7 Ngày Ân Ái

Chương 164: Quá khứ mơ hồ




Úc Noãn Tâm đứng đó mà trợn mắt há hốc mồm, gương mặt vốn sáng sủa giờ càng thêm tái nhợt…

Mẹ chồng của nàng cư nhiên có quan hệ mờ ám với ba của Tả Lăng Thần?

Sao… sao có thể thế được?

Chuyện này nghe qua quá hoang đường rồi.

Nàng vô thức mà nhìn về phía Hoắc Thiên Kình, rõ ràng là sắc mặt của hắn cũng không dễ coi. Gương mặt anh tuấn gần như tái xanh, cau có, lộ vẻ nguy hiểm khác thường.

Nàng còn chưa kịp phản ứng thì bên tai đã vang lên tiếng thét khản cả giọng của Cố Đông, giống như đang chịu đựng nỗi đau đớn khủng khiếp vậy.

Nhìn kỹ lại, Úc Noãn Tâm giật nảy mình…

Không biết từ khi nào thì cổ của Cố Đông đã bị bàn tay to lớn của Hoắc Thiên Kình bóp chặt. Tay hắn dùng sức qua mạnh, chỉ bằng một bàn tay thôi mà đã có thể làm Cố Đông sùi bọt mép.

"Thiên Kình…" Úc Noãn Tâm sợ đên nỗi lập tức bước lên, muốn ngăn cản nhưng không ngăn được.

"Ông chán sống rồi có phải không? Cư nhiên dám nói hươu nói vượn?"

Đôi mắt đen thẳm của Hoắc Thiên Kình cũng trở nên đỏ như máu, lộ ra vẻ chết chóc đang ngủ yên. Lúc này hắn giống như ma vương, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo làm người ta không rét mà run.

"Hoắc tiên sinh, tôi, tôi không… không có…"

Hai tay Cố Đông đặt lên cổ, vô thức muốn tránh thoát bàn tay của Hoắc Thiên Kình, nhưng ông ta càng giãy giụa thì sức lực đang bóp chặt trên cổ càng mạnh. Dần dần, hơi thở của Cố Đông trở nên khó khăn, sắc mặt bắt đầu tím lại.

"Thiên Kình, anh mau buông tay ra, nếu không ông ta chết rồi thì sẽ không giúp được gì cho việc tìm ra sự thật."

Úc Noãn Tâm bước lên kéo lấy bàn tay kia của Hoắc Thiên Kình, vẻ mặt khẩn trương cùng sốt ruột.

Cố Đông bắt đầu trợn trắng mắt.

Hoắc Thiên Kình cắn chặt răng. Dần dần, vẻ kinh hoàng trong mắt hắn từ từ mất đi, vứt Cố Đông sang một bên.

"Khụ khụ khụ…"

Cố Đông lại được tự do hít thở không khí, thở hồng hộc, phì phò, không ngừng ho khan. Trong khoảng khắc vừa rồi, gần như ông ta cho rằng mình chết chắc rồi, bởi vì ông ta nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo như ma quỷ cùng ánh mắt khát máu của Hoắc Thiên Kình!

"Cố Đông…"

Úc Noãn Tâm e dè mà bước lên, giọng nói hơi run run, nàng nhìn ông ta, sốt ruột hỏi: "Chuyện ông vừa nói có phải là thật không?"

Cố Đông vừa trở về từ quỷ môn quan nên hoảng đến mức không nói được nữa, không những trán đầy mồ hôi mà ngay cả giọng nói cũng run rẩy không thành câu…

"Tôi nói… tôi nói toàn là sự thật… Các người, các người phải tin… tin tưởng tôi…"

Úc Noãn Tâm nhìn Hoắc Thiên Kình đang xanh cả mặt, sau đó lại quay đầu nhìn Cố Đông, hít một hơi thật sâu, bình ổn cảm xúc rối ren của mình một chút rồi nhẹ giọng nói:

"Cố Đông, bây giờ chỉ có ông mới cứu được mình. Nghe tôi nói, ông hãy ổn định lại cảm xúc của mình, đừng sợ, kể hết những gì ông biết cho Hoắc tiên sinh nghe, nếu không ngay cả tôi cũng không giúp được cho ông!"

Cố Đông ra sức gật đầu, trong mắt dấy lên một tia hy vọng, hơn nữa bắt đầu hít thở thật sâu.

Một lúc sau, cảm xúc sợ hãi của ông ta mới ổn định lại, dè dặt mà nhìn Hoắc Thiên Kình rồi đưa mắt nhìn Úc Noãn Tâm.

"Có thể nói rồi chứ?" Úc Noãn Tâm nhẹ giọng hỏi

Cố Đông gật đầu, liếm đôi môi khô một chút, bắt đầu mở miệng…

"Năm đó, tôi là thợ trồng hoa của Tả gia, làm đã rất nhiều năm, cho đến khi Tả tiên sinh kết hôn với Hoắc tiểu thư thì tôi đã làm được tám năm."

"Hoắc tiểu thư? Là Hoắc Giai Ý?"

"Đúng vậy, thiếu phu nhân của Tả gia tên là Hoắc Giai ý. Tôi còn nhớ cô ta rất đẹp, đối xử với người hầu cũng rất tốt, không hung hăng vênh váo như những tiểu thư nhà giàu khác. Có điều…" Cố Đông dừng lại một chút.

"Có điều gì?" Úc Noãn Tâm hỏi.

Cố Đông thở dài: "Có điều tính tình của cô quá bướng bỉnh, từ sau khi hai người kết hôn thì dường như tranh cãi rất nhiều lần, mà mỗi lần đều là Tả tiên sinh chủ động làm hòa. Người hầu chúng tôi đều có thể nhận ra ông ấy rất yêu vợ mình, tôi còn nhớ có lần thiếu phu nhân bị bệnh, thiếu gia gần như không nghỉ ngơi mấy ngày liền để đích thân chăm sóc cô ấy."

Úc Noãn Tâm ngẩn ra. Xem ra thì ba của Tả Lăng Thần cũng là người si tình, nhưng…

Một người đàn ông yêu vợ như thế thì sao có thể quan hệ với người phụ nữ khác? Mà đối phương lại là…

Cố Đông dựa người qua một bên, dường như sức khỏe rất yếu. "Thiếu gia vẫn luôn nhường nhìn và bao dung thiếu phu nhân, nhưng có một hôm họ cãi nhau…"

"Đợi đã…" Úc Noãn Tâm nhạy cảm mà nắm bắt được cách dùng từ của ông ta. "Tại sao nói là bao dung?"

Dường như Cố Đông cũng phát hiện lời của mình hơi thất thố, miệng há hốc ra, xấu hổ mà nhìn Hoắc Thiên Kình bên cạnh.

"Ông nói tiếp đi!"

Hoắc Thiên Kình đã ngồi xuống sô pha, khí chất uy nghiêm toát ra từ người hắn, mặc dù trong cả quá trình hắn vẫn không nói chuyện hoặc uy hiếp nhưng vẻ nguy hiểm đọng lại thật lâu chưa thể tan hết, làm cho người ta sinh ra cảm giác kiêng dè.

Cố Đông khó khăn mà nuốt nước bọt, dường như nhớ lại tình hình thiếu chút nữa là bị Hoắc Thiên Kình bóp chết lúc nãy, vẻ mặt hoảng hốt…

"Đây chỉ là người hầu chúng tôi đoán mà thôi…"

Ông ta dừng lại, dường như đang lựa chọn từ ngữ, một lúc sau lại nói: "Dường như thiếu phu nhân có quan hệ rất tốt với anh trai mình…"

Cố Đông thử nói ra câu này, thấy mặt Hoắc Thiên Kình như đóng băng thì nhếch môi, dè đặt nói thêm một câu:

"Mọi người đều nói… quan hệ giữa thiếu phu nhân và anh trai mình không giống anh em bình thường…"

Úc Noãn Tâm bỗng hiểu được ông ta đang nói gì, trong lòng run lên…

Sắc mặt Hoắc Thiên Kình gần như tím lại, thấy Cố Đông dừng lại thì lớn tiếng quát: Ấp a ấp úng làm cái gì, còn không mau nói đi!"

