80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay

Chương 36




Trong bầu không khí ám muội, Tống Thiển đột nhiên nhìn thẳng vào anh, đôi mắt ngấn lệ, trông yếu đuối khiến người ta muốn cắn một cái, nhưng lời nói ra lại cực kỳ nghiêm túc: “Không nhớ.”

“Thiên Tứ nói anh rất xấu xa.”

Xấu xa?

Tưởng Loan Thành cẩn thận nghĩ lại, mấy ngày nay anh không hề làm gì trước mặt tên nhóc đó.

“Nhưng mà em không tin, hì hì.”

Cơn giận vừa xuất hiện lập tức biến mất, anh vừa định lên tiếng thì thấy cách đó không xa có người gọi mình:

“Tưởng tổng.”

Giọng của một người đàn ông trung niên, cực kỳ tôn trọng, thậm chí có chút lấy lòng.

Bàn tay nhỏ của Tống Thiển dùng sức vỗ anh: “Thả em xuống, có người đến.”

Tưởng Loan Thành không có cảm giác gì nhưng vẫn nghe lời cô, chậm rãi buông tay.

Chân vừa chạm đất, Tống Thiển đeo ba lô lập tức bỏ chạy như một chú thỏ nhỏ biến mất khỏi tầm mắt.

Tưởng Loan Thành nhìn đi chỗ khác, lập tức khôi phục hình tượng nghiêm túc mọi khi, chào hỏi những người đang tiến đến.

Không có nội dung gì, chỉ nói chuyện phiếm mấy câu, người đàn ông đối diện thử thăm dò nhắc đến Tống Thiển.

“Cô gái lúc nãy hình như trông giống một cô gái nhỏ trong đài?”

Từ sau bữa cơm lần trước, chuyện anh và Tống Thiển quen biết nhau đã truyền ra, quả thực đã đạt được hiệu quả mà anh mong muốn.

Xem ra lần này có không ít người đến.

“A Thiển và tôi quen biết nhau từ nhỏ.”

“Tình cảm thật tốt, tình cảm thật tốt.”

“Đương nhiên rồi.” Tưởng Loan Thành cong khóe môi, ánh mắt lóe lên.

Tình cảm đương nhiên là tốt.

Tống Thiển đứng ở cửa một lúc lâu vẫn không dám mở cửa, mãi đến khi Giả Hoài Viễn đi ra bắt gặp cô đang dựa vào tường ngẩn người.

“Bà…, không, cô Tống sao lại không vào?”

“Không có, không có gì. Tôi vào ngay đây.” Tống Thiển đi vào trong, nhìn thấy Tạ Tiểu Tuyết không ăn ý với mình đang ăn uống vui vẻ trong góc.

“Tưởng tổng thả cậu về rồi à?” Tạ Tiểu Tuyết ăn một miếng lớn, hai má phồng lên.

“Ừ.”

Khuôn mặt nhỏ ửng đỏ một cách đáng ngờ.

“Chậc chậc…”

Trong lúc Tạ Tiểu Tuyết trêu chọc cô, ngoài cửa bỗng ồn ào, không cần nhìn cũng biết là Tưởng Loan Thành.

Là nhân vật mới quyền lực nhất giới kinh doanh Bình Kinh hiện nay, được bao nhiêu người vây quanh không thấy rõ mặt, xưởng may mà anh thành lập trước khi chính thức tiếp quản Tưởng thị cũng có chút tiếng tăm trong ngành.

Nhưng đó chỉ là bước đệm nhỏ, đã đủ để tôn lên địa vị cháu trai duy nhất của ông cụ Tưởng.

Tuy nhiên, Tống Thiển biết, nhiều nhất là hai, ba năm nữa, anh sẽ đứng vững trong giới kinh doanh, trở thành nhân vật tàn nhẫn nói một không hai, cứng rắn đổi về họ Hạng.

