818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua

Chương 20: Từ Trường Lâm




Edit: Băng Di

Lúc đó Tiết Trạm mới đến cửa cung, từ xa xa đã nhìn thấy ở đầu kia có vài vị thanh niên mặc quan phục lĩnh sam đang đi tới, nhìn kiểu đai trên thắt lưng thì có vẻ chức quan cũng không cao.

Chỉ thấy người dẫn đầu mặc một thân quan phục đỏ tươi nhưng vẫn không làm mất đi phong độ vốn có của y, cái gì gọi là quân tử, cái gì gọi là quân tử như ngọc, cái gì gọi là quân tử nhàn nhã như u lan cốc! Hôm nay Tiết Trạm đã được mở mang kiến thức rồi.

Ngô Dụng theo tầm mắt nhìn qua: “......” Tật xấu thích xem mặt của chủ tử người khi nào mới có thể tốt lên được đây.

Tiết Trạm sải chân bước vài bước lên phía trước đứng chờ người kia đi tới.

Người dẫn đầu nâng mắt, chắp tay hành lễ: “Tiết thế tử.”

Vài vị đi ở phía sau mặc dù mang vẻ mặt mờ mịt nhưng vẫn hành lễ theo: “Ra mắt Tiết thế tử.”

Từ xưng hô không khó nhìn ra điểm khác biệt.

Trong nháy mắt Tiết Trạm cảm thấy hồ nghi: “Ngươi nhận ra ta sao?” Sau đó ra vẻ vô tội: “Ngược lại ta không biết ngươi nha.”

“Hạ quan tên là Từ Trường Lâm.”

“Ngươi chính là vị quân tử đứng đầu kinh thành? Có danh xưng là ‘Lan Đình quân tử’, Từ Trường Lâm, cháu của thái phó đó sao?” Tiết Trạm ra vẻ hiện tại mới nhận ra: “Sớm nghe nói Từ công tử rất có phong thái thánh hiền, hôm nay vừa được gặp quả thật là dáng vẻ quân tử muôn vàn, thất kính thất kính.”

Từ Trường Lâm khiêm tốn nói: “Uy danh của ta không bằng một nửa uy danh của thế tử. Nghe nói một tỳ nữ bên người của thế tử  thôi cũng có thân thủ bất phàm, lấy một mà địch mười, chỉ tiếc hạ quan từ nhỏ chỉ biết đọc sách thánh hiền không có một chút võ nghệ, bằng không hạ quan cũng muốn đến đầu quân làm thủ hạ của thế tử, làm một tướng sĩ hộ quốc, ra chiến trường đánh trận trảm địch.”

“Từ công tử đọc nhiều sách vở tài trí siêu quần, là tấm gương của hàng vạn hàng nghìn học sinh, nếu bỏ bút tòng quân làm một người võ phu, vậy đúng là Trạm đây có muôn lần chết cũng khó tránh khỏi day dứt.”

Vẻ mặt Tiết Trạm càng chân thành, Từ Trường Lâm cũng không phải đèn cạn dầu đâu.

“Hạ quan bất quá chỉ là một thư sinh yếu sức, vai không thể gánh tay không thể nâng, không thể so sánh với thế tử hào hùng vạn trượng trảm địch dưới tay, hộ một phương an bình.”

” Cái gọi là đao thương so ra kém cán bút, có Từ công tử làm rường cột nước nhà như vậy, đám võ phu chúng ta mới có thể yên tâm ra trận giết địch mà không cần lo lắng hậu cần không có người trông nom.”

“Đảm đương không nổi thế tử khen như thế, những thứ hạ quan cần phải học còn rất nhiều, hộ quốc an ổn, bách tính bình yên còn phải dựa vào anh tài tướng soái như thế tử vậy mới đúng.”

” Đâu có, đâu có, dẫn dắt bách tính dân sinh còn phải dựa vào thần tử tương lai như Từ công tử vậy.”

“Đảm đương không nổi, đảm đương không nổi, được thế tử tán thưởng, hạ quan hổ thẹn.”

” Ai nha, hôm nay được quen biết với Từ công tử, tâm của Trạm thật là vui mừng, quả thật nhất kiến như cố, chỉ hận gặp nhau quá muộn, nếu Từ công tử không khách khí thì gọi một tiếng A Trạm đi, thế nào?”

