7788 Em Yêu Anh

7788 Em Yêu Anh - Chương 20: Chia tay, mối quan hệ vừa gần vừa xa




Bầu trời ở Hải Nam không còn mịt mù nữa, trời cao và trong xanh, ánh nắng chan hòa ấm áp, có lúc ngay cả một đám mây cũng không tìm thấy. Ba ngày liền, Khanh Khanh mang thảm, kính râm và kem chống nắng ra bãi biển nằm cả ngày.

Phần lớn thời gian cô chỉ ngắm nhìn bầu trời hoặc đường nối liền giữa trời và biển, không nghĩ gì cả. Nhìn lâu rồi, dần dần mất đi phương hướng, đắm chìm trong khoảng xanh tĩnh lặng.

Cô sinh ra ở thành phố, lớn lên ở thành phố, hai mươi tư năm chưa một lần sống gần biển. Khi người khác không kìm lòng được lao về phía biển, đùa nghịch với những cơn sóng thì cô lại ngồi yên, tay nắm một nắm cát, nằm xuống để mình chìm trong tĩnh lặng. Thậm chí cô còn không thay một bộ quần áo hẳn hoi nên mặc khi ra biển, chỉ đi chân đất, để cho bờ cát mịn màng lướt qua lòng bàn chân.

Hầu hết thời gian cát đều nóng rát, sau hoàng hôn, nó mới giảm nhiệt độ, nhưng nỗi đau trong lòng cô thì vẫn đang tiếp diễn, xung quanh vết thương đã kết một tầng vảy mỏng. Đó là lớp màng bảo vệ khi không chạm vào có thể tạm thời quên đi đau đớn.

Nỗi đau cần thời gian chữa trị, giống như mọi người trong nhà hy vọng, khoảng cách sẽ khiến cô nguội lạnh. Có lúc quá lạnh, không khóc cũng không cười, chỉ ngây người ngắm nhìn sóng biển vỗ bờ.

Khóc lóc là biểu hiện của sự yếu đuối, quan trọng hơn là ngoài hao tổn sức lực và tinh thần, nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Khi mối tình xuyên quốc gia này bắt đầu, cô chưa từng nghĩ đến sẽ có nhiều vấn đề như vậy. Sau khi trải qua, tuy không thể tĩnh tâm trở lại nhưng ít ra cũng không làm tăng thêm nỗi đau cho mình một cách vô ích. Dù sao thì họ vẫn chưa chia tay, chỉ có gần ba

tuần không gặp mặt mà thôi.

Ông bà nội rất ít khi làm phiền Khanh Khanh. Họ cảm nhận được tâm trạng chán nản và muộn phiền của cô, biết cô cần một khoảng thời gian ở một mình. Thỉnh thoảng hứng lên, cô sẽ xách xô giống như một đứa trẻ con đi dọc bờ biển nhặt vỏ sò, nhưng số vỏ sò nhặt được thì ít đến đáng thương, có lúc thậm chí chỉ có một con ốc mượn hồn bé xíu và mấy mảnh sò vụn vặt. Nếu có người hỏi đến, cô sẽ tươi cười nói kết quả hoàn toàn không quan trọng, tận hưởng niềm vui khi nhặt vỏ sò là được. Có lúc, cô còn trốn sau tòa lâu đài cát mà người ta vứt bỏ trên bờ biển ngồi suốt một buổi chiều, lấy một cuốn truyện che mặt. Lúc hoàng hôn, ông bà nội tìm cô, cô nhanh chóng ló mặt ra sau cuốn truyện, nở một nụ cười an ủi, sau đó cùng ông bà nội đi một quãng đường rất dài. Một mình cô đi sau họ, đi được một đoạn lại dừng lại, đợi đến khi họ ngoảnh đầu lại gọi cô, cô mới chạy vài bước đuổi theo, sau đó lúc ăn bữatối, cô lại thốt lên một câu: Một người không gì là không thể làm, chỉ có điều cảm giác hai người nắm tay nhau thì sẽ càng vui hơn.

Nói đến những cảm xúc nho nhỏ này, cô lại nở nụ cười, không phải vì cô vui đến thế mà cô đang cố gắng để cho những người bên cạnh mình không lo lắng. Trong lòng Khanh Khanh chất chứa biết bao tâm sự,càng ngày cô càng ít nói, chỉ giấu mình trong sự thầm lặng. Những trận khóc lóc ầm ĩ mà ông bà tưởng tượng trong ba ngày đầu đến Hải Nam đều không xuất hiện. Thời gian cô ngồi một mình bên bờ biển càng ngày càng dài, có lúc trời tối, nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn thấy cô nằm trên bãi cát, quay mặt về phía biển, ngắm nhìn bầu trời.

Bầu trời Hải Nam càng đẹp hơn khi về đêm, những vì sao nhấp nháy giăng kín bầu trời, to hơn, sáng hơn những vì sao trên bầu trời đêm ở thành phố. Lúc trời nắng đẹp, Khanh Khanh lại tắm mình trong gió biển

ngồi bên bờ biển ngẩng đầu tìm các chòm sao. Lúc ấy, cô không phải giấu đi nỗi thương cảm của mình mà để cho nó bộc lộ ra ngoài. Thỉnh thoảng có một hai giọt nước mắt ngấn lên trên khóe mắt, không lâu sau bị gió biển thổi bay đi.

Không phải Khanh Khanh không muốn khóc một trận thỏa thích. Đêm đến, cô thường đi ra ban công củakhách sạn, dựa người vào lan can, ngắm nhìn những hình bóng thưa thớt trên bãi cát, sau đó mơ tưởngkhoảng thời gian họ đã từng nắm tay nhau trải qua.

Bốn tháng, quả thực quá ngắn ngủi.

Sau khi trải qua cô mới phát hiện quá trình tốt đẹp không có nghĩa là kết cục cũng hoàn mỹ. Nhưng ít ra, quá trình cũng là một sự hưởng thụ, hai người cùng nắm tay bước đi sẽ vui hơn một người cô đơn lẻ bóng. Trong khoảng thời gian ở một mình, Khanh Khanh nhớ Phí Duật Minh đến phát điên. Mười mấy tiếng tỉnh táo cô đều gặm nhấm từng khoảnh khắc, từng dư vị mà mình đã cùng người ấy trải qua. Cô không thể gạt anh ra khỏi tâm trí của mình hoặc xóa đi những ký ức về anh, bởi vì dấu ấn quá sâu sắc, giống như nỗi đau mà anh để lại cho cô tối hôm ấy.

Vì thế đằng sau sự kiên cường giả tạo, mỗi khi nghe thấy giọng nói của anh cô lại không thể kiềm chế được bản thân, lại rơi nước mắt. Sau buổi tối chia tay nhau ở Champagne Town, ngày nào anh cũng gọi điện cho cô vào một giờ cố định, ban đầu cô thường chờ cho chuông điện thoại kêu bốn năm phút, gần như sắp cúp máy mới nghe điện thoại, cũng không nói gì, nghe anh nói hai tiếng “Khanh Khanh” cô đã nước mắt nhạt nhòa. Về sau, quen với sự ân cần hỏi han của anh, cô sẽ nhấc điện thoại khi nó vừa mới đổ hồi chuông đầu tiên.

Vài ngày ngắn ngủi, họ cầm điện thoại mà không biết phải nói gì, rất nhiều lúc cả hai đều im lặng nghe nhịp thở của nhau. Họ đều cảm thấy cả hai đang dần trở nên xa lạ, hoặc khoảng cách thực sự đã khiến họ có sự xa

cách.