Trong căn phòng này, dường như cũng không cần thiết phải giấu diếm sự thật nữa. Kiêu là vệ sĩ trung thành nhất của hắn, đương nhiên là biết bảy tám phần chuyện của Hoắc gia, chỉ có điều sự thật này lại được công khai từ miệng một người xa lạ, Hoắc Thiên Kình không thể phủ nhận hắn vẫn để ý đến cái nhìn của người khác.

Cố Đông bị hắn quát một tiếng thì sợ tới mức giật nảy mình, vội vã nói: "Tôi nói, tôi nói…"

"Thật ra, hôm đó thiếu gia và thiếu phu nhân cãi nhau ở trong vườn hoa, lúc đó là thời gian nghỉ ngơi của thợ làm vườn. Nhưng vì lúc đó mới nhập về một giống cúc mới nên tôi chỉ có thể hy sinh thời gian nghỉ ngơi để đến chăm sóc. Lúc đó mơ hồ nghe được tiếng họ cãi nhau."

"Giống cúc mới?"

Úc Noãn Tâm giật mình, vô thức mà nhìn Hoắc Thiên Kình, lại thấy Hoắc Thiên Kình cũng nhíu mày, dường như cũng nghe ra manh mối gì.

Cố Đông không biết tình hình nên gật đầu: "Đúng vậy, lúc đó thứ mà Tả gia trồng nhiều nhất là hoa cúc…"

Hơi thở của Úc Noãn Tâm trở nên dồn dập, vội vàng hỏi: "Nói như thế thì là do Tả tiên sinh thích sao?"

Nếu đúng là Tả Gia Tuấn thích hoa cúc thì có thể giải thích được tại sao mẹ chồng nàng lại đặc biệt thích những khóm cúc trong Hoắc gia như vậy. Khi đó bà nói những khóm cúc đó là do ba chồng nàng trồng tặng bà. Một khi những lời Cố Đông nói đều là sự thật thì những khóm cúc trong Hoắc gia là trồng vì tưởng niệm Tả Gia Tuấn. Nói cách khác… những lời bà nói hôm đó đều là nói dối!

Nghĩ đến đây, trán Úc Noãn Tâm bắt đầu toát mồ hôi, trong lòng thấy lạnh ngắt, vô thức mà nhìn Hoắc Thiên Kình bên cạnh, thấy ánh mắt hắn đã tối sầm. Có thể tưởng tượng được, nếu tất cả đều là sự thật, với tính cách của Hoắc Thiên Kình, sau khi về biệt thự sẽ không nói gì mà nhổ tận gốc đám cúc kia!

Cố Đông nghe xong lời của Úc Noãn Tâm thì nghi hoặc mà ngẩn ra, sau đó lắc đầu…

"Không, thiếu gia không thích hoa, bởi vì ông ấy mẫn cảm với phấn hoa. Đó là vì thiếu phu nhân thích, nhất là hoa cúc. Cho nên mới nói là thiếu gia rất yêu thiếu phu nhân, nếu không sao lại mặc kệ chứng mẫn cảm với phấn hoa mà cho trồng cả vườn cúc lớn chứ."

"Hả?" Úc Noãn Tâm hoàn toàn kinh ngạc.

Thì ra người thực sự thích hoa cúc là … Hoắc Giai Ý!

Vậy nói cách khác thì người trồng những khóm cúc trong hoắc gia là ba của Hoắc Thiên Kình, mà người phụ nữ trong lòng ông chính là… Hoắc Giai Ý?

Nàng vô thức mà chống tay lên trán, kiểu phân tích này làm nàng cảm thấy quá lộn xộn…

Hôm đó, mẹ chồng nói với nàng khi ông ấy trồng khóm cúc này tặng bà thì đã nói là sẽ thử đi yêu bà. Vậy thì có thể nói nhất định là ông đã gặp phải chuyện gì đó nên nản lòng, hoặc là nghĩ thông suốt nên mới quyết định đặt tình yêu vào vợ mình… Vậy thì người phụ nữ trong lòng ông thực sự là Hoắc Giai Ý?

Thế nhưng theo lời mẹ chồng nàng thì bà rất hận nghệ sĩ. Lại theo lời kể của Hoắc Thiên Kình thì Hoắc Giai Ý từng đóng một vài bộ phim, cũng có giấc mộng tiến vào giới giải trí, cho nên người đàn bà đê tiện trong miệng bà chính là Hoắc Giai Ý rồi!

Cách phân tích này cũng hợp tình hợp lý, nhưng…

Úc Noãn Tâm luôn cảm thấy có chỗ không đúng!

"Cố Đông, vừa nãy ông nói họ đang cãi nhau, ông nghe thấy những gì?" Nàng tiếp tục hỏi

Cố Đông nghĩ một chút, xấu hổ mà nói: "Lúc đó vì khoảng cách hơi xa, tôi cũng không có nghe được cho lỹ lưỡng, đại khái là hình như thiếu gia rất bất mãn thiếu phu nhân và anh trai mình. À, là vì Hoắc tiên sinh thường hay qua lại. Hôm đó tâm tình của Tả thiếu gia rất kích động, hơn nữa thiếu phu nhân còn kích động hơn, tôi nghe giọng của cô ấy rất lớn và vội vàng, nói cái gì mà… anh ấy là anh trai của tôi, tôi thích anh của mình… vâng vâng… Lúc đó tôi nghe thấy câu này thì cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy tình cảm anh em có tốt cũng là bình thường. Có điều sau khi thiếu phu nhân nói xong thì tôi nghe thấy thiếu gia đánh cô ấy một tát. Lúc đó tôi mới nhớ tới lời của những công nhân khác. Bọn họ nói thiếu phu nhân có quan hệ mờ ám với anh trai mình, nghĩ lại cũng không sai, nếu không sao thiếu gia lại tức giận đến thế? Tôi ở Tả gia lâu như vậy mà chưa thấy ông ấy giận thế bao giờ."

Úc Noãn Tâm và Hoắc Thiên Kình nhìn nhau một cái, chân mày cũng nhíu lại…

"Cố Đông, ông có nghe thấy cụ thể à tại sao họ cãi nhau không? Chỉ vì Hoắc Giai Ý nói câu đó sao?"

"Cái này… Tôi cũng không rõ lắm, bởi vì khoảng cách quá xa, hơn nữa giọng họ rất nhỏ nên tôi chỉ nghe thấy những lời họ nói khi kích động lên thôi." Cố Đông nói thật.

Úc Noãn Tâm bảo mình phải bình tĩnh lại, đầu không ngừng phân tích lời của Cố Đông.

Khi đó, nhất định Tả Gia Tuấn và Hoắc Giai Ý cãi nhau không phải vô duyên vô cớ, nếu khi Hoắc Giai Ý kích động mà nói "anh ấy là anh trai tôi, tôi thích anh mình" thì trước đó phải có liên quan đến ba của Hoắc Thiên Kình, mà có thể khiến cho Tả Gia Tuấn tức giận như thế cũng chỉ có… chuyện của Hoắc Giai Ý và anh mình bị bại lộ. Lẽ nào Tả Gia Tuấn phát hiện quan hệ mờ ám giữa hai anh em họ, thậm chí… biết thân phận thực sự của Tả Lăng Thần?

Tim của nàng đập thình thịch, vừa muốn mở miệng thì đã nghe thấy tiếng của Hoắc Thiên Kình…

"Chuyện này xảy ra trước hay sau khi sinh Lăng Thần?"

Câu này cũng là câu mà Úc Noãn Tâm muốn hỏi nhưng lại bị Hoắc Thiên Kình hỏi trước, có thể thấy được hai người bọn họ có cách nghĩ giống nhau trong chuyện này.

Nhưng… mọi chuyện cũng không thuận lợi như họ nghĩ…

"Lăng Thần?"

Cố Đông nghi hoặc mà nhìn họ một cái, cẩn thận hỏi: "Lăng Thần là… chính là con trai của Tả thiếu gia sao?"


Câu này làm Úc Noãn Tâm và Hoắc Thiên Kình đưa mắt nhìn nhau.