Giữa đám đông vây quanh, anh mặc tây trang, mang giày da sáng loáng, vui vẻ trò chuyện cùng mọi người.

Tống Thiển nhìn anh đến ngây người, suy nghĩ miên man.

Trong lúc trò chuyện, Tưởng Loan Thành thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô, tâm trạng đột nhiên tốt lên. Theo ánh mắt anh, mọi người nhìn về phía Tống Thiển, vừa liếc mắt đã nhận ra cô gái này, thế là luôn miệng khen ngợi cô.

Tưởng Loan Thành ung dung tiếp nhận những lời khen này, cuối cùng khách sáo đáp lại một câu “Quá khen!”.

Lời khách sáo qua đi, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Chỉ cần cô gái này ở lại, việc đầu tư sau này sẽ được đảm bảo.

Tống Thiển làm sao hiểu được ẩn ý sâu xa đằng sau nụ cười của các vị lãnh đạo này, chỉ có thể lúng túng cong khóe miệng, cứng nhắc gật đầu chào hỏi.

Tưởng Loan Thành nói mấy câu với những người xung quanh rồi đi nhanh về phía cô. Cả phòng dần yên tĩnh lại, Tống Thiển lập tức trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Đúng lúc này, Huệ Dĩnh cùng “đại gia” mới của mình bước vào phòng riêng, đứng trong bóng tối, trơ mắt nhìn Tống Thiển trở thành người nổi bật nhất.

Rõ ràng không lâu trước đây, những người đàn ông này đều vây quanh cô ta, vậy mà bây giờ đều chạy đến nịnh bợ đồ ti tiện kia.

Cô ta đương nhiên biết vì sao, còn không phải là dựa vào Tưởng Loan Thành sao.

Vì muốn để lại ấn tượng tốt, không quản trời đông giá rét, cô ta đã đặc biệt diện một chiếc váy hở lưng xẻ sâu màu đỏ. Từ trước đến nay, cô ta luôn thích được mọi người chú ý, cũng nhất định phải là người chói mắt nhất trong đám đông.

Càng nghĩ càng không cam tâm, Huệ Dĩnh cầm túi xách đi về phía Tưởng Loan Thành, trong lòng vừa tưởng tượng vừa mừng thầm, chỉ cần lúc đi ngang qua anh, cô ta giả vờ đứng không vững rồi thuận thế ngả vào lòng anh là được.

Cô ta không tin, cách gần như thế mà anh vẫn không nhìn thấy vẻ đẹp của mình.

Huệ Dĩnh thẳng lưng, lắc mông tới gần anh.

Khi chỉ còn cách anh một mét, trùng hợp có một nhân viên phục vụ bưng khay rượu đi qua. Tạ Tiểu Tuyết đã nhìn thấy Huệ Dĩnh từ xa, với tính tình của cô ta, chắc chắn cô ta đang có ý đồ xấu.

Tạ Tiểu Tuyết đi theo nhân viên phục vụ, vừa đi ngang qua Huệ Dĩnh thì duỗi chân ra ngáng chân cô ta.

Để nổi bật nhất tối nay, Huệ Dĩnh đi đôi giày cao gót hơn chục phân, trọng tâm vốn đã không vững, sau khi bị ngáng chân thì lảo đảo lao vào nhân viên phục vụ.

Ly rượu bị đánh đổ, vẩy lên người Huệ Dĩnh, nhất là phần ngực, khiến kế hoạch mà cô ta dày công chuẩn bị đổ bể. Cô ta tức giận, chỉ vào mặt nhân viên phục vụ, mắng xối xả.

“Cô không có mắt à? Váy của tôi bị bẩn thành thế này, cô nói phải làm sao đây?”

Nhân viên phục vụ vội vàng lấy khăn giấy lau cho Huệ Dĩnh. Cô ta tức giận hất tay ra: “Lau cái gì mà lau! Cái váy này đắt lắm đấy, cô đủ tiền đền không?”