Suy cho cùng hôn nhân là một từ tương đối nhạy cảm. Với những người chưa kết hôn mà nhắc đến nó, nếu không phải là niềm vui trong mơ tưởng thì chắc chắn sẽ là sự khó xử theo kiểu cò cưa. Khanh Khanh chưa bao giờ tham vọng có thể lập tức kết hôn với Phí Duật Minh. Trong mấy ngày ngồi một mình suy nghĩ viển vông, cô cũng nhận ra mình chưa chuẩn bị cho chuyện kết hôn. Hai tư tuổi, sự nghiệp vừa mới bắt đầu đã bước chân vào hôn nhân dường như là một quyết định nóng vội. Cô không hề trách cứ mọi người trong nhà vì những hành động của họ, suy cho cùng cũng là vì nghĩ đến hạnh phúc của cô. Nhớ lại ban đầu lúc chần chừ đi đi lại lại trước cửa căn hộ của anh, không biết có nên vào hay không, hình như đã đoán trước được họ sẽ không đơn giản chỉ có tình yêu, dù ít hay nhiều cũng phải trải qua đau khổ. Anh từ chối rất kiên quyết, liệu có phải có nghĩa là anh không còn yêu? Anh nói không phải, côcũng không biết.

Dù sao thì quyết định ấy cũng làm tổn thương đến lòng tự tôn của cô và niềm tin với anh, với mối tình này. Khanh Khanh không thể không thừa nhận, tình yêu xuyên quốc gia đến bước này không còn tuyệt diệu đến mức bị hạnh phúc làm u mê đầu óc. Sự xâm nhập của hiện thực khiến tất cả những gì tốt đẹp dần dần tan biến, khiến cô buộc phải bình tĩnh để đối mặt, để suy nghĩ nghiêm túc về con đường có anh hoặc không có anh trong tương lai. Những cuộc điện thoại bắt đầu trong nước mắt nhanh chóng bị ngắt bởi sự im lặng của cả hai. Trong ba bốn ngày họ nói với nhau không quá mười câu. Anh vẫn không kìm lòng được nói một câu gì đó có thể làm cô rung động vào những giây cuối cùng, có thể là “Dạo này khỏe không”, cũng có thể là “Nhớ em”, vì không nhận được sự hồi đáp của cô nên về sau anh cũng không nói nữa, chỉ đặc biệt dặn dò một câu “Chú ý giữ gìn sức khỏe”.

Khanh Khanh cúp máy, quay ra ban công hứng gió biển, thưởng thức cảnh đẹp bên bờ biển. Khi màn đêmlắng xuống chỉ còn một màu xanh đen đặc, tất cả mọi thứ bên bờ biển đều hòa vào tiếng sóng vỗ bờ, đánh vào nơi yếu mềm nhất trong trái tim của cô, mài mòn rồi lại đắp thành hình bóng của anh.

Khanh Khanh bắt đầu viết nhật ký, từ lúc tốt nghiệp ba năm trước cô đã ghi chép lại những chi tiết nhỏ nhặt, niềm vui hay khoảnh khắc thương cảm trong cuộc sống, công việc, giống như đang viết một cuốn hồi ký, có trẻ con, giáo viên, trợ giảng, Shawn nhưng không có Phí Duật Minh. Có người đã từng nói, khi người ta bắt đầu nếm trải hồi ức thì chứng tỏ trái tim đã già đi, còn hồi ức của Khanh Khanh, mỗi khi viết đến buổi sáng lần đầu tiên gặp Phí Duật Minh ở hành lang cô lại đột ngột dừng lại. Cô vẫn chưa có đủ dũng khí để tìm về với quá khứ có hình bóng của anh.

Bởi vì cô cho rằng họ vẫn chưa kết thúc.

Lễ Giáng sinh đã qua đi trong khoảng thời gian thầm lặng ấy. Vì không phải là kỳ nghỉ của Trung Quốc, du khách ở Tam Á không nhiều. Trên bãi biển đêm vắng vẻ, trong những con phố không ồn ào, Khanh Khanh một mình tận hưởng nỗi cô đơn xa xỉ. Sau khi ông bà nội yên tâm để cô bắt xe đi ra ngoài, Khanh Khanh thuê một chiếc xe ba bánh nhỏ, lên xe là đi cả ngày. Sáng sớm bắt xe đi, chưa chắc buổi tối đã quay lại. Cô bảo người kéo xe đưa cô đi dọc qua những con phố xa lạ, những tấm biển xa lạ, những cửa hàng xa lạ, những con người xa lạ và thành phố xa lạ. Nỗi đau giằng xé con tim nhạt dần, cùng với cô hòa vào một góc phố nào đó trong thành phố.

Người kéo xe là một phụ nữ Hải Nam bình thường, dựa vào nghề kéo xe kiếm tiền nuôi gia đình, chồng ở nhà chăm sóc con cái lo liệu việc nhà. Đó là một người phụ nữ rất tháo vát, chân tay đều có vết tích của gió biển, mỗi khi cười trên má lại hằn lên những nếp nhăn, thực ra cô ấy vẫn chưa đến bốn mươi tuổi.

thực ra cô ấy vẫn chưa đến bốn mươi tuổi.

Cô ấy đưa Khanh Khanh đến những nơi không có du khách theo yêu cầu của cô, có lúc dừng lại ở một con phố, giới thiệu với Khanh Khanh mấy cửa hàng rất hay để cô đi dạo, thưởng thức. Còn cô ấy thì ngồi trong xe chờ mấy chục phút, uống trà mát trong bình nhựa. Ngày nào Khanh Khanh cũng mang cho cô ấy một cốc nước dừa. Cô ấy là người rất thật thà, lần nào cũng ngoài cảm ơn là lại tìm cách từ chối.

Hai hôm sau, Khanh Khanh bắt đầu học những chủ quán nhỏ gọi cô ấy là chị A Nghĩa, ngồi trong xe nghe chị ấy nói chuyện.

Lúc đạp xe chị A Nghĩa thích nói chuyện, cũng thích đội một chiếc khăn màu sắc lòe loẹt. Chiếc khăn ấy khiến Khanh Khanh nhớ đến chiếc váy boheimieng theo phong cách Gypsy của mình. Sau khi đến Hải Nam, cô thay đổi mặc quần, quần dài, quần ngố dài, quần ngố ngắn, quần bò, quần kaki, nhưng không mặc váy. Khanh Khanh mua một chiếc khăn hoa trên hàng rong bên bờ biển, học cách của chị A Nghĩa quàng lên đầu, buộc vào dưới bím tóc. Thậm chí cô còn muốn cắt bím tóc dài mà mình đã nuôi suốt mấy năm, cầm kéo lên nhưng không nỡ cắt, lại đặt xuống.

Tiếng phổ thông của chị A Nghĩa không tốt nhưng chị rất nhiệt tình. Chị đạp xe nói với Khanh Khanh rất nhiều chuyện gia đình, Khanh Khanh chỉ có thể hiểu được một nửa nhưng vẫn thích nghe chị nói, đặc biệt là chị nói về A Nghĩa và con gái mình, nói đến họ hàng thân thích ở dưới quê. Chị A Nghĩa thường gọi A Nghĩa là “gã người chết của tôi”, nhưng mỗi tối sau khi đi làm về lại mua cho A Nghĩa chút đồ nhắm rượu, mua ít hoa quả tươi về nhà.

Khanh Khanh đứng trước cửa khách sạn, nhìn chị A Nghĩa và chiếc xe ba bánh chở đầy hàng hóa của chịbiến mất trên con đường.

Làm việc vất vả cũng là sống, nhẹ nhàng thoải mái

cũng là sống, mỗi người có hạnh phúc riêng của mình. Chị A Nghĩa thường vừa đạp xe vừa dùng tiếng dân tộc đọc những bài ca dao của vùng đất mà chị đang sống. Khanh Khanh ngồi sau im lặng lắng nghe, cảm thấy bờ vai đẫm mồ hôi và chiếc áo ướt đầm của chị thấm đầy hạnh phúc, niềm hạnh phúc rất chân thực - ở nhà có một người đàn ông chuẩn bị cơm canh chờ chị về nhà, về đến cửa con gái lại mang cho mẹ một cốc nước mát, cho dù mép chiếc cốc sứ đã sứt sẹo.