Úc Noãn Tâm vội hỏi: "Khi nào thì ông đi khỏi Tả gia?"

Cố Đông nghĩ một chút: "Không lâu sau khi thiếu gia và thiếu phu nhân cãi nhau…"

"Vậy nói cách khác thì thiếu phu nhân của Tả gia vẫn chưa có thai sao?" Úc Noãn Tâm nắm lấy tình tiết quan trọng nhất.

Cố Đông gật đầu

"Vậy vì sao ông lại rời khỏi Tả gia?" Úc Noãn Tâm lại truy hỏi

"Là bởi vì…"

Cố Đông muốn nói lại thôi, dừng một chút rồi nói: "Bởi vì tôi làm việc có sai sót, có một lần trộn nhầm axit sunphurit vào trong đất dưỡng nên làm cho đám cúc trong Tả gia đều chết cả…"

"Cái gì?"

Úc Noãn Tâm ngẩn ra một lúc mới nói…

"Lý do này rất gượng gạo, ông cũng coi như là thợ trồng hoa có thâm niên, sao có thể phạm phải sai lầm này? Hơn nữa nếu chỉ vì một đám cúc mà đuổi một người làm lâu năm trong Tả gia thì có vẻ không hợp lý."

Đây là ưu điểm của Úc Noãn Tâm, cho dù là trong tình huống hỗn loạn thì nàng vẫn có thể giữ đầu óc tỉnh táo để phân tích những khả năng của sự kiện

Cố Đông liếm môi, không tự nhiên mà vuốt gò má đau đớn vì bầm tím của mình, gật đầu nói: "Cô phân tích rất đúng, quả thật đây chỉ là cái cớ để Tả gia đuổi việc tôi, làm sao tôi lại không nhận ra được axit sunphurit chứ, tất cả đều là do thiếu gia sắp xếp."

"Tại sao?" Úc Noãn Tâm biết chuyện này đã tới bước quan trọng nhất.

Thật ra vừa bắt đầu thì nàng có thể trực tiếp hỏi nguyên nhân Cố Đông uy hiếp Anna Winslet, nhưng vì người biết chuyện này quá ít, mẹ chồng nàng lại quá kín miệng, muốn biết chuyện từ trong miệng bà thì còn khó hơn là lên trời nên nàng chỉ có thể đặt hết hy vọng vào Cố Đông, nhờ miệng của ông ta nói ra hết chân tướng sự việc năm đó, cho dù chỉ chút ít thôi thì cũng sẽ giúp ích cho việc phân tích sự kiên năm đó.

Chắc hẳn Hoắc Thiên Kình cũng nghĩ như vậy cho nên mới kiên nhẫn mà nghe Cố Đông nói tiếp.

Dường như Cố Đông trở nên hơi kiêng dè, ánh mắt nhìn Hoắc Thiên Kình lại có thêm vẻ sợ hãi…

"Còn không nói? "

Ánh mắt sắc bén của Hoắc Thiên Kình xuyên thấu ánh nhìn của ông ta, làm ông ta phải rùng mình.

Cố Đông lại bắt đầu phát run, vội vàng nói: "Là, là thế này… Bởi vì sau đó không lâu tôi biết một chuyện của Tả Gia Tuấn… nhưng may mà thiếu gia không phải là một người chủ tàn nhẫn, nếu không tôi đã bị giết người diệt khẩu rồi."

Úc Noãn Tâm cả kinh. "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Cố Đông hít sâu một hơi, lại chìm vào hồi ức…

"Hôm đó, sau khi thiếu gia và thiếu phu nhân cãi nhau xong thì thiếu phu nhân đi cả đêm không về nhà, lúc đó thiếu gia rất sốt ruột, gần như là đi tìm cả đêm. Ngày hôm sau, khi ông ấy về tới biệt thự không lâu thì có một vị khách bất ngờ đến."

"Là ai?"

Úc Noãn Tâm cảm thấy sợ hãi, trong lòng ít nhiều sinh ra một suy đoán.

"Chính là thiếu phu nhân của Hoắc gia!" Cố Đông nói xong thì nhìn Hoắc Thiên Kình một cái…

Mắt Hoắc Thiên Kình càng tối hơn, giống như là mây đen phía chân trời từ từ kéo tới…

Úc Noãn Tâm đã đoán đúng ít nhiều, một dự cảm không lành bắt đầu làm ra trong mỗi tế bào, thậm chí là từng mạch máu trong cơ thể.

"Khi đó ông đã thấy những gì?" Giọng của nàng rất nhẹ, thậm chí là không có sức.

Nàng bắt đầu nghĩ tới khả năng có thể xảy ra nhất…

Hai người đó…

Rõ ràng là Cố Đông không được tự nhiên, dù sao chuyện này nói ra thì cũng chẳng tốt đẹp gì, hành vi rình trộm của ông ra sẽ bị người ta khinh thường.

"Hôm đó, tôi vô tình nhìn thấy Hoắc thiếu phu nhân đến biệt thự, khi bà ấy gặp thiếu gia và nói một câu xong thì sắc mặt của thiếu gia trở nên khó coi. Khi đó hai người họ rất gần vườn hoa nên tôi nhìn thấy thiếu gia kéo Hoắc thiếu phu nhân vào vườn, dáng vẻ rất gấp gáp. Mặc dù tôi không nghe hai người họ nói gì nhưng luôn cảm thấy hai người này có vấn đề, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại tiến tới gần. Có lẽ lúc đó là thời gian nghỉ ngơi của người hầu nên gần đó không có ai, mà tôi thừa lúc đó nấp vào trong một bụi cây…"

Tay Úc Noãn Tâm bắt đầu run lên…

Cố Đông ngừng một chút rồi kể ra hết những gì mình nhìn thấy cùng nghe thấy hôm đó…

Hôm đó, Cố Đông lén theo Tả thiếu gia và Hoắc thiếu phu nhân đến vườn hoa, trốn trong một bụi cây nên đã làm cho ông ta nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa hai người

Người đầu tiên mở miệng là Hoắc phu nhân…

"Rốt cuộc anh muốn làm sao đây?"

"Đứa trẻ không thể tồn tại trên thế giới này!" Giọng của Tả Gia Tuấn có vẻ lạnh lùng.

"Anh không có quyền cướp đoạt quyền sống của nó!" Giọng của Hoắc phu nhân cũng rất gấp gáp.

Tả Gia Tuấn không nói gì nữa.

"Tôi biết đối với anh mà nói thì chuyện này cũng giống như trò cười, thế nhưng đứa trẻ phải làm sao đây?" Giọng của Hoắc phu nhân đầy vẻ bất lực.

Tả Gia Tuấn nói: "Cô đừng quên cái tôi muốn là con của chính mình!"

Hoắc phu nhân thở dài một hơi: "Thật sự đã quyết định rồi sao?"

"Đúng vậy, nếu đây đã là kế hoạch từ đầu của chúng ta thì phải làm cho gọn gàng sạch sẽ!" giọng Tả Gia Tuấn rất kiên quyết, sắc lạnh như một thanh kiếm.

Hoắc phu nhân im lặng một lúc rồi mới nhẹ giọng nói: "Như anh mong muốn, đã có đứa nhỏ có rồi…"

"Thật sao?" Thái độ của Tả Gia Tuấn thay đổi 180 độ

Cố Đông nhìn thấy ông ta chủ động ôm Hoắc phu nhân, rồi lại nghe ông ta nói: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm."

"Anh phải phụ trách đó, nếu không tôi thật sự gây tội nghiệt rồi…" Giọng của Hoắc phu nhân có vẻ thỏa hiệp.

"Chuyện này không trách cô được, tất cả đều là lỗi của tôi, muốn trách thì trách tôi." Giọng Tả Giả Tuấn có chút bi ai.

Hoắc phu nhân thở dài một hơi. "Thật ra tôi cảm thấy rất có lỗi với Hoắc Uyên."

Tả Gia Tuấn hừ lạnh. "Là Hoắc Uyên có lỗi với tôi mới đúng, cô không cần phải áy náy."

