*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự xuất hiện của ai kia đã làm cho cuộc sống vốn yên bình của Kim Ngưu lập tức bị đảo lộn!
***
Lớp trưởng Lân đang say sưa tám cùng anh em. Nào là bức xúc chuyện hôm nọ đâm phải một bà lớn tuổi đi sai đường và bị mắng té tát, rồi là chuyện bọn con gái bên A5 chảnh quá, hỏi có một câu mà đã bị bơ một cách không thương tiếc, xong lại cả chuyện cô Giang hồ có lần chuốt mascara bị nhòe mà không nhận ra...
Ôi chao, đủ mọi thứ trên đời cần phải tâm sự quá đi!
Người nói phải có người nghe. Lớp trưởng luyên thuyên một hồi bỗng ngừng lại, thấy tiếng ừ ừ đáp lại cùng vẻ tập trung nghe của mấy đứa xung quanh rồi mới yên tâm kể lể tiếp. Tự dưng cảm thấy ta đây thật quyền lực và thú vị làm sao, ai ai cũng không thể cưỡng lại nổi sự hấp dẫn của ta!
Và cứ thế, lớp trưởng hăng hái tuôn trào mạch cảm xúc, còn thần dân xung quanh cứ gật đầu ù ù cạc cạc cho qua, thi thoảng quay qua đánh mắt với nhau. Haiz, đến sớm để làm gì? Bụng thì đói meo chưa kịp ăn sáng đã bị lớp trưởng kéo qua bắt nghe tụng kinh, bây giờ mà kiếm cớ chuồn kiểu gì cũng bị ăn cốc cho mà xem...
Chẳng ai như lớp trưởng lớp này, nói thì lắm, soi cũng lắm, mặt mũi trông không đến nỗi dị dạng nhưng đầy sủi cảo. Nhưng được cái là rất có khí thế, uy hiếp thần dân chỉ với một cái nhìn. Một cái nhìn đấy, đủ để bọn nó phải ôm bụng nhịn bữa sáng rồi, thật đáng buồn làm sao!
"À mà chúng mày có để ý hotboy mới vào không? Cả Kim Ngưu nữa. Hai cái người này, không hiểu sao tao cứ thấy có gì đó sai sai..."
Cái đề tài này có vẻ mới mới. Lập tức thần dân xung quanh tỉnh cả cơn gà gật, tai vểnh lên hóng hớt chuyện một cách tối đa nhất. Lớp trưởng thận trọng đứng lên ngó nghiêng, tốt, không có mối nguy nào cả, bấy giờ mới yên tâm ngồi xuống mà tiếp tục:
"Hôm đầu tiên đã thấy ở lại muộn rồi, xong cuối giờ lại còn đi về cùng nhau. Có ai để ý không, cả mấy hôm nay nữa..."
"Chuẩn đấy, trong giờ còn suốt ngày thì thụt với nhau, để Giang hồ hôm nọ phải nhắc mấy lần liền. Bên ngoài thì cứ đá đểu chọc tức nhau ý, nhưng hôm nào chả dính lấy nhau. Chính tao cũng thấy mờ ám ấy!!"
"Uishhhh, cái đấy bình thường quá rồi, bây giờ trai với gái thân như thế đâu có gì lạ. Người ta lại còn là hotboy cơ mà, ít ra với khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của người ta cũng đủ để gái ra bắt chuyện làm quen rồi chứ chẳng bao giờ bị từ chối cả."
