“Thiển Thiển, đề luận văn đã được giáo sư công bố rồi. Cậu đã có hướng làm chưa?” Lý Du Nhiên cúi người tới gần Tống Thiển hỏi thăm.
Tống Thiển lấy tay che miệng, thấp giọng nói: “Vẫn chưa. Buổi phỏng vấn gần đây của đài truyền hình vừa mới kết thúc, mình còn có không ít bản thảo chưa viết xong nữa.”
Âm thanh từ tọa đàm quá lớn, Lý Du Nhiên nghe không rõ, chỉ biết gật gật đầu.
“Còn cậu?” Tống Thiển hỏi lại.
Cái này thì cô ấy nghe được, Lý Du Nhiên lắc đầu: “Đề tài mình chuẩn bị trước đây bị người khác giành viết trước. Anh ta đã bắt đầu làm rồi, mình xem thử thì thấy không hề kém mình chút nào. Mình định chiều nay đến thư viện.”
“Được, cậu có muốn mình đi cùng không?”
“Không cần đâu. Không phải buổi chiều cậu còn phải viết bản thảo sao?”
“Vậy nữ sinh mặc áo khoác trắng đi.”
Tống Thiển ghé vào tai Lý Du Nhiên nói chuyện, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cô.
Lý Du Nhiên nhìn quanh một lượt rồi nhìn theo tầm mắt của Tống Thiển.
Tống Thiển ngơ ngác, nữ sinh đằng sau khẽ nói với cô: “Gọi cậu đó.”
“Mình?” Tống Thiển chỉ vào bản thân.
Thanh niên trên sân khấu mỉm cười nói: “Đúng vậy. Xin mời bạn học này chia sẻ với mọi người về góc nhìn của cậu.”
Tống Thiển nãy giờ nói chuyện riêng, làm gì biết câu hỏi là gì, thanh niên trên sân khấu cũng vì vậy mới gọi cô.
Anh ta lặp lại câu hỏi: “Cậu cảm thấy giáo dục có ý nghĩa thế nào đối với sự tồn vong của nhân loại?”
Tống Thiển lúc này mới tỉnh táo lại, cả hội trường lớn như vậy chỉ có một thiếu nữ lẳng lặng đứng giữa khán đài nói không ngừng, giọng nói nhẹ nhàng, không hề sợ hãi.
Từ năm nhất đại học, Tống Thiển đã ngâm mình trong thư viện, từng đọc rất nhiều sách có liên quan, không còn sự lúng túng lúc ban đầu, chỉ tiếc giọng quá nhỏ.
Lâm Hướng Vinh chỉ có thể nghe được một ít, nhưng anh ta đứng thẳng trên sân khấu, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ tán thành, thấy sắc mặt của các bạn ngồi bên dưới dần trở nên nghiêm túc, hẳn là cô nói rất tốt.
Nhưng khoảng cách thật sự quá xa.
Nói xong, Tống Thiển chuẩn bị ngồi xuống, nhưng Lâm Hướng Vinh lại muốn tiếp tục chủ đề, tươi cười mời cô lên sân khấu.
Lý Du Nhiên ở bên cạnh cười trộm.
Tống Thiển không ngờ còn phải lên sân khấu, trong lòng lập tức ảo não.
Nếu không phải bởi vì học kỳ trước đài truyền hình nhiều việc, cô xin nghỉ quá nhiều khiến điểm rèn luyện thiếu nghiêm trọng, khó xét tốt nghiệp thì đã không đến mức phải dự tọa đàm để lấy điểm như bây giờ.
Cô và Lý Du Nhiên thường đến sớm, ngồi ở dãy sau cùng, không ngờ lại không lường được việc này.
Hai bước gộp làm một, cô nhanh chóng chạy lên sân khấu.
Lâm Hướng Vinh lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của nữ sinh, gò má trắng nõn vì chạy chậm nên ửng đỏ, lông mi dài mà cong, đôi mắt hoa đào long lanh.
Anh ta đứng trên sân khấu chờ Tống Thiển ổn định hơi thở. Ánh đèn sân khấu chiếu lên người cô một vầng sáng ấm áp, thậm chí có thể nhìn rõ lông tơ nhỏ xíu trên mặt.