"Nhưng tôi vẫn rất yêu anh ấy, cho dù là anh ấy làm những chuyện thế này thì tôi vẫn cứ yêu." Bộ dáng Hoắc phu nhân có vẻ rất đau khổ.

Hai tay Tả Gia Tuấn đặt lên vai Hoắc phu nhân, kích động nói: "Vậy tôi thì sao? Cô có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi hay chưa? Chúng ta đã làm ra những chuyện này rồi thì phải có dũng khí để đối mặt với nó! Cho dù sau này bị họ phát hiện thì sao chứ, là họ có lỗi với chúng ta trước, chúng ta làm vậy không có gì sai?"

"Tôi…"

"Được rồi, đứa bé này là con của tôi, tôi sẽ dành cả đời này để yêu thương nó, cô yên tâm." Tả Gia Tuấn hứa hẹn.

———-

Cố Đông từ từ kể lại nội dung cuộc đối thoại. Khi ông ta nói đến đây, không chỉ Úc Noãn Tâm mà ngay cả Hoắc Thiên Kình cũng bắt đầu thở gấp.

"Thiên Kình…" Úc Noãn Tâm quay người, vô thức mà nắm lấy tay hắn.

Nàng hiểu lòng của hắn, cũng biết hắn đang lo cái gì…

Nếu những lời của Cố Đông đều là sự thật thì sẽ suy ra được một chân tướng đáng sợ, đó chính là…

Có khả năng Hoắc Thiên Kình không phải là con cháu của Hoắc gia mà là con của Tả Gia Tuấn và Hoắc phu nhân!

Sở dĩ có phán đoán này, hoàn toàn xuất phát từ suy xét hiện thực.

Hoắc Thiên Kình lớn hơn Tả Lăng Thần, nếu lời của Cố Đông là đúng thì có thể nói mẹ chồng nàng đã có thai trước Hoắc Giai Ý…

Vậy thì…

Tả Lăng Thần là con của ai? Lẽ nào thực sự là con của anh em họ Hoắc sao?

Nghĩ đến đây, tim của Úc Noãn Tâm đập loạn xạ. Mặc dù đây là sự thật mà Hoắc Thiên Kình và Tả Lăng Thần đều nói nhưng trong lòng nàng vẫn tồn tại nghi ngờ. Thế nhưng sự nghi ngờ này lại bị sự thật hôm nay phá nát.

Không đúng!

Nhất định là có chỗ nào không đúng!

Lòng Úc Noãn Tâm cảm thấy đau, nhất là khi nhìn thấy Hoắc Thiên Kình nắm chặt nắm đấm thì nàng càng thêm nghi hoặc…

Lẽ nào chuyện nay không chút liên quan gì tới Thẩm Diên sao?

Đang nghĩ đến đây, nàng liền nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Hoắc Thiên Kình vang lên…

"Ông có chứng cứ gì mà nói như thế?"

Nhìn hắn có vẻ đang cố kiềm nén cảm xúc của mình, giống như là trời quang mây tạnh trước cơn bão.

"Tôi… đương nhiên tôi có chứng cứ, nếu không sao bao nhiêu năm nay Hoắc phu nhân lại mặc cho tôi ra điều kiện mà không phản kháng lại chứ…"

Cố Đông biết mình làm vậy là rất đê tiện, thậm chí có thể sẽ bị Hoắc Thiên Kình báo thù nhưng chuyện đã đến nước này thì ông ta cũng không còn đường lựa chọn nữa…

"Chứng cứ ở đâu?" Úc Noãn Tâm sốt ruột hỏi

"Ở, ở…" Cố Đông bỗng do dự, cả buổi trời cứ ấp a ấp úng.

Hoắc Thiên Kình nhíu mày lại, ánh mắt cũng trở nên tối tăm hơn, vừa muốn phát giận thì lại nghe thấy một giọng nói dễ nghe của một phụ nữ vang lên. Không phải là giọng rất trẻ nhưng lại tràn ngập sức mạnh làm người ta an tâm.

"Chứng cứ ở chỗ tôi, chính là đoạn ghi âm này, lúc đó do Cố Đông lén ghi lại."


Tất cả mọi người đều nhìn về phía giọng nói phát ra, cơ thể của Hoắc Thiên Kình khẽ run lên một chút, mà khi Úc Noãn Tâm nhìn thấy người phụ nữ bước vào thì bỗng ngây ngẩn ra, đôi mắt đẹp bỗng trợn to…

Trên cầu thang lầu hai, ánh đèn chiếu lên gương mặt đẹp của bà ta, tỏa ra những vầng sáng nhàn nhạt. Dáng người yêu kiều thướt tha cùng da thịt mịn màng như đang còn trẻ. Khóe môi bà ta mang theo nụ cười nhẹ nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ bi ai…

Giống như là sương mù trên những cành đào vậy, nhẹ nhàng lan ra trong mắt bà ta khiến cho cả người bà ta đều như mộng ảo.

Người phụ nữ này là người Úc Noãn Tâm từng thấy nhưng chưa từng gặp, từng thấy qua… ảnh trên mạng…

"Thẩm Diên?"

Úc Noãn Tâm ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm, thảo nào Hoắc Thiên Kình vẫn luôn bình tĩnh mà cũng phải run lên khi nhìn thấy bà ta. Người phụ nữ này quá giống Hoắc Giai Ý…

Bà ta đúng là Thẩm Diên sao?

Úc Noãn Tâm dùng bàn tay run run che miệng lại, sợ mình không cẩn thận sẽ kêu lên.

Đúng vậy, bà ta đúng là Thẩm Diên, bởi vì giữa hai chân mày có một mốt ruồi son rất đẹp, đây là dấu hiệu của bà ta…

Nhưng…

Khi nàng so sánh ảnh của Hoắc Giai Ý và Thẩm Diên thì nghĩ rằng hai người này còn có chút khác biệt nếu nhìn kỹ, nhưng…

Bây giờ Thẩm Diên kia đang đừng sờ sờ trước mặt nàng thì Úc Noãn Tâm mới phát hiện thì ra khi nhìn người thật thì dường như bà ta giống hệt với Hoắc Giai Ý, giống như là đang soi gương vậy.

Mà điều làm cho nàng càng thấy kinh hãi là… dường như Thẩm Diên vẫn giữ được vẻ đẹp của năm nào, không có già đi một chút xíu…

Đây cũng chính là điều làm nàng có thể nhận ra Thẩm Diên.

Một người phụ nữ cùng thời với Hoắc Giai Ý mà vẫn có thể giữ được nét thanh xuân kinh người như thế cho đến giờ, điều này đúng là đã làm Úc Noãn Tâm cảm thấy sợ.

Hoắc Thiên Kình bên cạnh cũng có vẻ giật mình. Mặc dù Kiêu đã tra ra một vài chuyện của Thẩm Diên nhưng hắn vẫn không biết thì ra bà ta còn trẻ đến thế.

Dường như Thẩm Diên đã dự đoán được việc họ sẽ có phản ứng như thế, vẻ mặt ung dung thong thả đi xuống lầu, từng bước đến gần họ, cuối cùng ngồi xuống sô pha.

Úc Noãn Tâm phát hiện khi Thẩm Diên nhìn Cố Đông thì trong mắt lộ ra chút đau lòng, lẽ nào?

Thẩm Diên nhìn bọn họ một lượt, cuối cùng rơi vào Hoắc Thiên Kình, nhìn từ trên xuống dưới, cả nửa ngày trời mà không nói gì.

Hoắc Thiên Kình bỗng nhíu mày lại, rõ ràng là ánh mắt đánh giá của bà ta làm hắn không vui.

Thẩm Diên cười khẽ, nhẹ nhàng đẩy một cái máy giống máy ghi âm tới trước mặt Hoắc Thiên Kình…

"Đây là thứ mà hai người muốn, có cần nghe một chút không."

Nói xong, ngón tay thon dài của bà ta nhẹ nhàng nhấn nút Play.

"Rốt cuộc anh muốn làm sao đây?"

"Đứa nhỏ không thể tồn tại trên đời này!"

"Anh không có quyền cướp đi quyền sống của nó!"

