Edit: Cá đẹp tươi như hoa
Tuy Nhị Địch luôn khiến Đại Tiết phải điên tiết nhưng bình tĩnh xem xét lại thì cô cũng không ghét hắn.
Năm mười lăm tuổi, cô chuyển tới theo học tại Học viện Kinh doanh In-tơ-rét-xờ-ting. Giống với tình tiết cũ mèm trong tiểu thuyết ngôn tình thanh xuân học đường cũng như phong cách học tập tại các học viện quý tộc khác, nhờ gương mặt đi gọt, à không, nhờ gương mặt thiên sứ tựa như tạc tượng của mình, Nhị Địch đã làm dấy lên bão cát tình yêu khắp trường, khiến vô số thiếu nữ xinh đẹp cam tâm tình nguyện hiến dâng trái tim cho hắn. Người trước vừa ngã xuống, kẻ sau đã tiến lên. Thế nhưng, mọi con tim đều bị hắn chà đạp tan nát rồi để gió cuốn đi.*
Hãy đọc tại trang chính chủ: yennhishark wordpress
Còn cách nghĩ của Đại Tiết về chuyện này là: Cái éo gì thế này?
Đương nhiên, cô với hắn chẳng quen biết gì hết. Một người, dùng cách nói xưa như diễm nhưng lại rất chính xác thì là con cưng ông giời. Người kia lại là cô gái đen – giàu – đẹp. Bởi vì hồi nhỏ, cô tham hai viên kẹo mà cô bị bọn buôn người bắt cóc, đến lúc gần trưởng thành mới quy tông nhận tổ nên cha không thân, mẹ hờ hững. Đen là để tả làn da của cô, còn giàu với đẹp là định ngữ cô tự thêm vào.Với số lần giáp mặt ít ỏi ở trường học, cô chỉ có thể liếc thấy chiếc mũi của hắn. Tại sao ư? Bởi vì từ nhỏ, Nhị Địch đã luyện được “thuật nhìn người qua lỗ mũi”. Còn Đại Tiết thì sao? Cô chỉ dám rụt rè cúi thấp đầu để giấu bài kiểm tra Địa lí lại bị trượt thêm lần nữa, né tránh những ánh mắt dò xét, khác thường.
(Snicker: 1 loại sô-cô-la, chiến dịch quảng cáo thường là tiếp (rất nhiều) năng lượng.)
Nhưng nghĩ kĩ lại thì thật ra bọn họ đã từng gặp nhau ở một tiết thể dục nào đó. Học cấp ba là vậy, cho dù học phí mỗi năm là một triệu hay một nghìn thì vẫn không thể nào tránh được chuyện bị giáo viên thể dục tràn đầy nhiệt huyết kéo ra thao trường, luyện tập đến khi mồ hôi đầm đìa. Với tư cách là “nhà sản xuất nông nghiệp xuất sắc” nhiều năm liền, lần nào Đại Tiết cũng giành được hạng nhất trong các hoạt động thể dục của trường. Chỉ là cô vừa mới đắc ý thì đã nghe thấy xung quanh có ai đó hừ lạnh: “Đồ nhà quê có khác, khỏe thật.”
Đại Tiết miễn cưỡng coi đó là lời khen. Dù sao thì không phải cô gái nào cũng ném được tạ ra xa đến chín mét ba mà chẳng cần tốn nhiều sức. Nhưng, là một thiếu nữ đương độ tuổi hoa tâm hồn nhạy cảm, cô vẫn không tránh khỏi bị tổn thương ở trong lòng một ít. Bởi vậy, lần đầu tiên trong đời, cô trốn học. Trước khi chuông tan học reo lên, cô trốn vào rừng cây nhỏ mà mấy đôi bọ xít hay vào đó “hun nhau”, quyết định đánh một giấc.
Nguyên nhân cô chọn chỗ này là bởi vì cây cối rậm rạp, gió thổi hiu hiu, khoan khoái dễ chịu. Nếu không có tiếng khóc thút thít truyền tới theo gió thì quả là tuyệt vời ông mặt trời.
Cô bị tiếng khóc làm phiền, không thể nào chìm vào giấc ngủ nên đành đứng dậy, lần theo tiếng khóc, để xem rốt cuộc là bạn nhỏ nào đi lạc, đến mức phải khóc thảm thiết như thế.
Song, người đó lại là người mà cô không thể ngờ tới – Lý Nhị Địch.
Lý Nhị Địch con cưng ông giời, Lý Nhị Địch xinh đẹp như hoa, Lý Nhị Địch người thừa kế tập đoàn Ba Tổng. Lúc này, cậu ta đang ngồi xổm trong bụi cỏ, ôm điện thoại khóc tu tu không ngừng.
Cậu ta khóc hết sức nhập tâm, thậm chí còn không phát hiện ra Trương Đại Tiết đang đứng sau lưng mình. Đến khi cô hắng giọng, cậu ta mới giật mình ném điện thoại xuống đất.
