71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình - Chương 13: Dài Một Giây






Có bạch tuộc nhắc nhở, Cố Trường An ý thức được sinh vật trên tinh cầu Death nguy hiểm ngoài mong đợi.

Anh quyết định bỏ luôn việc thay phiên làm việc và nghỉ ngơi, để việc trực đêm cho Conquest tự làm để bảo đảm mỗi người có đủ thời gian và sức khỏe để luyện tập trường cung.

Conquest dù sao cũng là tinh hạm đi đường dài, chỗ rộng nhất rộng 117 mét, chỗ dài nhất dài 114 mét và chỗ cao nhất cao 31,4 mét, lớn hơn một chút so với các tàu tuần tra được sử dụng bởi lực lượng Liên minh Loài người.

Lối đi chính trung tâm của nó cao và rộng, đủ để cơ giáp đi lại.

Vừa khéo phòng huấn luyện và khoang cơ giáp đều ở bên cạnh của lối đi chính, trưa hôm đó, Cố Trường An liền điều khiển Panda đi đến phòng huấn luyện, thử dùng cơ giáp mở trường cung và bao đựng tên.

Kết quả thực nghiệm cho bọn họ thêm hy vọng - không nói đến chuyện không chính xác, cũng không nói đến chuyện không đủ lực, dù sao Panda cũng kéo được cung, bắn ra được mũi tên.

Cố Trường An giao nhiệm vụ tìm kiếm hướng dẫn và sắp xếp lịch tập cho Chamberlain vừa thận trọng lại am hiểu phân tích.

Màn đêm buông xuống, bốn người đều chìm vào giấc ngủ ở phòng ngủ riêng của mình.

Ngày hôm sau.

06:10:11
Cố Trường An tỉnh lại từ rất sớm.

Đồng hồ sinh học của anh đã quen với lịch thay ca lúc sáu giờ, nên mặc dù mãi mới được ngủ theo giờ nghỉ và làm việc tiêu chuẩn, anh lại đã tỉnh dậy mất rồi.

Cố Trường An không vội rời giường, tầm mắt rơi xuống mặt tủ bên cạnh.

Quả cầu pha lê nguyên khối, bên trong có những bông tuyết mô phỏng từ những hạt tròn nhỏ li ti màu trắng đang chìm dưới đáy, bọc kín nửa trái đất, trông giống như một quả cầu tuyết.


Cố Trường An suy nghĩ về ba bốn phút mất đi ngày hôm qua.

Sức mạnh nào, hay sự chênh lệch cực độ nào, có thể gây ra hiện tượng không giải thích được như vậy?
Cùng là sinh vật trong Ngân Hà, chẳng lẽ giữa loài người và loài Zuke lại khác nhau một trời một vực như vậy?
[—]
Tiếng gì vậy?
Cố Trường An bật dậy, cảnh giác kiểm tra căn phòng.

Không có gì khác cả.

"||||||||||||||"
Âm thanh kia chợt cao lên, tai Cố Trường An đau xót, tức khắc mở to hai mắt.

Âm thanh không biết từ đâu xuất hiện bên trong tai phải.

Vào ngày xuất phát - đấy thực sự không phải là ảo giác.

Là âm thanh gì mới được?
Cố Trường An không màng khó chịu, chăm chú lắng nghe, muốn nghe xem âm thanh kỳ quái này rốt cục là cái gì.

"||||||||||||||"
Bây giờ, âm thanh kia càng cao càng vang.

...!
Trong hai mươi hai năm cuộc đời, Cố Trường An chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi - không phải khi vào trường quân đội, không phải khi phơi bày giới tính của mình với Địch thượng tướng, không phải trên chiến trường, cũng không phải khi lâm vào tình thế tuyệt vọng địch ta cách xa, trọng thương gần chết.

Nhưng vào lúc này, thế mà Cố Trường An lại cảm thấy một nỗi sợ hãi không miêu tả được.

Âm thanh trong tai anh dường như là tiếng gọi của một ngôn ngữ không xác định, cảm giác như thể nó có sức mạnh hùng vĩ của một cơn bão đang hoành hành.

