87 ngày cho đến lần đầu làm chuyện ấy với cô bạn gái ngây thơ và dễ dãi

Chương 1: Mang tiếng lăng nhăng nhưng lại là trai tân




[Kaburagi Shun - ngày 27 tháng 4]

Một năm trước, lúc mới vào học trường trung học phổ thông Hareoka, tôi cực kỳ căng thẳng, mỗi ngày đều cố gắng hết mình để xây dựng mối quan hệ bạn bè từ con số không. Trong giai đoạn đó, mọi thứ đều rất mới mẻ và thú vị, nhưng mặt khác tôi cũng rất mệt mỏi về thể chất lẫn tinh thần.

Nhìn những học sinh lớp 10 tràn đầy năng lượng khoác trên mình bộ đồng phục hoàn toàn mới, tôi cảm thấy hoài niệm khi đã an toàn lên năm hai và mang dáng vẻ của một đàn anh.

Bước vào lớp 11 còn xa lạ, tôi chào mọi người mà không nhắm vào ai cụ thể.

"Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng, Shun." "Chào." "Yo!"

Từ khắp lớp vang lên những lời chào đáp lại. Sau khi trò chuyện qua loa với vài bạn cùng lớp, tôi vừa ngồi vào chỗ thì thằng bạn thân Gakuto đã tựa mông lên bàn của tôi với nụ cười rạng rỡ:

"Shun, mày đã làm gì Minami-chan của trường Sankou vậy hả?"

"Tao có làm gì đâu? Chỉ là đi ăn bình thường thôi mà."

"Xạo vừa thôi ba. Bạn bè của Minami-chan và bạn tao có quen biết nhau đấy, nên than phiền của nhỏ lọt vào tai tao rồi. 'Kaburagi Shun là một gã tồi chỉ biết đùa giỡn với cảm xúc con gái' cơ đấy."

Tôi bất giác nhăn mày. Có vẻ như tin đồn đã lan truyền theo hướng tai tiếng.

"Sao lại thế được... Hôm đó tao chỉ đi chơi với cô ấy thôi mà? Cô ấy bảo chỉ cần hẹn hò với tao một lần là sẽ từ bỏ nên tao mới..."

"Chắc lúc ở bên mày, cô ấy không thể từ bỏ được nữa rồi. Tính ra thì đây là một bài học hay dành cho Minami-chan khi tơ tưởng đến thằng đẹp trai và lăng nhăng như mày đấy nhỉ."

Bị gọi là lăng nhăng chả hãnh diện chút nào, nhưng dù tôi phản đối ra sao thì cũng chẳng ai chịu lắng nghe, nên tôi đã từ bỏ việc phản kháng hồi nào không hay.

"Coi ai đang nói kìa. Má trái của mày sưng phồng là do bị gái tát đúng không?"

"Ừ. Tao bị tát một cái đau điếng, nhưng không sao, coi như cắt đứt được duyên với con bé u ám kia."

Vừa nói, nó vừa vuốt má trái. Nó là Mori Gakuto, nam sinh hào nhoáng nhất trường Hareoka.

Nó cao ráo, ngoại hình hơi đáng sợ nhưng rất vui vẻ, nên rất được các cô gái yêu mến. Quan niệm về lòng chung thủy của nó hời hợt, kinh nghiệm yêu đương nhiều ngang với tuổi giáo viên chủ nhiệm dù mới học lớp 11, lăng nhăng đến mức tôi không thể tin nổi.

Tôi và Gakuto bị một số nam sinh coi là kẻ thù vì là bộ đôi đào hoa nhất trường Hareoka. Vì bạn bè nhiều hơn kẻ thù nên cuộc sống học đường của chúng tôi vẫn ổn, nhưng nếu tỷ lệ này bị đảo ngược thì chắc chắn sẽ rất khổ sở. Hy vọng sẽ không còn thêm tin đồn nào dính líu đến con gái nữa.

"Nhưng lần này lạ thật đấy. Mày thường có thể giữ quan hệ tốt với những cô gái đã từ chối kia mà. Chẳng rõ mày là người tử tế hay tàn nhẫn nữa."

"Là họ tự quyết định mà. Chứ tao không thể lạnh nhạt với con gái đâu."

"Đẹp trai đúng là khổ mà. Chỉ cần tỏ ra lịch sự một chút là bị người ta thích và ghen tuông, mệt thật đấy."

Cười như thể mình là người ngoài cuộc, Gakuto rút điện thoại ra và nhắn tin bằng ngón tay thoăn thoắt.

"Tốc độ gõ của mày vẫn nhanh như mọi khi nhỉ. Tao nghĩ mày là người gõ nhanh nhất Nhật Bản đấy."

"Con gái thích những chàng trai chăm chút mà. Cho đến khi làm chuyện ấy, tao sẽ chiều chuộng họ hết mình."

Chúng tôi đang ở độ tuổi thường được gọi là đỉnh cao của tuổi trẻ.

Dường như ai cũng vội vã, bị điều gì đó thúc đẩy tìm kiếm niềm đam mê, dành trọn tâm trí cho việc học, hoạt động câu lạc bộ, sở thích, tình yêu...

Gakuto thuộc loại dành nhiệt huyết cho việc lấy lòng các cô gái, hoặc nói thẳng ra là quan hệ tình dục với các cô gái. Cơ mà, bạn bè xung quanh tôi đều thuộc loại đó, nên trong mắt người khác chắc tôi cũng bị coi là cùng một giuộc, đang thưởng thức tuổi trẻ vui đùa với các cô gái.

Nhìn một cách khách quan, những chàng trai và các cô gái mà tôi thường đi chơi cùng đều có ngoại hình đẹp và khí chất rạng rỡ. Cách mặc đồng phục xộc xệch của họ thật sành điệu, phụ kiện trên người cũng rất thời trang, và tất nhiên, họ có kỹ năng giao tiếp tuyệt vời, có thể vui vẻ trò chuyện với bất kỳ ai.

Cả nam lẫn nữ, nhóm nổi bật và rạng rỡ nhất trong nhóm hướng ngoại, là những người tôi thường hoạt động cùng. Mọi người trong nhóm này đều đã có kinh nghiệm lần đầu làm chuyện ấy khi còn học cấp 2, không ngoại lệ.

...Trừ tôi.

“Mày trút nhiệt huyết vào tình dục nhiều quá nhỉ. Về khoản ấy thì tao nể mày lắm đấy.”

"Tình dục sướng mà? Mày cũng sẽ hiểu cảm giác của tao sau khi mất trinh thôi."

Gakuto nói nhỏ giọng rồi cười gian.

Tôi vội ngó dáo dác xung quanh để chắc rằng không ai nghe thấy lời vừa rồi của nó, rồi quay mặt đi và nói: "Im đi!"

Ngoài nó ra, không ai biết cả.

Rằng tôi, Kaburagi Shun, vốn bị gọi là kẻ lăng nhăng, thực ra là trai tân.

Trong nhóm bạn tôi hay đi cùng, cuộc trò chuyện kiểu này diễn ra thường xuyên:

"Không còn tiền mà bao cao su hết rồi. Cho mượn tí đi."

