Tống Mạt không hiểu sao Dương Gia Bắc giận dữ đến vậy.
Tức giận cái gì? Cô đâu có nói mấy lời hư hỏng, chỉ khách sáo mời thôi mà. Muốn thì ngủ lại không thì thôi, anh cáu cái gì?
Dương Gia Bắc hỏi thế, Tống Mạt không trả lời mà ngây ra như phỗng.
Trong bầu không khí yên lặng, Dương Gia Bắc xách túi, xoay người đi mất. Đi được vài bước thì quay về, vào phòng, đóng cửa, anh lại hỏi: “Mấy năm nay em sống như thế nào vậy?”
Tống Mạt đáp: “Không thế nào cả, cứ sống… như bình thường thôi.”
Cô thản nhiên đáp, vô cùng chân thành.
Dù sao cũng chỉ là tồn tại thôi mà.
Tốt nghiệp, tìm việc, tăng ca, xã giao, gọi điện. Thứ bảy chủ nhật thì ngủ cả ngày ở căn phòng mình thuê.
Chẳng phải mọi người cũng sống như vậy hay sao.
Sắc mặt Dương Gia Bắc càng kém hơn.
Anh nói: “Em nói chuyện đó là bình thường sao?”
Tống Mạt giờ mới nhận ra điều khiến đối phương tức giận, chắc do đã uống thuốc trong một thời gian dài nên tư duy của cô chậm chạp hẳn đi. Sau khi ngờ ngợ ra, cô yên lặng nhìn Dương Gia Bắc: “Anh giận vì tôi mời anh ngủ à?”
“…..”
“Nhưng trước kia hai ta cũng từng ngủ rồi gì?” Tống Mạt rề rà hỏi, “Sao giờ anh lại thấy phản cảm? Lúc ấy cũng vui mà?”
Dương Gia Bắc: “Chuyện này giống nhau được sao?”
“Sao không giống?” Tống Mạt thắc mắc, “Anh không thể hay tôi không có quyền?”
“Trước kia em là bạn gái tôi.” Dương Gia Bắc sầm mặt, “Giờ là gì?”
Tống Mạt đáp: “Quan tâm làm gì, anh không muốn à?”
Dương Gia Bắc cười lạnh: “Tôi muốn cái gì? Thế mà em lại nghĩ —— Tôi thấy em muốn làm tôi tức chết thì có.”
Nói tức chết thì hơi quá, nhưng hiển nhiên Tống Mạt có thể thấy anh đang rất giận. Dương Gia Bắc đứng thẳng người, vẻ mặt giận dữ của anh không khỏi khiến Tống Mạt nhận thua, cô giơ tay: “Được rồi được rồi, biết anh không muốn rồi, giờ anh đi được chưa?”
Dương Gia Bắc không nhúc nhích.
Anh nói: “Tống Mạt Lị à, em ra ngoài học mấy năm lại học được cái trò này hả?”
Còn định nói nữa nhưng thấy Tống Mạt lộ vẻ mệt mỏi, khuôn mặt tái nhợt như thiếu máu, hoặc do vừa rồi bị lạnh nên cơ thể chưa ấm lại… Dương Gia Bắc lại nuốt hết những lời đó vào trong, cứ đứng ở cửa như thân tùng thẳng tắp.
Anh muốn dạy dỗ nhưng chẳng có lập trường nào mà khuyên nhủ.
Một lúc lâu sau, Dương Gia Bắc mới nói: “Đừng nghĩ bậy nữa, mai tôi đến đón em, giờ ngoan ngoãn đi ngủ đi.”
“Vâng.”
“Sáng dậy mấy giờ được? 8 giờ có sớm quá không?”
“Không sớm.”
Nghe cô nói vậy, Dương Gia Bắc mới rời đi. Đi ra rồi lại hùng hổ vòng về, anh đứng trước cửa, tay đè tay cầm, mặt sầm sì hỏi Tống Mạt: “Tối nay em sẽ không tìm người khác chứ?”
Tống Mạt nói: “Dù tôi có tìm cũng không thể để cảnh sát biết được đúng không anh cảnh sát? Hay là chú cảnh sát đây?”
Dương Gia Bắc không nói một lời, Tống Mạt đóng sầm cửa lại.
Trên hành lang yên tĩnh, chẳng có bóng người nào. Vẫn chưa tới kỳ nghỉ đông, do ảnh hưởng của dịch bệnh nên khách du lịch cũng không bằng mấy năm trước. Dương Gia Bắc xách túi áo khoác đi về hướng thang máy, chân bước trên thảm không phát ra âm thanh nào. Trong lúc chờ thang máy, anh nghe điện thoại.
“Alo mẹ ạ? Đêm nay con không về nhà.” Dương Gia Bắc nói, “Vâng, tối con ăn với Mạt Lị rồi ——”
Thang máy đã tới.
Dương Gia Bắc bước vào, anh vẫn cầm di động, nói ngắn gọn: “Vâng, tối nay con đặt một phòng ở đây.”
