Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Thiển vẫn như hôm qua, lén lút mang phần khoai lang và bánh của mình giấu vào trong bọc, lại mang theo chút cồn sát khuẩn mà mình thường dùng ra ngoài.
Lúc đến nhà họ Hạng, cả căn nhà trống không, không nhìn thấy một bóng người, tìm từng phòng một cũng chỉ có một chiếc giường và một cái ghế hỏng bị vứt lại.
Sau đó, bên cạnh có thêm một đứa bé, là con trai của Trương lão Ngũ, người mua căn nhà này, vừa lùn vừa mập, khuôn mặt mũm mĩm đỏ bừng vì lạnh, cười với cô: “Chị ơi, chị đến đây làm gì vậy?”
Tống Thiển khom lưng hỏi nó: “Thập Thất đi đâu rồi? Chính là anh trai sống ở đây nè.”
“Cái anh xấu xí đó bị đuổi đi rồi. Cha em nói căn nhà này bây giờ là của nhà em, anh ta không được ở lại, đã vứt đồ của anh ta đi rồi. Với lại anh ta còn nợ nhà em mấy con cá nữa cơ.” Đứa nhỏ bắt chước y hệt giọng điệu của cha mình, nói xong còn chớp đôi mắt to tròn mong được khen ngợi.
Ở nhà, nếu như nó lanh lợi như vậy đều sẽ được cha và bà nội khen không ngớt, còn được thưởng đùi gà nữa, nhưng nó ăn đến phát ngán món đó rồi, nên nó sẽ không nói nhiều như vậy.
Nếu không phải thấy chị gái này trắng trẻo xinh đẹp, nó sớm đã mặc kệ rồi.
Tống Thiển không biết suy nghĩ của nó, sau khi nghe xong, cô tức giận đến nhói tim.
Cậu nhóc lại nói thêm: “À, đúng rồi, có lẽ bây giờ anh ta đang ở bờ sông bắt cá đấy. Cha em nói phải trông chừng anh ta, không được để anh ta lười biếng.” Nói xong, nó đắc ý như muốn khoe khoang với cô rằng cha nó giỏi như thế nào.
Hỏng rồi! Băng trên mặt hồ vẫn chưa tan, vừa dày vừa chắc, bây giờ mà bắt cá, có nghĩa là phải phá băng. Nếu không cẩn thận ngã xuống dưới, nhất định sẽ bị chết cóng.
Xưa có tích Vương Tường để lưng trần nằm trên băng cầu cá chép cho mẹ kế, trời đất cảm động trước tấm lòng hiếu thảo nên đã làm tan băng và có cá chép nhảy lên. Nhưng đây là hiện thực, với tình trạng của Hạng Loan Thành hiện giờ thì không được. Trên chân anh còn có vết thương, nếu bị hành hạ như thế có lẽ cái chân này cả đời sẽ không khỏi được.
Tống Thiển vội chạy ra bờ sông, chỉ nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ bên bờ sông vênh mặt hất hàm sai khiến Hạng Loan Thành.
Trương lão Ngũ mở miệng chửi lớn: “Bảo mày xuống thì xuống đi, còn ra vẻ cái gì? Nước lạnh thì mày không bắt cá à? Trời lạnh mày có ăn cơm không?”
“Ăn thì mau xuống cho tao. Con trai tao còn đang đợi để ăn cá đấy, mày mà chậm chạp, tao sẽ cho mày biết mặt.”
Tống Thiển chạy đến nỗi thở hồng hộc, gào to: “Anh Trương, con trai anh nghịch lửa ở bên kia làm cháy hết quần áo rồi. Thím nhà hàng xóm bảo tôi đến gọi anh.”
Đứa con trai bảo bối này chính là mạng của ông ta, Trương lão Ngũ không chút nghi ngờ, mặc kệ Hạng Loan Thành, lập tức chạy về, cơ thể tròn vo vấp té giống hệt con trai ông ta, để lại Hạng Loan Thành trơ trọi một mình trên mặt sông, anh kéo ống quần lên, đi về phía bờ sông, tạo một lỗ hổng trên mặt băng.
