấy những điểm đáng xấu hổ trong lúc làm việc, tôi quyết tâm chăm chỉ. Sau khi chuyển đơn đặt hàng của Hiyori-chan đến nhà bếp rồi trở ra thì tôi gặp chị Chiharu.
"Nè, phải chăng cô bé kia là bạn gái của Shun-kun?"
Chị Chiharu rất nhạy bén. Có lẽ chị ấy đã nhận ra chỉ qua đoạn hội thoại ngắn ngủi giữa hai đứa, hoặc không khí giữa chúng tôi.
Biết tính hiếu kì của chị ấy, tôi có linh cảm rằng chuyện sẽ trở nên phiền phức, nhưng tôi cũng không định nói dối vì chẳng có gì đáng hổ thẹn với lòng cả.
"Vâng. Xinh lắm phải không ạ?"
"Rất xinh! Được rồi, để chị phục vụ bé ấy nhé!"
Chị ấy hớn hở định tiến về phía Hiyori-chan, nhưng tôi vội vàng ngăn cản.
"Khoan đã! Em lo chị sẽ quấy rầy cô ấy khi em không có mặt! Em sẽ phụ trách chỗ cô ấy!"
"Xì... Quả nhiên con trai có bạn gái rồi là ích kỷ ghê! Chị cũng muốn nói chuyện với con gái dễ thương mà!"
"Ích kỷ cái gì? Cô ấy là khách đến gặp riêng em, nên tất nhiên em phải phục vụ... chứ...?"
Lời tôi nhỏ dần vì nhận ra có người đằng sau.
Tôi rụt rè ngoái đầu lại, thấy ở đó là chị quản lý 15 năm kinh nghiệm đang nở nụ cười đáng sợ.
"Chị sẽ phục vụ bàn cô bé ấy. Được chứ?"
""Vâng...""
Sau khi bị quản lý khiển trách, tôi và chị Chiharu đành thỏa thuận là tôi sẽ giới thiệu sơ về Hiyori-chan cho chị ấy sau ca làm.
Suốt buổi, Hiyori-chan nhiều lần nhìn tôi bằng vẻ mặt thắc mắc “Tại sao?” khi cô ấy luôn được nhân viên lâu năm phục vụ.
Vì thiếu ý thức trách nhiệm trong giờ làm. Xin lỗi Hiyori-chan!
☆
Khi tôi cùng chị Chiharu bước đến chỗ Hiyori-chan đang đợi trước nhà hàng thì cô ấy vẫy tay chào.
"Xin lỗi vì đã để cậu phải đợi. Và... chị này muốn nói chuyện với cậu bằng mọi giá nên... làm phiền cậu một chút được không?"
Tôi chắp hai tay xin lỗi, còn chị Chiharu vui vẻ lại gần Hiyori-chan.
"Chị là Maruyama Chiharu! Đàn chị hơn Shun-kun một năm làm thêm ở nhà hàng này. Chị tò mò về cô gái đã chiếm trọn trái tim của đàn em đẹp trai này nên muốn gặp mặt cho biết, không ngờ em xinh thật đấy!"
Hiyori-chan hơi bối rối trước ánh mắt nồng nhiệt của chị Chiharu, nhưng vẫn cúi chào lễ phép:
"Em... là Nakamura Hiyori ạ. Học chung trường với Shun-kun, và... đang cặp bồ cùng cậu ấy. Rất vui được gặp chị, từ giờ mong chị chiếu cố."
Dù không phải thành viên gia đình tôi, Hiyori-chan có lời chào khá trang trọng. Có lẽ cô ấy nghĩ chị Chiharu là cấp trên của bạn trai nên phải kính cẩn? Nếu thật sự suy nghĩ như thế, Hiyori-chan là cô gái khá cổ hủ bên trong dù bề ngoài khá hiện đại.
Chị Chiharu liếc nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên. Tôi có linh cảm chẳng lành.
"Hiyori-chan đúng không? Hân hạnh được gặp em! Sẵn cho chị hỏi, em đã làm chuyện ấy với Shun-kun chưa?"