"Tôi biết đối với anh mà nói thì chuyện này chỉ là một chuyện cười, thậm chí là một trò hề, thế nhưng đứa trẻ phải làm sao đây?"

"Cô đừng quên thứ tôi muốn là con của chính mình!"

"Thật sự quyết định rồi sao?"

"Đúng vậy! Nếu chúng ta đã đặt sẵn kế hoạch, vậy thì phải làm cho gọn gẽ!"

"Như anh mong muốn, đã có đứa trẻ rồi."

"Thật sao? Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm!"

"Anh phải phụ trách đó, nếu không tôi đã gây tội nghiệt rồi!"

"Chuyện này không thể trách cô được, tất cả đều là lỗi của tôi, có trách thì trách tôi!"

"Thật ra tôi thật sự cảm thấy rất có lỗi với Hoắc Uyên!"

"Là Hoắc Uyên có lỗi với cô mới đúng, cô không cần phải áy náy!"

"Nhưng tôi vẫn rất yêu anh ấy, cho dù là anh ấy làm ra chuyện như vậy thì tôi vẫn cứ yêu."

"Vậy tôi thì sao? Cô có từng nghĩ cho cảm nhận của tôi chưa? Nếu chúng ta đã làm ra chuyện này thì phải có dũng khí đối mặt với nó. Cho dù bị bọn họ phát hiện thì đã sao? Là họ có lỗi với chúng ta trước, chúng ta không có làm gì sai cả?"

"Tôi…"

"Được rồi, đứa trẻ này là con của tôi, tôi sẽ dùng cả đời này để yêu nó, cô yên tâm đi!"

"Tôi không mong gì hơn, chỉ cần anh không bạc đãi nó là được rồi."

Đoạn ghi âm đã kết thúc, trong phòng khách trở nên yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi xuống đất.

Thẩm Diên nhìn hai người họ, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Đây là chứng cứ Cố Đông dùng để uy hiếp Hoắc phu nhân, cũng vì đoạn băng ghi âm này mà Hoắc phu nhân mới chi tiền rất nhiều, mà tôi là người hưởng lợi nhiều nhất."

"Bà nói câu này là có ý gì?"

Mặc dù Úc Noãn Tâm không biết giọng của Hoắc Giai ý có giống vậy hay không nhưng khi đối diện với Thẩm Diên thì nàng luôn cảm thấy như đang nói chuyện với Hoắc Giai Ý.

Thẩm Diên cười nhạt, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mình…

"Úc, tôi biết cô là đương kim ảnh hậu rất nổi tiếng hiện nay, chắc cô cũng ít nhiều nghe qua tên một nghệ sĩ từng có tiếng như tôi, thậm chí là đã xem phim tôi đóng, lẽ nào cô không thấy là tôi không già đi sao?"

Úc Noãn Tâm ngẩn ra, bà ta hỏi đúng như trong lòng nàng nghĩ.

Thẩm Diên cong môi, nụ cười trên môi như hoa lê trên cành xuân, đẹp không sao tả xiết.

"Thật ra nhiều năm nay, ít nhiều cũng nhờ vào sự "tài trợ" của Hoắc phu nhân!" Bà ta cố ý nhấn mạnh hai từ này. "Mặc dù bà ấy không cam tâm tình nguyện nhưng đúng là nhờ có tiền của bà ấy mà tôi mới giữ được nét tươi trẻ này! Tôi thích xinh đẹp, tuyệt đối không chịu được việc chết đi trong vẻ già nua cho nên mới tốn rất nhiều tiền để giữ nét thanh xuân. Cái gì mà phẩu thuật thẩm mỹ, silicon, thậm chí là phải chịu đau đớn để giữ dung nhan thì tôi cũng không do dự. Vì dung mạo của mình, vì giữ được gương mặt cùng dáng người trẻ trung mà tôi chưa bao giờ uống rượu hay hút thuốc, không thức đêm, không ăn đầu mỡ… Thậm chí mỗi ngày đều tập thể dục mấy tiếng đồng hồ, ngay cả tư thế ngồi của tôi cũng là một cách để giữ nét tươi trẻ!"

Lúc này Úc Noãn Tâm mới chú ý đến, Thẩm Diên luôn giữ thẳng người khi ngồi, mỗi một động tác đều có vẻ tao nhã của một nghệ sĩ.

"Nói cách khác, vì dung mạo, vì tuổi trẻ mà tôi có thể trả mọi cái giá. Trong mắt tôi, phụ nữ ai cũng thích làm đẹp. Úc, cô có nét đẹp trời sinh, thậm chí là có một dung nhan tuyệt mỹ, thử hỏi nếu có một ngày nhìn vào gương thấy mình đang từ từ già đi thì tâm trạng của cô sẽ thế nào? Đây là một chuyện rất đáng sợ!"


Chân mày Thẩm Diên hơi nhíu lại nhưng cũng vẫn thấy đẹp.

"Thẩm Diên, tôi không cho rằng dùng mọi thủ đoạn xảo trá để giữ được tuổi trẻ là một chuyện đáng khoe ra!"

Úc Noãn Tâm không tán đồng quan điểm của bà ta chút nào, chân mày chau lại. "Phải biết rằng trừ dung mạo ra thì phải xem xem trái tim của người phụ nữ đó thế nào nữa!"

Thẩm Diên cười nhạt, trả đũa lại: "Tôi có thể lý giải câu nói này của cô thành "người no không biết cái khổ của người đói" hay không? Trời sinh cô đã có một dung nhan tuyệt đẹp, nhưng có rất nhiều người không được như vậy, có lẽ cô không hề để tâm tới việc mình đang già đi nhưng cô có thể ra ngoài hỏi những nghệ sĩ bên cạnh mình xem xem họ có cách nghĩ này hay không? Nếu có điều kiện thì họ cũng sẽ lựa chọn cách như tôi! Cố Đông chỉ vì không muốn thấy tôi buồn rầu mà làm thay cho tôi mà thôi!"

"Bà đang già mồm át lẽ phải!"

Úc Noãn Tâm không ngờ là một người phụ nữ có thể phá vỡ hết mọi đạo lý chỉ vì dung mạo.

"Úc, cô nói tôi không nói lý lẽ cũng được, thủ đoạn đê tiện cũng được, tôi nghĩ chuyện này vốn được xác lập tên nguyên tắc hai bên cùng tình nguyện!"

Thẩm Diên không hề tức giận, dường như rất để tâm đến việc tâm trạng sẽ ảnh hưởng đến dung mạo vậy, trong mắt bà ta không có chút kích động nào, chỉ thản nhiên nói một câu: "Đúng là Hoắc phu nhân có nhược điểm nằm trong tay chúng tôi, có trách thì trách năm đó bà ta đã làm những chuyện như vậy, đừng trách người khác!"

Chân mày Úc Noãn Tâm nhíu lại. Trong chuyện này, nàng chỉ là một người ngoài cuộc nhưng bất ngờ bị cuốn vào. Dường như mọi chuyện ngày càng phức tạp, nàng có một cảm giác… đã đến gần với sự thật lắm rồi.

Thường thì mọi chuyện là như thế, càng đền gần chân tướng thì lại càng phức tạp, màn đêm trước bình mình chính là có ý này.

"Bà và Hoắc Giai Ý có quan hệ gì?"

Hoắc Thiên Kình bất ngờ hỏi một câu, sắc mặt rất nghiêm túc, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ cũng mang theo vẻ uy quyền không thể coi thường.

Cả người Thẩm Diên khẽ run lên, ánh mắt nhìn Hoắc Thiên Kình có vẻ rất phức tạp, một lúc sau mới nở nụ cười tươi, như là gió thổi qua mặt hồ.

"Tôi biết Hoắc Giai Ý, cô ta là người cô trên danh nghĩa của cậu!"

"Trên danh nghĩ, có ý gì chứ?" Hoắc Thiên Kình lạnh lùng mà nhìn bà ta, vẻ nguy hiểm lặng lẽ lan ra.