Tống Thiển vội vàng chạy đến kéo anh trở lại: “Cậu làm gì vậy hả? Thực sự muốn đi bắt cá à? Nhỡ hôm nay xuống rồi mà không lên được thì sao?”
Lần đầu tiên Hạng Loan Thành thấy cô nói chuyện lưu loát như vậy, một mạch chạy tới đây, hai gò má ửng đỏ vì lạnh, cô há miệng thở hổn hển kéo anh đi chỗ khác.
“Tôi lừa ông ta đó, lát nữa nói không chừng sẽ tìm chúng ta tính sổ đó. Cậu nhanh lên một chút, lát nữa tôi sẽ giúp cậu xử lý vết thương trên đầu gối.”
Anh nhanh chóng cùng cô rời đi, không kêu đau cũng không nói gì, đến cạnh đống cỏ bên ngoài sân nhà họ Tống mới dừng lại.
Lấy một nắm cỏ khô từ chính giữa ra trải xuống đất, Tống Thiển đổi một cái khăn tay mới xử lý miệng vết thương của anh, động tác nhẹ nhàng làm anh hơi ngứa.
Cô cúi đầu dựa vào bên cạnh anh, Hạng Loan Thành chỉ cần cúi xuống là có thể nhìn thấy hàng mi như cái quạt nhỏ của cô đang chớp lên chớp xuống làm xao động lòng người.
Cổ họng anh đau đớn khó chịu, giống như có thứ gì đó mắc ở đó vậy, nuốt xuống không được mà nhổ ra cũng không xong. Anh định mở miệng nhưng lại không biết nói gì nên đành thôi.
Tống Thiển không biết gì, chú tâm xử lý vết thương, sau đó lại đưa đồ ăn sáng nay mới lấy được cho anh.
Lần này, anh không lập tức nhét bánh vào miệng như mấy lần trước, đôi mắt đen nhánh trở nên tối tăm, lóe lên một suy nghĩ không rõ ràng.
Một lúc sau anh mới cắn một miếng, vừa nhai vừa nhìn cô chằm chằm.
Tống Thiển bị nhìn đến mức hoảng sợ, lấy hết can đảm để hỏi Hạng Loan Thành: “Tôi… Trên mặt tôi có dính gì sao?”
“Không.”
“Vậy cậu cứ từ từ mà ăn, lát nữa chúng ta lại đi tìm chỗ ở.”
“…”
“Sau này thấy người nhà ông ta thì chạy đi, đừng cố chấp muốn bắt cá nữa, người bị thương là cậu đấy. Hè năm sau lại đưa cho ông ta cũng vậy thôi, đến lúc đó tôi giúp cậu.”
“Ừm.”
Nghỉ ngơi một lúc, Tống Thiển đưa Hạng Loan Thành đến căn nhà đó, sau khi được đồng ý thì lập tức dọn vào.
Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi ẩm mốc vì đã lâu không có ai sống, quanh nhà đầy bụi bặm, bên trong mạng nhện giăng khắp nơi, tường nhà thì có bốn năm lỗ hổng khiến gió lạnh lùa thẳng vào trong.
Tống Thiển khua khua ống tay áo, khó chịu ho khan hai tiếng. Hạng Loan Thành đi đằng sau ngược lại chẳng có cảm giác gì, chỗ nào anh cũng từng ngủ qua, bây giờ có chỗ ở đã là tốt lắm rồi.
Cũ nát không khác gì so với căn nhà của nhà họ Hạng.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, cô dựng mấy cành trúc đơn giản rồi đem chăn ra phơi, chuyển cái ghế ra trước vườn rau nhỏ bên ngoài.
Đáng tiếc vườn đã lâu không trồng trọt, sớm đã hoang vu.
Cô bình tĩnh suy nghĩ, đợi mùa xuân đến, để anh chăm chỉ xới đất rồi trồng ít rau dưa, đến mùa hè là có thể thu hoạch, cũng không đến nỗi mỗi ngày không có cơm ăn.
Tống Thiển dọn dẹp trong ngoài hơn nửa ngày, căn nhà mới xem như sạch sẽ, giống như chỗ có thể ở.
Hạng Loan Thành ngậm nhánh cỏ trong miệng, vui vẻ tìm một chỗ khô ráo ngồi xuống, nhìn cô chạy tới chạy lui, tay chân nhỏ nhắn làm việc không ngừng.