” Hạ quan cũng tiếc nuối không sớm một ngày quen biết thế tử. Như thế thế tử cũng đừng khách khí, gọi hạ quan một tiếng Trường Lâm đi.”

Vẻ mặt Tiết Trạm vui sướng đầy tiếu ý: “Trường Lâm.”

Từ Trường Lâm mặt không đổi sắc, mỉm cười tỏ ý: “A Trạm.”

Vài vị thanh niên còn lại mắt cũng thành hình nhang muỗi.

Ngô Dụng nghe xong thiếu chút nữa đem cơm tối nhổ ra. Hơn nữa còn nôn đến hỏng bét, ngài chọc ghẹo Cẩm y vệ xong chọc đến Quốc công, chọc đến Quốc công xong ngay cả cháu trai của thái phó cũng không buông tha! Có bản lĩnh đi chọc hoàng tôn xem thử nha!

Tiết Trạm tỏ vẻ, chọc ghẹo thì chọc ghẹo, hắn không chỉ muốn chọc mà còn muốn chọc người tôn quý nhất kia kìa.

Lúc đó hai người đã rời khỏi cửa cung, Tiết Trạm đang vuốt cằm tấm tắc tán dương.

“Có ý tứ, rất có ý tứ.”

Ngô Dụng lé mắt: “Chủ tử nói cái gì có ý tứ?”

” Ngươi chưa phát giác ra gã Từ Trường Lâm kia rất có ý tứ sao? Chủ tử ta sống lớn như vậy chính là lần đầu tiên đụng tới người có thể cùng ta chọc ghẹo nhau. Quá khó khăn gặp được rồi!”

Chủ tử, ý của người là da mặt của Từ công tử so với người dày như nhau hả?

Tiết Trạm liếc ngang: “Ánh mắt đó của ngươi là có ý gì?”

Ngô Dụng đem mặt lau qua: “Thuộc hạ không có ý kiến khác, chỉ là cảm thấy Từ công tử thân là văn thần, chủ tử thân là võ tướng, văn võ giao tình quá sâu chỉ sợ không tốt lắm.”

” Làm sao không tốt lắm? Quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, công sự nhập vào chuyện công sự, hai bên không can thiệp lẫn nhau.”

” Ý tứ của thuộc hạ là, Từ công tử có lẽ không nghĩ sẽ cùng chủ tử quan hệ cá nhân đâu.”

” Vì sao? Chủ tử của ngươi nhiều ưu điểm như vậy, vĩ đại nhiều như vậy, tính cách loang loáng đẹp tựa sao trời như vậy, làm sao không muốn cùng ta quan hệ cá nhân?”

Vĩ đại? Ưu điểm? Loang loáng đẹp tựa sao trời?

Ha hả, trì cường khi nhược, tính cách ác liệt, miệng thì độc thủ, xem mặt, háo sắc, da mặt dày có thể so với tường thành, những cái này tính là ưu điểm hử? Thử hỏi vĩ đại ở nơi nào? Có đốt một trăm trản đèn lớn đi tìm cũng không thấy.

Bên này Ngô Dụng âm thầm thổ tào, bên kia nhãn tình của Tiết Trạm sáng lên, nhìn về phía bóng áo đỏ đang đánh ngựa chạy tới.

Theo tầm mắt nhìn qua, da đầu Ngô Dụng run lên! Đó là ai nha, đó là Chu Chiêm Cơ, con trai trưởng của thái tử, thân thích của hoàng đế, hoàng thái tôn nha! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ lại là một hoàng đế của Đại Minh nha! Chủ tử, cầu ngài trở về đi, thuộc hạ thề không bao giờ nói xấu ngài ở trong lòng nữa!

Đáng tiếc Tiết Trạm không có thuật đọc tâm, cho dù có phỏng chừng cũng sẽ không đếm xỉa đến tiếng lòng của Ngô Dụng. Bởi vì người trước mặt phải chọc nha, chọc ghẹo thì phải chọc cái loại này nè!

Chu Chiêm Cơ nghĩ muốn quay đầu ngựa lại.

Thịt đến miệng còn có thể để bay mất sao? Tiết Trạm cho khoái mã tiến lên vài bước: “Thần tham kiến hoàng thái tôn. Thần có công vụ trong người không tiện xuống ngựa hành lễ, còn thỉnh hoàng thái tôn thứ tội.”