Tương tác trong tọa đàm rất bình thường, nhưng việc mời sinh viên lên sân khấu không có trong kế hoạch của anh ta.
Chỉ là nhất thời xúc động.
Lâm Hướng Vinh điềm tĩnh thong thả trò chuyện với cô về vài vấn đề rồi mới để cô đi xuống.
Lúc này, trên sân khấu, hai người nghiêm túc thảo luận về sự phát triển của nền giáo dục Trung Quốc, từ Khổng Tử đến Lev Vygotsky*. Lâm Hướng Vinh từng bước nảy sinh tình cảm khác với thiếu nữ trước mắt này.
* Lev Semyonovich Vygotsky: một nhà tâm lý học Liên Xô, người sáng lập một lý thuyết về phát triển văn hóa và sinh học – xã hội của con người, thường được gọi là tâm lý học văn hóa – lịch sử
Tuy rằng người có thể thi đậu Kinh Đại đều là những bạn học siêu giỏi siêu cấp lợi hại, nhưng đối với lĩnh vực mình không quen thuộc thì ai cũng phải bó tay.
Lúc Tống Thiển về chỗ thì thấy Lý Du Nhiên mỉm cười dò xét, ra vẻ lưu manh hỏi: “Bạn học Tống thấy thế nào? Đàn anh có đẹp trai không?”
Cô ấy nhướng mày khiến Tống Thiển nổi hết da gà.
“Cũng được, khá ưa nhìn.” Tống Thiển không thể không thừa nhận anh ta rất giống ánh mặt trời.
Nếu đây là một quyển tiểu thuyết khác, anh ta chắc chắn sẽ là nam chính.
“Đương nhiên rồi. Nếu không hôm nay mình đi cùng cậu làm gì? Vì để nhìn thấy anh ta, mình thậm chí còn từ chối cuộc hẹn lát nữa đấy.” Lý Du Nhiên bắt đầu giới thiệu cho cô.
Lâm Hướng Vinh, nhân vật truyền kỳ ở Kinh Đại.
Tràng giang đại hải, Tống Thiển đều nghe tai này ra tai kia.
Dù sao cũng chỉ là một người qua đường, không nhớ được thì thôi.
Đến hơn 5 giờ chiều, tọa đàm mới kết thúc, mọi người đều chen chúc ở lối ra.
Tống Thiển ngủ gật giữa chừng, khi Lý Du Nhiên gọi cô dậy thì trước mọi lối ra đều đã chật kín người.
Đợi mọi người đi hết, Tống Thiển mới duỗi lưng đứng dậy. Khi đi ngang qua sân khấu, Lâm Hướng Vinh đột nhiên đi đến bên cạnh cô, hỏi đùa: “Ngủ có ngon không?”
Tống Thiển mới vừa ngáp một cái, nước mắt trong hốc mắt còn chưa lau khô, nghe vậy thì khựng lại.
“Cũng, cũng được.”
Lý Du Nhiên bên cạnh đột nhiên nắm chặt tay cô, dùng rất nhiều sức khiến cô đau.
Tống Thiển nghiến răng chịu đựng, nói với Lâm Hướng Vinh: “Đàn anh, bọn em đi trước.”
Cô kéo Lý Du Nhiên chạy tới lối ra, đằng sau vang lên một giọng nam: “Vậy em tên là gì?”
“Lý Du Nhiên.”
Tống Thiển thẳng thắn đáp, còn quay đầu lại nở nụ cười giảo hoạt.
“Lý, Du, Nhiên.”
“Thải cúc đông li hạ, du nhiên kiến Nam Sơn*, quả là tên hay.” Lâm Hướng Vinh ở đằng sau lẩm bẩm một mình.
* Thải cúc đông li hạ, du nhiên kiến Nam Sơn: tạm dịch Hái hoa cúc dưới hàng rào phía đông, nhàn nhã ngắm nhìn ngọn núi ở phía nam
Ra khỏi hội trường, âm thanh dần nhỏ lại. Lý Du Nhiên cả đường trách Tống Thiển sao lại nói tên cô ấy.
Tống Thiển cũng cười đáp: “Không phải cậu cố ý tới gặp anh ta sao? Để anh ta biết tên của cậu, chẳng phải xem như hai người quen biết sao?”