"Hôm nay hẹn hò nhưng bạn gái đang có kinh nguyệt. Chán quá."

"Bạn trai mới quen gần đây, mỗi lần gặp là ép mình làm chuyện ấy. Hiện tụi này đang cãi nhau."

Ban đầu tôi phủ nhận tin đồn lăng nhăng, nhưng việc bạn bè thảo luận trần trụi về chuyện ấy khiến tôi dần lo sợ rằng nếu thú nhận "Thực ra tớ là trai tân" thì sẽ bị chế giễu hoặc coi thường.

Vì không dám thú nhận, tôi dần chuyển từ muốn phủ nhận tin đồn lăng nhăng sang cố gắng không để lộ ra mình còn trinh, và cuối cùng đeo mặt nạ lăng nhăng như hiện tại.

Tôi chưa từng cặp bồ với cô gái nào, huống hồ làm chuyện ấy, làm sao có thể đồng cảm với họ được? Tại sao tôi lại thân thiết với họ nhỉ? Tại sao tôi lại bị gọi là lăng nhăng kia chứ?

Hướng ngoại, được gọi là đẹp trai, bị cho là lăng nhăng, nhưng thực chất là trai tân?

Cuộc sống học đường của tôi được tạo nên từ sự giả dối và thể diện non nớt.



Mặc dù hơi dài dòng, nhưng tôi xin được kể về bản thân.

Khi còn học cấp hai, tôi thuộc nhóm được cho là nhạt nhẽo.

Tôi không tham gia câu lạc bộ thể thao, không màng tới thời trang, mặc đồng phục chỉnh tề theo quy định nhà trường, và luôn đeo một cặp kính cận dày. Dẫu vậy, tôi vẫn hòa đồng với bạn bè, hài lòng với cuộc sống hàng ngày, và nghĩ rằng mình có thể sống như thế này cho tới khi thành sinh viên đại học.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi kể từ khi tôi phải lòng một cô gái vào ngày thi tuyển vào trường THPT Hareoka.

Hôm ấy, tôi gặp sự cố, khiến cặp kính bị gãy khung trên sân ga. Trong tầm nhìn mờ mịt, cô ấy đã đến giúp tôi.

Cô ấy nói cũng thi vào Hareoka, nên đã dẫn tôi đến phòng thi. Không chỉ vậy, sau khi thi xong, cô ấy vẫn lo lắng cho tôi nên đã đợi cùng tôi cho tới khi bố mẹ tôi đến đón.

Ngay cả khi tầm nhìn kém, tôi vẫn nhận ra gương mặt cô gái đã luôn ở bên mình.

Cô ấy có mái tóc đen cột hai bím, mang ấn tượng ngoan ngoãn. Lần đầu tiên có cô gái trò chuyện khiến tôi vui và tim đập rộn ràng đến vậy.

Tôi nhanh chóng nhận ra bản chất của cảm xúc này. Tôi nhớ đã từng đọc ở đâu đó rằng tình yêu không phải là thứ có thể nắm bắt, mà là thứ chỉ có thể sa vào.

Tôi và cô ấy mới chỉ giới thiệu tên, chưa chắc đã cùng trúng tuyển Hareoka, nên hai đứa hẹn sẽ trao đổi thông tin liên lạc sau khi có kết quả.

Tôi không bao giờ quên cái tên đẹp mà cô ấy đã cho tôi biết: Nakamura Hiyori.

Tôi nghĩ rằng bản thân như thế này không xứng đáng với cô gái dễ thương kia. Vì vậy, tôi đã quyết định thay đổi bản thân để cô ấy thích tôi.

Tôi chuyển từ kính cận sang kính áp tròng. Cắt tóc ngắn và vuốt keo. Tỉa lông mày, mặc đồng phục hơi xộc xệch. Tuy không am hiểu thời trang nhưng vẫn cố mặc thường phục phù hợp, không quá lỗi mốt.

Bạn bè tôi có thể sẽ chê cười đây là "màn lột xác để ra mắt trường cấp ba", nhưng mong muốn thay đổi vì cô ấy vẫn thắng thế.

Và rồi, ngày công bố kết quả cũng đến.

Tôi tới trường Hareoka nhưng không thấy cô ấy đâu.

Tôi đã linh cảm rằng cô ấy cũng đến trường, nhưng có thể là cô ấy xem kết quả trên website, nên chúng tôi đã không gặp nhau.

Tôi hơi thất vọng, nhưng nghĩ rằng cô ấy chắc chắn đã đậu, và chúng tôi sẽ tái ngộ trong lễ khai giảng. Niềm hy vọng gặp lại cô ấy càng tăng lên.

Khi tìm thấy tên cô ấy trong danh sách lớp vào lễ khai giảng, tôi vô cùng phấn khích. Mặc dù khác lớp, nhưng tôi vẫn muốn tới chào cô ấy ngay. Song, tôi đã gặp cảnh khiến mình sốc nhất trong vài năm gần đây.

Cô gái mà tôi ngày nhớ đêm mong nhuộm tóc sáng màu, mặc váy ngắn, phong cách rạng rỡ.

Dẫu biết ngày thi nên ăn mặc đơn giản, nhưng do hoàn toàn trái ngược với hình ảnh trong ký ức nên tôi rất bối rối.

Và cô ấy dường như cũng kinh ngạc khi thấy tôi. Trố to đôi mắt, cô ấy hỏi đi hỏi lại xem tôi có đúng là Kaburagi không.

"Ơ... Kaburagi-kun? Th-thật sao?"

"Ừ-ừm. Chính là tớ, Kaburagi Shun đây. Ơm... cậu là Nakamura-san?"

"Đúng rồi. Trời, khí chất cậu khác quá nên mình cũng bất ngờ lắm. Cơ mà, cả hai chúng ta đều đậu là mừng rồi! Từ giờ mong cậu quan tâm giúp đỡ nhé!"

Tuy ngoại hình thay đổi rất nhiều, nhưng cách nói chuyện vẫn là cô gái khiến mình rung động nên tôi yên tâm. Tuy nhiên, do xúc động quá nên tôi quên béng trao đổi thông tin ngay lúc tái ngộ ấy.

Vậy là tôi, người ngắm nhìn cô ấy từ xa, bắt đầu những ngày mơ mộng. Ngoài ngoại hình của tôi và cô ấy, điều thay đổi lớn nữa là tôi bất ngờ trở thành thành viên của nhóm hướng ngoại khi mới vào cấp ba.

Tôi không ghét người hướng ngoại khi còn học cấp hai, nên vẫn có thể nói chuyện bình thường, cảm thấy vui khi ở cùng họ. Nhưng điều khiến tôi bối rối nhất là khác biệt về mối quan hệ nam nữ.

Mọi người đều đã mất trinh từ hồi cấp hai, số người từng quan hệ ít nhất là 3, thậm chí có người còn đang yêu hai người, ngoại tình, hoặc làm bạn tình. Nghe những câu chuyện 18+ trong nhóm bạn thì tôi cười cho có lệ, chứ thực ra chẳng hiểu gì.

Vì vẫn còn trinh nên tôi rất ngại, không tự nguyện kể về “cậu nhỏ”, và khi bị hỏi thì lảng tránh.