Câu hỏi trực tiếp khiến tôi và Hiyori-chan sững người.
"Ch-chị hỏi cái gì vậy!? Thôi nào, dừng lại đi! Em thì còn được, chứ làm phiền Hiyori-chan như vậy thì em giận đấy!"
Giờ có hối hận vì đã không ngăn chị Chiharu ngay từ đầu thì cũng muộn rồi. Hiyori-chan đang bối rối nhìn tôi bịt miệng chị Chiharu.
Tệ thật, theo nhiều nghĩa. Nếu chuyện này khiến không khí giữa hai đứa trở nên khó xử, tôi nên tính sổ thế nào với chị Chiharu đây?
"...À, đó là bí mật ạ. Em muốn giữ kín những chuyện riêng tư như thế."
Hiyori-chan mỉm cười trả lời khéo léo, nhưng mặt vẫn đỏ bừng.
Đối mặt chị Chiharu năng động trong lần gặp đầu tiên chắc cũng hơi khó khăn với một cô gái hướng ngoại như Hiyori-chan. Thấy cô ấy miễn cưỡng, tôi định sớm kết thúc cuộc gặp gỡ này thì...
"Chị đang cao hứng! Chúng ta đi mua sắm nào! Chị sẽ khao!"
Chị Chiharu vừa nói vừa kéo tay Hiyori-chan.
Vài tiếng trước chị ấy còn than mệt, vậy mà giờ lại hăng hái đến thế đấy.
☆
Tuy tôi định từ chối lời mời của chị Chiharu, nhưng khó có thể chia cắt hai người hợp nhau như chị ấy và Hiyori-chan – một người giỏi giao tiếp, một người ôn hòa dễ cảm thông.
Chỉ năm phút trò chuyện, hai chị em đã thân thiết rủ rê tôi đến khu mua sắm cạnh nhà ga gần đó.
"Phải chi có nhiều thời gian hơn để đi lanh quanh các shop ở trung tâm thành phố. Giờ này thì chỉ có thể đi gần đây thôi, tiếc quá~"
Chị Chiharu bĩu môi khiến tôi không biết nên trả lời thế nào cho hợp.
Vì lý do tế nhị, tôi không che giấu được sự lúng túng.
“Em không biết chị tiếc chuyện gì, nhưng chúng ta sẽ vô đây à? Kể cả em?”
Tôi, bạn gái và đàn chị ở chỗ làm thêm cùng nhau đi mua sắm. Đến đó thì tôi còn hiểu.
"Đương nhiên rồi. Bạn trai cùng chọn đồ lót là chuyện bình thường mà? Phấn chấn lên coi! Mua đồ lót dễ thương cho Hiyori-chan nào!"
Nhưng ba người cùng bước vào shop nội y nữ thì hoàn toàn vượt sức tưởng tượng của tôi.
"Cứ để chị lo! Vì Hiyori-chan và Shun-kun, chị sẽ chọn đồ lót vừa dễ thương vừa gợi cảm nhất có thể!"
Tôi thấy mình lạc lõng giữa các khách hàng toàn nữ, đứng chết trân tại chỗ. Chị Chiharu vừa nói là "chuyện bình thường mà". Với dân lăng nhăng, đi chọn đồ lót cho bạn gái có lẽ thật sự là chuyện bình thường.
Tất nhiên, tôi không muốn chị Chiharu cũng như Hiyori-chan biết mình là trai tân.
Vậy nên tôi phải tỏ ra điềm tĩnh, khoác bầu không khí “mình chỉ đi cùng bạn gái thôi chứ không gì hơn”.
Tuy nhiên, nếu thong thả bước vào trong xem hàng sẽ kì lắm. Tôi nép sau hai cô gái, cố làm ra vẻ tự nhiên để khách khác không để ý mình đang lúng túng, rồi nhìn quanh shop.