Lại còn kèm thêm cả điệu bộ phẩy phẩy tay, tên lớp phó Huy bẩn tính chuyên đi đá đểu người khác chẳng bao giờ để cậu yên! Lớp trưởng Lân lườm muốn rụng cả hai mắt ra mà tức không làm gì được. Nhục quá, thần dân xung quanh mặt mũi đều đỏ ửng lên vì nhịn cười kìa! Lớp trưởng e hèm một cái đầy khí thế, quyết định tiếp tục câu chuyện khi nãy:
"Nhưng mà tao thấy hai đứa nó không phải cái loại bạn cùng bàn thông thường đâu. Thể loại bạn bè gì mà hotboy suốt ngày sai Kim Ngưu đi mua đồ ăn, hết đồ ăn sáng rồi lại nước uống, xong gần tiết cuối lại bắt xuống mua đồ ăn vặt... Lại còn chép bài hộ, hotboy nói gì Kim Ngưu chả nghe theo, cứ cun cút không cãi một lời, bên ngoài xun xoe như vậy nhưng lại đi giận cá chém thớt lên người khác, lên tao đây này!!" Lớp trưởng ấm ức gào lên. "Mẹ kiếp hôm nọ chúng mày nghịch hộp bút của tao rồi ném lung tung, tao nhờ Kim Ngưu nhặt hộ cái bút, kết quả là nó đang tức hotboy nên đã phi thẳng qua cửa sổ tầng ba! 24k của tao! Bút chì Steadtler đấy!! Tưởng rằng con gái có võ là căng à?? ..."
Lớp trưởng huyên thuyên một hồi, giọng đã lên quãng tám từ khi nào, đã thế còn hùng hồn đập bàn để thể hiện rõ sự ấm ức của mình. Nhưng tự dưng thấy có gì đó sai sai, khuôn mặt của thần dân đang nhìn mình cứ càng ngày đần ra, hết há mồm rồi lại ngậm vào như muốn nói gì đó. Không đúng, nhìn về phía sau mình thì đúng hơn. Lớp trưởng cũng đần mặt theo, biết điều im tịt, khẽ mấp máy môi:
Đang ở phía sau tao à...?
Thần dân gật gật. Rồi lại gật gật. Được rồi, chỉ cần biết như vậy là đủ. Lớp trưởng không dám manh động mạnh, khe khẽ đứng dậy, hất đầu với anh em len lén chuồn. Suốt cả quá trình không dám quay đầu lấy một lần, ngay cả khi lao ra đến tận đầu hành lang bên kia rồi vẫn chưa dám thở mạnh.
Lớp học vắng đột nhiên dội lên một tiếng "Rầm!". Cảm giác cái bàn cuối lớp cạnh cửa sổ nó thảm thương quá, ngày nào đón chào ngày mới cũng là cái cặp nặng trịch tương nguyên vào bộ mặt như thế này. Nhân vật chính đã đến, hệt như một cơn gió lạnh len lỏi làm lớp trưởng sợ khiếp vía. Mới giây trước còn hằm hằm, giây sau đã nằm gục xuống ngủ ngon lành.
Phòng học thoáng chốc trở nên vắng tanh, chỉ còn duy nhất một cô nàng đang say sưa giấc nồng bên cái bàn cạnh cửa sổ. Thần dân kéo hết xuống canteen, lớp trưởng vẫn chưa dám hoàn hồn quay lại, thật chẳng hiểu ra cái thể loại gì nữa!
***
Hotboy quăng cặp lên mặt bàn, chỉ ngay sát cái kẻ đang say sưa ngủ kia. Cô nàng hơi chau mày khi mặt bàn bị động, rất nhanh sau đó lại tiếp tục giấc ngủ của mình như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đôi mắt hình như mấy hôm nay đều thâm quầng lên vì thiếu ngủ, mệt mỏi đến như vậy sao?
Thật là... chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả! Để sức khỏe như vậy nhỡ có làm sao thì... ai sẽ làm chân sai vặt cho hắn đây? Cậu ta muốn hắn lo chết sao?
"Này này... Desk-mate, cậu chết rồi à?" Hotboy ân cần hỏi, rụt rè lại gần và lay nhẹ Kim Ngưu.
Đáp lại cậu là một tiếng hửm khó hiểu. Cô nàng bực bội quay mặt vào trong, còn gì khó chịu hơn việc bị phá giấc ngủ đây? Kim Ngưu lầm bầm:
"Hãm!"
Thái độ này chắc chắn là cô nàng vẫn ổn rồi. Xử Nữ thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười:
"À thế may quá, xuống canteen mua hộ tôi chai coca với."