"Lần đầu của Shun là lúc nào vậy? Đừng bảo là tiểu học nhá?"

"Không nhớ nữa... Tớ luôn cảm thấy như lần đầu tiên thôi."

"Ý cậu là không làm với cùng một người hai lần à... Đúng là Shun, đẳng cấp khác biệt thật đấy."

Thực ra tôi chưa có kinh nghiệm gì, nên nói luôn có cảm giác như lần đầu cũng không sai. Có vẻ như tôi đã bị hiểu nhầm, nhưng không sao đâu nhỉ?

"Lúc làm chuyện ấy, con gái hay giả vờ nhỉ. Shun làm thế nào để phát hiện?"

"Ờm... tớ nghĩ không cần phải phát hiện làm gì. Nếu cảm thấy khó chịu vì sự ân cần của con gái thì con trai phải cố gắng hơn thôi."

"Nghe có lý ghê... không được bắt bẻ, mà phải cố gắng hơn vì cô ấy! Cảm ơn, Shun! Tham khảo ý kiến của cậu quả là hữu ích!"

Tôi chưa từng thấy phản ứng của con gái lúc làm chuyện ấy ngoài AV (Adult Video), nên không thể phân biệt thật giả được. Nhưng khoái cảm của con gái chắc không chỉ do bản thân, mà còn phụ thuộc vào người đàn ông. À quên, tôi nói như rất kinh nghiệm trong khi vẫn còn trinh. Liệu có gì sai không nhỉ...?



Nhờ pha trộn quan điểm chung và suy nghĩ của riêng mình vào câu trả lời như vậy, tôi bị gọi là "tay chơi đích thực, cực kỳ tự tin" một cách vô lý, dù vẫn còn trinh.

Tôi không biết cách nào để dập tắt tin đồn lan truyền mà không quan tâm đến sự thật hay lời thanh minh của tôi.

Ban đầu, khi tin đồn mới nhen nhóm, tôi đã cố giải thích "Tớ không phải tay chơi đâu" hay "Thực ra tớ là trai tân mà", nhưng không những bị bỏ ngoài tai, tôi còn bị khuyên rằng "Cậu nên thôi cái trò giả vờ khiêm tốn hay nói dối đi, sẽ khiến mọi người cảm thấy khó chịu đấy". Thế là tôi thôi giải thích luôn.

Theo thời gian, hình ảnh Kaburagi Shun là tay chơi lăng nhăng dần được hình thành trong tâm trí mọi người.

Tôi lo sợ nếu bị phát hiện là trai tân thì mình sẽ bị coi là kẻ dối trá, mối quan hệ sẽ sụp đổ, nên đành phải duy trì vỏ bọc.

Tôi hiểu rằng nhóm hướng ngoại có những quy tắc và khiếu thẩm mỹ riêng, tuân thủ chúng là điều quan trọng trong cuộc sống học đường. Câu tục ngữ cổ "nhập gia tùy tục" vẫn đúng với học sinh ngày nay.

Tôi nghĩ miễn là bạn bè đều vui vẻ thì cuộc sống học đường sẽ có ý nghĩa.

Nhưng đôi lúc tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi khi phải cố gắng điều chỉnh câu chuyện cho hợp với mọi người, không phá vỡ hình ảnh “Kaburagi Shun lăng nhăng” trong tưởng tượng của họ.

Vậy còn tình yêu đơn phương với Nakamura-san thì sao?

Mặc dù nhóm bạn của tôi và của cô ấy đều là những người cởi mở, hòa đồng với bạn bè ở các lớp, khối khác, nhưng do có mâu thuẫn trước đây giữa hai cô gái trong hai nhóm, quan hệ giữa hai nhóm gần như không tồn tại.

Hơn nữa, vì một lý do khác, tôi vẫn chưa thể hành động.

Vậy nên đến giờ tôi vẫn chưa nói chuyện được với cô ấy, thậm chí không hỏi được số điện thoại.

Gì mà tay chơi lăng nhăng chứ. Đúng là hữu danh vô thực.

Hai thay đổi lớn là bản thân tôi và môi trường xung quanh.

Và chúng vẫn đang ảnh hưởng lớn đến cuộc sống học đường của tôi ngay cả khi đã lên lớp 11.



Tiếng chuông báo kết thúc tiết học vang lên, bắt đầu giờ nghỉ trưa.

"Shun! Cùng ăn trưa nào!"

Sonoda Rena, một cô bạn thân thiết trong nhóm, cười tươi vỗ vai tôi.

Cô ấy biết tôi thường ăn cùng Gakuto ở căng-tin nhưng vẫn mời, chắc là có chuyện muốn nói.

Khi tôi nhìn Gakuto, nó vừa cười vừa vẫy tay:

"Hôm nay tao đi riêng. Bye nhá."

Tôi chậm rãi theo sau Rena, người muốn tách biệt với tụi Gakuto. Tôi gọi món cơm chiên và may mắn tìm được bàn hai ghế ở góc vắng của căng-tin.

Đang chờ Rena và lướt điện thoại thì có tiếng các bạn nữ lớp 12 gọi: "Kaburagi-kun, hôm nay cưng ăn một mình à? Cùng ăn với tụi chị không?" Tôi nói đang chờ bạn thì họ cười đùa: "Bị từ chối rồi!"

"Xin lỗi đã để cậu phải đợi... Chậc, mới để cậu ở một mình có tí xíu mà đã bị tán tỉnh rồi.”

"Bị tán tỉnh cái gì? Chỉ là được mời ăn chung thôi mà."

Vừa nói chuyện phiếm, tôi vừa gắp cơm chiên cho vào miệng. Tuy đã quen đi chơi riêng và ăn cùng với các bạn nữ như thế này, nhưng hôm nay tôi cảm thấy mọi người nhìn mình nhiều hơn thường lệ.


"Hì hì... Mọi người tò mò không biết tôi và Shun đã hẹn hò chưa đấy. Bị chú ý ghê luôn."

"Hả, tại sao chứ? Tụi mình có làm gì to tát đâu."

"Vì hai đứa ăn uống thân mật ở chốn đông người chứ sao. Shun nên ý thức hơn về sức hút của bản thân đi. Mà, dù sao thì cái tính dửng dưng đó của cậu cũng là điểm tôi thích."

Tôi ngừng đũa, lên nhìn thẳng vào Rena. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Đôi mắt sắc nét đầy phấn màu của Rena toả ra sức hút mạnh mẽ.

"Cặp với tôi đi, Shun. Tôi thích cậu từ lâu rồi."

Tôi không bất ngờ với lời tỏ tình này. Bởi Rena chưa bao giờ che giấu tình cảm dành cho tôi.

Vì không thể đáp lại mong đợi, nên tôi luôn cố gắng thành thật và cẩn trọng đối phó với lời tỏ tình của các cô gái.

"Xin lỗi, tớ không thể đáp lại tình cảm của Rena."

Tôi đặt đũa xuống, cúi đầu chậm rãi.

Sau vài giây im lặng, Rena bảo: "Nè, cậu ngẩng đầu lên đi". Tôi tuân theo thì thấy cô ấy đang phồng má.