“Người thành phố các cô không giống chúng tôi. Ở chỗ chúng tôi phụ nữ tất bật vất vả, đàn ông đánh bài uống trà, gã người chết của tôi thì đỡ hơn, chăm con nấu cơm, tôi ra ngoài cũng có thể yên tâm. Các cô ở đây mấy ngày nữa? Nhìn cô cũng không giống như đến đây chơi, không thích những chỗ ồn ào”. Hoàng hôn, chị A Nghĩa đưa Khanh Khanh về khách sạn, lúc tạm biệt lấy trong thùng gỗ nhỏ trên chiếc xe ba bánh mấy gói dứa khô nhét vào tay cô, “Cái này cho cô, cô bao xe của tôi hơn một tuần, tôi cũng không có thứ gì ngon tặng cô”.

Những nếp nhăn sương gió trên mặt chị A Nghĩa ẩn chứa chút mãn nguyện chân thực, khiến Khanh Khanhcó chút lưu luyến.

“Qua tết Dương lịch, tuần sau là về rồi, cảm ơn chị”.

“Khách sáo gì chứ, đợi đến tết Dương lịch á? Đến bờ biển xem bắn pháo hoa đi. Tết Dương lịch rất náo nhiệt, ngày bình thường không thể sánh được, nhất định phải đi xem, thế mới gọi là đẹp. Hôm ấy tôi không nghỉ, nếu cô muốn gọi xe, có thể gọi điện cho tôi”. Chị A Nghĩa ngồi lên xe, nắm vào ghi đông, bỏ chiếc khăn đội đầu xuống. Chị ấy cũng có bím tóc dày vắt sau lưng, buộc một chiếc chun buộc tóc bằng nhựa. Chị ấy mới có ba mươi tám tuổi nhưng hai bên tai đã lấm tấm rất nhiều tócbạc.

“Nhất định rồi, nếu đi sẽ gọi xe của chị”. Khanh Khanh ôm túi dứa khô, ngoài tiền bao xe, đưa thêm cho

chị A Nghĩa mấy chục tệ.

“Cảm ơn nhé! Khanh Khanh cô cũng đừng làm khổ mình, phải vui tươi lên, người khác nhìn mới thấy thích, ngày tháng mới qua đi vui vẻ. Có rất nhiều chuyện đã qua rồi thì cho qua đi, đừng nghĩ nhiều làm gì. Cô xem tôi đạp xe bảy tám năm nay rồi, trước đây làm việc trong xưởng, gã người chết của tôi chẳng phải vẫn ở nhà hưởng phúc, đều là do tôi nuôi, nếu chán thì tôi đã sớm chán đến chết rồi. Con cái phải đi học, phải xây nhà, có cái gì là không cần tiền đâu? Không phải ngày nào đạp xe cũng vui vẻ! Sống là phải lạc quan lên một chút”.

Chị A Nghĩa đạp được vài bước, ngoảnh đầu lại vẫy tay, chiếc khăn vắt lên vai bị gió thổi tung, bay bay trong gió, trông rất đẹp.

Khanh Khanh tạm biệt chị A Nghĩa, kết thúc những tháng ngày lang thang, quay về khách sạn, ngày nàocũng theo ông bà đi chùa thắp hương, buổi tối xem phim truyền hình của đài trung ương. Tối nào bố mẹ Khanh Khanh cũng gọi điện thoại đường dài, hỏi thăm tâm trạng của con gái. Mẹ Khanh Khanh hơn hai mươi năm không sửa được thói quen nói nhiều nhưng lần này lại trở nên rất thận trọng, nói gì cũng thích thêm một câu “Thất Thất không có gì không vui chứ?”.

Cô có gì không vui sao?

Khanh Khanh tải những bức ảnh chụp phong cảnh bên bờ biển lên Facebook, thay đổi thông tin, viết hai câu liên quan đến chuyến đi. Trong mục trạng thái tình cảm cá nhân, cô vốn định sửa lại là “đang hẹn hò” nhưng nghĩ một lúc lại không sửa, vẫn để là độc thân. Khanh Khanh lướt một lượt danh sách bạn bè, cuộc sống của mỗi người đều thiên biến vạn hóa, trước đây một kiểu, sau này một kiểu khác, rất nhiều bạn thay avatar, rất nhiều người khóa thông tin của mình.

Trong đầu Khanh Khanh lóe lên một ý nghĩ, cô nhập tên Phí Duật Minh trong mục tìm kiếm, chuột chỉ vào nút tìm kiếm nhưng một lúc rất lâu vẫn không quyết định

được là có nhấp chuột hay không. Cô ra ngoài ăn hoa quả, lúc quay lại nhìn thấy dứa khô mà chị A Nghĩa tặng, liền lấy vài lát ngâm vào nước.

Màn hình đã tối đen, cô chạm tay vào chuột, màn hình bật sáng, ngón tay do dự một lúc nhưng rồi vẫn ấn. Facebook bắt đầu tìm kiếm, tên của anh ở trang hai, avatar là hình chiếc xe Hummer.

Khanh Khanh mở phần thông tin của anh với tâm trạng rất phức tạp, trường anh tốt nghiệp, thể loại nhạc anh yêu thích, bộ phim anh yêu thích, sau đó mới chú ý đến trạng thái tình cảm của anh.

Thời gian đăng nhập lần cuối cùng là một tuần trước, trạng thái tình cảm vừa mới thay đổi, từ đang yêu chuyển thành đã tìm được bạn đời.

Khanh Khanh vẫn chưa đóng Facebook của anh thì chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông, đèn báo cuộc gọi đến nhấp nháy, lại là thời gian anh gọi điện mỗi ngày, đổ hai hồi chuông thì Khanh Khanh nhấc máy.

“A lô”, cô gấp laptop lại, lấy nhật ký, giở đến trang lần trước đang viết dở, câu cuối cùng là “Buối sáng ngày hôm ấy”. Nếu không có buổi sáng ấy thì rất nhiều chuyện đã không xảy ra. Dường như họ đã được định sẵn sẽ phải gánh chịu kiếp nạn của cuộc tình này. Khanh Khanh vạch đầu bút, xoẹt một đường trên giấy.

“Tết Dương lịch có về không?”. Anh hỏi.

Đã lâu lắm rồi họ không gặp nhau, lại sắp đến ngày anh phải về châu Âu, điện thoại không nhiều, tin nhắn thì hầu như không nhắn, sẽ đón năm mới như thế nào Khanh Khanh cũng chưa nghĩ đến.

“Không về”.

“Lúc nào phải đi dạy?”.

“Mùng bốn tháng một”

“Vậy... lúc nào quay lại?”.

“Vẫn chưa quyết định”.

Thực ra đã đặt vé máy bay về nhưng Khanh Khanh không muốn nói cho anh biết, sợ anh đến sân bay, cũng sợ anh sẽ không đến. Nếu anh đã hy vọng tất cả không phải là “ép buộc” thì Khanh Khanh cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Hai người không còn gì để nói. Nhịp thở của anh nặng nề, nhịp thở của cô liên miên, bối cảnh vẫn là bản nhạc Dreaming of Andromeda mà cả hai đã quen thuộc, đoạn nhạc dạo xuất hiện âm thanh lanh lảnh.

“Khanh Khanh”.

“Gì ạ?”.

“Những lời anh nói hôm ấy không phải như em nghĩ”.

“Em nghĩ gì?”.

“Liên quan đến kết hôn, liên quan... tóm lại, có lẽ em không hiểu”.

Khanh Khanh viết bốn năm lần câu “Buổi sáng ngày hôm ấy” trên cuốn sổ, không còn chỗ viết nữa, thế nên cô đặt bút xuống, hít một hơi thật sâu.

“Phí Duật Minh... anh muốn...”.

Lắng đọng suốt hơn hai tuần, cô gần như quay về điểm xuất phát. Đây là lần đầu tiên cô muốn bộc lộ lòng mình qua điện thoại, nhưng lại không có dũng khí nói hết câu.

“Em muốn...”. Anh dò hỏi, nói đến cuối giọng nói trở nên dập dềnh bất ổn, “chia tay?”.