...Áo ngực khu này ghi “đồ mùa hè”, nghĩa là sao nhỉ? Chất liệu mỏng và mát chăng? Áo ngực liền mảnh...? À, hiểu rồi! Không đường may nên ít lộ qua áo hơn!
"M-mình đi thử đồ đây, cậu đợi chút nhé."
Đang suy nghĩ miên man thì Hiyori-chan bất ngờ gọi, khiến tim tôi giật thót.
"Ừ-ừm. Tớ sẽ đợi. Cứ thong thả nhé."
Hiyori-chan che đồ lót ôm trong tay và bước vào phòng thử, nên tôi không biết cô ấy đã chọn loại nào. Đậu má! Phải chi lúc nãy quan sát kỹ là được rồi!
Tuy ra vẻ ngầu, nhưng tôi cực kì hối tiếc. Như đọc được suy nghĩ của tôi, chị Chiharu cười gian:
"Tò mò đồ lót bé ấy sắp mặc đúng không? Yên tâm, chị có nói là sẽ chọn đồ dễ thương và gợi cảm cơ mà♡ Cưng nên cảm ơn chị đi."
Tôi cũng hạ giọng để Hiyori-chan không nghe thấy.
"C-cảm ơn chị. Em đang mong được tận mắt chiêm ngưỡng đây."
Tưởng là câu trả lời ứng biến khá hay ho, nhưng coi bộ tôi đã chủ quan.
Do không để ý đến đôi tay chị Chiharu giấu sau lưng nên tôi không đoán trước được đòn tiếp theo của chị ấy.
"Shun-kun à, nếu chị mặc thì cưng thích loại buộc dây hay lọt khe?"
Tự dưng xuất hiện hai kiểu quần lót trước ngực chị ấy khiến tôi choáng váng.
Tôi ngộ ra lý do chị Chiharu bỗng nhiên nhỏ giọng là vì không muốn Hiyori-chan nghe thấy, theo nhiều nghĩa.
"Hể!? N-nếu chị mặc vừa thì cái nào cũng được mà..."
Nội nhìn mấy bộ đồ lót không đã khó kiếm chế suy nghĩ dâm dục rồi, thế mà chị ấy còn cầm trên tay thế này, quá dễ dàng để hình dung ra cảnh chị ấy đang diện chúng. Thật khó xử.
Dù tôi đã nhìn đi chỗ khác, nhưng chị Chiharu vẫn cố ý đưa đồ lót vào tầm mắt tôi. Đúng là đồ quỷ sứ mà.
“Hiếm khi có cơ hội như thế này, nên chị muốn nghe ý kiến của cưng. Làm ơn đi mà.”
Đành đầu hàng, tôi nhìn chòng chọc hai chiếc quần lót trên tay chị ấy rồi nói khẽ sau khi xác nhận Hiyori-chan vẫn chưa thay đồ xong:
"...Cái này đẹp hơn ạ. Nhưng không cần phải táo bạo như vậy, thiết kế màu trắng hay hồng nhạt xinh xắn là... mà thôi, ngượng quá!"
Dù chị Chiharu trông trưởng thành, nhưng không phải nghĩa là đồ lót cũng cần theo tiêu chuẩn đó. Liệu xúc động trước đồ trong trắng là thói quen của tôi hay là suy nghĩ của mọi chàng trai nhỉ?
Nghe tôi trả lời nghiêm túc, chị Chiharu cười gian:
"Ồ, Shun-kun thích kiểu trong trắng à? Được đấy, thuần khiết ghê hen!"
"Sao nghe như chị đang chế giễu em vậy?"
"Đâu có! Mà Shun-kun nè, cưng có làm chuyện ấy với cô nào mặc lọt khe chưa?"
Chưa làm chuyện ấy bao giờ thì sao mà biết. Hôm nay tôi mới tận mắt thấy nó lần đầu.
"Thôi đi chị, đừng hỏi nữa. Em không trả lời đâu."
Dù bất ngờ với câu hỏi bất thường, tôi cho rằng chỉ cần giữ thái độ tự nhiên là an toàn, trả lời mập mờ để đối phương khó nắm bắt.
