7 Ngày Ân Ái

Chương 161: Tin vui khi khám thai




Bệnh viện tư nhân.

"Hoắc phu nhân, cô đừng khẩn trương, nằm yên, hít sâu vào…" Bác sĩ trưởng khoa nhẹ giọng nói với Úc Noãn Tâm.

Bà ta là bác sĩ khoa sản có uy tín, cũng là người phụ trách khám thai cho Úc Noãn Tâm lần này. Bà phải đảm bảo sự an toàn cùng khỏe mạnh cho Úc Noãn Tâm trong cả quá trình mang thai.

Chính vì vậy, bà sắp xếp cho Úc Noãn Tâm vào phòng siêu âm, hiểu biết thêm về tình hình mang thai của Úc Noãn Tâm.

Trong phòng kiểm tra, trừ y tá, bác sĩ trưởng khoa thì còn có Anna Winslet cùng Hoắc lão phu nhân.

"Bác sĩ, lúc đầu khi mang thai, con dâu của tôi có dấu hiệu sanh non, không biết bây giờ thế nào rồi?" Trong giọng nói bình thản của Anna Winslet mang theo vẻ quan tâm.

Bác sĩ mỉm cười. "Hoắc phu nhân, bà đừng vội lo lắng, bây giờ chúng tôi đến xem tình hình phát triển của thai nhi là biết liền. Vừa rồi đã làm những kiểm tra đơn giản, có lẽ là không có vấn đề gì lớn, chắc là bình thường mọi người rất cẩn thận."

Anna Winslet khẽ gật đầu.

Y tá bắt đầu làm kiểm tra cho Úc Noãn Tâm, màn hình siêu âm bắt đầu có những hình ảnh…

"Hoắc phu nhân, bây giờ những phản ứng khi mang thai còn nghiêm trọng không?"

Úc Noãn Tâm gật đầu.

Bác sĩ phụ trách cười. "Điều này là rất bình thường, bởi vì chỉ mới có hơn ba tháng, cho nên trước mắt cô còn có những phản ứng khi mang thai. Lúc này cho dù có vất vả hơn nữa cũng phải kiên trì."

"Tôi biết rồi." Úc Noãn Tâm không biết tại sao tim bỗng đập rất nhanh.

"Bác sĩ, bà nhìn thai nhi một chút xem…" Y tá bỗng kêu lên.

Bác sĩ nhìn vào màn hình.

Tim Úc Noãn Tâm bỗng đập "thình thịch" một tiếng, không nói gì mà vội vàng ngồi dậy, hình ảnh trên màn hình bỗng chấn động một chút.

"Bác sĩ, con của tôi… sao vậy?"

Anna Winslet và Hoắc lão phu nhân bị thái độ của y tá làm giật mình, vội vàng bước lên, vẻ mặt toàn là lo lắng cùng hoảng hốt.

Bác sĩ vội vã bảo Úc Noãn Tâm nằm xuống, ánh mắt cười cười mà nhìn ba người đang hoảng hốt, nhẹ giọng hỏi: "Trước khi đến đây, Hoắc phu nhân chưa từng đi siêu âm phải không?"

Tay Úc Noãn Tâm hơi run run, tim của nàng cũng sắp vọt ra ngoài.

Anna Winslet vội vàng nói: "Không có, vì sợ không tốt cho thai nhi, hơn nữa con dâu tôi từng có dấu hiệu sanh non nên không dám tùy tiện siêu âm."

"Thảo nào, mọi người không biết cũng là chuyện thường." Bác sĩ chủ trị gật đầu, nói.

"Bác sĩ, con tôi không sao chứ?" Khó khăn lắm Úc Noãn Tâm mới tìm mở miệng được, tim càng đập nhanh hơn.


Bác sĩ thấy thế, vội vàng nói: "Không sao, không sao. Mọi người đừng kích động như thế, thai nhi rất khỏe mạnh, hơn nữa…"

"Hơn nữa cái gì?" Úc Noãn Tâm sốt ruột hỏi.

Không chỉ nàng, ngay cả Anna Winslet cùng Hoắc lão phu nhân cũng rất sốt ruột.