Tuy cách xa muôn núi ngàn sông, giọng nói của cả hai vẫn thân thuộc, nhưng lời nói thì lại rất xa lạ. Cô nhắm mắt là có thể tưởng tượng khuôn mặt ấy, khuôn mặt trong khoảnh khắc vui vẻ nhất đã từng ở rất gần trái tim của cô.

Khanh Khanh thấy hai mắt cay cay, chiếc bút rơi xuống đất.

Thực ra cô muốn hỏi: Anh muốn lấy em không?

Khanh Khanh lập tức tắt máy, ngay cả lời tạm biệt

cũng không nói, nhấn nút tắt máy rồi chạy ra khỏiphòng.

Ông bà nội đang xem ti vi trong phòng, ti vi bật rất to, cho dù trốn trên ban công cô vẫn có thể nghe thấy được. Khanh Khanh đeo tai nghe, nghe đi nghe lại một bài hát nhưng lại không hiểu một câu nào trong lời bài hát. Cô cũng học giọng khàn khàn của ca sĩ ngâm nga một hồi, đóng cửa ban công, hét mấy câu về phía bãi cát nhưng tiếng hét rất nhỏ.

Cô không dám hét thật to những câu ấy, cho dù có hét to đến đâu thì một người ở thành phố khác như anh tuyệt đối sẽ không nghe thấy. Đáp lại cô chỉ có sóng biển vô biên.

Vầng trăng trên bầu trời đêm bị những đám mây che lấp, gió biển nắng nóng không xua đi được nỗi muộn phiền chất chứa trong lòng Khanh Khanh. Cô đứng trên ban công rất lâu, quá nửa đêm mới về phòng ngủ.

Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời vẫn rực rỡ như thế. Khanh Khanh nằm trong phòng ngủ mà cứ mơ mơ màng màng, giống như đã ngủ say, nhưng lại giống như đang tỉnh. Cô thò đầu ra khỏi chiếc gối lún sâu, nghe thấy tiếng nói chuyện ở phòng ngoài, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười vui vẻ, pha lẫn với giọng trêu đùa của Mục Tuần. Rất nhiều thứ kỳ quái trong giấc mơ đêm qua đã bị ánh nắng mặt trời rọi qua khe hở của rèm cửa làm bay hơi hết cả, chỉ có tiếng cười nói của Mục Tuần là vô cùng thân thiết. Cảm giác ấy, dường như thời gian bỗng chốc quay về với Champagne Town, mỗi buổi sáng, ông bà nội, cô và Mục Tuần quây quần bên bàn ăn, thím Trương đi lại bận rộn. Bữa sáng tuy chỉ có rau cháo đơn giản nhưng lại có một cảm giác đầm ấm đặcbiệt.

Khanh Khanh uể oải ngồi dậy, hai tay ôm gối, mái tóc dài vắt ngang vai. Cô áp mặt vào chiếc áo ngủ rồi cọ mặt vào đó, giống như lúc tỉnh dậy bên cạnh Phí Duật Minh, sau đó lặng lẽ lắng nghe tiếng nói chuyện bênngoài.

ngoài.

Mọi người không nói rõ với cô bất kỳ chuyện gì nhưng thực ra trong lòng mỗi người đều hiểu rất rõ.Mười mấy ngày nay, bố mẹ quan tâm đến cô hơn, ông bà nội chiều chuộng cô hơn, mỗi lần gọi điện Mục Tuần cũng rất thận trọng. Khanh Khanh bị họ bao bọc quá chu đáo. Lần này thực sự khiến cô phải đối mặt với sự lựa chọn quan trọng, khiến cô không biết phải làm thếnào.

Câu hỏi của Phí Duật Minh lại vang lên bên tai cô: Em muốn chia tay?

Dĩ nhiên là cô không muốn.

Khanh Khanh vừa thay áo ngủ thì Mục Tuần đẩy cửa bước vào. Cô ngồi trên giường, nhìn thấy Mục Tuần lại ủy mị gục mặt xuống gối, chỉ muốn kéo chăn che mặtlại.

Dường như Mục Tuần đã có sự chuẩn bị, anh không hỏi gì, ném thứ đang cầm trên tay xuống giường, đậptrúng đầu Khanh Khanh. Cô không thể không ngẩng đầu nhặt nó lên. Đó là một chú thỏ bông màu cà phê, toàn thân mềm mại, chân tay dài ngoằng, mặc quần áo bông, cổ quàng khăn giống Mục Tuần, trông rất đáng yêu.

Sau khi rời khỏi nhà, lúc ngủ Khanh Khanh không có gối ôm, bây giờ được ôm con thú bông như thế này cô thấy rất vui, nhưng lại lập tức thấy bùi ngùi, nghĩ rằng họ vẫn đối xử với cô như trẻ con. Khanh Khanh kéo chăn che cái gối mà mình đã ôm suốt đêm, áp mặt vào bụng chú thỏ bông, cọ mặt vào đó, để trông mình như không có chuyện gì xảy ra.

“Đến giờ dậy rồi, nhìn xem mấy giờ rồi, để anh xem xem có đen đi không nào, có phải là giảm béo không?”. Mục Tuần túm mái tóc dài lòa xòa trên gối, “Dậy đi, ăn sáng rồi đưa anh ra bờ biển, còn lười nữa là biến thành lợn ỉn đấy”.

Khanh Khanh vẫn chúi mặt vào bụng chú thỏ, che

mắt, sau đó lại kéo chăn chui vào. “Được rồi, dậy đi, anh mang đồ cho em này”.

Mục Tuần kéo cái tai thỏ thò ra khỏi chăn, cảm thấy cơ thể co quắp trong chăn khẽ run rẩy. Nếu có thể vỗ vài cái để tống hết những nỗi ấm ức giận hờn chất chứa trong lòng ra ngoài thì có lẽ sẽ thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng cô không thể tìm được cách nào thích hợp để mình phấn chấn hơn, chỉ biết ẩn mình trong đó, đến tận khi anh đi ra ngoài cũng không chịu nói một câunào.

Nước mắt làm ướt một mảng lông trên bụng chú thỏ. Khanh Khanh đặt nó bên cạnh cửa sổ, nơi có ánh nắng chiếu vào.

Khanh Khanh bước ra khỏi phòng tắm, bím tóc đã tết gọn gàng, lúc ấy mới đi ra phòng khách. Mục Tuầnđang ngồi trên ghế sofa nói chuyện với ông bà nội. Thấy cô cuối cùng cũng chịu lộ diện, khuôn mặt không hề có chút u buồn nào nên cũng không hỏi nhiều, chỉ kéo cô ngồi xuống cùng ăn bữa sáng mà phục vụ mang tới.

Khanh Khanh gặm bánh mỳ, cắt trứng rán thành những miếng rất nhỏ, chán ngán hỏi một câu: “Bố mẹđâu?”.

“Chú thím đi chuyến bay buổi tối, có thể khoảng tám giờ thì đến đây. Em mau ăn đi, buổi chiều cùng anh đichơi”.

Mục Tuần nói rồi đứng dậy đi lấy đồ, đợi đến khi Khanh Khanh cắt trứng rán thành những miếng nhỏ hơn, vụn hơn anh đã xách một cái ba lô vào.

“Nhìn này, anh còn mang đồ cho em đây này”.

Mục Tuần xách chiếc ba lô dã ngoại của mình trên tay, ba lô chật cứng toàn đồ là đồ. “Cái gì đấy?”.Khanh Khanh hỏi.

“Toàn thứ hay”. Mục Tuần cởi khăn, kéo cái khóa trên cùng của ba lô, “Em tự xem đi, tất cả là cho em đấy. Hai hôm trước Nọa Mễ đến nhà, có rất nhiều thứ

em để quên ở trường”.

Khanh Khanh đặt dao dĩa xuống, đỡ lấy chiếc ba lô, nhấc lên thì thấy khá nặng. “Nọa Mễ còn nói gìkhông?”.

