Edit: Cá
Chủ nhật, nắng chiếu muôn nơi, là thời gian sung sướng để ngủ bù.
Nhưng, tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” liên hồi khiến Trương Đại Tiết phải hoãn cái sự sung sướng ấy lại.
Cô cáu kỉnh xoay người ngồi dậy, đấm thùm thụp lên chăn rồi quát đầy mạnh mẽ: “Đồ chết bầm.”
Từ khi sóng điện não của Lý Nhị Địch bị chập, chẳng biết là được nối với mạch điện của bệnh viện thần kinh nào mà hắn bắt đầu thường xuyên ở lại nhà tân hôn.
Cũng may mà nhà đủ rộng, nhiều phòng tùy hắn chọn, cô có thể miễn cưỡng coi hắn là bạn cùng nhà, bèo nước gặp nhau.
Nhưng điều này cũng có nghĩa là không gian vui vẻ của Đại Tiết bị xâm lược nghiêm trọng.
Mà điều đầu tiên là chủ nhật không được ngủ nướng.
Bởi vì vào sáng chủ nhật, tổng giám đốc, nhất là loại tổng giám đốc có cơ bụng tám múi sẽ lay cô vợ xinh đẹp dậy, xách cô ra ngoài đi bộ nhanh như là diều hâu quắp gà con.
Đây quả là cực hình đối với người 11 giờ đêm mới bắt đầu quẩy tung chảo như Đại Tiết.
Thế nên lúc đánh răng, Trương Đại Tiết mới sáng ra đã bị gọi vục dậy mặt nặng mày nhẹ lườm nguýt tên Nhị Địch đang đứng cạnh đánh răng, lại còn dùng chung bồn rửa tay với cô.
Lý Nhị Địch để mắt hết mọi động tác nhỏ của cô nhưng chỉ nghiêm túc nhắc nhở: “Đừng lườm nữa, bây giờ chúng ta đang dùng chung một cái gương đấy.”
Trương Đại Tiết: “%(&% *(… % $ *& $#! $&!”
Lý Nhị Địch cực kì thành thạo đưa nước súc miệng cho cô vợ trông có vẻ đang vô cùng cáu kỉnh của mình: “Nghe chẳng hiểu gì hết, súc miệng đã rồi nói.”
Súc miệng xong, Đại Tiết lườm như sắp rách cả mí mắt ra: “Có nhìn thấy hay không là chuyện của anh, lườm hay không là chuyện của tôi!”
Nhị Địch vẫn ung dung khoanh tay: “Vậy thì chi bằng hôm nay chúng ta không đi bộ nhanh nữa mà chuyển sang chạy bộ đi.”
Đại Tiết hừ lạnh: “Anh quên là hồi cấp ba, tôi đạt điểm tối đa tất cả các mục trong môn thể dục à? Tôi sợ anh chắc?”
Nhị Địch vốn giỏi nắm bắt từ mấu chốt nhanh chóng bật lại: “Ồ, cho hỏi là điểm tối đa mục tay không ném tạ ra xa chín mét ba ấy hả?”
Lời này vừa thốt ra, bầu không khí lập tức trở nên kì quái.
Cả hai người đều cho rằng người kia đã quên chuyện bọn họ đã từng gặp nhau. Nhưng nghe cuộc đối thoại vừa nãy thì hình như không có ai quên cả.
Đại Tiết lúng túng bắt đầu lắc lư tay chân, còn Nhị Địch thì tức khắc banh mặt ra.
Phòng tắm lâm vào bầu không khí trầm mặc kéo dài.
Hồi lâu sau, Nhị Địch kéo cửa đi ra ngoài trước.
Đại Tiết vừa thở phào thì đã nhanh chóng nhận được tin nhắn wechat đến từ vị trí ông chồng anh tuấn: “Cô gái, nếu cô dám nói chuyện hôm đó với người khác thì cô chết chắc với tôi.”
Nhìn đi, đây chính cái kiểu hai lúa của tổng giám đốc, kịch bản uy hiếp tám trăm năm như một, đến dấu chấm câu cũng không thèm sửa.
Có thể là bởi vì đang chìm trong ngại ngùng bối rối, tạm thời không biết phải đối mặt với cô thế nào nên Nhị Địch lần đầu tiên phá lệ ra ngoài tập thể dục một mình, để Đại Tiết ở nhà.
Thành thật mà nói thì Đại Tiết cũng không phải người không thích vận động. Chỉ là trong năm dài tháng rộng, thiên phú vận động của cô đã được phát huy đến đỉnh cao, khiến cô cảm nhận được sâu sắc một sự thật: Vô địch là nỗi cô đơn biết dường nào.
Cô chỉ không muốn khiến Nhị Địch phải xấu hổ thôi mà. Dù sao nếu không chạy thắng được cô vợ yêu trông vừa mỏng mong yếu đuối vừa xinh đẹp mĩ miều thì thể diện của tổng giám đốc bá đạo sẽ bị mất sạch.
Nhưng lí do quan trọng nhất vẫn là chủ nhật cô chỉ muốn ngủ thôi.
Không phải ra ngoài khiến Đại Tiết vui vẻ cả về thể xác lẫn tinh thần. Cô đến phòng khách mở một chai Coca ra, đổ vào ly rượu vang rồi lắc nhẹ, khẽ nói với phía bên kia bàn trống trơn không có ai: “Kính chuyện cũ, kính sự lúng túng, kính sự tự do nằm ườn ra giường mỗi ngày.”
Nhưng niềm vui này chẳng kéo dài bao lâu, bởi vì Đại Tiết nằm trên giường, lăn qua lộn lại mãi mà vẫn không tài nào ngủ được. Cô nhanh chóng nhận ra một điều: Đồng hồ sinh học của cô đã bị phá vỡ rồi.
Lịch sử luôn là những điều tương đồng đến kì lạ, khiến người ta phải ngạc nhiên. Đại Tiết lại một lần nữa tức giận xoay người ngồi bật dậy, đấm thùm thụp lên chăn rồi quát đầy mạnh mẽ: “Đồ chết bầm.”