"Từ khi thích một mỹ nam đào hoa như Shun, tôi đã chuẩn bị tâm lý khó trở thành bạn gái chính thức rồi... nhưng, tại sao tôi lại không được chứ? Thử cặp với tôi một thời gian đi, một tháng cũng được mà. Trông thế thôi, chứ tôi là người rất tận tâm đấy, biết không?"

Rena là một cô gái diện đồ, trang điểm, phụ kiện và móng tay hoàn hảo, khá nổi bật ở trường. Nhìn khách quan, cô ấy xinh đẹp, phong cách đáng yêu, vui vẻ dễ gần.

Nhưng rất tiếc, với tôi, Rena không phải cô gái đặc biệt.

"Cảm ơn tình cảm của Rena, nhưng tớ chỉ muốn là bạn bè với cậu thôi. Chúng ta vẫn có thể là bạn bè lâu dài chứ?"

"Nói thế không thể khiến tôi từ bỏ đâu! Thử cặp một tháng đi mà. Tôi sẽ cố hết sức để khiến Shun say đắm!"

Không phải khoe khoang, tôi từng được tỏ tình vài lần rồi, nhưng trường hợp kiên trì đến thế này là lần đầu, và tôi đang bị áp đảo trước sự mạnh mẽ của Rena.

"Khỏi cần cố gắng như vậy. Rena đáng yêu mà, sau này sẽ gặp được nhiều chàng trai ngầu hơn tớ thôi. Không cần phải bám víu tớ đâu."

"Tôi không chấp nhận câu trả lời máy móc vô tình như vậy, cho dù có là giọng nói của Shun mà tôi yêu quý! Thôi nào, thử đi mà..."

Giọng điệu mạnh mẽ chuyển sang ngọt ngào, tay tôi bị Rena nắm nhẹ. Cảm xúc chân thật và nhiệt huyết của cô ấy toát ra từ mọi hành động.

Cơ mà, tôi nói gì cũng không được lắng nghe thì phải làm sao đây? Nếu cứ phải chiều theo ý Rena, dù sớm hay muộn cũng sẽ tạo thành mối quan hệ không mong đợi, rất bất lợi và rắc rối cho tôi.

À, hay là cô ấy cố tình tỏ tình ở nơi công cộng như thế này để thực hiện kế hoạch? Làm ra vẻ như đôi tình nhân đang thân mật bên nhau để che đậy mưu đồ không buông tha mình?

Việc cô ấy nắm tay ngay trước mặt cùng với sự chú ý của nhiều người xung quanh hơn vừa rồi khiến tôi nhận ra điều đó. À mà, đây là lần đầu tôi được con gái nắm tay như thế này. Cảm giác mới lạ của bàn tay mềm mại kèm sự kiên định chưa từng gặp khiến trái tim tôi đập nhanh hơn.

Nhưng nếu chỉ việc cầm tay mà đã lúng túng thì không hợp với hình ảnh lăng nhăng rồi, bình tĩnh lại nào.

À không, đây không phải lúc giữ thể diện. Hình ảnh Nakamura-san, người tôi yêu thầm bấy lâu, vừa hiện lên. Tôi phải từ chối thẳng thừng thôi.

Sau dòng suy nghĩ lộn xộn, tôi buột miệng nói:

"Thực ra tớ... đã có bạn gái rồi. Cho nên không thể hẹn hò với Rena được."

Không phải để giữ thể diện hay gì cả, chỉ là nói dối thôi.

Nếu được phép biện minh, tôi xin thưa là do tình huống bị cầm tay trước mặt mọi người khiến tôi căng thẳng đến nỗi suy nghĩ trở nên chậm chạp, cộng với cách tiếp cận chủ động chưa từng thấy khiến tôi hoảng loạn không biết phải ứng xử thế nào cho hợp lý.

Rena nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi:

"Shun đã có bạn gái? Từ lúc nào? Đối phương là ai?"

"X... xin lỗi vì đã giữ bí mật. Tớ có hoàn cảnh riêng nên phải giấu kín, nhưng đến lúc nào đó sẽ nói với mọi người thôi."

Chắc nhận ra lời lúng túng của tôi là nói dối, Rena nheo mắt, vẻ mặt vô cùng bình thản.

"Vậy lần sau giới thiệu bạn gái đó với mọi người nhé. Nếu không, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu."

Trong tình huống này, tôi không thể lắc đầu từ chối được.

"Ừ... Tớ sẽ giới thiệu cô ấy sớm nhất có thể."

Rena chậm rãi buông tay tôi, nói "Tôi mong chờ lắm đấy" rồi đứng dậy bỏ đi.

Còn lại một mình, tôi thở dài và xoa lông mày.

Tuy đã quen với việc giữ thể diện, nhưng nói dối trắng trợn thế này là lần đầu.

Tôi biết nếu cứ sống với lớp mặt nạ giả tạo, ngày như thế này sẽ đến. Nhưng do cố né tránh vấn đề nên tôi đã kéo dài thời gian cho tới khi phải nói một lời dối trá tồi tệ với Rena.

Mình vừa làm cái quái gì vậy? Thật hèn hạ!

Cảm giác tội lỗi với Rena lẫn chán ghét bản thân dấy lên.

Viễn cảnh rắc rối sắp xảy ra khiến lòng tôi quặn đau.



Trên đường đến nhà ga, tôi cứ suy nghĩ mãi.

Hôm nay tôi có việc làm thêm từ 18 giờ. Thường thì tôi sẽ về nhà trước hoặc đi đâu đó rồi mới đi làm, nhưng chuyện ở căng-tin hồi trưa khiến tôi rầu đến nỗi không muốn về nhà nữa.

Đang suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo, tôi quyết định sẽ vào quán nước gần đó. Ngẩng đầu dậy, tôi thấy phía trước có hai người, một nam một nữ.

Cảnh hai học sinh cùng về nhà như thế này rất bình thường, nhưng tôi chú ý tới họ vì hai lý do.

Một là, hai người họ không giống cặp đôi thân thiết cho lắm.

Ngược lại, cô gái có vẻ rất khó chịu vì bị chàng trai hào nhoáng cằn nhằn. Tôi bất giác nảy sinh cảm giác chính nghĩa, nghĩ rằng mình cần can thiệp giúp đỡ nếu tình huống xấu đi.

Lý do thứ hai, cô gái đó chính là Nakamura Hiyori-san mà tôi đã thầm thương trộm nhớ bấy lâu.

Dù ở lớp khác, nhưng từ năm ngoái đến nay, chắc không có học sinh nào ở Hareoka không biết đến Nakamura-san.

Hiện tại, những tin đồn về cô ấy chia thành hai hướng tích cực và tiêu cực.

Tin tích cực là cô ấy có gương mặt dễ thương.

Do cô ấy sở hữu khuôn mặt nhỏ nên làm đôi mắt to tròn nổi bật. Thay vì bằng dung mạo xinh đẹp, cô ấy chiếm trái tim mọi người bằng nụ cười nhã nhặn. Hai bên tai đeo khuyên, khiến tôi cứ nhìn là thấy rất hợp với cô ấy.

Cô ấy luôn được bạn bè vây quanh và cười tươi tắn. Đúng chuẩn nữ sinh thời nay.