“Trạng thái của Mạt Lị không ổn lắm, cũng có thể do con nghĩ nhiều.” Từ gương trong thang máy, anh có thể nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của mình, nhớ đến cánh tay không mấy linh hoạt của cô, “Vâng, con ở đây tiện chăm sóc em ấy.”
Giờ đang là mùa ế khách nên không đông người lắm, trong khách sạn vô cùng yên tĩnh.
Hiệu quả của thuốc ngủ tốt thật, Tống Mạt ngủ một giấc dài, mãi cho tới khi nghe thấy tiếng chuông cửa chói tai mới bò dậy, vừa ngáp vừa đi mở cửa: “Ai vậy?”
Là Dương Gia Bắc.
Cô đang mặc đồ ngủ, hơi rộng, có áo có quần, kín đáo, rất bảo thủ. Dương Gia Bắc chỉ nhìn lướt qua một cái rồi lập tức quay mặt đi: “Không có gì, đến giờ rồi, chuẩn bị đi thôi.”
Tống Mạt ngáp: “Mấy giờ rồi?”
“10 giờ.”
“… Cái gì?!!”
Do thời gian gấp gáp, Tống Mạt vội vội vàng vàng sửa soạn quần áo. Tuyết hãy còn rơi, Dương Gia Bắc lái xe, còn mua cho cô bốn cái bánh bao, hai cái nhân thịt và đậu que, hai cái nhân su hào, thêm một cốc sữa đậu nành nóng hổi. Tống Mạt ăn nhanh nhưng chỉ ăn một cái bánh bao, uống hết cốc sữa là no rồi ——
Cô vốn quen ăn ít, Dương Gia Bắc ăn luôn ba cái bánh bao còn lại của cô.
Tròn một năm ông nội qua đời, hôm nay là ngày họ hàng bạn bè cùng nhau ăn giỗ. Thời gian trôi đi, đã chẳng còn ai đau lòng vì một người đã khuất. Địa điểm là quán cơm do một ông chú trong họ mở, tổng cộng tám bàn. Tống Mạt vẫn chưa kết hôn, đáng lý ra phải ngồi cùng bàn với mẹ kế, nhưng cô ngại đi quấy rầy gia đình hoà thuận nhà người ta nên lấy lý do bàn đông rồi để ngồi vào bàn khác.
Dương Gia Bắc ngồi xuống cạnh cô.
Tống Mạt không giỏi tán gẫu với họ hàng, đặc biệt là những người không quen biết lắm, Dương Gia Bắc vừa vặn bổ sung cho cô. Một bữa cơm khiến Tống Mạt cảm thấy ngũ vị tạp trần. Lúc ăn miếng cà tím nhồi thịt băm chiên, cô bỗng nhớ hồi còn nhỏ mỗi lần ông nội đi ăn cỗ đều cầm theo một túi nilon về, bên trong nào là cà tím nhồi thịt chiên, nào là đậu phộng chiên, cá viên chiên,…
Làm đồ ăn vặt cho cô.
Nghĩ đến đó, mắt Tống Mạt cay cay. Xung quanh là tiếng cười nói, thăm hỏi chuyện gần đây, cô nén nước mắt vào trong, cúi đầu thật thấp, chầm chập cắn miếng cà tím nhồi thịt. Đồ ăn đã nguội, bột bao quanh cà tím và thịt băm được chiên vàng, giòn cứng, chọc thẳng vào khoang miệng. Cô xuýt xoa một tiếng, bỗng cảm giác có người đá nhẹ chân mình.
Tống Mạt ngây ra, nhìn thấy khăn giấy Dương Gia Bắc đưa cho ở dưới bàn ăn.
Anh không nói gì với Tống Mạt mà đang cười nghe cô Tư, dì Tám, bác Cả của cô nói chuyện, thỉnh thoảng phụ hoạ vài câu.
Tống Mạt lén lấy khăn giấy lau nước mắt.
Lần này về không chỉ để giỗ ông mà lúc qua đời, ông nội cô từng dặn giao hai thùng sách vở thư từ của ông cho Tống Mạt.
Mấy thứ này không ai động vào, được giữ gìn cẩn thận. Ăn xong, Tống Mạt đi xem.
Cô hơi do dự.
Giờ đến nhà cũng chẳng còn, hai cái thùng này mang vào khách sạn thì quả thật hơi cồng kềnh, nhưng đây là những thứ duy nhất ông để lại cho cô…
“Hay cứ để tạm ở nhà tôi đã?” Dương Gia Bắc nói, “Tôi ít khi về nhà, cứ để trong phòng tôi. Em cũng biết tính mẹ tôi mà, mẹ thương em, chắc chắn sẽ giữ gìn cẩn thận giúp em.”
Tống Mạt cười: “Cám ơn anh.”
Hôm nay không biết Tống Mạt đã nói cảm ơn bao nhiêu lần, với cả người quen lẫn không quen, chỉ có câu cảm ơn này là thật lòng nhất. Bốn giờ chiều mới đi, cô cầm hai lon bia nhìn Dương Gia Bắc bê hai thùng sách ra xe. Thùng sách làm bằng gỗ long não, khá bền, bác Cả không muốn đưa nên Tống Mạt tìm bốn thùng giấy cát tông để đựng đồ bên trong. Dư lại mấy quyển không nhét vào được nữa nên cô cẩn thận cất vào ba lô.