“Nói là em xem rồi sẽ hiểu. Mau ăn đi, buổi tối xem sau, đi với anh trước đã”. Mục Tuần đẩy cô ngồi xuống bàn ăn. Khanh Khanh không muốn ăn nữa, bưng cốc nước hoa quả, xách ba lô trốn về phòng ngủ.

Cô kéo khóa ra, chần chừ một lúc rồi đổ hết ra ngoài, giấy bắn tung tóe như những bông tuyết, mười mấy tấm thiệp chúc mình rơi ra trước, sau đó là chiếc gối ôm nhỏ của cô, lúc ngủ cô thường ôm nó trong lòng, lúc đọc sách hay học bài cũng kê nó sau lưng. Phía trên là hình thêu tay, diễn viên nam chính và nữ chính trong bộ phim hoạt hình Anh rẽ trái, em rẽ phải. Lúc đầu cô rất thích, thứ gì cũng có hình Anh rẽ trái, em rẽ phải, bây giờ không đam mê như thế nữa nhưng vẫn thấy hoàiniệm.

Cuối cùng là một tiếng “cạch”, chiếc hộp màu trắng rơi ra ngoài, phía trên vẫn thắt nơ đỏ. Chiếc hộp ấy anh tặng, cầm lên rất nặng, nhưng từ tối hôm ấy Khanh Khanh vẫn đặt nó trên bàn, không hề chạm vào nó.

Đau lòng, trái tim tan nát, không xem cũng chẳng sao.

Khanh khanh lại đặt chiếc hộp màu trắng ấy trên cái tủ ở đầu giường, bắt đầu sắp xếp những tấm thiệp chúc mừng. Rất nhiều tấm thiệp là của đồng nghiệp gửi đến, trong đó có hai tấm của Phí Duật Minh. Cô vẫn nhớ trên bì thư gạch chéo màu xanh nhạt có in hình hoa mờ mờ, trên tấm thiệp là hình cậu bé đánh chuông. Nét chữ của anh rất to, nội dung cũng không nhiều. Cô chần chừ một lúc không biết có nên mở ra hay không, cuối cùng vẫn không mở ra, đặt lên trên những tấm thiệp không quan trọng. Khanh Khanh lại tiếp tục thu dọn những đồ ở dưới, có lúc lại cầm bì thư màu xanh nhạt lên gạt gạt vào tay, vết dán rất chặt, mấy lần gần như sắp xé ra rồi nhưng cô lại đặt xuống.

Tối hôm ấy lúc chia tay, cô chạy xuống xe, anh buông tay khẽ thở dài một tiếng bên tai cô.

Khanh Khanh luôn coi tiếng thở dài ấy là ngầm thừa nhận. Anh muốn buông tay, bởi vì người nhà cô đã gán hôn nhân lên người anh.

Bỗng nhiên Khanh Khanh lại muốn khóc, dường như Mục Tuần đến cũng mang cả tuyến lệ của cô tới. Cô đặt tấm thiệp ấy xuống, ôm chiếc gối nhỏ, vùi mặt xuốngđó.

Đi sang trái, đi sang phải, cuối cùng nữ chính và nam chính cũng gặp nhau. Còn anh và cô đã sớm gặp nhau rồi, bước tiếp theo, có phải là chia tay không?

Buổi chiều, Khanh Khanh cùng Mục Tuần ra bờ biển. Cô lại gọi xe của chị A Nghĩa, đứng dưới bóng câytrước cửa khách sạn, mua cho Mục Tuần một cốc nướcdừa.

Thấy bên cạnh cô có thêm một người đàn ông, chị A Nghĩa dừng xe, lau mồ hôi, cười tít mắt.

“Người thành phố thật đẹp trai, bạn trai của Khanh Khanh rất phong độ”.

Mục Tuần bê cốc nước dừa cố tình khoác vai Khanh Khanh. Khanh Khanh e thẹn, đẩy anh ra, vội giải thích với chị A Nghĩa: “Ai bảo, anh ấy là anh trai em”.

“Anh trai cũng đẹp trai”.

Chị A Nghĩa lấy khăn phẩy chỗ ngồi để hai người lên xe. Dù sao thì cũng thêm một người, chị đạp cũng vất vả hơn, mồ hôi nhanh chóng thấm đẫm áo chị. Khanh Khanh không đành lòng, vẫn chưa đến trạm liền kéo Mục Tuần xuống, trả tiền xe.

Hai anh em một người đi trước một người đi sau, men theo bờ biển đi nốt đoạn đường còn lại.

Mục Tuần xắn ống quần, đi chân đất, gió thổi bay mái tóc của anh. Anh cầm chiếc vòng cổ làm bằng vỏ sò vừa mua cho Khanh Khanh, chạy đến chỗ cô, ánh mắt

vẫn ánh lên tình thương yêu, dù sao thì anh và Phí Duật Minh không giống nhau, tình cảm anh dành cho cô mãi mãi sẽ không thay đổi.

Khanh Khanh đút tay vào túi áo, cười rất yếu ớt, nhếch mép lên rồi thôi.

“Lại nhăn nhó rồi”. Mục Tuần đeo vòng vào tay Khanh Khanh, bị cô cuốn mấy vòng làm thành vòng đeotay.

“Em á?”. Cô hỏi rất khẽ, có hay không cô hiểu rõ hơn hay hết.

“Còn nói không, lại muốn khóc à?”. Mục Tuần không cười nữa, xoa đầu Khanh Khanh, “Vốn dĩ không muốnhỏi, nhưng lại không thể để mặc em. Dự định sau này làm thế nào chưa, với anh chàng Phí Duật Minh kia?”.

Khanh Khanh tiếp tục đi về phía bãi cát, bỏ mặc Mục Tuần đứng phía sau.

Sau này phải làm thế nào? Sau này phải làm thế nào? Cô đã tự hỏi rất nhiều lần.

Khanh Khanh dừng lại bên cạnh lâu đài cát mà bọn trẻ đã đắp, ngồi xuống vục một nắm cát. Bàn tay cô rất nhỏ, cát chảy xuống qua kẽ tay, đành phải xòe tay ra, để cho cát bay đi rồi lại bốc tiếp nhưng vẫn như vậy. Cát không có xương, cũng không dính vào nhau, không thể nặn thành anh và em giống như trong thơ, cũng không cần phải đạp đổ đã không còn hình dạng.

Mục Tuần chạy theo, ngồi xuống cát, nắm tay Khanh Khanh, để cô ngồi cạnh mình.

“Nói đi, nghĩ thế nào thì cứ nói như thế, anh hứa sẽ không nói cho họ biết”. Họ mà anh nói ở đây dĩ nhiên là người lớn trong nhà, thậm chí còn giơ tay thề thốt.

“Anh út, còn nhớ lần trước anh em mình cãi nhau chứ? Em nói em biết hạnh phúc mà em muốn là gì, emđã nghĩ đến cuộc sống mà em muốn, em muốn chọn anh ấy”. Khanh Khanh vục một nắm cát, rắc xuống chânmình.

“Dĩ nhiên là nhớ rồi”.

“Lúc ấy em vẫn chưa hề có sự trải nghiệm, những gì đã trải qua trước đó có lẽ quá đơn giản. Tóm lại, hạnh phúc mà em hiểu lúc ấy chính là anh ấy, hơn nữa nghĩ rất đơn giản. Cảm giác mà anh ấy mang lại cho em thật sự rất khác, không phải vì anh ấy trở về từ nước ngoài mà là con người ấy rất đáng tin cậy, khiến người khác muốn được ở bên anh ấy, hơn nữa sẽ không thấy mệt. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, em còn nghĩ anh ấy rất chiều trẻ con. Tiểu Hổ là một đứa trẻ không thích giao lưu với người khác nhưng lại rất thân thiết với anh ấy, vì thế em rất tò mò về anh ấy, muốn biết đó là con người như thế nào”.

“Sau đó thì sao?”.