Chu Chiêm Cơ cảm thấy hôm nay mình xuất môn không xem hoàng lịch. Kinh thành lớn như vậy sao lại cứ đụng tới thằng nhãi này?!

Hoàng thái tôn còn chưa nói, bên này đã chọc ghẹo: “Biểu tình của Hoàng thái tôn như thế có phải là không muốn nhìn thấy Trạm hay không? Nhưng mà Trạm hết sức nhớ hoàng thái tôn nha. Nhớ lại dĩ vãng cùng ăn cùng ngủ như hình với bóng. Quả nhiên là chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ khóc.”

Trên trán Chu Chiêm Cơ treo đầy hắc tuyến: “... Vài năm không thấy, thế tử vẫn như năm đó vậy, …”

Tiết Trạm nói tiếp: “Anh tuấn tiêu sái? Khôi hài thú vị?”

“Chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác.”

Vẻ mặt Tiết Trạm như bị tổn thương nhìn hắn. “Đâu có, trúc mã cùng trúc mã mới đúng chứ?”

“Ha hả.” Ai trúc mã cùng trúc mã với ngươi? Ngoan ngoãn cút cho bản cung.

Đọc hiểu ý tứ, vẻ mặt Tiết Trạm đau thương: “Hoàng thái tôn vô tình thật, Trạm thật sự là đau lòng. Ai, đa tình vốn là vô tình, Trạm thương tâm.”

Chu Chiêm Cơ: “......” Về sau xuất môn tuyệt đối phải xem hoàng lịch!

Chọc ghẹo hoàng thái tôn xong mà lông tóc vẫn vô thương?! Chủ tử, ta phục!

Tiết Trạm vò góc áo. Đừng sùng bái ca, ca chính là truyền thuyết ~~

Một đường chọc ghẹo hai người xong, tâm tình Tiết Trạm rất tốt, nửa đường nhận được chỉ dụ chuẩn của Chu Lệ, tâm tình càng tốt hơn nữa.

Hắn tâm tình hảo đã muốn xao lãng, mà xao lãng thì khó quản được mình, sợ khó quản được mình thì phải gây sức ép, tóm lại phải, cùng, mọi, người, gây, sức, ép.

“Truyền lệnh tập hợp!”

Ngô Dụng nằm thẳng xuống đất.

Tiết Trạm: “.......”

” Cho dù có sùng bái chủ tử ta, ngươi cũng không nên kích động như vậy nha, ta ở đây cũng sẽ không chạy.”

Ngô Dụng nghiêm mặt âm thầm phun tào. Ta cho dù sùng bái con heo cũng sẽ không sùng bái ngươi nha!

” Đồng chí Ngô Dụng, trong lòng thầm xoi mói nghĩ xấu chủ tử là không đúng đâu!” Tiết Trạm đặc biệt nghiêm túc nói.

“Chủ tử ngài suy nghĩ nhiều rồi.” Có bản lĩnh dùng thuật đọc tâm đi ha!

“Chủ tử ta tuy rằng không có thuật đọc tâm nhưng ta sẽ vì nét mặt mà phân tích ra tâm lý nha!”

“... Ta đi truyền lệnh tập hợp.”

Tiết Trạm nhấc chân. Một tiểu nhân vật mà thôi, còn thu thập không được ngươi sao?!

Một ngàn binh lính tập hợp ở diễn võ trường cũng lặng ngắt như tờ, không quan tâm thực lực như thế nào nhưng tinh thần trạng thái so với trước kia đã khác nhau như trời với đất.

La Nhất cùng Triệu Thập Nhất xa xa mắt đối diện mắt, tỏ vẻ coi như vừa lòng.

Tiết Trạm chắp tay sau đít chậm rì rì đi tới.

Chúng binh lính cùng kêu lên: “Thế tử hảo!”

“Thanh âm bị cẩu ăn?!”

La Nhất nghiến răng. Chủ tử, lần trước ngươi ghét bỏ thanh âm quá lớn, nói mình cũng không phải kẻ điếc còn nhớ rõ không?

Tiết Trạm tỏ vẻ nhớ rõ thì thế nào, mà không nhớ rõ thì thế nào? Hắn nói tiếng âm quá lớn liền quá lớn, quá nhỏ liền quá nhỏ, không phục hả? Nghẹn đi!