"À, là thế này, mọi người tự nhìn một chút là biết ngay."

Bác sĩ bảo y tá xoay màn hình về phía Úc Noãn Tâm, chỉ vào một chỗ, nói: "Nhìn thấy chưa, chúng là cục cưng đó."

Ba người cùng nhìn vào màn hình…

Úc Noãn Tâm nhạy cảm mà phản ứng…

"Bác sĩ, vừa nãy bà nói… chúng?"

Anna Winslet và Hoắc lão phu nhân cũng có phản ứng, mặt ngẩn ngơ một chút rồi lập tức hiểu ra, một cảm giác vui mừng chưa còn chưa dám chắc chắn đã lan ra trong mắt.

"Đúng vậy, chúc mừng Hoắc phu nhân, cô mang một cặp song sinh!" Bác sĩ cười mà tuyên bố.

Lập tức, tiếng vui mừng cùng hoan hô vang lên, giọng của Hoắc lão phu nhân là lớn nhất.

Úc Noãn Tâm che miệng, không biết là kích động hay còn vì cái gì mà trong mắt đã rơm rớm, nàng còn chưa dám tin mà nhìn bác sĩ, giọng hơi run run: "Bác sĩ, con của tôi là song sinh sao?"

Tin tức này đúng lá quá chấn kinh rồi. Nếu Thiên Kình mà biết thì nhất định sẽ rất vui mừng.

"Đương nhiên rồi, trên màn hình nhìn rất rõ. Hoắc phu nhân, cô nhìn xem…"

Bác sĩ chỉ vào hai vị trí rất rõ trên màn hình. "Mọi người xem, đây là hai cục cưng. Bình thường khi thai nhi được ba tháng thì tốc độ phát triển sẽ rất nhanh, mỗi ngày phải tăng hơn mấy mm. Mọi người có thể nhìn thấy hình dáng của chúng hơi rõ rồi. Đó, đây là tay, chân, tai, còn có đôi mắt cùng gương mặt sắp thành hình nữa."

Ba người chăm chú nhìn vào màn hình, nhất là Úc Noãn Tâm, nước mắt xúc động cũng đã trào ra. Đúng vậy, quả thật nàng đã nhìn thấy chúng, vui mừng đến run lên. ikienthuc.org

"Bác sĩ, sao nhìn cục cưng có vẻ khác thường vậy?" Trong vui mừng, nàng vẫn có chút lo lắng

"Con đúng là con bé ngốc…" Hoắc lão phu nhân cười, ngay cả Anna Winslet cũng không nhịn được mà cười.

"Sao ạ?" Úc Noãn Tâm không hiểu.

Bác sĩ mỉm cười, kiên nhẫn mà giải thích: "Hoắc phu nhân, bây giờ cô cảm thấy cục cưng hơi lạ là vì bây giờ da của đứa trẻ vẫn còn trong suốt, cho nên từ ngoài nhìn vào có thể thấy được mạch máu cùng nội tạng dưới da, đây là rất bình thường. Cô nhìn xem, hai tên nhóc này nhất định sẽ rất cao."

"Hả? Cái này cũng có thể nhận ra sao?" Úc Noãn Tâm lấy làm lạ mà hỏi.

Bác sĩ cười trả lời: "Bình thường, thai nhi được ba tháng thì chiều dài khoảng 7cm, dài hơn chút thì 9cm. Đó, con của cô ước chừng phải tới 9.5cm, điều này chứng minh thai nhi phát triển rất tốt, hơn nữa cũng sẽ cao hơn những đứa trẻ khác một chút."

"Đúng rồi, đúng rồi, Thiên Kình của chúng ta hồi nhỏ cũng vậy, con đương nhiên là giống cha rồi." Hoắc lão phu nhân rất kiêu ngạo mà nói.


Úc Noãn Tâm cười ngây ngô mà nhìn màn hình, một lúc lâu mà vẫn không thể rời mắt.

"Bác sĩ, bây giờ chúng tôi có thể biết được thai nhi là trai hay gái chưa?" Hoắc lão phu nhân vội hỏi.