“Sau đó... sau đó là tiếp xúc với nhau một cách rất tự nhiên. Em bắt đầu biến từ tò mò sang một cảm giác không thể diễn tả được. Anh biết không, mọi người không bao giờ phê bình em, không nói em không tốt, nhưng ngay từ lúc đầu anh ấy đã nói với em có lúc em là giáo viên, nhưng rất nhiều lúc trước mặt anh ấy em giống như một Tiểu Hổ thứ hai.

Cậu của Tiểu Hổ mua đồ ăn sáng cho em rất nhiều lần. Shawn bày tỏ tình cảm với em từ ba năm trước cho đến tận bây giờ nhưng em đều không rung động. Họ đều trở về từ nước ngoài, có thể giàu có hơn anh ấy, đẹp trai hơn anh ấy, trẻ hơn anh ấy, nhưng chỉ riêng với anh ấy là em thấy khác, cái gì cũng khác. Có thể trong mắt mọi người anh ấy không tốt, không xứng với em, không nghĩ đến tương lai với em hoặc không có trách nhiệm với em, nhưng ngay cả bản thân em cũng không biết rốt cuộc tương lai của em là gì. Có lúc em nghĩ nếu có thể kết hôn với anh ấy thì em sẽ rất hạnh phúc. Có lúc em nghĩ chúng em như thế này cũng rất hạnh phúc.

Anh ấy sẽ chiều chuộng em, cũng sẽ bới móc khuyết điểm của em. Trên tủ lạnh của anh ấy dán giấy nhớ, viết những thứ em thích ăn và không thích ăn, nhắc nhở anh

ấy mỗi lần lấy nước lạnh phải cho vào lò vi sóng hâm nóng cho em uống. Anh ấy nói em đánh răng bơm hai tầng kem đánh răng rất lãng phí, thấy em kén ăn không chịu ăn rau, lại còn nói lúc ngủ em thường nằm úp, lại còn nghiến răng, không tốt cho sức khỏe.

Anh ấy nói những điều đó em thấy rất hạnh phúc, rất chân thực. Cái đêm trước kỳ nghỉ, em không về nhà là vì ở quán bar xảy ra chút chuyện. Anh ấy không trách em, đón em về nhà, nói với em không có chuyện gì xảy ra. Em rất cảm kích vì anh ấy đã làm như vậy, cho dù có xảy ra chuyện gì, em nghĩ anh ấy cũng sẽ hiểu và tha thứ cho em. Em coi tất cả những thứ đó là hạnh phúc, đặc biệt hạnh phúc, đến tận khi mọi người hỏi anh ấy có muốn kết hôn với em không”.

Cát trên chân Khanh Khanh đã đắp thành ngọn núi nhỏ, cô vẫn muốn tiếp tục rắc cát lên, dường như muốn vùi mình dưới cát.

“Em thật sự chưa nghĩ đến chuyện kết hôn. Em mới hai mươi tư tuổi. Anh ấy mới ở nước ngoài về cũngkhông vội kết hôn. Nếu mọi người không hỏi anh ấy, có lẽ bọn em sẽ rất hạnh phúc. Có lẽ sẽ rất ngốc, rất không thực tế nhưng ít ra thì em rất vui. Em biết anh ấy không nhận lời lập tức kết hôn với em. Em không giận, nhưng rất... nói thế nào nhỉ, có thể coi là rất thất vọng, dù sao thì kết hôn với người mình yêu là ước mơ của tất cả các cô gái.

Em và anh ấy đã nói chuyện một lần. Dường như anh ấy đã chùn bước, em sợ anh ấy chùn bước, bất kể có phải là do áp lực kết hôn hay không, nếu bây giờ anh ấy lùi một bước, em sợ sẽ có một ngày anh ấy lùi đến mức em không thể nắm tay anh ấy được nữa. Giống như mọi người đã nói, nhà anh ấy không ở đây, anh ấy quay lưng bước đi thì em phải làm thế nào?

Nhưng em cũng muốn hỏi anh, anh út, anh có kết hôn với cô gái mới quen chưa đầy nửa năm không? Khi nghe thấy người nhà cô ấy phê bình hay phủ định anh sẽ

không hề tức giận, quyết không nản lòng không? Em không phải là anh ấy, không thể đứng vào hoàn cảnh của anh ấy để nhìn nhận sự việc. Sau này phải làm thế nào, em thật sự không biết, rất nhiều chuyện em vẫn chưa nghĩ rõ ràng, vì thế cũng không muốn quyết định ngay bây giờ. Em nghĩ ít nhất thì bây giờ em không muốn rời xa anh ấy, hơn nữa em muốn kết hôn với anh ấy. Kiểu như thật sự muốn ở bên người ấy mãi mãi, không giống với lúc đã kết hôn, anh hiểu không? Những đối tượng mà mọi người giới thiệu cho em, không phải họ không tốt nhưng bắt em sống với họ, em không muốn, em không thể... yêu được họ...”. Mục Tuần nhặt một hòn đá ném xuống biển, giúp Khanh Khanh đắp cát lên người cô, sau đó gối đầu lên cánh tay, nằm trên bãi cát ngắm nhìn bầu trời.

“Thất Thất, hai câu hỏi mà em vừa hỏi anh, thực ra đáp án rất đơn giản. Anh sẽ không kết hôn với người con gái mới quen chưa đầy nửa năm, một năm còn tạm chấp nhận được, dù sao thì hai người có thể sống chung với nhau hay không cần phải có một thời gian khảo sát. Còn về đối mặt với áp lực của gia đình, anh không biết khả năng chống lại áp lực của anh thế nào nhưng chí ít anh sẽ không lập tức chùn bước. Sự việc không thể thuận buồm xuôi gió, nhưng nghịch cảnh không phải là không thể xoay chuyển, vì thế anh sẽ không từ bỏ, cho dù người nhà cô ấy phản đối kịch liệt như thế nào, nói những lời khó nghe như thế nào. Nếu anh thật lòng yêu một người con gái, anh sẽ cố gắng để hòa hợp với gia đình cô ấy. Dù sao thì hôn nhân không chỉ là vấn đề của hai người, cũng là vấn đề của hai gia đình. Còn vềtình cảm của em và Phí Duật Minh... đến bây giờ anh cũng không hiểu rốt cuộc em thích điểm gì ở anh ta, hay nói cách khác anh ta có mưu đồ gì với em. Anh chỉ thấy hai người không nên dính dáng đến nhau, hai người hoàn toàn khác nhau, đến với nhau muốn có kết quả tốt đẹp cũng khó”.

“Sao anh lại nghĩ như thế?”.

“Tuy chưa tự mình trải qua nhưng đã chứng kiến nhiều. Em xem bao nhiêu cô gái yêu người ngoại quốc,cuối cùng kết hôn sống vui vẻ được mấy người? Xét từ góc độ của ông bà, chú thím, và cả anh thì thấy trong chuyện này người thiệt thòi là em, không có một chút đảm bảo nào, vì thế kiên quyết phản đối em tìm người ngoại quốc.

Hoàn cảnh sống của hai người khác nhau, cách suy nghĩ cũng không giống nhau, cách sống thì khác nhau một trời một vực. Suy cho cùng người ngoại quốc rất thoáng, tùy tiện, với tình cảm cũng không có trách nhiệm giống người Trung Quốc. Nếu sau này em đi theo anh ta, bị ức hiếp thì phải làm thế nào? Người nhà không ở bên cạnh, muốn giúp em cũng không giúp được. Em là con gái, nhà chúng ta chỉ có một mình em là con gái, ông bà nội đều yêu chiều em, không nỡ để em phải chịu một chút ấm ức nào, vì thế hy vọng em có thể kết hôn với người trong vùng, sau này sống cuộc sống vui vẻ.