Tiếng lòng chúng binh lính: ngài cao hứng là tốt rồi.

“Các ngươi huấn luyện cũng được vài ngày rồi, hôm nay làm một trận tỷ thí đơn giản đi! Mỗi mười người làm một tổ, tiến hành chạy nhanh, chạy vừa, chạy cự li dài, chướng ngại chạy, kiểu con ếch nhảy, hai chân nhảy, nằm ngửa ngồi dậy, hai tay chống đẩy hít đất, cơ thể rướn về phía trước. Đội nào thắng nhiều nhất được ở ký túc xá mới bố trí tốt nhất. Ngoài ra thua thì tại ba ngày sau lại tiến hành tỷ thí.” Tiết Trạm nhìn quét qua: “Hiện tại cho các ngươi thời gian hai trăm hơi thở để thương lượng.”

Ở thời điểm mọi người thương lượng, Ngô Dụng dẫn phụ binh dùng vôi vẽ ra phạm vi tỷ thí.

Hai trăm hơi thở qua đi.

Tiết Trạm ra lệnh một tiếng: “Đều tự phân tán!” Chỉ thấy một ngàn binh lính rất nhanh phân tán đến các hạng mục, lập tức một đám ngẩng đầu đầu ưỡn ngực xếp thành hàng chỉnh tề.

Theo Tiết Trạm ra lệnh một tiếng bắt đầu.

Mười người một tổ chạy nhanh như bay, chạy vừa vòng quanh diễn võ trường, chạy cự li dài mở rộng khoảng cách cả doanh địa, chạy chướng ngại thì chạy vượt tường qua cầu khỉ, đi trên dây, nhảy kiểu ếch trực tiếp tại chỗ, nhảy hai chân dùng thừng khóa trói chặt hai chân nhảy lên phía trước như cương thi, nằm ngửa ngồi dậy hai tay chống đẩy, hít đất trực tiếp nằm tại chỗ, rướn người hướng về phía trước bên cạnh còn có cọc gỗ.

Những người vì thể lực chống đỡ hết nổi lui xuống dưới được binh sĩ vây quanh động viên tinh thần, nào là cố lên, nào là kiên trì thắng lợi, nào là giặt quần áo một tháng vân… vân, Tiết Trạm nhìn mà vui vẻ.

“Đây mới là quân doanh nha.” Ánh mắt bốn mươi lăm độ nhìn trời, hoài niệm.

Triệu Thập Nhất: “......” Ngài cao hứng là tốt rồi.

Cuối cùng là La Nhất phụ trách mang Linh đội một trăm người thắng đi, ba ngày sau Triệu Thập Nhất hướng dẫn đội trăm người này vào ở ký túc xá mới.

Ký túc xá mới là do Tiết Trạm căn cứ kiểu dáng của ký túc xá quân nhân hiện đại mà bố trí, giường tầng, xen vào nhau có trật tự, dựa vào cạnh tường là những khoảng không gian ô vuông có khóa, để cất vật phẩm cá nhân, phía sau còn có một loạt tủ nhỏ, dùng để bỏ vật dụng tắm rửa hàng ngày. Giường mới, chăn mới, mỗi người một tấm sàng đan mới, một tấm chiếu mới, quần áo tắm rửa mới, hài mới hai bộ, hơn nữa dùng ngọc lưu ly đắt tiền làm cửa sổ, cho dù nhiều người  ở cũng sẽ không bởi vì vấn đề thiếu ánh sáng mà lộ vẻ chật chội.

Các đội khác dùng ánh mắt uy hiếp xoát xoát nhìn về phía Linh đội. Tỏ vẻ chỗ tốt như vậy mà các ngươi được vào ở ba ngày trước, thúc có thể nhẫn nhưng thẩm không thể nhẫn! Diễn võ trường gặp!

Linh đội cũng tỏ vẻ vui sướng.

Thật ra sự thật đối với tưởng tượng của các ngươi không có tốt như vậy đâu.

Mỗi ngày mỗi tắm, sớm hay muộn gì cũng phải đánh răng, vật dụng hàng ngày phải sạch sẽ, quần áo mỗi ngày phải giặt, tất mỗi ngày phải đổi, chăn phải xếp vuông vắn như khối đậu hủ, sàng đan không thể có một chút nếp nhăn, không thể có bụi, không thể có vết ẩm, không thể có mùi càng không thể có mẩu vụn đồ ăn!

