Ta nhẹ giọng nói: “Sau này đừng dùng cách tự làm hại thân mình thế này nữa, sốt cao không hạ được là nguy hiểm đến tính mạng đấy.”
Hắn đỏ mặt, ngón tay mân mê mép chăn: “Con, con…”
Ta tự nhiên biết bệnh của hắn từ đâu mà đến.
Đang nói chuyện, Tuyên Cảnh Niên khoác áo ngoài, khuôn mặt mệt mỏi đi tới.
Mấy ngày nay, hắn thường xuyên phải ra ngoài, đáp ứng lời mời của các quan viên, hôm qua lại say rượu trở về, nhức đầu om sòm.
Ta đưa chén trà trong tay cho hắn, hắn nheo mắt, gối đầu lên vai ta, lẩm bẩm gì đó.
Khi tầm mắt chuyển đến Ngụy Tử Mộ, hắn đột nhiên tỉnh táo, ngồi thẳng người: “Đây là?”
Ta nhìn hắn một cái, biết hắn rõ ràng hỏi nhưng giả vờ không biết, bèn nói: “Con trai Ngụy Lịch.”
Chỉ một câu này, mắt Ngụy Tử Mộ lập tức đỏ hoe.
Tuyên Cảnh Niên lại có chút áy náy vì sự nhỏ mọn của mình, vì vậy, khi ta định đưa Ngụy Tử Mộ đi, hắn xua tay: “Chúng ta mấy ngày nữa sẽ khởi hành rồi, ở kinh thành cũng không ở lâu, nếu hắn không muốn đi, thì để hắn ở lại một ngày đi.”
12
Được sự cho phép, Ngụy Tử Mộ sai người về hầu phủ báo tin, rồi ngoan ngoãn ở lại dịch quán.
Thân thể hắn vẫn còn chút yếu, nhưng không biết vì sao, gắng gượng đứng lên.
Cả ngày hôm đó, một bên là Tuyên Lãng, bên kia là Ngụy Tử Mộ, bất kể ta đi đâu, hai người bọn họ đều theo sát như hình với bóng.
Tuyên Lãng cảm thấy khó chịu nhất, không muốn để Ngụy Tử Mộ chạm vào gấu áo của ta.
Ngụy Tử Mộ chỉ mím môi, nhỏ giọng nói: “Con có thể dạy đệ đệ… nhận chữ đọc sách, phu tử nói, con học rất tốt.”
Tuyên Lãng lớn tiếng kêu: “Ta không cần ngươi dạy, ta không phải đệ đệ của ngươi, ta không muốn làm đệ đệ của ngươi.”
Cậu không muốn học, Ngụy Tử Mộ thất vọng một lúc, liền nghĩ ra cách khác.
Một giây trước, hắn nhặt cành cây, nghiêm túc vẽ vẽ dưới tán cây.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Giây tiếp theo, hắn lại lớn tiếng đọc thơ, từ ngữ hoa mỹ trôi chảy không ngừng.
Sau đó, hắn cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của ta, nhưng lần nào cũng thất vọng.
Ta biết, hắn đang cố gắng hết sức để thể hiện cho ta thấy những gì hắn đã học được trong những năm qua.
Mấy ngày này, ta cũng nghe thấy một số lời đồn đại, về lý do vì sao cuối cùng Ngụy Lịch không cưới Vương Huệ Thư.
Năm đó, khi ngày hai nhà định chỉ còn nửa tháng, Ngụy hầu gia phát hiện vị hôn thê của mình không như lời đồn, hiền thục dịu dàng, hiểu lòng người.
Ngược lại, nàng ta bề ngoài đối với đứa con duy nhất của Ngụy Lịch yêu thương hết mực, thực chất lại lén lút hạ độc trong đồ ăn thức uống của hắn, thậm chí khi đứa trẻ không tỉnh táo, tùy ý làm nhục.
Và nguyên nhân quan trọng hơn, là năm sau đó, Vương Quốc Công bị phát hiện có chứng cứ mưu phản nên bị giam vào ngục tối.
Mà Ngụy thị vì không kết thông gia với Vương thị, trái lại tránh được một kiếp.
Vì vậy bảy năm trước, Ngụy Lịch không cưới Vương Huệ Thư, có nhiều nguyên nhân, nhưng không thể nào là vì ta.
Ta vừa rồi cũng đã cẩn thận kiểm tra cơ thể Ngụy Tử Mộ, trong cơ thể không còn dấu vết của thuốc độc, nghĩ là không có vấn đề gì.
Khi Ngụy Tử Mộ đến, liền thấy Tuyên Lãng chân vắt vẻo ngồi trên Lan đình, tỳ nữ hầu hạ cậu không biết đã đi đâu.
Hắn không tự chủ được tiến lại gần, muốn nói chuyện với cậu, muốn hỏi cậu về mẫu thân.
Hắn khi bằng tuổi Tuyên Lãng, mẫu thân cũng yêu thương hắn, luôn lén lút đến thăm hắn.
Bất kể hắn gây rắc rối thế nào, lạnh nhạt ra sao, bà cũng sẽ không rời đi, chỉ cảm thấy mình làm chưa đủ tốt.
Tuyên Lãng không muốn nói chuyện với hắn, liền xoay lưng về phía hắn, cúi đầu ăn mứt quả trong túi trước ngực.
Ngụy Tử Mộ đưa tay chạm vào cậu, Tuyên Lãng hất tay hắn ra, hai người qua lại, không biết thế nào, Tuyên Lãng trượt chân, cả người ngã xuống ao.
Tuyên Lãng tay chân vùng vẫy, khóc lóc kêu cứu.
Ngụy Tử Mộ ngơ ngác nhìn, trong lòng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ: Nếu như, nếu như không có Tuyên Lãng… mẫu thân có phải…
Không thể được, hắn lắc đầu, chỉ trong chớp mắt, liền đem ý nghĩ đó vứt bỏ ra sau đầu.