Nhân viên phục vụ cúi đầu xin lỗi.

Tạ Tiểu Tuyết đứng ra: “Rõ ràng là bản thân cô không đứng vững, lại đi đổ lỗi cho người khác. Cô có hiểu lý lẽ không vậy?”

Huệ Dĩnh đã không ưa Tạ Tiểu Tuyết từ lâu, nhưng vừa nhớ ra còn đang ở trước mặt mọi người, cô ta lập tức thay đổi thái độ, hai mắt đỏ hoe nhìn Tưởng Loan Thành, ỏn à ỏn ẻn: “Tưởng tổng, váy của người ta bẩn rồi.”

Cô ta thừa biết đàn ông không chịu nổi dáng vẻ nào của phụ nữ, để thỏa mãn sự tự phụ của đàn ông, cô ta đã luyện tập không biết bao nhiêu lần.

Tống Thiển nghe xong thì nổi da gà, vô thức run rẩy, đi đến trước mặt Tưởng Loan Thành nói: “Tôi thấy váy của cô Huệ đây bị bẩn rồi, chuyện nên làm lúc này là vào nhà vệ sinh thay cái khác. Trời lạnh như vậy, mặc ít như thế rất dễ dàng bị cảm đấy.”

Tạ Tiểu Tuyết cũng phụ họa theo: “Đúng vậy đấy cô Huệ. Cô đi đôi giày cao như vậy, không sợ đau lưng sao?”

Nói xong còn cố ý để lộ đôi giày đế bằng của mình, nhe răng cười với cô ta.

Trong phòng có ai đó bật cười.

Tưởng Loan Thành không nói lời nào, anh vốn định kêu người lôi cô ta ra ngoài, không ngờ cô gái nhỏ của anh lại phản ứng như vậy. Anh nở nụ cười cưng chiều, xoa đầu cô.

Tạ Tiểu Tuyết nhìn hành động này của Tưởng Loan Thành thì biết mình làm đúng rồi.

Cô nàng giỏi nhất là đập ruồi.

Loại mà bữa cơm nào cũng có ấy.

Sau khi trở thành trò cười, Huệ Dĩnh đứng ngây ra đó. “Đại gia” mới tìm được mặt mày xám xịt đi về phía cô ta, vô cảm quát lớn.

Người đàn ông trung niên hói đầu béo ục ịch chống nạnh ưỡn bụng mắng rất khó nghe, chửi bới cả nhà Huệ Dĩnh. Dù vậy, cô ta cũng không dám làm gì, chỉ có thể đứng đó chờ người đàn ông nguôi giận.

Đồ đàn bà thối! Nếu không phải lúc nãy có người nhắc nhở ông ta, cứ để cô ta tiếp tục náo loạn, cái ghế của ông ta cũng không giữ được nữa.

Người đàn ông cúi đầu xin lỗi Tưởng Loan Thành, mồm mép một lúc lâu nhưng vẫn không được đáp lại.

Ông ta động não một chút, quay sang nịnh nọt Tống Thiển. Tống Thiển không chịu nổi, vội xua tay ra hiệu không liên quan gì đến cô.

Tưởng Loan Thành lúc này mới lên tiếng: “Tôi không hi vọng người phụ nữ này xuất hiện trước mặt tôi lần nữa.”

Người đàn ông liên tục gật đầu đảm bảo, sau đó dùng sức kéo Huệ Dĩnh ra cửa, vừa đi vừa mắng.

Huệ Dĩnh cúi đầu, gần như bị ép rời đi.

Tạ Tiểu Tuyết lặng lẽ ra dấu tay ✌️ sau lưng.

Giả Hoài Viễn âm thầm giơ ngón cái với cô nàng. Nếu Huệ Dĩnh thực sự đến gần sếp anh ta thì toàn bộ tiền lương năm sau của anh ta sẽ bay sạch.