*
“Lát nữa cậu đừng ra ngoài, ngoan ngoãn ở lại đây đợi tôi, tôi sẽ trở lại ngay. “
Người sau lưng hiếm khi đáp lại, dù chỉ là một tiếng ừ khẽ.
Mặt trời buổi trưa không quá gắt, Tống Thiển vội vàng trở về nhà, vừa bước vào sân đã thấy Tống Chí Tiến đang cầm cành cây nhỏ đứng trước cổng, đằng đằng sát khí.
“Con nhóc chết tiệt này vẫn còn biết đường về nhà à? Tao thấy hai ngày nay mày ở ngoài tự do thoải mái quá nhỉ? Ngay cả mình họ gì cũng không nhớ đúng không?”
Bỗng ông vung gậy lên, tạo thành một tiếng vang không nhỏ trong không trung, có thể thấy ông dùng lực rất lớn.
Tống Thiển phản ứng rất nhanh, bật người tránh được phạm vi của cành cây nhưng vẫn bị đầu gậy đánh trúng, cẳng chân đau rát.
“Nếu không phải hôm nay người ta chạy đến nói với tao, tao cũng không biết hai ngày nay mày lại có tiền đồ như vậy đấy. Ầm ĩ với bà goá phụ thối tha kia còn không đủ à? Lại còn nói con nhà họ Trương bị cháy? Tao thấy mày muốn ăn đòn rồi đúng không?”
Tống Chí Tiến lớn tiếng mắng chửi, chưa trút được cơn giận nên đuổi theo đánh thêm mấy gậy nữa khiến quần cô rách toác, bắp chân tứa máu.
Nghe thấy tiếng động, Tống Thanh và Tống Thiên Tứ từ trong phòng chạy ra, thấy cha cầm gậy đánh cô, một chút cũng không mềm lòng, vội vàng che chở cô ra sau lưng.
“Hai đứa chúng mày tránh ra cho tao! Hôm nay ai bảo vệ nó, tao đánh luôn người đó.” Người đàn ông đang trong cơn nóng giận dồn hết lực đánh xuống, người bình thường không trốn hôm nay lại chạy rất nhanh.
Đổng Thành Mai đi chợ không có nhà, Tống Thanh đành thay mẹ ôm chặt lấy cha, Tống Thiên Tứ giương rộng hai cánh tay che chở Tống Thiển ở phía sau, mở to mắt nhìn ông ta, tỏ vẻ muốn đánh thì cứ đánh cả tôi luôn đi.
Cảnh tượng lúc này ở nhà họ Tống không có gì lạ, là chuyện xảy ra hàng ngày, bình thường đến cuối cùng đều là Tống Thiển chịu mấy roi, Tống Chí Tiến trút giận xong thì vứt cái roi xuống rồi bỏ đi.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, ông ta bị ngăn cản một lúc thì lầm bầm đi ra ngoài cổng, còn vết thương trên bắp chân của Tống Thiển thì đau như bị châm kim xát muối.
Tống Thanh nhanh chóng xử lý vết thương cho cô, giống như đã trở thành thói quen, cô ấy cúi đầu khẽ trách mắng: “Gần đây em đừng đi ra ngoài nữa, cũng đừng gặp thằng nhóc Hạng Thập Thất đó nữa.”
Trong lòng cô ấy biết mấy ngày nay em gái và thằng nhóc kia ở chung với nhau, trước đây không có bạn bè nên suốt ngày ru rú trong nhà, bây giờ khó lắm mới gặp được, cô ấy sẽ không ngăn cản.
Nhưng nhìn dáng vẻ này của cha, mấy ngày này cô tốt nhất không nên ra ngoài, nhưng may mà chỉ còn khoảng mười ngày nữa là đến Tết rồi.
Tiễn cái cũ, đón cái mới, một năm nữa lại đến.
“Còn nữa, Hạng Thập Thất thê thảm như vậy sao em còn muốn đến gần cậu ta chứ?”
Tống Thanh vừa nói vừa đặt bình rượu sang một bên, nhẹ nhàng quấn gạc lại, bảo cô nằm trên giường nghỉ ngơi hai ngày.