Vui vẻ, dễ thương, dễ gần, nên rất được các chàng trai theo đuổi. Tôi cũng là một trong số đó... Nhưng theo tôi biết thì cô ấy không có bạn trai cố định.

Tin tiêu cực thì cho rằng cô ấy là dạng con gái chỉ cần thấy trai đẹp là "nở hoa", số người từng qua đêm cùng không đếm xuể.


Hồi mới nghe, tôi còn tưởng mình nghe nhầm. Theo ấn tượng lúc gặp lần đầu, cô ấy không hề giống mẫu con gái như vậy.

Nhưng khi thấy cô ấy ăn mặc sành điệu, đi chơi cùng nhóm bạn cũng nổi bật không kém, thì tin đồn có sức thuyết phục hơn. Bởi vì các bạn nữ trong nhóm tôi cũng khá phóng khoáng trong chuyện ấy, dù mức độ khác nhau.

Vốn dĩ Nakamura-san đã thân thiện, dễ gần nên được mọi người yêu mến.

Khi vào cấp ba, yếu tố "luôn có bạn bè xung quanh" càng được nhân lên, thì cơ hội tiếp xúc của Nakamura-san với con trai cũng tăng, số người nhận ra sức hấp dẫn của cô ấy cũng nhiều hơn, và nếu cô ấy là kiểu người ham trải nghiệm thì việc tin đồn đó lan truyền cũng dễ hiểu thôi.

Tôi hiểu lý lẽ đó, nhưng tin đồn vẫn ảnh hưởng không nhỏ tới hành động của tôi.

Ngày thi tuyển sinh, gặp gỡ lần đầu mà đã nói chuyện hợp như vậy, liệu có phải là duyên số không... Tôi còn mơ mộng nghĩ vậy. Nhưng với Nakamura-san, việc giúp đỡ người gặp khó khăn là chuyện đương nhiên, còn với tính cách cởi mở của cô ấy thì cuộc trò chuyện với tôi chẳng là gì.

Nghĩ thế nên tôi suy sụp hoàn toàn, không dám tiếp cận cô ấy trong suốt một năm qua.

Hơn nữa, tôi cũng không biết tin đồn về mình đến tai cô ấy thế nào. Chỉ nghĩ đến việc tỏ tình rồi bị lạnh lùng từ chối là tôi lại càng không dám hành động.

Dù mong muốn truyền đạt tình cảm, nhưng chỉ viện lý do để không làm gì suốt một năm, tôi thật xấu hổ về sự nhút nhát của bản thân.

À không, bây giờ không phải lúc phản tỉnh. Phải quan sát kỹ hai người kia.

Người đi cùng Nakamura-san là học sinh lớp 12. Gã cứ cười toe toét đi theo sát cô ấy. Rõ ràng Nakamura-san đang rất khó xử, nhưng tình huống cụ thể là gì thì chưa rõ.

Tôi rút ngắn khoảng cách với hai người họ, nghe lén cuộc trò chuyện một cách tự nhiên nhất có thể.

"Như mỗi ngày anh vẫn nói, anh thích Nakamura-chan lắm. Vậy nên hãy thử hẹn hò với anh một lần đi. Anh hứa sẽ chăm sóc em thật chu đáo!"

"Dù anh có nói bao nhiêu lần thì cũng vậy thôi. Em không có ý định cặp với anh đâu."

"Anh hiểu, anh hiểu. Các em gái đều nói vậy lúc đầu mà. Nhưng thử có sao đâu sao đâu nào? Anh nhất định sẽ khiến em vui mà."

Mặc dù Nakamura-san đã từ chối dứt khoát, nhưng gã vẫn không chịu lắng nghe. Trong hoàn cảnh khác, có thể tôi còn tán dương tinh thần thép của gã, nhưng hiện giờ tôi chỉ thấy thương cảm cho Nakamura-san.

Có vẻ mệt mỏi vì bị quấy rầy, Nakamura-san lộ vẻ khổ sở giữa sự vô cảm.

Nếu tôi là con gái, bị một người con trai lớn tuổi hơn dai dẳng bám theo mình bất chấp mọi lời từ chối, tôi sẽ không chỉ cảm thấy phiền, mà còn sợ hãi.

Vậy thì tôi không thể mặc kệ cô ấy được.

"Hiyori! Cùng về thôi!"

Tôi vỗ vai cô ấy, cố tỏ ra thật vui vẻ và thân mật. Xin lỗi trong lòng vì làm cô ấy giật mình, tôi hỏi gã kia một cách vô tư:

"À, chào anh. Anh có việc gì cần nói với bạn gái tôi à?"

Không dám nhìn phản ứng của Nakamura-san vì sợ, tôi cố gắng đe dọa lịch sự mà không rời mắt khỏi gã kia. Dù vẫn cười cười, gã có vẻ lúng túng không ít.

"Tưởng ai, hóa ra là Kaburagi Shun. Ủa, cậu và Nakamura-chan đang quen nhau à?"

"Đại loại vậy. Cho nên tôi không thích việc anh làm phiền cô ấy khi tôi không có mặt đâu."

Tôi hy vọng gã sẽ rút lui, cũng chuẩn bị tinh thần bị tấn công nếu gã tức giận.

Nhưng thay vào đó, gã nói:

"Chà... Hai người nổi tiếng nhất trường về chuyện trai gái cặp với nhau à, thú vị đấy. Nếu muốn thử threesome thì nhớ gọi anh nhé. Tạm biệt."

Tôi không thể tha thứ khi gã nói lời tục tĩu trước mặt con gái như vậy. Tôi định níu gã lại, nhưng Nakamura-san nắm lấy tay tôi và lắc đầu.

Tuy vẫn còn bực bội, nhưng tôi tôn trọng ý kiến của cô ấy, không đuổi theo gã nữa. Khi không còn nhìn thấy gã nữa, Nakamura-san thở phào.

"Cảm ơn cậu đã giúp đỡ. Mình quen bị nói những lời đó rồi, không sao đâu. Xin lỗi vì đã liên lụy đến cậu, Kaburagi-kun."

Dù nói bằng giọng vui vẻ, nhưng nụ cười đượm buồn của cô ấy không bình thường chút nào. Nhưng nếu đó là hình ảnh mà cô muốn duy trì thì tôi không nên xen vào.

"Lâu rồi không nói chuyện với Nakamura-san. Tớ có làm gì đâu. À, xin lỗi vì đã tự tiện nói rằng chúng ta đang quen nhau. Có phải hiện tại cậu đã có bạn trai rồi không? Tớ có làm phiền không?"

"Không, mình không có bạn trai đâu, nên cứ yên tâm nhé. Mình mới phải xin lỗi nếu làm ảnh hưởng đến Kaburagi-kun vì những tin đồn kỳ lạ thôi. Hẳn cậu được nhiều cô gái thích lắm đúng không?"

Tôi đã buột miệng hỏi về vụ bạn trai, nhưng cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe cô ấy nói không có.

"Khỏi lo cho tớ. Mà... Nakamura-san có ổn không? Đây có vẻ không phải lần đầu đàn anh kia làm phiền cậu đúng không? Chắc cậu mệt mỏi lắm hả?"