Đối với đám ‘đại lão gia ‘ như bọn họ mà nói, còn có thể so với biến thái nữa thôi? Cũng không phải đàn bà, giặt quần áo đã là chịu khó lắm rồi, mỗi ngày còn phải giặt tất!

Linh đội tỏ vẻ không phục!

Đương nhiên có đấu tranh.

Thân là đội trưởng, Trương Tứ bị Ngô Dụng đánh cho một trận, kết quả mặt mũi bầm dập, khóc thút thít đem chăn với sàng đan sửa sang lại một trăm lần nha một trăm lần!

Phó giáo quan La Nhất buông tay: “Ta cũng lực bất tòng tâm nha, trong cả doanh đánh thắng được Ngô Dụng chỉ có thế tử.”

Quần chúng Linh đội hoài nghi chính mình nghe lầm.

Cái người tên Ngô Dụng bị thế tử khi dễ luôn kêu la không muốn, không muốn là đệ nhị cao thủ trong doanh sao?! Đùa ta á?

La Nhất lại nói. Không có thân thủ như thế tử, ngươi dám khi dễ một chút thử xem?

Cao thủ đặc biệt như vậy sao lại gọi là ‘Ngô Dụng’, là do kẻ đáng chém ngàn đao nào đặt tên vậy? (Ngô Dụng: đồng âm với vô dụng)

‘Cái kẻ đáng chém ngàn đao’ dĩ nhiên là Tiết Trạm.

Đợi một đội khác cũng bắt đầu cuộc sống trong ký túc xá mới, cũng thể nghiệm cảm giác vừa đau vừa khoái hoạt mà Linh đội trải qua. Đội trưởng Vương Ba đồng dạng ‘tranh đấu’ cùng Ngô Dụng đánh một trận, đồng dạng thua, đồng dạng mặt mũi bầm dập khóc thút thít sửa sang lại quân vụ một trăm lần, đồng dạng chạy đi tìm Triệu Thập Nhất cáo trạng, đồng dạng bị nghẹn.

Ngô Dụng tuy gọi là Ngô Dụng, cũng không phải thật sự vô dụng, ngược lại cực kỳ hữu dụng, bối rối nha?

Sau đó một đội khác đồng dạng thổ tào. Kẻ đáng chém ngàn đao nào đặt tên vậy.

Kẻ đáng chém ngàn đao Tiết Trạm lại trúng đạn.

Tiết Trạm – ‘kẻ đáng chém ngàn đao’ tỏ vẻ, các ngươi cho rằng như vậy liền xong rồi sao? Ha hả, ngây thơ là không được! Đến~ để ta nói cho các ngươi khác nhau giữa thiên đường cùng địa ngục. Trước kia áp bức là thiên đường, hiện tại áp bức tất nhiên là địa ngục, mà, địa ngục không có cửa ra.

Giờ mẹo một khắc liền bắt đầu huấn luyện, trước chạy hai mươi dặm cho giãn gân cốt, sau một khắc học quân tư quân bước, hai khắc kế nhảy kiểu ếch, giờ điểm tâm qua đi có thời gian nửa khắc nghỉ ngơi sửa sang lại quân vụ, sau đó là múa may đao kiếm, luyện đến cánh tay đau nhức khó nhịn, thậm chí ngay cả chiếc đũa cũng nắm không xong, cơm trưa qua đi nghỉ ngơi một khắc, đánh ngã người khác một canh giờ bị người khác đánh ngã một canh giờ, sau cơm chiều cùng nhau tắm rửa, cùng nhau có thời gian nửa canh giờ nghỉ ngơi, sau đó bồi dưỡng tinh thần, không biết chữ thì học chữ, đã biết chữ thì học các loại lý luận. Sau khóa lý luận có thời gian một khắc thảo luận, sau đó tập hợp ở diễn võ trường, nương theo ánh sáng trăng chia ra tập trận, đến giờ hợi nghỉ ngơi, khi mỗi người đều mệt đến ngón tay cũng run rẩy, đáng tiếc thế tử vô lương cũng không để cho bọn họ hảo hảo ngủ, thường thường nửa đêm còn thổi còi tập hợp. Ngủ như chết bỏ lỡ tập hợp trực tiếp bị đánh tỉnh, phạt chạy quanh doanh địa đến hừng đông mới thôi; muộn, trực tiếp chạy mười vòng doanh địa, quân dung không chỉnh chạy năm vòng doanh địa.