Thẩm Diên cười nhẹ. "Có lẽ đây chỉ là suy đoán của tôi và Cố Đông, có lẽ cũng là sự thật. Nếu Hoắc tiên sinh cao cao tại thượng là con trai của Hoắc phu nhân và Tả Gia Tuấn thì sao Hoắc Giai Ý có thể là cô của cậu chứ?"

Hoắc Thiên Kình lạnh lùng mà nhìn bá ta, gằn từng chũ: "Trước giờ tôi không thích những lời suy đoán."

Dường như Thẩm Diên không bị ảnh hưởng, thậm chí là không bị ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Thiên Kình dọa tới mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn thật kỹ. Úc Noãn Tâm phát hiện từ nãy đến giờ, trong ánh mắt Thẩm Diên nhìn Hoắc Thiên Kình có một cái gì đó là lạ…

Giống như là một cảm giác yêu thương.

Lại như là một cảm giác đau khổ.

Sao bà ta lại có ánh mắt đó, lẽ nào…

Úc Noãn Tâm ngẩng đầu, bỗng nhiên bừng tỉnh, vì nghĩ tới khả năng này mà bỗng thấy sáng tỏ.

Quả nhiên Thẩm Diên cũng không hề có ý giấu đi tâm sự của mình, giọng nói mềm mại có chứa cái gì đó nói không nên lời…

"Thật ra khi nhìn thấy cậu thì tôi bắt đầu nghi ngờ…"

"Nghi ngờ cái gì?" Mắt Hoắc Thiên Kình đã có vẻ không kiên nhẫn.

Thẩm Diên khẽ thở dài: "Cậu rất giống ông ấy, rất giống. Thấy cậu tôi cứ tưởng ông ấy đang đứng trước mặt mình!"

"Hoắc Uyên!" Hoắc Thiên Kình nói một câu trúng ngay "ông ấy" trong miệng bà ta là ai.

"Đúng vậy!"

Ánh mắt đối diện với Hoắc Thiên Kình của Thẩm Diên từ từ lộ vẻ chua xót.

"Cậu quá giống Hoắc Uyên, chỉ có điều ánh mắt của ông ấy thì đa tình, thậm chí là dịu dàng ấm áp như ánh dương làm người ta không tự chủ được mà đắm chìm vào trong đó."

Dường như bà ta dang chìm vào trong hồi ức.

Mà Cố Đông bên cạnh lại lộ vẻ đau khổ, trong mắt ông ta chỉ có mỗi Thẩm Diên.

Tuy rằng không nói gì nhưng Úc Noãn Tâm đã hiểu bảy tám phần.

"Thẩm Diên, thật ra bà rất yêu Hoắc Uyên, đúng không?"

Ánh mắt của Thẩm Diên dần trở nên ảm đạm, bà ta không trả lời nhưng lại chìm vào trong yên lặng làm người ra đau lòng.

Hoắc Thiên Kình không ngờ được là Úc Noãn Tâm lại hỏi như vậy nên kinh ngạc mà nhìn nàng một cái, ánh mắt vẫn có vẻ không hiểu. Úc Noãn Tâm khẽ lắc đầu. Đàn ông đúng là đàn ông, không thể nhạy cảm như phụ nữ trong những chuyện thế này.

Một lúc sau, tiếng thở dài của Thẩm Diên hàm chứa vẻ ai oán tích tụ đã lâu, nhìn về phía Cố Đông…

"Thật ra chúng tôi đã biết sẽ như thế này, cho nên chúng tôi cũng không định giấu điều gì nữa."

"Tiểu Diên!" Cố Đông đau lòng mà nhìn bà ta.

Thẩm Diên khẽ cong môi, cánh môi như cánh hoa rơi, rồi lại nhìn Hoắc Thiên Kình và Úc Noãn Tâm.

"Tôi kể cho các vị nghe một chuyện, nghe xong tôi và Cố Đông mặc cho Hoắc tiên sinh xử lý."

Úc Noãn Tâm ngẩn ra một chút, Hoắc Thiên Kình vẫn không có chút biểu cảm mà nhìn bà ta, dường như đang đợi nói tiếp.

Khi Thẩm Diên vừa hơn hai mươi tuổi, bà ta vẫn ôm giấc mộng của thiếu nữ, đó chính là làm một nghệ sĩ trên màn ảnh. Bà ta mơ tưởng có ngày sẽ trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng khắp nơi, thành một ngôi sao nhà nhà đều biết.

Nhưng bà ta lại xuất thân trong một gia đình công nhân bình thường, muốn bước vào thế giới mộng mơ được xây đắp bằng tiền tài này thì đúng là còn khó hơn cả lên trời, Thẩm Diên biết đó chỉ là một giấc mơ hoang đường mà thôi.

Bạn bè bên cạnh Thẩm Diên không nhiều, thân nhất chính là bạn thanh mai trúc mã Cố Đông, hai người có thể nói là chuyện gì cũng kể nhau nghe. Thẩm Diên kể mọi tâm sự cho Cố Đông nghe, mà Cố Đông cũng đóng vai một thính giả tuyệt vời. Lý do rất đơn giản, Cố Đông thích Thẩm Diên, từ nhỏ đền lớn đều thích Thẩm Diên. Nhưng khi một người đàn ông yêu một cô gái thì sẽ có giấc mơ làm cho người đó càng hạnh phúc, Cố Đông cũng không ngoại lệ, mặc dù ông ta chỉ là một thợ làm vườn trong Tả gia nhưng luôn tin có một ngày sẽ có nhiều tiền để cưới Thẩm Diên.

Thời gian cứ bình thản trôi qua như vậy, giống như nước chảy không để lại vết tích gì.

Mãi đến khi có một ngày Cố Đông nói cho Thẩm Diên biết có một cô gái rất giống bà ta, nhận lời lén dẫn Thẩm Diên vào Tả gia để bà ta nhìn thấy tận mắt.

Đối với Thẩm Diên mà nói thì tin tức này đúng là quá ngạc nhiên. Rốt cuộc có cơ hội, Thẩm Diên được Cố Đông dẫn vào Tả gia, thấy được cô gái kia như mong muốn, đó chính là Hoắc Giai Ý – vợ mới cưới của Tả Gia Tuấn.

Lúc đó Thẩm Diên mới hiểu được sự khác biệt người người giàu và kẻ nghèo.

Bà ta không thể không thừa nhận, tuy hai người nhìn rất giống nhau nhưng bất luận là thế nào thì Thẩm Diên đều tự nhận là mình còn kém nhiều so với khí chất khuê các của tiểu thư họ Hoắc, nhất là mỗi một cử chỉ của cô ta đều toát ra vẻ quý tộc mà bà ta vĩnh viễn không thể có được.

Dường như Cố Đông muốn lấy lòng Hoắc Giai Ý, cũng có lẽ là quá muốn cưới Thẩm Diên nên liền tạo một cơ hội làm cho Hoắc Giai Ý và Thẩm Diên gặp nhau.

Mục đích của Cố Đông rất đơn giản, tuy Hoắc Giai Ý là tiểu thư nhà giàu nhưng không khó nhận ra cô ta có rất ít bạn bè, bởi vì những người xuất thân nhà quyền quý vốn hiếm có bạn bè. Ông ta muốn hai người trở thành bạn của nhau. Thứ nhất là vì hai người rất giống nhau nên Hoắc Giai Ý sẽ dễ dáng chấp nhận, thứ hai là tuổi tác của hai người cũng ngang nhau nên đương nhiên là nhanh chóng trở thành bạn thân

Quả nhiên Cố Đông đã đạt được mục đích của mình, lần đầu tiên Hoắc Giai Ý nhìn thấy Thẩm Diên thì kinh nhạc mà kêu lên, có lẽ là vì nhìn thấy một gương mặt quá giống với mình. Hơn nữa Hoắc Giai Ý cũng không phải là một người quá khôn ngoan sắc sảo nên hai người nhanh chóng trở thành bạn thân của nhau, mà địa vị của Cố Đông ở Tả gia cũng ngày càng cao.

Mọi chuyện vốn rất đơn giản, nhưng ông trời lại thích an bài một vài tiết mục làm người ta phải diễn tới cùng.