Tôi nghĩ việc bị các chàng trai tiếp cận là bình thường với Nakamura-san, nhưng gã vừa rồi hoàn toàn phớt lờ cảm nhận của cô ấy, cứ áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác mặc dù bị từ chối. Qua lời cuối trước khi bỏ đi thẳng kia, tôi thấy được tính cách ích kỷ của gã. Gã còn nói mỗi ngày đều tỏ tình với cô ấy nữa. Áp lực mà Nakamura-san đang chịu đựng chắc chắn rất lớn.

Trước câu hỏi của tôi, Nakamura-san cười khổ:

"...Vâng. Dù mình đã từ chối, nhưng anh ta vẫn cứ làm phiền mình mỗi ngày... Mình thật sự chán lắm rồi. Có thể anh ta đã nghe tin đồn về mình, nghĩ là cứ ép buộc thì mình sẽ chịu quan hệ một lần... Mình chẳng muốn gặp lại anh ta chút nào..."

Con gái dễ dãi, chỉ cần thấy trai đẹp là "nở hoa".

Tin đồn về Nakamura-san cũng đến tai tôi dù ở lớp khác. Vậy nên việc nó lọt vào tai chính cô ấy có lẽ là chuyện đương nhiên.

Cô gái mà tôi thích đáng lý luôn cười tươi tắn. Thế nhưng nụ cười của cô ấy lúc này đượm buồn và mệt mỏi.

Tôi siết chặt nắm đấm, đứng thẳng lưng.

Đúng vậy, đây là chút lòng chính nghĩa tầm thường của tôi - không thể bỏ mặc người gặp rắc rối, cũng là sự đạo đức giả của tôi - không che giấu được tình cảm của mình.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Căng thẳng đến nỗi không còn tâm trạng để nghĩ rằng biểu cảm ngỡ ngàng của cô ấy cũng dễ thương. Tôi hít một hơi, quyết tâm nói:

"Vậy, chúng ta cứ thử hẹn hò thật đi. Lúc tớ nói là bạn trai cậu, anh ta liền rút lui mà. Nếu cậu bị phát hiện là đang độc thân, anh ta sẽ lại tích cực tiếp cận thôi."

Dù đã tập trung hết can đảm, tôi vẫn chỉ có thể bày tỏ cảm xúc một cách nhẹ nhàng đến thế, hoàn toàn do sự yếu đuối và mong manh của bản thân.

Tôi sợ nói thật lòng sẽ bị lạnh nhạt từ chối, sợ hình ảnh Kaburagi Shun trong tưởng tượng mọi người tan vỡ.

Chính những lý do vớ vẩn đó khiến lời tỏ tình của tôi thiếu chân thành. Nakamura-san chớp mắt ngạc nhiên. Có thể là cô ấy đang nghĩ: Vậy ra lòng tốt ban đầu của cậu ấy cũng chỉ vì mục đích riêng.

Tôi ngay lúc này thật thảm hại, hoảng loạn không biết phải nói gì để cứu vãn, đang hối hận vì hành động vừa rồi thì...

"Cảm ơn. Vậy, mình xin phép làm bạn gái cậu nhé."

Trước câu trả lời ngoài dự đoán, tôi đơ người.

Nakamura-san dễ dàng chấp nhận lời tỏ tình vụng về của tôi.

...Thiệt luôn? Tình cảm đơn phương của mình thành hiện thực theo cách này sao?


Trong lòng tôi đang vui sướng, muốn nhảy cẫng lên, nhưng trước mặt Nakamura-san thì không thể có động tác trẻ con như vậy, nên bình tĩnh trả lời: "Ừ, mong cậu chiếu cố".

Đúng rồi, phải cẩn thận. Nakamura-san đã từng hẹn hò với nhiều chàng trai. Nếu tôi phản ứng thái quá trước mỗi cử chỉ của cô ấy thì có thể bị ghét.

Phải giữ khoảng cách, không để cảm xúc lung lay trước niềm vui nhỏ nhoi, dựng lên tấm khiên phòng vệ trong lòng.

"Vậy từ hôm nay, mình và Kaburagi-kun là người yêu của nhau. Gọi họ Kaburagi-kun hơi xa cách nhỉ. M-mình gọi là Shun-kun được không?"

Đòn tấn công của cô ấy dễ dàng xuyên thủng tấm khiên mong manh của tôi, suýt nữa là trọng thương rồi.

"Đ-đương nhiên là được. Tớ cũng gọi cậu là Hiyori-chan nhé. Ờ-ờm... tr-trước tiên... t-ta trao đổi thông tin liên lạc cái nhỉ?"

Tôi lúng túng quá đi mất. Thật xấu hổ. Nghe chính miệng mình phát ra cụm từ "Hiyori-chan" khiến tôi thấy ngứa ngáy trong lòng, đồng thời cảm giác khoảng cách được rút ngắn khiến má tôi nóng ran lên.

"Ừ-ừm, phải ha. Hì hì, chúng ta đã hứa sẽ trao đổi thông tin sau khi cùng trúng tuyển, thế mà đã hơn một năm rồi giờ mới làm nhỉ."

Nội việc cô ấy còn nhớ cuộc trò chuyện hôm thi tuyển đã khiến tôi xúc động. Tôi lấy điện thoại ra trong tình trạng căng thẳng và hồi hộp, trao đổi số điện thoại rồi cùng cô ấy đến nhà ga.

"Dù lâu rồi không nói chuyện, Shun-kun vẫn tốt bụng giống ngày xưa, sẵn sàng làm bạn trai để bảo vệ cô gái đang gặp rắc rối ha."

Giống ngày xưa. Chỉ nghe cụm từ ấy mà tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. À không, nhất định tôi đang hiểu sai ý nghĩa rồi.

"Bình thường tớ không thể nói lời như vậy với ai đâu. Chỉ vì đối tượng là Hiyori-chan thôi."

Tôi đang xấu hổ khi gọi Hiyori-chan bằng cách chưa quen thì cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi, nở nụ cười tươi rói:

"Câu sến vậy mà lại khiến tim mình trật một nhịp. Đây là kỹ năng của chàng trai đào hoa sao?"





"C-có phải kỹ năng gì đâu. Tớ nói thật mà."

"Hì hì, vậy à? Coi bộ từ giờ mình sẽ phải hồi hộp mỗi ngày vì Shun-kun rồi. Không biết tim có chịu nổi không đây."

Tuy vui khi được thấy nụ cười đáng yêu, nhưng bị gọi là chàng trai đào hoa thì... có vẻ tin đồn về tôi cũng đến tai cô ấy rồi.

"À không không, Hiyori-chan hiểu lầm rồi. Tớ chỉ định cố gắng trở thành bạn trai tốt của cậu thôi."

"Mình lo không theo kịp kinh nghiệm phong phú của Shun-kun. Hãy chỉ bảo mình nhiều thứ nhé."

Cô ấy đang mong đợi rất nhiều ở tôi trên cương vị là bạn trai.

Lo lắng và áp lực khiến tôi toát mồ hôi lạnh ở lưng.