Nói rất có lý.
Lý Du Nhiên cảm thấy như vậy không tốt, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác.
Đúng nhỉ, hình như là như vậy thật.
Cơm nước xong, lúc chuẩn bị về ký túc xá, Lý Du Nhiên lại kéo Tống Thiển đi đường lớn.
Bởi vì đi theo con đường này đến ký túc xá khá lòng vòng, bình thường các cô đều sẽ đi tắt vào đường nhỏ ít người đi.
“Gần đây có đàn em nói trong trường có nữ sinh bị theo đuôi trên đường về ký túc xá, hai người nhỏ bé như chúng ta đánh không lại, chạy cũng không nổi, đừng đi đường lớn.”
“Sau khi từ đài truyền hình về, cậu đi một mình cũng phải cẩn thận một chút.”
Tống Thiển gật đầu.
Còn chưa tới ký túc xá đã nghe thấy có người kêu tên Tống Thiển, trời tối nên không thấy rõ người, Tống Thiển chậm rãi tới gần.
Hạng Loan Thành mang theo ý cười xoa đầu cô: “Đã ăn rồi à?”
Tống Thiển vung tay hất tay anh ra.
Làm như trước giờ thân quen lắm vậy.
Lý Du Nhiên đi đằng sau vô cùng kích động, càng nắm tay cô chặt hơn.
Tống Thiển lập tức từ chối: “Ăn rồi, tôi phải về ký túc xá.”
Nụ cười của Hạng Loan Thành vẫn không đổi, nhưng anh cứ nhìn chằm chằm cô.
Tống Thiển không khách khí quay đầu định đi, Lý Du Nhiên lại hiểu ánh mắt của anh, kéo Tống Thiển lại rồi đẩy về phía anh.
“Cậu đi ăn với anh ấy đi, mình về ký túc xá trước. Về sớm một chút nha.”
Lý Du Nhiên vừa chạy vừa cảm thán, đứa nhỏ ngốc này, bốn năm đại học không chịu yêu đương, không chạm vào đàn ông, khó khăn mới gặp được một người vừa đẹp trai vừa có tiền, không thể mặc cô làm càn.
Cô nàng thấy hai người có vẻ quen biết thì yên tâm ngâm nga quay về ký túc xá.
Vừa về đến ký túc xá đã thấy Đường Tiếu vùi đầu học tập, cô ấy nhẹ nhàng đi qua, cười tươi như hoa.
“Sao cậu lại về một mình? Tống Thiển đến đài truyền hình rồi à?”
Đường Tiếu đẩy gọng kính hỏi cô ấy.
“Đài truyền hình gì chứ? Người ta là đi hẹn hò! Hẹn hò!”
“Cậu ấy? Hẹn hò?” Đường Tiếu không tin.
Tiền Nhạc Nhạc bên kia cũng bật cười thành tiếng. Lý Du Nhiên thấy hai người họ đều không tin thì hết lời thề thốt chuyện này chắc chắn là thật.
Lái xe tới, vừa cao vừa đẹp trai, trông có vẻ là người quen, nói không chừng là quen biết ở đài truyền hình.
Hai người lúc này mới hơi tin tưởng.
*
Bên kia.
Tống Thiển bị đẩy vào ngực Hạng Loan Thành thì lập tức đứng thẳng. Hai người nhìn nhau không nói lời nào, mãi đến khi có một nhóm nữ sinh cười nói quay về ký túc xá đi ngang qua.
Tống Thiển không chịu nổi ánh mắt dò xét của mọi người, vừa trách móc vừa bảo anh mau rời đi.
Tống Thiển kéo Hạng Loan Thành chạy thẳng tới cổng trường, bỏ lại Giả Hoài Viễn đói bụng ngơ ngác đứng đằng sau nhìn theo.
Ông chủ, tôi cũng muốn ăn cơm.
Rẽ một cái là đến phố ăn vặt sau lưng Kinh Đại, Tống Thiển chọn một cửa hàng hoành thánh, đi vào ngồi xuống.