Tâm nguyện của ông bà thực ra rất đơn giản, họ không hiểu thế nào là yêu hay không yêu. Họ chỉ muốnem được sống yên ổn, vui vẻ. Em xem anh cả ở nước ngoài ly hôn rồi lại kết hôn, bây giờ lại ly hôn rồi. Anh tư cũng ba mươi mấy tuổi rồi, đến bây giờ vẫn một mình. Anh ba, anh năm còn ổn định một chút, nhưng vợ chồng anh năm không muốn có con. Anh hai theo chủ nghĩa không kết hôn, chọn đến hoa cả mắt vẫn còn đang chọn. Vì thế mấy anh nhà mình đi ra ngoài thực ra ông bà nội đều rất lo lắng. Năm nào gặp cũng nhắc đến chuyện họ lập gia đình sinh con.

Ông bà đã có tuổi, cũng không có mong muốn gì lớn, chỉ mong các con các cháu đều ở bên cạnh. Thực ra ban đầu anh cũng không hiểu, hồi thi đại học đã làm găng với bố mẹ. Về sau vẫn ở lại, sống với ông bà như thế này cũng rất tốt. Nếu em tìm một người mà không hạnh phúc thì thà rằng em đừng tìm, hoặc không tìm

thấy. Nếu em tìm Phí Duật Minh, cuối cùng không đâu vào đâu, chắc chắn ông bà nội sẽ đau lòng, đau lòng hơn cả em đi theo anh ta, hiểu chưa? Hạnh phúc không phải chỉ nói bằng miệng, cũng phải quan tâm đến cảm nhận của người khác. Dĩ nhiên, đây là chuyện của em, mọi người nói gì làm gì, quyền quyết định vẫn thuộc về em, vì thế anh mới hỏi em sau này thế nào”.

Khanh Khanh cũng nằm xuống, đống cát trên chân cũng chảy xuống, cảm giác nặng nề lại đè xuống tim cô theo một cách thức khác. Hạnh phúc, quả thực không phải chỉ là hai chữ đơn giản.

Hai anh em cùng ngắm bầu trời xanh không một gợn mây, bên bờ biển có tiếng những đôi tình nhân vui đùa, có du khách đi dạo một mình, có những đám người cùng nhau đi du lịch, cũng có rất nhiều đứa trẻ cầm xô, chạy đến bờ biển nhặt những vỏ sò vừa mới dạt lên bờ sau khi cơn sóng qua đi.

“Anh út, nước xô lên bờ, những tòa lâu đài trên cát sẽ sụp hết cả sao?”.

“Dĩ nhiên rồi, nó không có nền móng vững chắc, lâu đài cát dù đẹp đến đâu nhưng nước tràn đến, sẽ chẳng còn lại gì nữa”.

“Anh nói, em và anh ấy... là như vậy sao?”.

“Hai người... anh chỉ thấy anh ta sâu xa hơn em rất nhiều. Em bị dạt lên bờ sẽ dừng lại, anh ta có thểkhông?”.

“Nếu... anh ấy có thể dừng lại thì sao?”.

“Anh ta có thể mãi mãi ở bên cạnh em, vứt bỏ cuộc sống trước đây để ở lại đây sao?”.

Khanh Khanh mở mắt, chống người dậy, rắc cát lên người Mục Tuần. Cô lại chọn cách không trả lời câu hỏi của anh, chỉ vục từng nắm cát to vùi anh dưới cát. Mục Tuần không nhúc nhích, để mặc cho cô vùi cát. Tòa lâu đài cát nhanh chóng biến mất, xuất hiện ngôi mộ trên cát. Anh nằm trong đó, nhắm mắt. Thủy triều ở ngay

cạnh chân, cô đạp sóng chạy về, lấy vài vỏ sò đặt trên ngôi mộ bằng cát của anh để trang trí, xếp thành hình ngộ nghĩnh đáng yêu.

Ráng chiều lên cao, Mục Tuần mở mắt, chỉ nhìn thấy hình bóng của Khanh Khanh đang hướng về biển.

Anh ngồi dậy, hình vỏ sò trên người dần dần trôi đi, xếp lại sơ qua có thể nhìn thấy ba chữ: Có thể không? Nhà họ Mục đón tết Dương lịch ở Hải Nam. Khanh Khanh nghe lời khuyên của chị A Nghĩa, đề nghị mọi người ra bờ biển xem pháo hoa.

Ông bà nội đã có tuổi, xương khớp không khỏe, không thể đứng ở ngoài hứng gió biển quá lâu. Bố mẹKhanh Khanh cũng sợ mệt, sau bữa cơm đoàn viên, sắp xếp để Mục Tuần đưa Khanh Khanh ra bờ biển đónchào thời khắc giao thừa.

Năm nay, miền Bắc đón mùa đông lạnh lẽo khắc nghiệt, Hải Nam vẫn ấm áp như mùa xuân.

Rất nhiều người trẻ tuổi tụ tập trên bờ biển, mấy người đang chơi bóng chuyền trên cát, còn có người luyện cho thú cưng nhặt đĩa bay, những người không có việc gì làm thì tìm củi nhóm lửa. Khanh Khanh đi kiếm củi, sau đó ôm gối ngồi cùng mọi người ngồi bên đống lửa. Hòn đá đã nung nóng rất ấm, Khanh Khanh lấy xiên xiên kẹo bông cho lên bếp nướng.

Sóng biển dạt dào, không ai nhận ra cô vui hay buồn, chỉ có Mục Tuần biết một chút. Sau khi trở về từ sân chơi bóng chuyền trên cát, anh ngồi xuống bên cạnh Khanh Khanh.

Hai anh em nói chuyện tối hôm ấy, họ cũng ngồi như thế này trên ban công, Mục Tuần kể rất nhiều chuyện hồi nhỏ, Khanh Khanh chăm chú nghe, thử nhớ lại. Về khu vườn xưa, cây quế, những hạt lạc rơi ra ngoài trong nhà bán lạc rang, thời gian như nước trôi, trôi qua rồi sẽ không quay lại. Đắm mình trong ký ức của thời thơ ấu, sau đó là thanh thản. Khanh Khanh mỉm cười, những

thứ đè nặng trong lòng cũng vơi đi một chút, mặc dù nó vẫn còn ở đó.

Hai mặt xiên kẹo bông nướng có chút cháy vàng, thơm mùi gạo nếp, trông cũng ngon miệng hơn, cũngkhông ngọt như trước. Khanh Khanh không muốn ăn, chỉ nếm một hạt rồi lại cho lên bếp nướng. Nướng rấtlâu, kẹo bông cũng không chống lại được uy lực của ngọn lửa, cháy đen, cuối cùng biến thành một đống bột than. Xem ra thứ gì cũng phải chú ý độ lửa. Lửa vừa tới mùi vị mới thơm ngon, Khanh Khanh đã nghĩ như vậy, lại nhớ đến chuyện của người. Mùa đông ấm áp không thích hợp để thương xuân sầu thu. Cô không thở dài nữa, ném thêm củi vào đống lửa. Ngọn lửa cháy bùng, nóng đến nỗi mặt cô lấm tấm mồ hôi. Mục Tuần khoác áo khoác lên vai cô, cùng mọi người đi tìm cành câykhô.

Khanh Khanh ngồi bên đống lửa tiếp tục nướng xiên kẹo bông mới, không giống với lúc nướng tỏi ở nhà, lần này cô cẩn thận hơn, sợ rằng nướng không đúng lại khiến nó cháy đen, kẹo bông trong túi không còn nhiềunữa.

Năm mới đến, phải chúc phúc mọi người. Khanh Khanh không thích nhắn tin cho tất cả mọi người, đànhphải gọi điện. Cô lấy điện thoại tìm từng người một, trước tiên gọi cho thím Trương.