Trên đường về, cô cầm lon bia uống. Dương Gia Bắc không cản, lập tức đưa cô về khách sạn. Hôm nay Tống Mạt say ngất ngưởng, bước đi loạng choạng, Dương Gia Bắc phải dìu cô về phòng. Đến khi vào phòng, Tống Mạt lăn vào lòng anh cọ cọ vài cái, dán đôi môi đầy mùi bia lên cổ anh.
Cô nói: “Dương Gia Bắc, chuyện này không phạm pháp, cũng đâu có vi phạm kỷ luật…”
Dương Gia Bắc không nói gì, túi còn chưa kịp buông Tống Mạt đã ôm lấy cổ anh, nhón chân muốn hôn. Dương Gia Bắc bèn che miệng cô lại, dùng sức đè cô xuống: “Đừng nghịch.”
Rốt cuộc ai nghịch ngợm? Ai hô hấp rối loạn trước? Ai vừa chạm vào đã dựng dậy? Ai đang cố đấu tranh ở đây?
Dương Gia Bắc không biết.
Anh bế ngang Tống Mạt lên, dễ dàng ném cô lên giường. Đang xoay người định đi thì Tống Mạt túm lấy áo anh kéo anh ngã xuống người cô. Dương Gia Bắc giật thót, sợ đè ngạt cô, chống tay định dậy, đôi tay Tống Mạt đã ôm lấy cổ anh, dán môi lên bờ môi căng chặt của anh.
Cô vẫn thơm như ngày nào.
“Dương Gia Bắc, anh giả vờ cái gì?” Tống Mạt nỉ non, “Hôm qua anh không về nhà đúng không? Xe đỗ ở đó cả đêm đúng không? Tuyết trên nóc xe dày như vậy, anh đừng bảo sáng nay mới đỗ nhé…”
Dương Gia Bắc bị cô kích thích đến nỗi da dầu tê dại, lòng nóng như nổi lửa. Anh giữ vai cô, dùng sức đè xuống, hỏi: “Em muốn làm gì?”
“Không làm gì cả.” Tống Mạt đột nhiên buông lỏng, cô mở mắt. Đèn khách sạn không bật, rèm cửa đóng kín, chỉ lập loè chút ánh sáng, “Em chỉ muốn ai đó ôm mình một cái.”
Chẳng phải chỉ là một cái ôm thôi sao?
“Không muốn thì thôi.” Tống Mạt thở dài, cô quay mặt đi, đôi mắt lấp lánh, “Đổi một người khác cũng được.”
Mặt Dương Gia Bắc tái mét, anh không nói không rằng, cứ thế lột sạch cô.
Đến khi chỉ còn lại áo sơ mi, anh duỗi tay toan mở cúc áo chỗ cổ tay thì bị Tống Mạt né.
“Ôi anh đừng cởi, em muốn mặc.” Tống Mạt vẫn ôm cổ anh như cũ, giọng nói dần trở nên không rõ ràng giữa răng và môi hai người, “Em thích mặc quần áo…”
Xương của Dương Gia Bắc rõ cứng, cơ bắp càng cứng hơn.
Trên áo khoác rõ lạnh, dưới áo sơ mi lại lấm tấm mồ hôi.
Tống Mạt vẫn mặc chiếc áo sơ mi kia, vạt áo tựa đoá hoa quỳnh, trong bóng tối không có ánh sáng, như thể bất kỳ ánh sáng nào cũng sẽ làm lộ ra những vết thương trên cành lá và những con sâu đang bò lổm ngổm.
Đêm tuyết tuyệt vời làm sao, nó có thể vùi lấp tất thảy, tựa như lớp dầu mỏ bên dưới đất đen, tựa như những nhà máy đã từng không ngừng hoạt động.
Bất cứ khi nào, chỉ cần bạn cần, nó sẽ âm thầm cung cấp hết thảy.
Vẫn luôn quen làm anh lớn, quen chăm sóc người khác.
Quen bị đòi hỏi.
Dương Gia Bắc không biết trêu chọc, nghề nghiệp của anh hết sức chính trực, chính trực đến nỗi chỉ vùi đầu vào làm không nói năng gì, nói ít làm nhiều chính là nguyên tắc giáo dục anh được dạy.
Tống Mạt lại nắm lấy tay Dương Gia Bắc, vuốt ve những đường gân trên mu bàn tay anh, ngón tay anh, những vết chai và cả nhiệt huyết của anh.
Cô đè thấp giọng thút tha thút thít, trong hơi thở thoang thoảng mùi cồn, dịu dàng nắm lấy bàn tay của Dương Gia Bắc, cúi đầu hôn một cái rồi nói: “Chú cảnh sát —— À không, anh cảnh sát này, rốt cuộc anh có biết thế nào là tình thú không hả?”