"Hừm... Nhân tiện, cưng có biết ngoài việc trông táo bạo, quần lót lọt khe còn có lợi ích khác không?"
Chị Chiharu trả chiếc quần lót dây về chỗ cũ, rồi cầm chiếc lọt khe giơ trước ngực.
"...Nhẹ, thoải mái hơn chăng?"
"Ý đó ũng đúng, nhưng đối với chị thì không lộ đường viền là ưu điểm tuyệt nhất. Nè, thấy không? Chiếc váy bó chị đang mặc, nhìn từ sau sẽ thấy rõ viền quần lót. Nhưng khi mặc lọt khe thì sẽ không bị lộ."
Chị ấy hăng hái trình bày, rồi hơi nhô mông ra sau.
Ủa...? Không thấy đường viền quần lót gì hết.
Nhịp tim đập loạn nhịp nãy giờ bỗng tăng tốc.
Kh-không lẽ...
“Hiện giờ chị đang mặc cái giống cái này đó. Cưng không nhận ra đúng không?”
Chỉ với câu nói ấy, tâm trí tôi chấn động.
Dù không thực sự thấy chị Chiharu mặc, nhưng chị ấy nói là đang mặc, từ khoảng cách gần đến nỗi cảm nhận được cả hơi thở, tự khắc đầu óc tôi liên tưởng đến cảnh chị ấy mặc lọt khe trước mắt.
Hiyori-chan đang ở trong phòng thử đồ mà mình tưởng tượng cái quái gì thế này!? Tịnh tâm nào!
Thế nhưng, khi đó...
"Cưng muốn xem kĩ hơn không? Hoặc sờ thử cũng được. Nè!"
Chị Chiharu đưa mông lại gần hơn, buộc tôi phải trối chết quay mặt đi.
"Đừng mà chị."
"Ủa~? Lăng nhăng như Shun-kun đáng lý phải quen với những việc này chứ nhỉ~?"
Tôi biết chị ấy đang châm chọc. Cũng hiểu là không nên phản ứng quá khích khiến chị ấy mất hứng. Nhưng có một điều tôi nhất quyết phải nói với chị ấy.
"...Xin lỗi chị. Dù đã quen thuộc với đồ lót của các cô gái, nhưng của chị làm em không thể bình tĩnh được. Vậy nên, chị hãy trân trọng bản thân hơn đi ạ."
Lời nói vốn để tự vệ lại khiến chị Chiharu có vẻ ngượng ngùng, đôi má hơi ửng hồng.
“Được rồi... Chị xin lỗi, được chưa...?”
Mặc dù con tim đập loạn xạ trong lồng ngực nhưng tôi vẫn ra vẻ nhắc nhở. Chị Chiharu ngoan ngoãn hồi đáp, trả chiếc quần lót lọt khe về chỗ cũ.
"À-à phải rồi, Shun-kun biết size ngực của Hiyori-chan không?"
"L-làm sao em biết được!?"
Phản xạ từ cột sống khiến tôi phủ nhận ngay, rồi chợt nhận ra sự mâu thuẫn. Là bạn trai mà không biết kích thước ngực là thế nào? Rõ ràng chứng tỏ mối quan hệ giữa tôi và Hiyori-chan chưa đến mức ấy.
"Ừ nhỉ, dù trực tiếp nhìn hay sờ soạng thì cũng khó xác định chính xác size chỉ qua cảm nhận. Giữa áo ngực và quần lót còn có sự chênh lệch size thì ngay cả bạn trai cũng khó mà biết rõ."
Trong lúc tôi ngớ người không nói được gì, chị Chiharu gật gù tự thuyết phục.
Thấy tôi vuốt ngực nhẹ nhõm, chị Chiharu mỉm cười tinh quái.
Có lẽ ngay từ đầu chị ấy đã nhìn thấu mọi câu khoe khoang và thích thú trước phản ứng của tôi. Phỏng đoán như thế, tôi xấu hổ vô cùng.