Bác sĩ cười: "Vậy Hoắc lão phu nhân hy vọng đó là trai hay gái đây?"

"Theo tôi thì… A, tốt nhất là 1 trai 1 gái." Hoắc lão phu nhân rất tham lam.

"Nội…" Úc Noãn Tâm xấu hổ mà cười.

"Bà nội con nói không sai, dù sao thì gia sản của Hoắc gia rất lớn, nhất định phải có đứa con trai kế thừa. Mà con gái thì thân thiết hơn, đương nhiên là cũng không thể thiếu." Anna Winslet cũng tán thành cách nói của Hoắc lão phu nhân.

Bác sĩ cười, nhún vai. "Có điều thai nhi còn nhỏ quá, không thể phân biệt được giới tính. Đợi gần 5 tháng thì mới có thể biết chính xác là con trai hay con gái được. Cho nên các vị đừng nóng vội, đợi thêm một thời gian nữa đi."

"Dù là trai hay gái thì con đều thích!" Úc Noãn Tâm vui đến nổi muốn nhảy dựng lên, nóng lòng muốn lập tức báo tin cho Hoắc Thiên Kình biết.

Trải qua sự dặn dò của bác sĩ, đoàn người của Úc Noãn Tâm mới rời khỏi bệnh viện. Vừa ngồi vào xe thì quản gia đã gọi điện tới

Anna Winslet nghe điện thoại xong nói với Úc Noãn Tâm: "Thiên Kình vừa về, chắc là gọi về nhà không thấy chúng ta nên hơi lo."

Úc Noãn Tâm nghe vậy thì cười tươi như hoa, vội vàng nói: "Mẹ, nội, hai người về trước đi, con muốn… đi Hoắc Thị."

"Muốn gặp Thiên Kình thì mẹ gọi điện thoại là được, cần gì phải tự đi?" Anna Winslet hơi lo mà nhìn nàng một cái.

"Ai da, con dâu à, con đúng là không biết lãng mạn gì hết. Con bé muốn cho Thiên Kình một tin vui bất ngờ mà." Hoắc lão phu nhân nhanh trí cười. "Đi đi, đi đi, để tài xế đưa con đến Hoắc Thị."

"Cảm ơn mẹ, cảm ơn bà nội!" Úc Noãn Tâm hận không thể lập tức mọc thêm đôi cánh.


Hoắc Thị vẫn cứ bận rộn như cũ, mỗi bộ phận cứ như là đang đánh giặc, tiếng chuông điện thoại liên tiếp vang lên.

Úc Noãn Tâm hiểu rõ thói quen của Hoắc Thiên Kình. Mỗi khi hắn về nước đều sẽ sắp xếp để an bài các công việc có liên quan trước. Vì thế, để tránh làm quấy rầy công việc của hắn nên nàng không thông báo trước. Cho dù là thế thì phòng thư ký vẫn thông báo cho trợ lý tổng tài.

"Hoắc phu nhân, Hoắc tiên sinh vừa xuống máy bay, đang ở trong phòng họp. Có điều hình như tổng tài đang rất muốn nhanh chóng rời đi." Trợ lý tổng tài cười rất sáng lạn, nhìn Úc Noãn Tâm, trong nụ cười có thêm chút trêu đùa.

Bởi vì Úc Noãn Tâm rất thân thiện hiền lành nên nàng và trợ lý tổng tài Candy cũng thường xuyên qua lại rất tốt. Hơn nữa, mặc dù trong công việc Candy rất già dặn nghiêm túc nhưng cũng chỉ hơn Úc Noãn Tâm vài tuổi nên những lúc riêng tư, hai người nói chuyện rất thân.

Úc Noãn Tâm khẽ cười. "Nhất định là anh ấy rất mệt, tôi ở đây đợi anh ấy là được, đừng quấy rầy anh ấy."

"Tình cảm của hai người thật tốt"

Vẻ mặt Candy hâm mộ: "Vì về kịp hôm nay mà Hoắc tiên sinh đã rút ngắn lộ trình lại, có lẽ mấy ngày nay ngài ấy cũng chỉ ngủ có mấy tiếng mà thôi."