Mà khi Cố Trường An cố gắng nghe rõ ngữ điệu, cố gắng ghi lại âm thanh này, anh sợ hãi nhận ra âm thanh này không thể bắt chước được, càng không thể miêu tả được.

Âm thanh vừa xa vừa gần, sắc bén đến nhức tai, nhưng đủ mềm mại quyến rũ lòng người, vừa cao vừa trầm, vừa dày vừa uy lực nhưng cũng mờ ảo khó tìm.

Cái này không thể nào có thật.

Nhưng Cố Trường An lại nghe được.

AI trước khi ngủ bị cởi xuống, đặt ở tủ lùn bên cạnh giường, chiếu ra thời gian chính xác trên màn hình sáng.

Loại Địa Cầu năm 71 tháng 1 ngày 25
06:10:13
Không phải cảnh trong mơ, là hiện thực.

Ý nghĩ này vừa lóe lên, tai Cố Trường An lại ù đi, đau thấu óc, màn hình ánh sáng thời gian trước mặt thay đổi theo giây, 06:10:14, sau đó cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến dạng.

Một tiếng nổ vang, bụi sao bay tung tóe.

Vô số ngôi sao và tinh vân bay qua.

Hành tinh băng giá, dần dần tan băng, nước biển dâng lên, vết nứt lớn tách ra.

Núi lửa phun trào, đại dương bị tàn phá, động đất, sạt lở...!Thiên nhiên thay đổi không thương tiếc.


Các loài linh trưởng bắt đầu đứng thẳng, đi lại, sau đó con người xuất hiện trong tầm mắt.

Sét đánh lên cây khô, cháy rừng lan rộng.

Con người đã sử dụng được lửa, từ bộ tộc thành đất nước, các nền văn minh ra đời, phát triển, những chuyến đi vĩ đại, Đông Tây trao đổi, xâm lược và bị xâm lược, cách mạng công nghiệp...!tiếng còi hơi nước, sau đó là chiến tranh, những tòa nhà chọc trời mọc lên và các tuyến đường máy bay chồng chéo lên nhau.

Thay đổi Trái Đất không chỉ là đặc quyền của tự nhiên, mà còn là của con người.

Xé chẵn ra lẻ.

Một hạt giống nảy ra khỏi mặt đất, những chồi non hấp thụ ánh nắng và mưa, phát triển thành một cây cổ thụ.

Một con sóc lao ra khỏi cái lỗ trên mặt đất, dùng hai bàn chân giơ lên ​​một quả thông vừa nhặt được.

Con rắn đã chờ đợi từ lâu ngửa mặt lên, há to miệng, lao ra, hàm răng sắc nhọn của nó cắn vào gáy con mồi.

Những con sư tử cái lao qua thảo nguyên để săn mồi.

Sư tử đực tìm thấy một con sư tử đi lạc ở rìa lãnh thổ của mình, gầm lên tuyên bố lãnh thổ của mình cho những kẻ vi phạm địa bàn trơ trẽn.

Hai con công đực xòe lông, dùng những điệu múa xinh đẹp của mình mời gọi công cái cầu hoan.

Bướm nhẹ dẫm lên cánh hoa, bay cao, vượt qua cả biển.

Những giọt mồ hôi của những người lao động lấm tấm dưới cái nắng như thiêu như đốt.

Sâu trong sa mạc cát vàng, một đám mây hình nấm khổng lồ bốc lên.

...!
06:10:15
Đầu Cố Trường An đau như bị bổ đôi.

Anh ngất đi, như hết sức, đầu ngã ngửa xuống gối.

06:30:02
Sáng sớm bạch tuộc nhận được tin của Cố Trường An, vui vẻ chạy đến AI của Cố Trường An, còn tạo cho mình một hình chiếu trên màn hình thời gian của AI.

Bạch tuộc múa xúc tu, chào, "Buổi sáng tốt lành."
Cố Trường An đã mặc xong quân phục, ngồi ở mép giường, không biết đang nghĩ cái gì.

Nghe thấy bạch tuộc chào, Cố Trường An như tỉnh lại, hiếm khi không cười.