Có một hôm, Hoắc Giai Ý tự nhiên nổi hứng mà mang bà ta đi gặp anh trai mình – Hoắc Uyên, trong thời khắc đó, trái tim của Thẩm Diên đã rơi vào biển tình.

Thẩm Diên là một cô gái rất thực tế, mặc dù đã làm bạn thân với Hoắc Giai Ý nhưng mỗi khi nhìn thấy Tả Gia Tuấn yêu thương chăm sóc Hoắc Giai Ý thì trong lòng không khỏi có chút chua xót cho mình. Cùng là phụ nữ nhưng tại sao số phận lại khác nhau đến thế. Mà trong giây phút gặp được Hoắc Uyên thì sự bất bình trong lòng Thẩm Diên hoàn toàn bộc phát.

Vẻ anh tuấn, bộ dáng cao lớn, sự tự tin điềm đạm trong mỗi cử chỉ, khí chất cao quý cùng ánh mắt luôn hàm chứa ý cười dịu dàng của Hoắc Uyên… tất cả, tất cả mọi thứ của Hoắc Uyên đều rơi vào mắt Thẩm Diên, dễ dàng mở cánh cửa trái tim của Thẩm Diên. Trước giờ bà ta không hề biết rằng thì ra trên thế giới này còn có một người đàn ông có thể làm cho phụ nữ say mê như thế.

Còn Hoắc Uyên, sau khi nhìn thấy Thẩm Diên, ngoại trừ việc cảm thấy ngạc nhiên thì tất cả thời gian đều đặt sự chú ý vào em gái mình, hoàn toàn không để Thẩm Diên trong lòng, lịch sự mà đáp lại bằng một nụ cười hơi xa lạ.

Thẩm Diên chìm vào trong đau khổ. Mỗi khi ba người đi chơi với nhau thì ánh mắt của bà ta đều dõi theo Hoắc Uyên mà trong mắt Hoắc Uyên thì chỉ luôn có mình Hoắc Giai Ý. Cuối cùng bà ta chấn kinh vì phát hiện thì ra giữa Hoắc Uyên và Hoắc Giai Ý có quan hệ yêu đương.

Sự thật kỳ quái cùng hoang đường này làm những bất mãn cùng đố kỵ trong lòng Thẩm Diên hoàn toàn bùng phát. Thứ nhất, bà ta khó có thể tưởng tượng được anh em ruột lại xảy ra tình cảm loạn luân này. Thứ hai bà ta có phần oán hận Hoắc Uyên. Lẽ nào ông ta thà chịu tội nghiệt, yêu em gái mình cũng không chịu liếc nhìn bà một cái sao.

Thẩm Diên cùng Hoắc Giai Ý có một dung mạo giống hệt nhau, tại sao ông trời lại định cho hai vận mệnh khác nhau đến thế. Dựa vào cái gì mà Hoắc Giai Ý lại có được tình yêu của hai người đàn ông mà bà ta lại không có được ai cả.

Khi Thẩm Diên đang chìm trong cơn đau khổ, si mê không có kết quả này thì có một hôm Hoắc Giai Ý kể hết mọi tâm sự cho Thẩm Diên nghe. Lúc này Thẩm Diên mới biết thì ra giấc mơ của Hoắc Giai Ý cũng là trở thành nghệ sĩ, nhất là ca hát. Không chỉ thế, cô ta đã giấu người nhà lén đóng vài bộ phim nhưng vì thân phận đặc biệt, nếu tiếp tục đóng nữa thì nhất định sẽ bị Hoắc gia phát hiện. Cuối cùng Hoắc Giai Ý còn vỗ nhẹ hai má của Thẩm Diên mà nói nếu gương mặt này có thể giống y hệt cô ta thì cho dù cô ta không thể thành nghệ sĩ thì sau này nếu nhìn thấy gương mặt giống hệt mình trên màn ảnh cũng an ủi được phần nào.

Thẩm Diên nghe thế thì trong lòng nảy ra được một cách. Vì thế bèn đề nghị với Hoắc Giai Ý là vì người bạn thân này, vì giấc mơ này mà có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ. Với trình độ hiện nay thì tỷ lệ thành công là rất cao.

Trước nay Hoắc Giai Ý rất thích vui đùa nên nghe thế thì rất hưng phấn mà đáp ứng ngay. Thứ nhất, nếu Thẩm Diên phẫu thuật thành công, chẳng những hai người có thể đánh tráo với nhau, hơn nữa cho dù Hoắc gia có tra ra thì cô ta cũng sẽ khăng khăng mà nói đó là Thẩm Diên. Thứ hai, cho dù Hoắc Giai Ý không có cơ hội làm nghệ sĩ nữa nhưng nhìn thấy Thẩm Diên thành công thì trong lòng cũng được an ủi phần nào. Nhà quyền quý là thế, có những chuyện phải học cách thỏa hiệp mới được.

Cứ như thế, dưới sự giúp đỡ về tiền bạc của Hoắc Giai Ý, Thẩm Diên đã thực sự thoát thai hoán cốt. Không tới một năm đã tiếp nhận rất nhiều lần phẫu thuật thẩm mỹ. Từ gương mặt cho tới dáng người, từ thần thái đến cử chỉ, Thẩm Diên đều nhìn theo Hoắc Giai Ý mà làm. Nhìn gương mặt ngày càng giống với Hoắc Giai Ý trong gương, cuối cùng Thẩm Diên cũng nở nụ cười.

Bởi vì Thẩm Diên không bị hạn chế về thân phận nên dưới sự giúp đỡ của Hoắc Giai Ý, bà ta liên tục xuất hiện trên màn ảnh. Nhưng bà ta cũng biết mình chẳng qua chỉ là thế thân của Hoắc Giai Ý mà thôi. Có một ngày, cuối cùng bà ta cũng chờ được bộ phim có thể thay đổi vận mệnh của mình. Đó chính là… "Thiếu nữ".

Kịch bản này vốn là do đạo diễn tìm đến Hoắc Giai Ý. Bởi vì không biết từ đâu mà ông ta biết thì ra cô diễn viên phụ luôn lặng lẽ đứng sau hậu trường lại đường đường là tiểu thư của Hoắc Thị cho nên vội vàng đo ni đóng giày cho cô ta để bồi thường.

"Thiếu nữ" chính là theo nghĩa bóng. Đây cũng là chỗ đặc biệt của biên kịch. Nguyên nhân là đo trước giờ Hoắc Giai Ý rất thích hoa cúc, mà hoa cúc đại điện cho thiếu nữ nữ. Kết quả là bộ phim đo ni đóng giày để nổi tiếng này đã sinh ra như thế.

Bởi vì gia cảnh nên Hoắc Giai Ý không thể nổi tiếng trên màn ảnh, vì thế cơ hội tuyệt vời này đã đến với Thẩm Diên. Vừa bắt đầu, bà ta cũng có chút lo sợ nhưng khi Thẩm Diên vô tình nhìn thấy Hoắc Giai Ý yêu kiều mà nằm dưới thân Hoắc Uyên thì trong lòng hoàn toàn lạnh ngắt.

Vào lúc đó, Thẩm Diên xác định được thứ mà mình muốn… danh và lợi.

Nói cách khác, quyết tâm trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng là rất quan trọng nhưng có thể trở thành người phụ nữ bên cạnh Hoắc Uyên lại càng quan trọng hơn. Bà ta không muốn làm cái bóng của Hoắc Giai Ý nữa mà muốn làm chính mình… Thẩm Diên

Thẩm Diên đã thành công. Bộ "Thiếu nữ" này đã làm bà ta trở nên nổi tiếng nhà nhà đều biết ngay tức khắc. Nhưng khi bà ta có được tiếng tăm thì lại hoàn toàn mất đi Hoắc Uyên.

Nói đến đây Thẩm Diên lại ngừng lại, Úc Noãn Tâm nhạy cảm mà nhận thấy được nỗi đau đớn lóe lên trong mắt bà ta.

Tại sao… bà lại nói như thế?