"Cứ để tớ. Nhưng chính tớ mới lo không làm hài lòng được Hiyori-chan có vẻ hiểu biết mọi thứ đấy. Mà, dù sao thì chỉ cần ở bên Hiyori-chan là ngày nào chắc cũng vui vẻ thôi."

Dẫu thế nào cũng không được lộ vẻ hoảng sợ trong lòng ra ngoài. Phải tỏ ra bình tĩnh, đó mới chính là phản ứng mà Hiyori-chan mong đợi ở tôi.

"Cảm ơn. Mình cũng rất mong chờ những ngày sắp tới!"

Thấy nụ cười dịu dàng đó, tôi tin rằng cách ứng xử của mình không sai. Từ lần gặp đầu tiên tới giờ, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nói chuyện bảnh chọe thế này với Hiyori-chan.

"Về chung như thế này vui nhỉ. Được nhìn mặt và nói chuyện riêng tư với nhau."

"Ừ... Vậy từ giờ, cứ có dịp thì chúng ta về chung nhé?"

Hiyori-chan rạng rỡ đôi mắt tròn.


"Thật á? Mình vui lắm! A, tới ga rồi... Nhanh thật đấy."

"Ngày mai gặp lại. Từ giờ mong cậu quan tâm giúp đỡ, Hiyori-chan."

"Ưm! Mình cũng vậy, Shun-kun. Hẹn mai gặp lại! Bye bye!"

Tôi đứng nhìn bóng dáng Hiyori-chan vẫy tay rồi lên tàu, sau đó tới sân ga đối diện để đi làm thêm.

Thành thật mà nói, do căng thẳng và phấn khích nên tôi hầu như không nhớ mình đã nói gì dọc đường. Chắc chỉ là chuyện trường lớp, manga đang nghiện, hay những điều tầm phào.

Nhưng nghĩ đến chuyện những cuộc trò chuyện bình thường ấy sẽ trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của tôi từ giờ, tôi cảm thấy hạnh phúc lạ thường.

Đây là cảm giác khi yêu à? Bạn bè tôi đều từng trải qua cảm giác này sao?

Tôi muốn hét to "Tình yêu thật tuyệt vời!", nhưng nếu làm thật thì ngượng lắm.

Bước chân tôi nhẹ tênh trên đường đến chỗ làm thêm. Tôi ngước nhìn bầu trời, thầm khẳng định quyết tâm đã định trong lòng khi nói chuyện với cô ấy.

Hiyori-chan thật dễ thương. Rất dễ thương.

Cũng chính vì vậy, có lẽ cô ấy đã từng hẹn hò với nhiều kiểu đàn ông và quen thuộc với tình yêu.

Lý do cô ấy chấp nhận lời tỏ tình của tôi lúc nãy có thể vì tôi là Kaburagi Shun được đồn là lăng nhăng. Nếu tôi tỏ tình quá nghiêm túc, cô ấy có thể nghĩ "quá nặng nề để cặp bồ". Hoặc nếu biết tôi là trai tân, cô ấy có thể nghĩ "có vẻ nhạt nhẽo".

Nói tóm lại, điều kiện tối thiểu để tôi có thể cặp bồ với cô ấy đó là:

Tuyệt đối không được để cô ấy biết mình là trai tân!

Mặc dù miễn cưỡng, nhưng bạn bè và cả lớp đều nghĩ tôi là kẻ lăng nhăng mà. Ắt tôi sẽ ứng xử tốt với "bạn gái" thôi.

Ngày 27 tháng 4 không chỉ là ngày kỷ niệm có bạn gái đầu tiên, mà còn là ngày tôi quyết tâm giữ vững hình ảnh Kaburagi Shun lăng nhăng trong mắt mọi người, thậm chí còn tăng cường hơn nữa.

----------------------------------

[Nakamura Hiyori, ngày 27 tháng 4]

Có lẽ Nakamura Hiyori tôi đã dùng hết vận may cả đời chỉ trong ngày hôm nay. Bởi hôm nay cứ như một giấc mơ vậy.

Nằm trên giường, nhớ lại khuôn mặt và giọng nói của Shun-kun, tôi bật ra hơi thở hạnh phúc.

Tôi đã thầm thương trộm nhớ Kaburagi Shun từ ngày thi tuyển vào trường cấp ba Hareoka.

Nguyên nhân rất đơn giản và rõ ràng. Trong ngày thi tuyển, trên tàu hướng đến Hareoka, tôi cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ từ người đàn ông đứng phía sau. Tôi tự nhủ mình quá nhạy cảm, nhưng kiến thức đọc được trên báo như "Kẻ sàm sỡ thường nhắm vào những ngày không thể đến trễ như thi cử hay lễ hội để ra tay" khiến tôi càng thêm lo sợ.

Tàu rất đông, khoảng cách giữa tôi và gã đàn ông đó quá gần. Phải làm sao đây, thật khó chịu. Nhưng tôi cũng chưa bị đụng chạm gì, nếu nói ra, lỡ gã tức giận thì lại càng nguy hiểm.

Tôi đang căng cơ trước hơi thở phà vào gáy, thì bỗng:

"Nếu cậu không ngại, xin hãy ngồi đây."

Chàng trai mặc đồng phục ngồi trước mặt tôi đứng dậy nhường chỗ, khiến tôi lúng túng trước lời đề nghị bất ngờ. Có lẽ cậu ấy đã nhận ra tôi đang gặp rắc rối. Tuy tâm trạng tôi rất tệ từ sáng, nhưng nhờ cậu ấy mà lòng tôi đã dịu lại một chút.

Cậu ấy xuống cùng ga với tôi. Liệu có phải cậu ấy cũng thi vào Hareoka không? Tôi thầm hy vọng. Bỗng người đàn ông khi nãy va mạnh vào cậu ấy.

Do va chạm, cậu ấy bị ngã, chiếc kính rơi xuống sân ga. Lúc đó, không may có hành khách vừa xuống tàu dẫm lên kính khiến phần gọng bị gãy lìa.

Người đàn ông chạy trốn, nhưng nhờ nhiều nhân chứng nên ông ta bị bắt ngay và bị nhân viên ga áp giải đi. Bà lão vô tình dẫm phải chiếc kính thì cúi đầu xin lỗi và đền bù, nhưng kính hỏng không thể sửa chữa ngay lập tức.

Nghe cuộc trò chuyện giữa cậu ấy và nhân viên, quả nhiên cậu ấy cũng là thí sinh thi vào Hareoka.

"Nhưng, với tầm nhìn mờ mịt thế này thì cậu đâu thể đến phòng thi được. Cậu nên đợi phụ huynh đến rước thì hơn."

"Nhưng như vậy sẽ không kịp giờ ạ..."

"Xin lỗi! E-em cũng dự thi vào trường đó, để em dẫn cậu ấy đi ạ!"

Tôi mới được cậu ấy giúp đỡ kia mà, sao có thể đứng nhìn kia chứ.

"C-cảm ơn cậu đã giúp mình. Chắc cậu đang lo lắng lắm, nhưng mình sẽ ở bên cạnh cậu. Đừng rời xa mình nhé!"

Khi đó tôi nói thế là vì muốn xoa dịu nỗi lo của cậu ấy, nhưng bây giờ nhớ lại thì thấy ngượng thật.