Thím Trương ở nhà một mình, chăm lo hai ngôi nhà ở Champagne Town và ngôi nhà trong thành phố. Chiếc áo len của thím không thể đan xong được, lúc nào cũng nghiên cứu thực đơn không biết chán, còn nói là ở nhà đang có tuyết, đợi đến khi họ về, thím sẽ ra sân bay, mang áo lông và dép bông cho ông bà. Lúc cô đi, thím Trương đã đặt hai chậu thủy tiên trên bệ cửa sổ trong phòng cô, chăm sóc nó để mùa xuân nở hoa. Búp hoa thủy tiên bọc trong mầm giống như củ tỏi. Khanh Khanh không thấy gì đẹp, chỉ biết đợi đến mùa xuân, chụp ảnh kỷ niệm với những nụ hoa mới nở. Cô nói bản thân

không coi trọng kết quả, thực ra vẫn rất coi trọng, hơn nữa kỳ vọng một kết quả tốt đẹp, mang theo một chút mơ tưởng thời thiếu nữ.

Hiện thực hối thúc, giấc mộng đã tỉnh.

Miền Nam không có tuyết, bên bờ biển chỉ có màn sương rất mỏng, rất mảnh, cùng với đó là tiếng sóngbiển dạt dào. Chiều tối, Khanh Khanh và Mục Tuần đi dạo trong khu rừng nhỏ bên bờ biển. Hai người đi cách nhau vài bước, đi mãi đi mãi, lúc ngoảnh đầu lại không thấy anh đâu, chỉ còn lại mấy điểm đen mờ ảo. Cô sẽ hoảng hốt ngỡ rằng gặp Phí Duật Minh, thực ra chỉ là người xa lạ, cũng có những đôi tình nhân nắm tay nhau băng qua khu rừng.

Kẹo bông nướng biến thành đốm sáng nhỏ, trông giống như đom đóm. Mục Tuần quay trở về từ phía khurừng, trên tay là xiên cánh gà, xiên thịt, bắc lên bếp nướng, không biết anh kiếm được hạt tiêu ở đâu. Đàn ông thường thực tế như thế, thỉnh thoảng lãng mạn một chút còn được, lâu rồi sẽ chán ngấy. Kẹo bông cháy đều bị Khanh Khanh chôn vào hố cát cách đó không xa, que xiên cháy đen vẫn còn cắm ở trên, chôn xong cô đứng dậy đi về phía biển.

Sóng rất lớn, cuộn một đường trắng xóa từ phía xa. Pháo hoa vẫn đang được chuẩn bị, chỉ có trên bờ đê là nghìn nghịt người đứng chờ xem pháo hoa. Trước Giáng sinh, trên bờ biển vẫn còn thoáng chút lạnh. Đến trước tết Dương lịch, khắp nơi đều là người, rất nhiều đôi tình nhân. Nhìn người khác tay nắm tay, Khanh Khanh lại ngoảnh mặt đi, sau đó giở điện thoại ra nhìn. Mục Tuần ngồi cạnh đang ăn cánh gà nướng ngon lành, giơ giơ xiên thịt trước mặt cô. Nếu có thể vô ưu vô lo mở lòng mình như anh, Khanh Khanh cũng biết đủ. Nhưng cơ thể theo phản ứng trong tim, lúc không vui, ăn gì cũng không thấy ngon.

Qua tết Dương lịch phải quay về đón học kỳ mới, còn có câu trả lời mà cô muốn biết.

Sắp đến nửa đêm, đám lửa cháy bập bùng, xung quanh chỉ còn lại mấy hòn đá, mọi người đều chạy đếnbờ đê xem pháo hoa. Lúc đếm ngược, một tràng pháo hoa bay lên trời, vụt sáng giữa bầu trời đêm, màu sắc rực rỡ tạo thành rất nhiều hình thù khác nhau. Trong mấy giây cuối cùng của năm, bất kỳ cảnh đẹp hay một thứ nhỏ bé nào đều có thể chạm đến nỗi nhớ nhung Khanh Khanh dành cho anh. Cô ngả vào người Mục Tuần, ngắm nhìn pháo hoa lấp lánh trên bầu trời đêm, ngây người nhìn đến thất thần.

“Chúc mừng năm mới”, cùng với một chùm pháo hoa rất lớn, Mục Tuần túm bím tóc của Khanh Khanh, kéohồn vía của cô quay về, “Mau ước đi”.

Chùm pháo hoa ấy rất rực rỡ, khiến rất nhiều người phải ồ lên, hai mắt Khanh Khanh cũng sáng bừng.

“Chúc anh út năm mới vui vẻ, mau chóng tìm cho em một chị dâu xinh đẹp hiền thục”. Cô nói rồi chỉ lên bầu trời, lúm đồng tiền nho nhỏ bên miệng lõm xuống.

“Ước cho mình đi”.

“Em? Em đã để nó ở lại năm ngoái rồi”.

Đôi mắt cô trong veo, lại có chút thần bí, Mục Tuần không hiểu là ý gì.

Xem pháo hoa xong, bên cạnh đống lửa lại có một nhóm du khách mới, chủ yếu là người trẻ tuổi, có người mang radio và ghita, thế là các loại nhạc đan xem với nhau, cùng với tiếng lửa cháy lách tách, dệt thành thứ âm nhạc vui tai mà Khanh Khanh chưa bao giờ đượcnghe.

Cô nằm trên bãi cát ngắm nhìn bầu trời, không nhận ra đâu là thiên hà Andromeda, coi tất cả các ngôi sao đều là một phần của thiên hà Andromeda.

“Đang nghĩ gì đấy?”. Mục Tuần ngồi xuống, xoa xoa nắm cát trên tay.

“Không có gì, đang mơ”. Cô nhắm mắt, mỉm cười.

“Về nhà thôi, buổi tối gió lạnh, đừng nằm lâu”.

“Không lạnh, như thế này rất thích”.

“Bị cảm cúm thì thích”. Mục Tuần cởi áo khoác đắp lên người cô, ngồi cạnh cô, “Muốn về nhà chưa?”.

“Về nhà á?”. Khanh Khanh mở mắt, vốc nắm cát rắc lên giày Mục Tuần, “Muốn chứ, không đâu tốt bằngnhà, nhớ thím Trương, món đậu phụ thối của thím Trương, nhà hàng cay ở đường Lâm Ấm, còn nhớ chiếc xe đạp của em nữa”.

“Nên về nhà rồi”. Mục Tuần cũng có chút bùi ngùi, “Anh nhớ chiếc xe máy nhất, xe ba bánh ở đây chẳng thích chút nào”.

“Vậy về nhà nhé?”. Khẽ hỏi.

“Bây giờ à?”.

“Vâng”, Khanh Khanh gật đầu.

Hai ngày sau tết Dương lịch có chút bận rộn. Họ phải đi tìm mua đặc sản ở Hải Nam chuẩn bị mang về biếu họ hàng thân thích. Khanh Khanh đến bờ biển mua rất nhiều vỏ sò kết thành vòng cổ, đếm số bạn bè thân thiết trong trường, tặng mỗi người một chiếc. Từ cái đêm ở quán bar ấy, cô chỉ đeo chiếc vòng vỏ sò mà Mục Tuần mua cho một lần, những lúc khác trên cổ đều trống trơn. Cô gần như quên đi cảm giác mặc chiếc váy boheimieng, trước ngực đeo đầy phụ kiện trang trí.

Tính ra, đã lâu lắm rồi cô không đứng trước gương trang điểm cho mình một cách thoải mái.

Quả nhiên là câu nói ấy, con gái trang điểm vì người đàn ông mình thích, bây giờ thì Khanh Khanh đã tin rồi.

Từ sau cuộc điện thoại ấy, Phí Duật Minh không còn liên lạc với cô nữa, cũng có thể vì cô lựa chọn tắt máy nên bỏ lỡ điện thoại liên lạc của anh.

Trước khi lên máy bay, cả nhà Khanh Khanh chụp một tấm ảnh ở phòng chờ ở sân bay, về đến nhà cô liền đi rửa ảnh, kẹp vào nhật ký, viết thêm vài câu.

Đó là chuyến đi tạm biệt quá khứ, lúc quay trở về cô

muốn một cái tôi hoàn toàn mới, giống như cô đã từng nói với Mục Tuần, cô để “nó” ở lại năm ngoái.

“Nó” ở đây là gì, cô đã ghi từng nét, từng nét trong nhật ký.