Cố Trường An đặt câu hỏi, "Bạch tuộc tiên sinh, hôm qua lúc ngươi giảng về nguyên lý cung tên, ta và thượng tá Seryozha mất đi ý thức trong thời gian ngắn.

Ta muốn biết vì sao lại xuất hiện tình huống này? Là vì chênh lệch thực lực, chênh lệnh trình độ khoa học kỹ thuật, hay là lý do này bọn ta cũng không thể hiểu được?"
Bạch tuộc vặn vẹo xúc tu, trông có vẻ đau khổ, giống như nó không biết phải bắt đầu từ đâu.

Cố Trường An kiên nhẫn chờ đợi, không thúc giục, cũng không từ bỏ.

Bạch tuộc rốt cục mở miệng.

Bạch tuộc chỉ ra, "Các ngươi gọi người Zuke là người Zuke."
Cố Trường An hiểu ý tiếp lời, "Gọi thế là sai sao?"

Từng trải qua những cuộc chiến tranh có chủ đích và nhiều tai bay vạ gió, loài người đương nhiên hiểu rằng không phải tất cả những sinh vật trong thiên hà đều là những sinh vật hình người.

Chỉ là, đây là cách nói được cựu thượng tướng truyền lại, dù sao chuyện bị lừa mua Conquest cũng được truyền miệng trong Tiên phong doanh, nên ai cũng quen miệng gọi thế.

Bạch tuộc nói có phần nghiêm túc, "Ta đang cố chứng tỏ rằng con người các ngươi đã quen với việc hiểu những điều chưa biết qua những điều đã biết, cố gắng đưa những điều ngươi không hiểu vào cách hiểu và hệ logic đã thiết lập của ngươi.

Điều này không tốt lắm với việc hội nhập với vũ trụ."
"Các ngươi phải hiểu được, nhân loại chỉ là một loại sinh vật trong vũ trụ.

Cách nhân loại sinh tồn, cách sống, cách đối đãi sự vật, tất cả đều được quyết định bởi lịch sử tiến hóa trên Trái đất của ngươi.

"Tuy nhiên, trong vũ trụ không chỉ tồn tại mỗi cách của các ngươi.

"Ví dụ, người Zuke là những sinh vật xuất hiện, tiến hóa, tồn tại và sinh sản hoàn toàn khác với các ngươi, thậm chí không được coi là sinh vật.

"Cho nên, để bảo vệ, vũ trụ đã che chắn cho các ngươi."
Bạch tuộc châm chước từ ngữ, cuối cùng dùng che chắn để miêu tả ba bốn phút hoàn toàn mất đi ý thức của Cố Trường An và Seryozha.

"Bảo vệ?"
Giọng Cố Trường An không rõ vui hay buồn.

Bạch tuộc co rúm lại, "Cái này không phải tại ta, cũng không phải chủ ý của ta."
Cố Trường An tiếp tục hỏi, "Thế thì là chủ ý của ai, hay là, của cái gì?"
Bạch tuộc lắc đầu, nói, "Ta không biết."
Cố Trường An chìm vào suy nghĩ.

Như an ủi, bạch tuộc nhanh chóng bổ sung, "Nhưng mà, ngươi cho ta cảm giác rất quen thuộc, ta cảm thấy, có lẽ, về sau ngươi có thể vượt lên trên sự che chắn này."
Lời của nó làm Cố Trường An nhanh chóng nghĩ tới âm thanh vừa rồi, hỏi lại, "Quen thuộc? Quen thuộc chỗ nào?"
Bạch tuộc lại lắc đầu, trả lời, "Ta không giải thích được, chắc là giống mẹ các ngươi chưa bao giờ gặp cũng nhận ra con trai vậy."
Cố Trường An không bày tỏ ý kiến.

Anh không có mẹ, anh là cô nhi.

Đến thời gian tập hợp rồi.

Cố Trường An xốc lại tinh thần, cười nói, "Cảm ơn giải đáp của ngươi, bạch tuộc tiên sinh."
Bạch tuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi thật lớn, nhanh chóng trốn đi.

Cố Trường An vừa ra cửa, liền đâm vào lồng ngực một người.

Anh ngửi thấy mùi bão tuyết.

Đây là pheromone..