Thẩm Diên lại nặng nề mà thở dài, có lẽ là hơi mệt mà dựa người vào sôpha. Úc Noãn Tâm không thể không thừa nhận một động tác lơ đãng của bà ta thôi mà cũng đẹp đến thế. Lẽ nào năm đó Hoắc Giai Ý cũng vậy sao?

"Bởi vì… tôi quá đánh giá thấp tình yêu mà Hoắc Uyên dành cho Hoắc Giai Ý, thì ra trong lòng của Hoắc Uyên, không người phụ nữ nào có thể sánh với Hoắc Giai Ý."

Giọng của Thẩm Diên có chút ai oán, cho dù đã qua lâu như vậy mà trong giọng nói vẫn mang theo nỗi hận thầm kín.

Thẩm Diên giấu tâm tư của mình rất khéo, và quả thật là bà ta đã trở nên có tiếng tăm. Nhưng khi đó lòng của Hoắc Giai Ý đã không còn đặt trong vòng giải trí nữa. Vào đúng năm đó, mặc dù Hoắc Giai Ý đã gả cho Tả Gia Tuấn nhưng dường như vẫn chưa chấm dứt tình cảm không nên có này với Hoắc Uyên mà thậm chí càng trở nên điên cuồng hơn.

Mà Hoắc Uyên cũng phải vì lợi ích gia tộc mà cưới một người khác làm vợ. Nhưng tình yêu thường là mù quáng, cho dù là tình yêu khác thường nhưng cũng là "yêu".

Quan hệ của hai người càng thêm khăng khít, thậm chí đã quên mất quan hệ anh em, hết lần này đến lần khác xảy ra quan hệ da thịt. Người khác không biết nhưng Thẩm Diên lại biết không sót gì, bởi vì… Hoắc Giai Ý vẫn coi bà ta là bạn và không chút che giấu tình cảm đối với anh mình ở trước mặt Thẩm Diên.

Cuối cùng dục vọng đang ẩn nấp của Thẩm Diên cũng đã bùng phát, bởi vì bà ta biết hai người này không thể nào ở bên nhau được. Bà ta cũng biết Hoắc Uyên cưới người khác chẳng qua cũng vì thực hiện nghĩa vụ đối với gia đình mà thôi.

Trong mắt Thẩm Diên, sở dĩ Hoắc Uyên yêu Hoắc Giai Ý say đắm, thậm chí có thể vứt bỏ sự thật bọn họ là anh em là vì dung mạo cùng tính cách của cô ta. Bà ta đã có dung mạo giống với Hoắc Giai Ý, thậm chí là còn đẹp hơn nguyên bản, tại sao không có được tình yêu của Hoắc Uyên.

Một đêm mưa gió, rốt cuộc Thẩm Diên cũng gạt được Hoắc Giai Ý mà đến biệt thự mà chỉ có hai anh em họ mới có thể tới, bởi vì bà ta biết hôm đó là ngày hai người kia hẹn nhau.

Khi Thẩm Diên xuất hiện trước mặt Hoắc Uyên, khi bà ta được đôi cánh tay rắn chắc của Hoắc Uyên ôm thật chặt thì tim bà ta hoàn toàn chao đảo. Rốt cuộc bà ta đã biết tại sao Hoắc Giai Ý lại tình nguyện bị bêu danh cũng phải yêu ông ấy. Cánh tay của ông ấy mạnh mẽ và an toàn, ngay cả nụ hôn cũng làm người ta đắm say, hơi thở trên người ông ấy làm bà mê muội. Trong vòng tay của Hoắc Uyên, Thẩm Diên tin rằng nếu mình là Hoắc Giai Ý thì cũng sẽ yêu người đàn ông này mà không chút do dự.

Bởi vì… cho dù là em gái thì cũng sẽ đố kỵ với người phụ nữ có được người đàn ông này.

Rốt cuộc Thẩm Diên cũng cởi quần áo của mình ra dưới ánh nhìn thâm tình của Hoắc Uyên.

Nhưng khi bàn tay của Hoắc Uyên lướt qua gương mặt và rơi vào đôi gò bồng đảo của Thẩm Diên, trong giây phút bà ta đang hưng phấn không thôi thì lập tức bị Hoắc Uyên đẩy ra không chút thương tiếc.

Thẩm Diên cả kinh. Khi nhìn ánh mắt hờ hững của Hoắc Uyên thì bà ta biết thì ra nguyên nhân chính là do Hoắc Giai Ý không có nốt ruối son trên trán mà bà ta có.

Giây phút đó như sét đánh giữa trời quang, nhất là khi Hoắc Giai Ý đẩy cửa bước vào nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì Thẩm Diên bỏ chạy trối chết. Không phải bà ta không thể đối diện với Hoắc Giai Ý mà là không thể nhìn vào ánh mắt khinh thường cùng lạnh lẽo của Hoắc Uyên.

Khi bước ra khỏi cửa, bà ta nghe thấy Hoắc Uyên nói với Hoắc Giai Ý rằng người anh yêu là em, cho dù có giống thế nào đi nữa thì cũng là nghệ sĩ Thẩm Diên chứ không phải cô gái nhỏ Hoắc Giai Ý.

Thẩm Diên nói đến đây thì giọng nói nghẹn lại, thậm chí trong mắt ứa lệ làm người ta phải đau lòng.

Mà Hoắc Thiên Kình bên cạnh cũng nắm chặt nắm đấm, không khó tưởng tượng được tâm trạng phức tạp hiện nay của hắn. mặc dù hắn không thể hiện ra nhưng thân là vợ thì Úc Noãn Tâm hiểu rất rõ.

"Vậy tại sao bà lại mất tăm mất tích, và tại sao mẹ chồng tôi lại liên quan tới chuyện này?"

Dường như Thẩm Diên cũng không tính giấu diếm chuyện gì nữa, bà ta nhìn Úc Noãn Tâm và nhẹ giọng nói: "Bởi vì câu nói cuối cùng của Hoắc Uyên"

Úc Noãn Tâm ngẩng ra.

"Ông ấy nói tôi chỉ là nghệ sĩ chứ không phải cô gái nhỏ Hoắc Giai Ý."

Thẩm Diên đau khổ mà nhắm mắt lại, cho dù là thế nhưng vẫn cực kỳ tao nhã. "Bắt đầu từ hôm đó, tôi nói với chính mình rằng Thẩm Diên đã chết, tôi phải trở thành một Hoắc Giai Ý thực sự."

Úc Noãn Tâm cả kinh, trong lòng không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Người phụ nữ này đúng là yêu Hoắc Uyên đến nỗi có thể biến mình thành một người khác. Nghĩ đến đây, Úc Noãn Tâm cảm thấy rùng mình.

Tình yêu này vĩ đại đến mức làm người ta phát sợ.

Dường như Thẩm Diên cũng không để ý đến phản ứng của Úc Noãn Tâm mà quay đầu nhìn Hoắc Thiên Kình, trong ánh mắt si mê có chứa chút ai oán.

"Mẹ của cậu là một người mẹ tốt."

Bà ta bất ngờ nói vậy. "Tôi nói cho bà ấy biết chuyện giữa Hoắc Uyên và Hoắc Giai Ý, khi bà ấy biết chuyện này thì vẻ mặt rất bình tĩnh, thậm chí nói một câu làm tôi phải xấu hổ. Bà ấy nói thế này… nếu ông ấy chỉ thích cô gái nhỏ Hoắc Giai Ý thì tại sao cô không trở thành một Hoắc Giai Ý thực thụ mà thay vào đó?"

"Lời của bà ấy nói rất đúng."

Giọng của Thẩm Diên rất kiên định. "Thật ra tôi hiểu được tâm trạng của bà ấy. Bà ấy biết mình không giữ được trái tim của chồng mình nhưng cũng không muốn mặc cho ông ấy tiếp tục hành vi hoang đường này. Nếu tiếp tục như vậy thì chi bằng tìm một người thay thế chỗ của Hoắc Giai Ý trong lòng Hoắc Uyên, mà tôi là người thích hợp nhất. Cho nên từ lúc đó, chẳng những tôi rút khỏi vòng giải trí mà còn chuyên tâm để ý tới diện mạo của mình, tôi phải làm mình giống hệt Hoắc Giai Ý.