Tống Thiển gật gật đầu: “Chị, vậy chị có thể mang chút đồ ăn cho Thập Thất được không?”
Cô khéo léo chớp chớp mắt, giả vờ đáng thương như thể nếu cô ấy không đồng ý thì cô sẽ lập tức òa khóc.
Tống Thanh không chịu được cảnh này, qua loa ậm ừ một tiếng, đầu cũng không ngẩng lên, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc cạnh giường, xong xuôi mới ra ngoài, không quên trấn an Tống Thiển để cô đi ngủ.
Vừa ra khỏi phòng thì không còn nghĩ gì nữa, người không liên quan thì không đáng để hao tâm tổn trí, lừa em gái cô ấy một chút là được rồi.
Đến chạng vạng tối lúc mặt trời lặn, Tống Thanh mới lại bước vào phòng, vừa mở cửa ra đã hỏi: “Sao rồi? Đỡ hơn chút nào chưa?”
Tống Thiển mỉm cười đáp: “Dạ đỡ hơn nhiều rồi, ngày mai là có thể xuống giường.”
“Chị mang đồ ăn cho cậu ấy chưa?”
“Ừm, ăn rất ngon miệng.”
Tống Thiển cười thành tiếng, anh chính là như vậy, cho dù đã no rồi nhưng nếu có đồ ăn thì vẫn sẽ ăn ngấu nghiến.
Tống Thanh không nói gì nữa, cả nhà Trương lão Ngũ đã đập nhà xây lại, cô ấy đâu biết cậu ta ở đâu, đưa kiểu gì chứ, lớn như vậy còn không biết sống cho tốt, em gái cô ấy đúng là nhẹ dạ.
Sợ cậu ta đói, sợ cậu ta lạnh, đưa cơm đưa nước còn chưa đủ, còn lén mang mấy bộ đồ mà Tống Thiên Tứ không mặc nữa cho cậu ta, mặc lên giống y như con khỉ mặc quần áo của người, rộng thùng thình không vừa người.
Bên kia, Hạng Loan Thành ngồi ở cổng đợi cả một buổi chiều, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn về phía ngã rã mà lúc trưa cô quẹo vào, không thấy ai, mãi đến khi mặt trời lặn mới lờ đờ bước vào nhà, cái bàn gỗ nhỏ rung lắc phát ra tiếng kẽo kẹt.
Anh nhắm mắt nằm trên giường, không khí trong nhà đều là mùi nắng của cái chăn dưới người, gió bắc gào thét bên tai, mang theo cái lạnh của mùa đông chui qua lỗ hổng trên bức tường, cô ấy nói ngày mai quay lại sẽ lấp chỗ hổng đó.
“Ùng ục ~ Ùng ục ~”
Hai ngày nay chỉ ăn có một bữa cơm, cái dạ dày được chiều chuộng này cả buổi chiều chưa được ăn gì đã không chịu nổi rồi.
Đói không phải chuyện gì lớn, trước đây từng có lúc hai ngày hai đêm anh không ăn một miếng lương khô nào, đói đến mức không chịu nổi thì nặn tuyết thành viên tròn cho vào miệng, băng đá lạnh giá làm mất cảm giác, cũng không đói nữa.
Bởi vì có thói quen mới nên không chịu nổi.
Trời tối đến mức không nhìn thấy được gì, cô vẫn chưa đến. Hạng Loan Thành đứng dậy khép cửa lại, buộc chặt từ bên trong, cơ thể nhỏ bé cho dù dùng lực cũng không mở ra được.
Hôm sau, anh tỉnh lại từ rất sớm, khép hờ mắt chờ người đến gõ cửa, nhưng mặt trời chiếu vào tận giường rồi vẫn không thấy ai đến.
Cứ như vậy liên tục hai ngày không thấy cô đâu.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Thằng nhóc nghèo.
Ngày thứ nhất anh ta không nhìn thấy vợ, có chút không quen.
Ngày thứ hai anh ta không nhìn thấy vợ, có chút nhớ cô ấy ~
Ngày thứ ba anh ta không nhìn thấy vợ: Đồ ngốc em chán sống rồi sao?