Kim Ngưu nghiến răng cái két, sao cô lại có ý nghĩ là tên khốn này sẽ buông tha cho cô chứ? Hơn một tuần rồi hắn hành hạ cô bằng cái trò trời đánh này mà không biết mệt. Đã thế, Kim Ngưu lập tức đổi giọng và trừng mắt nhìn, đến lúc phải vùng dậy khởi nghĩa rồi!
"Cút! Không thấy bà đây đang ngủ à? Cậu biết giờ này canteen đông như thế nào không??"
"Nhìn mặt tôi có quan tâm không?? Đó là bổn phận của cậu mà." Hotboy nhún vai.
"Bổn phận cái con khỉ khô! Tôi không phục dịch cậu nữa!" Kim Ngưu gân cổ, tay chân ngứa run chỉ trực vung lên đấm bay người đối diện. "Cậu làm gì được tôi nào??"
"Cũng chẳng làm gì được. Tôi chỉ biết mình phải mang cái này lên phòng giám thị thôi."
Xử Nữ bình thản lôi từ trong cặp ra chiếc máy ghi âm nhỏ. Ôi! Công nghệ hiện đại ơi! Sao cô thù nó đến thế!! Kim Ngưu nghẹn họng, cố gắng nuốt trôi cục tức to đùng kia, giọng đang gào lên phút chốc trở nên xun xoe đến thảm hại:
"Aiguuuu, bình tĩnh, bình tĩnh nào bạn hiền... Hị hị, cậu muốn ăn gì để tớ đi mua."
Bộp!
Lớp học vắng tanh đột nhiên vang lên một tiếng động kì dị. Chiếc bánh mì trứng thơm ngon đáp đất một cách không thương tiếc. Thiên Yết há hốc mồm đứng nhìn, cái gì kia? Cô đang nhìn cái gì kia?? Con khủng long chúa thường ngày cũng biết xun xoe trước trai đẹp ư???
"Cứu... A... cứu với Song Ngư... Mau đưa tao về chỗ, tao đau tim đi không nổi nữa... Ế ế đừng quên cái bánh mì dưới đất!"
"Gắng gượng lên! Thiên Yết, không được bỏ tao! Tao cũng không thể chống chọi một mình với cú sốc này đâu..." Song Ngư mặt đầy biểu cảm mà mếu máo. Đúng lúc Kim Ngưu đi qua, cô nàng lao ra chặn đường, rống lên thảm thiết. "Ơ kiàaaaa! Bạn mày sắp chết vì đau tim, mày còn tàn nhẫn bỏ đi như vậy sao?!"
"Hừ!" Kim Ngưu chỉ trừng mắt nhìn và đi thẳng ra ngoài. Quay đầu lại làm gì, kiểu gì hai con ranh ấy cũng cười ha hả cho xem.
Đấy, vừa đi được vài bước, cái điệu cười điên dại của Song Ngư và Thiên Yết đã vang lên, vọng tới tận cầu thang. Kim Ngưu tức chết, tất cả chỉ tại hắn, tại tên trời đánh kia!
Nhưng may sao, Kim Ngưu cười thầm, hắn ta bắt nạt ai không bắt nạt mà lại vớ phải cô. Để xem, cô sẽ cho hắn ta một bài học tử tế nên người về cách đối xử với phái nữ.
***
Vừa bước vào lớp, đập vào mắt Kim Ngưu là cái cảnh một con dê già đang ung dung hưởng thụ giữa vùng cỏ non.
Đúng vậy đấy, là tên trời đánh, hắn đang cười cười nói nói vô cùng vui vẻ với một lũ con gái xung quanh. Dường như cái vẻ ngoài lừa tình ấy khá thu hút người khác. Bình thường Kim Ngưu vốn chẳng quan tâm đến chuyện bao đồng ấy, nhưng đó là nếu như đấy không phải bàn của cô, và cặp cô không bị bọn họ quẳng xuống đất lấy chỗ ngồi một cách thảm hại như vậy.
Rầm!!