"...Cảm ơn. Cậu thật sự đã cứu tớ đấy."

Khi cậu ấy mỉm cười nhẹ nhõm và nhìn thẳng vào mắt tôi cảm ơn, trái tim tôi thót một cái. Dù mang ấn tượng giản dị, nhưng nhìn kỹ thì mặt cậu ấy rất cân đối.

Cậu ấy tự giới thiệu là Kaburagi Shun. Hôm đó, sau khi đi cùng Shun-kun, tôi đã phải lòng cậu ấy.

Không phải tại tôi dễ sa vào lưới tình đâu. Đây là lần đầu tiên tôi gặp được chàng trai khiến mình cảm thấy hạnh phúc khi trò chuyện cùng.

Tôi đã tiếp xúc với cậu ấy với một phần ba cảm giác tội lỗi, một phần ba vì biết ơn, và một phần ba còn lại vì cảm tình không được để lộ. Giờ nghĩ lại, không biết tôi đã thi cử như thế nào trong tình trạng phơi phới đó. Hay đấy chính là sức mạnh của tình yêu?

Sau ngày thi, tôi bắt đầu trau dồi bản thân.

Lúc trò chuyện về bộ phim đang xem, cậu ấy nói thích kiểu con gái sành điệu và dễ thương, nên tôi nghĩ bản thân như thế này sẽ không thu hút được cậu ấy. Với tâm hồn thiếu nữ bừng cháy, tôi đã cố gắng hết sức để trở nên dễ thương.

Và rồi, trong ngày khai giảng, tôi tròn mắt khi gặp lại Shun-kun.

Cậu ấy vốn đã có gương mặt cân đối, bây giờ trông thật bóng bẩy.

Dáng vóc cao ráo, ngoại hình bảnh bao. Da trắng mịn, nét mặt hài hòa, nụ cười duyên dáng. Lông mày tỉa chỉn chu, mái tóc ngắn sành điệu.

Tóm lại, cậu ấy như hình mẫu trai đẹp trong tưởng tượng mọi người vậy.

Shun-kun có sức quyến rũ khiến tôi phải dán mắt vào. Tất nhiên không chỉ riêng tôi, mà các học sinh lớp trên cũng như cùng lớp nhanh chóng chú ý đến cậu ấy.

"Năm nay có trai đẹp vào trường đấy nhỉ."

"Kaburagi-kun ở lớp 10A4 đẹp trai ghê ha."

Đánh giá tích cực về Shun-kun nhanh chóng lan truyền, và sau khoảng một tháng nhập học, cậu ấy đã trở thành một trong những chàng trai được săn đón nhất trường.

Có tin đồn cậu ấy là kẻ lăng nhăng, quan hệ với nhiều cô gái mà không cố định bạn gái... nhưng với sức hút như thế thì cũng khó trách cậu ấy được.

Thấy Shun-kun vui vẻ nói chuyện với nhiều cô gái, tôi cảm thấy xấu hổ. Đối với cậu ấy, trò chuyện vui vẻ với con gái chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là hành động tự nhiên của người luôn tốt bụng với mọi người.

...Thật nhảm nhí khi tôi từng mơ mộng rằng mình đã có cuộc gặp gỡ định mệnh.

Đã may mắn cùng trúng tuyển, tôi nên sớm hành động để tình cảm đơn phương này đạt thành quả. Nhưng tôi lại do dự, không dám tiếp cận Shun-kun.

Do hai nhóm bạn không có tiếp xúc nên trong năm qua, tôi chỉ biết nhìn ngắm cậu ấy từ xa.

Nhưng sau một năm quan sát Shun-kun, tôi nhận ra tình cảm này sẽ không bao giờ phai nhạt.

Thái độ vui vẻ và công bằng của cậu ấy với mọi người.

Dù miễn cưỡng nhưng vẫn giúp đỡ thầy cô khi không ai làm.

Luôn sẵn sàng đưa tay giúp đỡ người gặp khó khăn một cách tế nhị.

Tôi biết cậu ấy là người tốt bụng, luôn hành động vì người khác từ hồi cậu ấy cứu tôi khỏi tên quấy rối trên tàu.

Và hôm nay, tôi lại được cậu ấy giúp đỡ. Được trực tiếp cảm nhận sự tốt bụng mà tôi luôn khao khát, khiến tôi khó kiềm chế cảm xúc dâng trào trong lòng.

"Không có lý do gì để mình không thích cậu ấy cả..."

Suy nghĩ của tôi tràn ra khỏi miệng.

Hôm nay cậu ấy đã... t-tỏ tình với mình? Là thật ư...?

Chiếc điện thoại bên gối rung lên khiến tôi giật mình. Tôi mở ra với tâm trạng hồi hộp và thấy Shun-kun gửi tin "Từ giờ giúp đỡ lẫn nhau nhé" sau khi tan làm.

Đây là sự thật. Sự thật nhưng lại như mơ. Một người tuyệt vời như cậu ấy lại là bạn trai của tôi, thật khó tin.

Không kiềm được gò má giãn ra, tôi úp mặt vào gối và vẫy chân như điên.

Nhưng tôi không thể chủ quan và tự mãn. Không phải trở thành bạn gái rồi là xong.

Bạn trai mình là chàng trai được săn đón nhất trường, Kaburagi Shun. Nếu mình có thái độ không dễ thương hoặc làm cậu ấy khó chịu, chắc chắn sẽ bị vứt bỏ ngay lập tức.

Tôi thở dài. Hơn nữa, điều khiến tôi lo lắng nhất...

"Cứ để tớ. Nhưng chính tớ mới lo không làm hài lòng được Hiyori-chan có vẻ hiểu biết mọi thứ đấy. Mà, dù sao thì chỉ cần ở bên Hiyori-chan là ngày nào chắc cũng vui vẻ thôi."

... là lời Shun-kun nói trên đường về cùng tôi.

Cậu ấy cho rằng tôi "có vẻ hiểu biết mọi thứ" và tin rằng sẽ có "những ngày vui vẻ". Nghĩa là cậu ấy kỳ vọng tôi có cách cư xử của người con gái từng trải.

Đào hoa như thế, Shun-kun ắt hẳn có kinh nghiệm giường chiếu rất phong phú và kỹ thuật "ấy" tuyệt vời.

Cho nên chắc cậu ấy cũng mong đợi bạn gái có kỹ năng tương tự. Vì cậu ấy tốt bụng nên có lẽ sẽ không nói ra, nhưng ắt hẳn sẽ cảm thấy phiền nếu... bạn gái của mình là trinh nữ.

Vậy nên, nhỏ ở trường bị đồn là đứa con gái lẳng lơ như tôi...

Tuyệt đối không được để cậu ấy biết mình là gái tơ!

Quyết tâm như thế, để có vẻ giống cô gái từng trải, tôi bắt đầu mô phỏng dựa vào kiến thức đọc trên mạng và câu chuyện của bạn bè.

Nhưng cứ nghĩ đến Shun-kun là tôi nóng bừng cả người, không thể tập trung suy nghĩ.

── Còn 87 ngày nữa cho đến lần đầu làm chuyện ấy ──