Trí thông minh của tôi đang giảm sút trầm trọng trong shop đồ lót này. Không nên suy nghĩ lung tung nữa, kẻo tự đào huyệt chôn mình mất.
"...Thật ra mấy chuyện liên quan đến đồ lót của con gái quá phức tạp đối với con trai."
Chị Chiharu cứu tôi khỏi tình huống khó xử bằng lý do không thỏa đáng.
"Hồi nãy chị biết được size của Hiyori-chan rồi. Bé ấy thuộc tuýp trông mảnh mai hơn thực tế khi mặc đồ. Chắc Shun-kun cũng biết, kiểu người thon gọn nhưng ngực vẫn lớn như thế hiếm gặp lắm đấy. Cưng đúng là số hưởng."
Bù lại, tôi phải nhận hình phạt tồi tệ này.
Từ hôm nay, mỗi lần nhìn Hiyori-chan là tôi lại khổ tâm rồi.
"Chắc Hiyori-chan sắp thay đồ xong rồi. Shun-kun không được xem bé ấy diện bộ đồ lót dễ thương mà chị vừa chọn thì đúng là uổng phí, nhưng bé ấy cương quyết không cho. Chị qua đó một lát nhé."
Cười với tôi - kẻ đang phiền não với ham muốn tà dâm, chị Chiharu đi một mạch tới chỗ Hiyori-chan.
Chị Chiharu đúng là vừa giỏi việc, vừa giỏi trêu người.
Và thế là thằng trai tân đứng lẻ loi giữa shop nội y nữ.
-----------------------------
[Nakamura Hiyori, ngày 14 tháng 5]
Đến xem Shun-kun làm việc rồi cùng nhau đi ăn sau khi cậu ấy tan ca. Tôi chỉ nghĩ đơn giản thế thôi, không ngờ lại rơi vào tình huống như thế này.
Trong phòng thử đồ lót, tôi lúng ta lúng túng nhìn mớ đồ trên móc, lượng vải ít đến mức đáng sợ.
Thường thì đời nào tôi chọn mặc đồ hở hang, gợi cảm thế này.
Tôi mà giặt đồ này rồi treo phơi, chắc mắt mẹ tôi muốn rớt ra ngoài. Mẹ mà hỏi có bạn trai chưa thì tôi muốn trả lời thành thật, nhưng bị người thân nghi ngờ là đứa dâm dục thì xấu hổ lắm.
Đang bối rối thì tôi nghe giọng chị Chiharu gọi từ bên ngoài:
"Hiyori-chan, em thử đồ xong chưa?"
“R-rồi ạ! Em vừa xong tức thì!”
Khi tôi trả lời thế, chị Chiharu lập tức bước vào trong, làm tôi giật cả mình. Khác với đồ thường, thử đồ lót không thể tự tiện mở rèm ra cho người khác xem, nên cách ứng xử này có lẽ là bình thường.
"Ồ! Dễ thương quá! Rất hợp với em!”
Bị Chiharu khen như nhân viên cửa hàng khiến tâm trạng tôi vui hẳn lên. Có lẽ hơi đơn giản, nhưng tôi vẫn thích được khen ngợi mà.
"Cảm ơn chị. Tuy hơi quá sức với em, nhưng đồ lót dễ thương khiến tâm trạng em đỡ hẳn. Riêng áo ngực có vẻ hơi rộng..."
Chị Chiharu gật gù, mắt nhìn chằm chằm ngực tôi.
"Chị xin mạn phép chút nhé~"
"Kyá! Ch-chị Chiharu!?"
"Chị kiểm tra size thôi mà. Hiyori-chan không thường xuyên thử đồ lót à? Bình thường nhân viên shop sẽ làm giúp, nay để chị thay vậy."
Chị Chiharu luồn tay vào áo ngực rồi bắt đầu điều chỉnh. Bộ ngực của tôi dần biến dạng trong đôi tay mảnh mai của chị ấy. Thân là con gái, nên dù cùng giới, bị chạm vào ngực vẫn hơi nhạy cảm, tôi cắn chặt môi để không phát ra tiếng.