Trong mắt Úc Noãn Tâm lộ vẻ đau lòng, bàn tay vô thức mà sờ lên bụng, chắc là muốn về dẫn nàng đi khám đây mà.

Hai người đang nói, bỗng vang lên một trận ồn ào, sau đó tiếng bước chân vội vã truyền tới.

"Này, ông là ai thế? Sao tự nhiên lại xông vào đây? Á…"

Tiếng của Candy vừa la lên, Úc Noãn Tâm còn chưa kịp thấy rõ người thì đã cảm thấy người mình bị hai bàn tay của đàn ông trói lại.

Ngay sau đó, tiếng kinh hô của Candy đã vang lên bên tai cô, bảo vệ trong tòa nhà đã ồ ạt tiến tới.

Úc Noãn Tâm thấy choáng váng, sợ đến nỗi tim cũng muốn vọt ra ngoài. Lúc này mới nhìn rõ người đàn ông đang bắt giữ mình.

Đó là một người đàn ông trung niên, râu quai nón, ánh mắt đỏ hoe càng làm ông ta tiều tụy hơn. Cách ăn mặc rất bình thường, xem ra cũng không giàu có gì, thậm chí còn có vẻ nghèo túng.

Dạ dày Úc Noãn Tâm co thắt lại, muốn nôn ọe…

"Mau thả Hoắc phu nhân ra, nếu không chúng tôi sẽ không khách khí!"

Bảo vệ cũng hoảng hốt, thấy ông ta bắt giữ Úc Noãn Tâm thì lập tức luống cuống tay chân. Tất cả mọi người trên dưới tập đoàn đều biết Hoắc phu nhân đang có thai, lỡ như có chuyện gì không may thì cho dù họ có chết cũng không đền được.

Candy thường ngày rất bình tĩnh nhưng giờ cũng hốt hoảng: "Rốt cuộc ông là ai? Mau thả Hoắc phu nhân ra, có chuyện gì thì chúng ta có thể thương lượng mà!" Ngay sau đó nhì một anh bảo vệ: "Mau báo cho Hoắc tiên sinh."

"Tôi sẽ không làm cô bị thương!"

Người đàn ông rầu quai nón để ngoài tai lời của những người khác, nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của Úc Noãn Tâm, hai tay bỗng nắm chặt…

"Tôi biết cô là vợ của Hoắc Thiên Kình, là Hoắc phu nhân của Hoắc gia. Tôi xin cô, xin cô nói dùm với Hoắc tiên sinh, xin anh ta giơ cao đánh khẽ mà tha cho tôi một con đường sống, nếu không, nếu không tôi chỉ có đường chết mà thôi!"

Úc Noãn Tâm kinh hãi mà nhìn ông ta, nhất là vì động tác kích động của ông ta mà hai vai nàng càng đau hơn…

"Ông đang nói gì vậy? Ông thả tôi ra trước có được không?" Trời ạ, con người dã man này, nàng thực sự rất sợ sẽ làm tổn thương tới cục cưng.

"Không, cô không chịu cầu xin dùm tôi thì tôi sẽ không thả cô ra! Hoắc phu nhân, cô rộng lượng khoan dung, xin hãy giúp tôi một lần đi." Cảm xúc của ông ta rất kích động, giọng nói dồn dập mà thô lỗ. Bởi vì sốt ruột mà sức lực càng mạnh thêm.

"Ông mau thả Hoắc phu nhân ra!" Candy quýnh lên, cô nhìn thấy sắc mặt của Úc Noãn Tâm càng tái nhợt, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh.

Tình hình rất hỗn loạn, bên tai toàn là tiếng ồn ào…

Úc Noãn Tâm vừa kinh vừa sợ, đôi mắt đẹp trợn to mà nhìn người trước mặt, hơi thở cáng gấp gáp. Ngay sau đó cơn choáng váng ập đến, gương mặt ông ta càng trở nên mơ hồ, trước mắt tối sầm…

Lúc này cơ thể nàng lắc lư, sau đó rơi vào trong một lồng ngực ấm áp quen thuộc, không biết gì nữa…