Chai coca được đặt xuống bàn một cách vô cùng mạnh mẽ, dư chấn của nó khiến cho tất cả mọi người phải giật mình ngước lên nhìn. Nhận thấy Kim Ngưu đang hết sức khó chịu, tất cả không ai bảo ai liền biết ý về chỗ. Xử Nữ bắt gặp cái nhìn khinh bỉ của cô, khuôn mặt tuấn tú bỗng ánh lên nét cười tà mị.
"Hầy, bạn tốt! Có phải đi mua coca vất vả lắm đúng không?" Xử Nữ hả hê nhìn Kim Ngưu, giọng một phần quan tâm nhưng chín phần là đắc ý mỉa mai.
Lẽ nào Kim Ngưu lại không nhận ra, nhưng cô chỉ nhếch môi không đáp. Ngủ, ngủ mới là việc quan trọng nhất!! Theo thói quen Kim Ngưu định lấy cặp làm gối ngủ, nhưng chợt nhận ra cặp cô dính toàn bụi bẩn, thậm chí có cả vết giày. Khuôn mặt Kim Ngưu tối sầm.
Trần đời Kim Ngưu ghét nhất những kẻ nào làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của mình.
"Ê này, tôi biết cậu vất vả khổ sở lắm rồi, nhưng thôi, đã lỡ vất vả rồi thì cố nốt đi vậy!" Xử Nữ gõ gõ chai nước vào đầu Kim Ngưu, lên giọng. "Mở chai nước cho tôi."
Chai nước trên tay Xử Nữ bị giật lấy, Kim Ngưu không nói một lời nào, khuôn mặt hơi cúi, từ tốn mở chai nước ra rồi đưa về phía Xử Nữ. Thấy vậy, Xử Nữ hí hửng đưa tay ra đón, nhưng hành động tiếp theo của cô nàng làm hắn không hề ngờ tới.
Kim Ngưu đứng phắt dậy, dốc thẳng chai coca vào đầu hắn. Tới lúc này gương mặt của cô nàng mới hiện rõ, nụ cười đắc thắng cùng cái răng khểnh tinh quái.
"Oh, xin lỗi nhé." Kim Ngưu hốt hoảng che miệng, tỏ vẻ xót xa. "Thực sự tôi không cố ý. Tôi cố tình đó! Ai bảo cậu sủa nhiều quá cơ!"
Hai lần rồi! Từng giọt coca chảy từ đỉnh đầu xuống cằm, lăn trên gương mặt tuấn tú, rồi nhỏ tong tỏng xuống sàn, áo sơ-mi vốn trắng không tì vết nay loang lổ một màu nâu nâu. Lại cái cảm giác nhớp nháp dinh dính này, Xử Nữ nghiến răng nhìn chằm chằm vào Kim Ngưu, ánh mắt ánh lên ngọn lửa phẫn nộ.
Bị một đứa con gái tạt nước trước toàn dân thiên hạ này, Xử Nữ thấy nhục không để đâu cho hết. Được. Cậu ta giỏi lắm! Lần thứ nhất gặp nhau là tạt nước, lần tiếp theo cũng là tạt nước, dám làm cậu bẽ mặt như vậy, nhất định không thể tha thứ!
Mọi người dường như cũng cảm nhận được cơn thịnh nộ của hotboy, liền xúm lại hóng hớt, mong chờ có một cuộc chiến lớn xảy ra. Nhưng ai nấy đều thất vọng khi nhân vật nam chính chỉ đạp cửa lao ra khỏi lớp, sau khi để lại cái nhìn sắc như dao cạo về phía đối thủ của mình.
"Vậy là 1-0."
Kim Ngưu lấy compa gạch một nét nhỏ lên bàn, mỉm cười đắc thắng. Trận chiến coi như bắt đầu rồi đây!
***
Trống vào tiết hai.
Xử Nữ trở về chỗ cùng bộ đồng phục mới và cái đầu đã được gột sạch coca. Vừa thấy hắn, một vài tiếng xì xầm to nhỏ nổi lên, xem ra vẫn còn khá sững sờ về màn chào hỏi căng thẳng của hai con người cuối lớp ban nãy. Xử Nữ đảo mắt phớt lờ bàn dân thiên hạ, cái hắn quan tâm suy nhất là làm cách nào để trả đũa cô nàng ranh ma kia mà thôi.