Shun-kun có đang ở gần không nhỉ? Cậu ấy mà thấy tôi để chị Chiharu sờ soạng ngực thế này thì xấu hổ chết mất. Nhưng lạ thay, cơ thể tôi lại càng hưng phấn hơn.
"Thật... thật ra đây là lần đầu của em ạ. Thử đồ có vẻ hơi khó khăn..."
Tôi cố gắng trả lời bình thường nhất có thể.
"Hừm~ ngực em căng tròn hơn chị nghĩ đấy! Eo thon, da cũng mịn màng đàn hồi... Thế này thì bảo sao đàn ông không mê đắm."
"Ch-chị sờ nhiều thế ạ? R-rốt cuộc ngực em có hợp với kích thước của áo ngực này không ạ?"
"À, chị kiểm tra xong từ lâu rồi. Bình thường chị không mân mê lâu như vầy đâu. Này là vì chị muốn sờ nên mới sờ thôi~"
Một lời thú nhận quấy rối tình dục trắng trợn.
"Em nói có vẻ hơi rộng, nhưng là do không để ngực vào đúng chỗ, chỉ cần chỉnh lại là vừa vặn thôi. Từ nhỏ phải mặc đồ vừa size, nếu không về già ngực sẽ chảy xệ đấy. Sau này nên thử kĩ càng hơn nhé!"
"V-vâng, em sẽ làm vậy! Cảm ơn chị đã chỉ dẫn!"
Ấn tượng về chị Chiharu như một người chị đáng tin cậy càng in sâu vào lòng tôi. Xinh đẹp, dịu dàng và đáng kính, giờ tôi đã hiểu tại sao Shun-kun quý mến chị ấy rồi.
"Em ngoan lắm! Được rồi, để đánh dấu tình chị em, bộ đồ lót này chị tặng em!"
"Ơ!? Như thế đâu được! Để em tự mua ạ!"
"Thôi nào, coi như giữ thể diện giúp chị đi. Mà... thấy em mặc bộ này, chắc Shun-kun sẽ mừng lắm đấy. Nhớ cẩn thận kẻo nhóc ấy hưng phấn quá nhé."
"H-hưng phấn...!? V-vâng, em sẽ cẩn thận..."
Nghe chị ấy cảnh báo, tim tôi đập nhanh hơn, mắt lại nhìn xuống ngực mình.
Trong không gian kín của phòng thử, mặc bộ đồ gợi cảm quá khổ, adrenaline tiết ra khiến tôi choáng ngợp. Tự dưng tôi tưởng tượng ra hình ảnh mình mặc bộ đồ lót này, nằm trên giường với Shun-kun.
Liệu Shun-kun có thích không nhỉ? Cậu ấy chắc đã quen với đồ lót gợi cảm rồi, nên khó làm tim đập nhanh hơn. Nhưng, biết đâu vẫn có thể khiến cậu ấy hưng phấn.
Nếu thế... liệu tôi có bị cậu ấy đè ra không nhỉ? Hay là được nhìn thấy vẻ mặt mất bình tĩnh của cậu ấy thay vì nụ cười dễ thương kia?
"Hiyori-chan, về đây nào~"
Giọng chị Chiharu làm tôi giật mình. Nom cái mặt đỏ bừng của tôi phản chiếu trong gương, chị ấy cười như nhìn thấu được mọi ảo tưởng vừa rồi.
"Ghen tị với Shun-kun ghê. Tấn công lần cuối!"
Bất ngờ bị bóp mạnh hai bầu ngực từ phía sau khiến tôi không kìm nổi tiếng rên.
-------------------------------------
[Kaburagi Shun, ngày 14 tháng 5 – 20 giờ 25 phút]
Sau khi mua sắm xong, tôi và Hiyori-chan tiễn chị Chiharu đến trước cổng vé.
"Hôm nay vui quá đi! Hiyori-chan nhớ lại ghé quán Lights lúc có chị ở đó nhé!"