Hai bàn tay chìa ra cùng một lúc. Đại Tiết trông thấy màn hình đang chiếu một bộ phim rất hot ở thời điểm đó – Ma cà rồng bá đạo yêu tôi. (aka Chạng vạng)
Để hòa nhập với giới thượng lưu mà mẹ sắp xếp cho, cô đã từng xem bộ phim đó với mấy cô tiểu thư nhà giàu. Khi nam chính với với nữ chính “You are beautiful”, mọi người đều điên cuồng rú lên ầm ĩ, chỉ có mình cô là ứa nước miếng nhìn bàn thức ăn mà người nhà nam chính chuẩn bị cho nữ chính. Đấy là ấn tượng sâu đậm nhất của cô về bộ phim này. Trong quá trình trưởng thành, cô thực sự rất sợ đói, thế nên cô sẽ chẳng thể nào hiểu nổi kiểu lãng mạn ấy.
Trông thấy Lý Nhị Địch khóc đến mức mặt mày dúm dó, cô ngứa ngáy nổi tính đùa dai. Đại Tiết ra tay trước cậu ta một nước, nhanh chóng nhặt điện thoại giơ lên cao quá đầu, nhướng mày cà khịa: “Gọi chị đi rồi trả cho cậu.” Trông cô tràn đầy hình tượng chụy đại chốn học đường.
Khi đó, ngũ quan Nhị Địch vẫn còn chưa trổ nét, mặt mày vẫn đượm ý thơ trong tranh thủy mặc. Đôi mắt trong veo, khóe mắt vẫn còn vương lệ chưa kịp lau đi, nhưng ánh mắt lại tỏ vẻ: Cô chết với tôi.
Cô còn chưa kịp cầm điện thoại ấm tay thì đã bị Nhị Địch cướp lại dễ như bỡn. Cô lại quên mất rồi, khi ấy, cặp giò của Nhị Địch đã đạt tiêu chuẩn cơ bản của tổng giám đốc bá đạo. Nếu phải miêu tả thì bằng một chữ thì là dài, hai chữ: rất dài, một câu: đôi chân dài đến mức có thể vượt sông Yarlung Tsangpo. Nhưng cô vẫn luôn cho rằng tổng giám đốc thực thụ sẽ không thèm chiếc điện thoại mà cô từng chạm vào nữa. Chẳng phải trên TV thường chiếu như vậy hay sao? Tổng giám đốc, người ưa sạch sẽ, đồ bất luận kẻ nào chạm vào, lạnh như băng mà rằng**: “Đồ người khác từng chạm vào, tôi không cần nữa, cho cô đó.”
Nhưng Nhị Địch siêu anh tuấn, siêu hờ hững giật lại điện thoại xong vẫn không quên cảnh cáo cô: “Cô gái, nếu cô dám nói chuyện hôm nay với người khác thì cô chết chắc với tôi.”
Đại Tiết học phim Hồng Kông vừa xem tối qua, đáp lại cậu ta theo phản xạ có điều kiện: “Yes! Madame!”
Nhị Địch:…
Duyên phận dẫn lối thế nào mà ngày hôm sau, Đại Tiết lại tình cờ chạm trán Nhị Địch đang trên đường đi học. Cậu ta đi trước, cô đi sau, hai người đều đi lẻ loi một mình. Đúng lúc cô đang rối rắm suy nghĩ xem có nên tiến lên chào hỏi hay không thì cậu ta đã bị một đám người xúm tới vây quanh, giống hệt trước kia. Cậu ta lại trở thành Lý Nhị Địch được mọi người săn đón. Tuổi trẻ đúng là dư thừa sức lực, bọn họ lớn tiếng bàn tán về mấy tin hóng hớt nghe được, về bộ phim mà mình thích. Cô nghe thấy có ai đó hỏi: “Bọn mày có thấy Kristen Stewart trong “Ma cà rồng bá đạo yêu tôi” đẹp vãi không?” Mấy người xung quanh thi nhau tán thành, một cậu nam sinh đứng gần Lý Nhị Địch nhất dùng cùi chỏ huých cậu ta: “Cậu Địch, cậu thấy thế nào?”
Lý Nhị Địch hờ hững đáp: “Không biết, chưa xem.”
Trông cái điệu bộ kìa, cứ như người hôm qua khóc tu tu, nước mắt nước mũi thòng lòng không phải cậu ta ấy.
Đại Tiết rủa thầm, không nhịn được mà phì cười.
Đám người đi đằng trước đang bừng bừng khí thế thảo luận nghe thấy tiếng cười thì đều quay đầu lại nhìn, bao gồm cả Nhị Địch. Nhưng cậu ta chỉ liếc qua cô đúng một giây rồi nhanh chóng dời mắt đi.
Cậu ta không cần thiết phải nhớ cô.
Cũng đúng. Dù sao thì lạnh nhạt, khó gần mới là phẩm chất mà người thừa kế tập đoàn Ba Tổng cần có.
Dù đã mười năm trôi qua, dù bây giờ bọn họ đã kết hôn thì khi nhìn gương mặt xanh như đít nhái của Lý Nhị Địch, suy nghĩ của Đại Tiết vẫn là: Cái éo gì thế này?
__
*In-tơ-rét-ting: interesting, tác giả chơi phiên âm thành 因吹斯汀 nên Cá cũng phiên âm.
刀削面: mặt gọt, chỉ khuôn mặt đã được PTTM gọt xương, ngoài ra còn chỉ 1 loại mì.
Tên tập đoàn Ba Tổng (bā zōng) đọc gần giống với bá tổng (bàzǒng): tổng giám đốc bá đạo
Sông Yarlung Tsangpo là con sông dài nhất trong Khu tự trị Tây Tạng.
**Đoạn đó tác giả phỏng theo lối văn ngôn.