Chủ quán là một cặp vợ chồng già, có một cháu gái đang học cấp ba, rất niềm nở với khách hàng, nhất là sinh viên Kinh Đại, thường xuyên giảm giá, ngay cả ghi sổ cũng không sao.
Mỗi cuối tuần Tống Thiển đều sẽ tới đây một lần, lần nào cũng bắt gặp hai vợ chồng già dặn dò cháu gái nhỏ phải học tập thật tốt, sau này thi đậu Kinh Đại, bọn họ làm thêm bốn năm rồi về nhà dưỡng lão.
Hình ảnh ấm áp hệt như Tống Thiển trong thế giới thực, chỉ có điều, cô gái nhỏ kia đã đổi thành người khác.
Hạng Loan Thành ngồi đối diện, nhìn Tống Thiển rũ mi không nói gì, có vẻ suy tư.
“Em muốn ăn gì?” Anh lên tiếng gọi cô.
Tống Thiển nhàn nhạt đáp: “Không cần, tôi thật sự đã ăn rồi.”
Bà lão vừa thấy Tống Thiển đã mỉm cười tới hỏi họ muốn ăn gì. Tống Thiển nhìn Hạng Loan Thành, ý bảo anh muốn ăn gì thì tự mình gọi.
“Đều được, em tùy tiện gọi một món giúp tôi là được.”
“Vậy cho cháu một phần nhân bắp thịt heo ạ.”
“Được.” Bà lão nhìn Hạng Loan Thành cười không ngừng, đánh giá từ trên xuống dưới.
Chàng trai này tuấn tú lịch sự, rất xứng đôi.
Bà lão nháy mắt rồi rời đi khiến Tống Thiển ngượng ngùng.
Tống Thiển cầm cái ly trong tay, đột nhiên mở miệng: “Anh tới đây làm gì?”
“Tìm em.”
“Có việc?”
“Không.”
“Vậy anh tới làm gì?”
“Tìm em.”
Hồi lâu sau Tống Thiển mới lên tiếng: “Vậy sao mấy năm nay anh không quay về? Bây giờ mới nhớ tới việc tìm tôi.”
Hạng Loan Thành nhìn cô gái nhỏ nóng nảy, không khỏi mỉm cười: “Có về, nhưng em không có ở nhà.”
“Lúc nào?”
“Lúc em không biết.”
Dừng! Không về thì không về, nói dối làm gì chứ.
Tống Thiển rõ ràng không tin, cũng không có ý định vạch trần anh, bắt đầu tìm thứ gì đó để nghịch.
Hạng Loan Thành đương nhiên nhìn ra được, nhưng cũng không giải thích.
Chén hoành thánh nóng hổi được bưng lên, lần này là ông lão, dường như ông cố ý đến xem, mỉm cười gật đầu một cái rồi quay người đi.
Khóe miệng Hạng Loan Thành không kiềm được mà cong lên, Tống Thiển tức giận giơ tay đánh anh một phát: “Đừng cười.”
Hạng Loan Thành lúc này mới nghiêm túc lại, nhìn cô: “Em đang thực tập ở đây?”
“Ừ, một năm rồi.”
Anh giống như đang nói chuyện nhà: “Có cân nhắc tới công ty của anh không?”
Tống Thiển nói đùa: “Đãi ngộ thế nào? Tôi ra giá rất cao đấy.”
“Em cứ nói, đều được.” Hạng Loan Thành biết rõ cô chỉ thuận miệng đáp nhưng vẫn nghiêm túc trả lời.
Hoành thánh thơm phức, tuy rằng đã ăn cơm nhưng Tống Thiển vẫn cảm thấy thèm, nuốt nước miếng một cái.
Hạng Loan Thành đưa muỗng cho cô, Tống Thiển lắc đầu không cầm, anh lại múc một cái hoành thánh lên rồi đưa cho cô.
“Ăn hết đi.”
Ma xui quỷ khiến thế nào, Tống Thiển cầm lấy, bắt đầu ăn.
Hoành thánh rất lớn, bình thường Tống Thiển phải cắn ba lần mới hết. Cô còn chưa ăn xong, Hạng Loan Thành đã một miếng ăn hết.
“Rốt cuộc anh tới đây làm gì?”
Làm gì có lý do, chỉ là một ngày không gặp thì thấy hốt hoảng.