"Hôm nay em cũng vui lắm! Cảm ơn cả quà tặng của chị!"
Hiyori-chan cúi chào chị Chiharu.
"Chị rất vui khi em thích món chị gợi ý. Đây còn là kỉ niệm gặp gỡ nữa. Shun-kun cũng sẽ thích lắm đấy. Tha thứ cho chị vì đã phá đám buổi hẹn hò của hai đứa nhé!"
"Phá đám gì chứ. Em cũng rất vui khi được đi mua sắm cùng chị mà, chẳng bực gì đâu."
"Nghe thế thì chị yên tâm rồi. Ca làm tiếp theo là Thứ Tư nhỉ. Cố lên nhé! Tạm biệt!"
Sau khi bóng dáng chị Chiharu khuất sau cánh cửa tự động, tôi và Hiyori-chan ngồi xuống ghế chờ trên sân ga. Còn khoảng 30 phút để tôi đưa cô ấy về. Từ giờ là khoảng thời gian của riêng hai đứa chúng tôi.
"Xin lỗi nhé, tự dưng lịch trình buổi hẹn bị xáo trộn mất."
"Không sao đâu. Ban đầu mình cũng bất ngờ với cá tính của chị Chiharu, nhưng chị ấy rất tốt bụng. Đi mua sắm cùng chị ấy rất vui. Mình cứ tưởng chị ấy là một người buông thả, nhưng thật chị ấy rất quan tâm mình. Mình cũng muốn được như vậy khi 20 tuổi."
Không hiểu sao tôi rất vui khi chị Chiharu để lại ấn tượng tốt với Hiyori-chan dù chỉ gặp trong khoảng thời gian ngắn.
Có lẽ tôi đang hãnh diện vì chị ấy. Ban đầu chị ấy bảo tôi giới thiệu Hiyori-chan cho chị ấy, nhưng bây giờ tôi cũng muốn giới thiệu chị ấy cho Hiyori-chan.
"Hôm nay mình được tặng một bộ đồ lót... Shun-kun có tò mò muốn biết là loại nào không?"
"Hả!? Ừ thì... có chút ít..."
Hiyori-chan cười khúc khích trước câu trả lời thành thật của tôi.
"Hì hì, bí mật! Nhưng tiết lộ tí, chị Chiharu đã bảo cứ mặc như thế mà về, nên hiện giờ mình đang mặc phần trên bộ chị ấy tặng đấy."
"V-vậy à..."
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng hồi hộp ghê. Hiyori-chan chắc không biết chỉ thế là đủ để kích thích tôi rồi.
"À, tàu sắp tới rồi kìa."
Khi di chuyển vào bên trong đường kẻ màu để chờ tàu điện đến, cơn gió từ chiếc tàu tiến vào sân ga làm tung bay tóc và váy của Hiyori-chan.
Chiếc túi tuột khỏi tay Hiyori-chan trong lúc cô ấy cố giữ tóc và váy. Trên đương nó rơi, đồ bên trong bay ra. Và lúc tôi định nhặt lên... trước mắt tôi là một chiếc quần lót ren đen, hơn nữa bề mặt vải tiếp xúc với da rất ít.
Bên cạnh tôi đang bất động, Hiyori-chan vội vàng gom hết đồ đạc trở vào túi.
"Ahaha... Ơm... Cậu... có thể quên đi những gì vừa thấy không?"
Thứ đó quá kích thích đối với tôi, chắc chắn sẽ không thể rời khỏi tâm trí tôi trong một khoảng thời gian.
Tôi muốn lập tức bình tĩnh trở lại để không bị Hiyori-chan phát hiện, nhưng vì rốt cuộc chỉ là một thằng trai tân, tôi nhận ra mặt mình đang nóng hổi.
Tôi không nhớ mình đã nói chuyện gì với Hiyori-chan trên suốt chuyến tàu.
── Còn 70 ngày nữa cho đến lần đầu làm chuyện ấy ──