Mà kể cũng khá kì cục. Từ khi hắn quay lại, cậu ta không hề liếc mắt một cái hay hé răng nói với hắn nửa lời. Kim Ngưu chỉ chăm chú viết bài, đọc sách, chống tay lên chăm chú nhìn bảng và hoàn toàn phớt lờ hắn, có chăng cũng chỉ là một cái liếc mắt len lén. Thậm chí một cái ngáp nhỏ, hay điệu bộ chán nản khi tiết Lí đến - cái môn học cậu ta thù hằn nhất cũng không có. Thật khác với mọi ngày!
Có phải cậu ta đang ủ mưu gì không? Hay là cậu ta đã biết điều mà ngoan ngoãn làm tốt thân phận là một con nợ rồi??
Nahhhh, Xử Nữ cười thô bỉ, cái cảm giác tự mãn dâng lên khiến cho hắn không khỏi nể phục bản thân mình. Đã vào tay hắn rồi thì gạo cũng phải xay ra cám mà thôi, bằng chứng kia kìa, cô bạn desk-mate bản tính hung dữ thường ngày giờ đã bị khuất phục dưới tay hắn, biết điều câm nín không thốt ra một lời nào. Nhưng mà kể ra... Xử Nữ cau mày, cứ có cái gì đó sai sai...
"Cậu ngồi cuối lớp bên cạnh cửa sổ kia đứng lên!"
Một giọng nói uy nghiêm dõng dạc bay đến cắt đứt dòng ảo tưởng của hắn. Cảm nhận được tất cả những con mắt đều đang dồn về phía mình, Xử Nữ không khỏi ngạc nhiên, liền đưa ánh mắt ngây thơ về phía cô Lí.
"Tôi bảo cậu đấy, còn nhìn đi đâu. Nãy giờ cậu mất tấp trung cứ ngồi cười cái gì đấy? Bây giờ cậu trả lời câu hỏi in nghiêng cuối trang cho tôi xem nào?" Giọng cô Lí lại một lần nữa vang lên khiến cho thần dân trong lớp thầm tiếc thương cho hotboy mới nổi xấu số này.
Cô Tuấn dạy Lí - chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ để ai nấy hình dung ra hình ảnh của cô rồi. Vai rộng tám thước, người cao chín trượng, đôi mắt sắc ngọt, giọng nói oai phong... Cùng với cây thước gỗ huyền thoại, cô oanh tạc giang hồ đánh đông diệt tây khiến cả lũ học sinh chỉ biết sợ cô một phép. Riêng giờ của cô, bất kể lớp nào cũng đều lặng im chăm chú nghe giảng hết. Vậy nên cô được đời đời ngợi ca là nữ anh hùng thế kỉ mới.
Vậy mà có kẻ lại không biết điều trót mơ màng trong giờ của cô. Thật không thể sống nổi rồi.
Nhưng trái lại với suy nghĩ của bàn dân thiên hạ, Xử Nữ chỉ điềm nhiên đọc lướt qua đề bài rồi tự tin cười. Tưởng gì, Toán Lí Hóa hắn đều chơi hết, vốn dĩ Lí lại là môn tủ của hắn rồi. Xử Nữ nhìn sang Kim Ngưu, bỗng có chút tự đắc. Vai cậu ta hơi run run, lại cúi gằm mặt xuống khiến hắn không thể nhìn rõ được biểu cảm, nhưng hình như đang sợ cái gì đó thì phải. Xử Nữ bĩu môi, con ranh kia, hãy giương mắt lên mà nhìn bổn thiếu gia đây này!
Xử Nữ cầm chắc quyển sách trong tay, đáp án đã hiện ra trong đầu. Hắn hăng hái định đứng dậy, nhưng chợt khựng lại, khuôn mặt tối sầm u ám như bão ập đến.
Hình như... hắn không thể đứng dậy được.