Tiết Trạm nhìn quét qua một ngàn binh lính, ánh mắt kiên quyết.

” Ta biết vừa qua tăng mạnh huấn luyện làm cho rất nhiều người bất mãn, cảm thấy quá mệt mỏi, quá khổ, cũng cực kỳ tàn ác! Nhưng ta nói cho các ngươi biết! Chút cường độ huấn luyện ấy chẳng qua chỉ là bắt đầu! Về sau! Tương lai! Sẽ so với bây giờ càng khổ, càng mệt, càng thảm hại hơn, vô nhân đạo hơn! Mà các ngươi cần phải làm là phục tùng và phục tùng!”

” Đừng tưởng rằng bản thân có chút tiến bộ thì dương dương tự đắc! Ta nói cho các ngươi hay! Các ngươi còn quá yếu! Yếu đến mức ta thậm chí khinh thường đi huấn luyện cho các ngươi!”

” Các ngươi như vậy ra chiến trường chính là dâng đồ ăn cho kẻ địch! Nếu ai có tâm tư thỏa mãn, hiện tại muốn dừng lại, ta khuyên các ngươi sớm xua tan đi! Bởi vì quân doanh của ta không cần người nhu nhược!”

” Những hạng mục huấn luyện này ta không cần giải thích với các ngươi vì sao phải an bài như vậy, cũng không giải thích ý nghĩa an bài như vậy là như thế nào, các ngươi chỉ cần phục tùng cùng với phục tùng! Không phục? Nghẹn đi!”

” Nghẹn qua được khẩu khí này! Bản thân các ngươi càng siêu việt! Thắng bản thân! Sau đó thắng địch nhân!”

” Các ngươi là quân nhân! Đừng bị tâm ma yếu đuối của bản thân lật đổ! Xuất ra khí phách quân nhân đi! Đáng sợ không phải là khó khăn che ở trước mắt, mà là bản thân có muốn thắng lợi, có muốn tỉnh ngộ hay không!”

” Là quân nhân sẽ có dũng cảm tiến tới! Là quân nhân sẽ có quyết tâm không gì không thể làm! Là quân nhân sẽ có tin tưởng chiến thắng mình, siêu việt mình! Hiểu chưa?!”

Mọi người nhiệt huyết sôi trào: “Hiểu được!!!”

“Tốt lắm!” Ánh mắt sắc bén nhìn quét một vòng: “Từ giờ trở đi tất cả huấn luyện thêm gấp đôi!”

“... Vâng!”

“Nghe không được!!”

“Vâng!!!”

Từ thích ứng đến gia tăng lượng, từ gia tăng lượng lại đến thích ứng, sau đó lại đến gia tăng lượng, lại thích ứng, vòng đi vòng lại, mỗi khi nghĩ đến vòng huấn luyện đã kết thúc thì lại được dẫn dắt bước tiếp bước hoàn thành. Trước đó cho rằng chuyện không có khả năng hiện giờ hồi tưởng lại mới phát hiện chính mình sớm vượt qua dự đoán lúc trước nhiều lắm. Quá trình này tựa như phá kén thành bướm, tựa như leo núi, tựa như đi bộ đường dài, phong cảnh mỗi một nơi đều tốt đẹp vô tận, mỗi một lần thay đổi đều rực rỡ hẳn lên, mỗi một lần đột phá đều tựa như ảo mộng.

Bọn họ yêu loại cảm giác này.

Từ không thể xong đến có thể hoàn thành, từ chạy hai mươi dặm giống như chết qua một hồi đến bây giờ thoải mái tự nhiên, từ bị động bị đánh đến có thể ngẫu nhiên xoay tay đánh lại, từ bị khinh thường đến được người sùng bái, ai không yêu loại cảm giác này chứ?

Nhìn thấy sĩ binh rực rỡ hẳn lên, khóe miệng Tiết Trạm gợi lên.

“Truyền lệnh tập hợp! Chúng ta thẳng tiến Hùng Sư doanh.