Xử Nữ bàng hoàng lần tay xuống dưới mông mình, nơi cái thứ mềm mềm chết tiệt nào đó đang nhất quyết không chịu để cho hắn rời xa chiếc ghế thân yêu. Khuôn mặt điển trai chợt xuất hiện ba sọc đen to đùng.
Kẹo-cao-su-truyền-kì.
What the fvck ???
"Cậu kia! Tôi bảo cậu đứng dậy sao cậu không đứng? Định chống đối hả??"
Cô Tuấn nhịp nhịp cây thước gỗ trong tay, giọng nói có phần mất kiên nhẫn. Tên học trò này to gan quá rồi, đã không tập trung nghe giảng mà lại còn phớt lờ giáo viên. Để xem cô trị học trò hư đốn như thế nào đây!
"Thưa cô... em..."
Xử Nữ chỉ biết ngồi yên một chỗ, mở miệng ấp úng, trong lòng rối như tơ vò. Thậm chí phần thân dưới hắn còn tê rần đến mất cảm giác. Khốn kiếp! Thể loại kẹo cao su gì mà dính chặt như keo thế này, hại hắn không thể nhúc nhích nổi.
Mất mặt! Quá ư là mất mặt! Xử Nữ đau khổ nhìn quanh, ôi những ánh mắt nửa hiếu kì nửa thương hại kia, giờ hắn phải làm sao cơ chứ... Không lẽ lại đứng phắt dậy và hùng hổ tuyên bố ahihi tôi bị dính kẹo cao su vào đít quần nên không thể đứng dậy nổi?? Ôi, thanh danh để đi đâu được nữa!!
"Tôi bảo cậu đứng dậy! Cậu không định đứng à?!"
Giọng cô Tuấn rít lên khiến cho ai nấy đều lạnh xương sống. Những ánh mắt tò mò, tiếng xì xầm chỉ chỏ nổi lên, ánh mắt hoa khôi Sư Tử của lớp cũng đang chĩa thẳng về phía Xử Nữ. Bùm! Trong đầu hắn vang lên một tiếng nổ lớn, thanh danh của hắn đã bị hủy hoại nghiêm trọng kể từ khi đặt chân vào cái trường khỉ gió này! Xử Nữ nghiến răng cái cách, trừng mắt nhìn kẻ tội đồ bên cạnh. Dù cúi thấp mặt nhưng chiếc răng khểnh tinh quái kia vẫn lọt vào mắt hắn như để trêu tức thêm.
Cậu ta... đích thị là cậu ta... Chính con ranh ấy là thủ phạm... Hóa ra khi nãy là cậu ta cố nhịn cười, khéo léo dụ hắn vào cái bẫy quái ác của mình! Được lắm!
"Thưa cô, em không thể đứng dậy được ạ..." Giọng Xử Nữ nhỏ dần, hướng về phía vị nữ anh hùng kia mà oan ức giãi bày nỗi lòng mình.
"Được thôi, giờ ra chơi em xuống phòng giám thị với tôi."
Cô Tuấn lạnh lùng ban thánh chỉ rồi quay trở về bài học dang dở. Tạm thoát khỏi kiếp nạn, Xử Nữ khẽ thở phào, quay sang trừng mắt với kẻ đang cười lăn cười bò bên cạnh. Kim Ngưu không thể nhịn cười được khi nhớ lại vẻ mặt nhăn nhúm thảm hại như bị rách, cho chết, thật không uổng công những ngày qua cô phải nhịn nhục làm tay sai của hắn.
Nhưng mà ánh mắt của hắn ta, Kim Ngưu cứ thấy có gì đó không ổn. Ngay cả trong lòng cũng nhộn nhạo không yên. Quả nhiên là y như Kim Ngưu đoán, một tờ note được đặt trước mặt cô một cách nhẹ nhàng, dù chỉ vẻn vẹn vài chữ nhưng sức công phá của nó không hề nhẹ chút nào, đủ để Kim Ngưu chết não trong vài giây.
Congrats! Game on!
Trận thứ 2: Kẹo cao su thần chưởng
Kết quả: Kim Ngưu toàn thắng 2 - 0